Đích Nữ Trở Về, Một Đời Phong Hoa - Bất Yếu Tảo Tuyết - Chương 5: Tỏ Thái Độ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Đích Nữ Trở Về, Một Đời Phong Hoa - Bất Yếu Tảo Tuyết


Chương 5: Tỏ Thái Độ


Chương 5: Tỏ Thái Độ

Tác giả: Bất Yếu Tảo Tuyết.

Dịch: Tư Quân.

Nhìn thấy điều này, Hàn Kính bây giờ mới nhận ra bản thân vừa rồi nộ khí đằng đằng lao ra ngoài đã làm người nhà có lo lắng bao nhiêu.

Hơi cúi đầu đi vào trong, đang nghĩ ngợi lát nữa giải thích với phụ thân như thế nào, lại đột nhiên nghe được muội muội cuối cùng cũng nói chuyện với hắn.

“Đại ca, lát nữa gặp phụ thân, ca đừng vội lên tiếng, bất luận muội nói cái gì gật đầu theo là được, hiểu chưa?”

“Như vậy muội muội sẽ không giận ta nữa sao?” Hàn Kính vừa nghe, lập tức kỳ vọng không thôi nhìn sang, bất luận như thế nào, qua được cửa này của muội muội lại nói, phụ thân bên kia tính sau.

“Muội không phải giận ca, chỉ là không hi vọng ca quá bốc đồng rồi tự rước đại họa cho chính mình!”

Hàn Giang Tuyết ngừng bước, nhìn huynh trưởng nghiêm túc dị thường nói, “Muội biết đại ca luôn luôn thương muội nhất, không thể thấy muội chịu một chút khi dễ nào, nhưng nếu đại ca xảy ra chuyện tự thân đều khó bảo toàn, làm thế nào bảo vệ được muội đây? Muội rất tham lam, hi vọng có thể được đại ca bảo vệ cả đời, mà không phải nhất thời, đại ca hiểu rõ không?”

Đây là lần đầu tiên Hàn Kính thấy biểu tình của muội muội nghiêm túc như vậy, trong lúc nhất thời cũng không khỏi sửng sốt, đột nhiên nhận ra muội muội không giống như trước kia. Tuy rằng vẫn mạnh mẽ, lợi hại như trước kia, nhưng lại bớt tùy hứng xúc động, thay vào đó là lý trí thong dong, còn có trí tuệ cực cao, tiến lui có độ.

Hắn biết cách làm lần này của mình đích thực quá mức bốc đồng, chẳng những không giúp được gì, còn khiến muội muội vốn dĩ nên nghỉ ngơi thật tốt phải nhọc lòng vì hắn. Há miệng thở dốc đang muốn nhận sai, lời còn chưa thoát ra liền bị đánh trở về.

“Đại ca có từng nghĩ tới hậu quả khi hành động vội vã nhất thời không? Nếu hôm nay không phải muội ngăn cản đúng lúc, Lý Hưng Minh cho dù không bị ca giết chết cũng sẽ thành trọng thương, Trang Thân Vương sẽ bỏ qua cho ca sao?”

Hàn Giang Tuyết hung hăng giáo huấn đại ca còn chưa hoàn toàn nhận thức được hậu quả nghiêm trọng: “Muội và Lý Hưng Minh chỉ là việc nhỏ dẫn đến hiểu lầm mới xảy ra tai nạn, mà hành vi vừa rồi của ca là có ý định hành hung, đừng nói muội bây giờ không có chuyện gì, cho dù muội chết thật cũng không chống được đại họa ca gây ra. Kết quả là, không giải quyết được việc gì ngược lại huỷ hoại chính ca lại còn liên lụy đến toàn bộ Hàn gia, hậu quả như vậy đại ca có từng nghĩ tới?”

Hàn Kính không khỏi có chút nghĩ mà sợ, vẻ mặt toát ra vài ý hối hận, vừa rồi quá bốc đồng nên không nghĩ tới mà thôi.

Thấy thế, Hàn Giang Tuyết lúc này mới nói: “Được rồi, đừng thất thần nữa. Còn có chút việc, ngày sau lại nói, bây giờ chúng ta đi gặp phụ thân trước.”

Hàn Kính có chút hoảng hốt, sững sờ đứng tại chỗ hơn nửa ngày. Thấy muội muội đã đi rồi, lúc này mới hồi chút thần thái, vội vàng đi theo.

Trong phòng, Hàn Phong, Lưu thị đã đợi ở đây từ lâu.

Hàn Nhã Tĩnh đã xuất cung trở về, biết được sự tình xảy ra liền giúp Hàn Kính nói chuyện. Nhưng thực hiển nhiên, những lời cầu tình đó chẳng những không có tác dụng, ngược lại làm Hàn Phong đối với trưởng tử của mình càng thêm bất mãn.

Ngoài ra, trong phòng còn một người ngồi, đều là Lưu thị sinh ra, nhi tử vừa mới mười tuổi Hàn Đoan.

Tiểu hài tử đồng ngôn vô kỵ*, thấy sắc mặt phụ thân ngày càng khó coi, bởi vậy liền hướng Hàn Nhã Tĩnh thuận miệng nói một câu: “Nhị tỷ đừng nói nữa, càng khuyên càng làm phụ thân tức giận, không phải là gây trở ngại cho đại ca mà còn không giúp được gì sao?”

*Lời của trẻ con không chút đố kỵ.

Lời này vừa ra, Hàn Nhã Tĩnh tức khắc cứng họng đến quẫn bách không thôi, con ngươi xinh đẹp hiển lộ ra vài phần bất mãn với đệ đệ. Lưu thị cũng không ngờ nhi tử của chính mình sẽ nói thẳng ra như vậy, đang muốn lên tiếng hoà giải, lại nhìn thấy Hàn Kính và Hàn Giang Tuyết cùng nhau đi vào.

“Nghịch tử nhà ngươi còn biết trở về à, nhanh nói lúc này đã rước phải đại họa gì rồi?” Nhìn thấy Hàn Kính bình an trở về, trái tim treo lên của Hàn Phong cuối cùng cũng buông xuống một ít. Nhưng chung quy là hận sắt không thành thép*, lập tức ngồi không được, đứng dậy tiến đến chất vấn nhi tử không chịu quản giáo.

*Dạy dỗ không nên người.

Hàn Kính theo bản năng muốn lên tiếng, nhưng nhìn thấy Hàn Giang Tuyết lại nhớ tới lời vừa nói, bởi vậy thành thật nhắm miệng lại đứng ở nơi đó không lên tiếng.

“Phụ thân, người trước tiên đừng nóng giận, lần này đại ca không hề gây ra sự tình như người nghĩ.” Hạ cơn giận của phụ thân trước, Hàn Giang Tuyết nói trước, “Chúng ta đều hiểu lầm đại ca, lúc nãy đại ca chỉ là chạy đi tìm Lý Hưng Minh dò hỏi kỹ càng tỉ mỉ chuyện vừa xảy ra mà thôi, cũng không có gặp phải cái gì phiền toái.”

Nghe được lời này, Hàn Phong chính là vẻ mặt không tin, ngược lại hướng Hàn Kính chất vấn nói: “Muội muội ngươi nói là thật?”

Hàn Kính nhớ kỹ lời muội muội, bởi vậy vội vàng gật gật đầu: “Là sự thật, phụ thân.”

“Hừ, ta sao có thể tin tưởng các ngươi nói thật? Rõ ràng chính là hai huynh muội các ngươi hợp tác muốn giấu ta?” Hàn Phong đương nhiên không thể tin tưởng liền như vậy, hắn hiểu rõ nhất tính tình của hai huynh muội này, đánh chết cũng sẽ không tin tưởng Hàn kính vừa nãy đi ra ngoài chỉ là tìm Lý Hưng Minh dò hỏi kỹ càng tỉ mỉ chuyện đã xảy ra mà thôi.

Lưu thị thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ Hàn Phong, hảo thanh khuyên: “Lão gia ngài bớt giận trước đi, Kính nhi bình an trở về là được rồi, chuyện khác sau này hãy nói, Tuyết nhi còn phải nghỉ ngơi nhiều, hai huynh muội bọn họ đều mệt mỏi…”

“Đợi, đợi được cái gì, mấy năm nay chính là nàng nuông chiều chúng nó quá, nhìn xem chúng nó bị nuông chiều thành bộ dáng gì?” Hàn Phong một bụng lửa không có chỗ xả, tự nhiên trút giận lên đầu Lưu thị, răn dạy một phen.

Hàn Kính thấy thế, đang muốn lên tiếng bênh vực Lưu thị, lại tiếp tục bị Hàn Giang Tuyết ngăn lại. Trong lòng tuy rằng không rõ muội muội từ trước đến nay cũng giúp đỡ mẹ kế vì sao lúc này không nói một lời, thậm chí còn ngăn cản chính mình, nhưng hắn vẫn nghe lời nhịn xuống không lên tiếng.

Hàn Nhã Tĩnh không ngờ huynh muội Hàn Giang Tuyết không có ai muốn thay mẫu thân nói chuyện, trong lúc nhất thời có chút sốt ruột, đang muốn lên tiếng cầu tình, lại bị Lưu thị dùng ánh mắt ngăn lại.

Sau khi răn dạy một phen, Hàn Phong lúc này mới ngừng lại, giương mắt nhìn hai huynh muội, dường như cũng cảm thấy hôm nay thật sự có chút dị thường.

“Phụ thân nói không sai, mấy năm nay con và thật là bị chiều hư, lớn như thế còn không hiểu chuyện, thường xuyên đi ra ngoài gây hoạ tìm phiền toái, làm phụ thân hao tổn quá nhiều tâm tư cho huynh muội chúng con, thật sự là bất hiếu.”

Hàn Giang Tuyết lại lần nữa lên tiếng, ngữ khí hết sức nghiêm túc: “Thời điểm hôn mê lúc trước, con mơ thấy mẫu thân, giống hệt bức chân dung treo trong thư phòng của phụ thân. Mẫu thân thực tức giận, thực không vui vẻ, nói hành động của con và đại ca những năm gần đây làm bà thực thất vọng, cũng thực thương tâm. Mẫu thân hung hăng đem con ra răn dạy một phen, còn nói nếu con và đại ca còn không tiến bộ, bà ở bên kia sẽ không an lòng. Cho nên phụ thân, từ nay về sau, nhi nữ nhất định sẽ bỏ những thói hư tật xấu trước kia, không làm người nhọc lòng nữa. Chẳng những con, đại ca cũng như thế, xin phụ thân đừng mất lòng tin ở chúng con, cho huynh muội chúng con một cơ hội sửa đổi.”

“Tuyết nhi, con… Con nói thật chứ?” Hàn Phong sửng sốt một lát, lúc này mới rất kích động hỏi, thực hiển nhiên, Hàn Giang Tuyết nhắc tới hai chữ mẫu thân tự nhiên chạm vào phần nội tâm mềm mại nhất của hắn.

“Đương nhiên là thật, nhi nữ bất hiếu thế nào lại dám lấy mẫu thân ra đùa giỡn?” Hàn Giang Tuyết khẳng định gật đầu, trong lòng hiểu rõ dùng mẫu thân giải thích bản thân đột nhiên dị thường hẳn là lựa chọn tốt nhất.

Sau đó nàng hướng huynh trưởng một bên nhìn thoáng qua, không hề lên tiếng.

Hàn Kính lộ vẻ mặt thương cảm, ấn tượng của hắn đối với mẫu thân hiển nhiên nhiều hơn so với muội muội, cái ôm ấp yêu thương kia chẳng sợ qua nhiều năm vẫn như cũ, vẫn làm tâm hắn sinh ấm áp.

Khó trách hắn cảm thấy muội muội đột nhiên trở nên không giống như trước, nguyên lai là có sự tình như thế. Trong lúc nhất thời tâm sinh xấu hổ, tuy rằng hắn không có mơ thấy mẫu thân răn dạy, nhưng hiện giờ bản thân như vậy đích xác sẽ làm mẫu thân thương tâm.

“Phụ thân, nhi tử ngày sau nhất định sẽ nỗ lực sửa đổi!” Hắn rất nhanh tích cực hưởng ứng lời muội muội, biểu hiện thái độ trịnh trọng.

Tuy rằng chỉ là mấy chữ ngắn ngủi, nhưng Hàn Phong nghe vào trong tai lại tức khắc khiến hắn có cảm giác lão lệ tung hoành*. Mấy năm nay, nhi tử này của hắn không biết phạm vào việc lớn hay nhỏ, đều chưa từng có lòng nghiêm túc hối cải như bây giờ.

*Nước mắt chảy không ngừng.

Trong lòng rất kích động, hai hài tử này sao lại không mơ thấy mẫu thân sớm hơn một chút? Nhưng mà bây giờ cũng không muộn, chỉ cần nguyện ý sửa đổi, đương nhiên tốt hơn bất cứ thứ gì!

“Thôi, bất luận là thật hay giả, nếu các con đã nói như vậy, vậy xem biểu hiện sau này của các con!” Thái độ của Hàn Phong nháy mắt trở nên nhu hòa không ít, nhưng cũng không quên việc trước kia, “Nhưng mà Kính nhi, vừa rồi con lao ra ngoài như vậy, thật không có làm gì Lý Hưng Minh sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN