Đích Nữ Vô Song - Chương 26: Nam cặn bã bụng dã hẹp hòi, cố ý khiêu khích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Đích Nữ Vô Song


Chương 26: Nam cặn bã bụng dã hẹp hòi, cố ý khiêu khích


Tiên sinh dạy học bị đuổi ra khỏi phủ, nha hoàn bà tử của Thải Vi viên bị phạt, chuyện trộm thơ coi như chấm dứt. Còn Bùi Nguyên Dung, nghe nói đêm đó bị “trượt chân rơi xuống nước”, lúc được cứu lên người ướt sũng “tính mạng còn một nửa”, được đưa về Thải Vi viên, “khó khăn lắm mới cứu tỉnh”, ôm Bùi Chư Thành nhận sai, thừa nhận bị tiên sinh dạy hư. Tình trạng thê thảm như vậy rốt cục cũng đả động lòng Bùi Chư Thành, ông chỉ trách cứ nghiêm khắc một chút rồi phạt đánh hai mươi gậy.

Tội danh nói xấu đích nữ mà được bỏ qua nhẹ nhàng như vậy, thủ đoạn của Chương Vân quả thật rất lợi hại.

Bùi Nguyên Ca sớm đoán được kết quả này, dù sao Bùi Nguyên Dung cũng là nữ nhi phụ thân yêu thương… Nàng thầm thở dài, chuyện báo thù không cần gấp, phải từ từ. Nàng bắt tay nghiên cứu danh sách mà Thư Tuyết Ngọc đưa cho nàng, phải dò xét trước, không thể tùy tiện liền lấy ngọc bội đi tìm. Người trong phủ thì không sao, nhưng người ở ngoài phủ thì nàng phải ra ngoài một chuyến mới được.

Cho nên ngày hôm đó, Bùi Nguyên Ca mang theo Tử Uyển ra phủ.

Vừa mới đi tới cửa thì gặp ngay Bùi Nguyên Dung mặc áo váy đỏ chót thêu kim tuyến, ăn mặc tươi đẹp nhưng cũng không che dấu được sắc mặt tái nhợt. Nàng ta nhìn thấy Bùi Nguyên Ca, trong đôi mắt hiện lên một chút oán hận nhưng nhớ tới lời dặn dò của Chương Vân nên vẫn cố nặn ra nụ cười, miễn cưỡng nói: “Tứ muội muốn đi đâu vậy?”

Bùi Nguyên Ca mỉm cười: “Tam tỷ khỏe chưa? Ta thấy thời tiết tốt nên muốn ra phủ đi dạo.”

Ra phủ? Bùi Nguyên Dung cứ nghĩ bắt được nhược điểm, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tứ muội, ngươi là tiểu thư Bùi phủ chứ không phải nữ tử thanh lâu, sao có thể tùy ý xuất đầu lộ diện trên đường được? Đây không phải mất hết mặt mũi Bùi phủ sao? Nếu truyền ra ngoài, ngay cả phụ thân cũng sẽ bị mọi người chỉ trích không biết dạy con! Ông vừa mới tiếp nhận chức vụ Hình bộ thượng thư, sao tứ muội có thể tạo thêm phiền phức cho phụ thân lúc này?” Quả nhiên là không mẹ dạy dỗ, không hiểu quy củ!

Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca mê hoặc: “Tam tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi xuất môn không mang duy mạo, không cưỡi xe ngựa mà công khai xuất đầu lộ diện sao?”

Nữ tử mang theo duy mạo (khăn che mặt), che mất dung nhan, lại ở trong xe ngựa, gọi gì là xuất đầu lộ diện? Lời này giống như nghi ngờ trước đây Bùi Nguyên Dung ra đường không tuân thủ quy củ, người thực sự bị mất mặt là nàng ta mới phải. Bùi Nguyên Dung bị nghẹn không nói thành lời, suy nghĩ một chút lại nói: “Tứ muội muốn xuất môn, vậy có được di nương cho phép chưa? Dù sao hiện giờ Bùi phủ cũng do di nương quản lí, tứ muội không nói một tiếng, sợ rằng không hợp quy củ!” (Be: con lợn Bùi Nguyên Dung này = )]]] )

Muốn di nương cho phép nàng ra phủ sao, đừng mơ!

Bùi Nguyên Ca vẫn bình tĩnh như thường: “Phụ thân từng đặc biệt cho phép ta, nói không có gì làm thì có thể ra ngoài đi dạo. Cho dù là nữ nhi, cũng nên mở mang tầm mắt, nâng cao hiểu biết, chứ đừng học một số người bỉ ổi khốn nạn, kiến thức hạn hẹp, làm việc ti tiện không ra thể thống gì. Đó mới thực sự là làm mất mặt Bùi phủ!” Lời này cho thấy nàng ra phủ là được Bùi Chư Thành đặc biệt cho phép, không cần thông báo cho Chương Vân. Tiếp sau chính là chỉ trích Bùi Nguyên Dung lúc trước làm việc bẩn thỉu đê tiện. Mỗi lời nàng nói ra đều rất cẩn thận, không sợ người khác tìm ra nhược điểm.

Cuối cùng, nàng còn cố ý ra vẻ nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ tam tỷ không được phụ thân đặc biệt cho phép sao? Ai nha, ta quên tam tỷ mới bị phụ thân trách phạt, chẳng trách không được như vậy. Nhưng mà tam tỷ không cần lo lắng, chỉ cần về sau ngươi tuân thủ bổn phận, không gây chuyện nữa thì một ngày nào đó cũng có thể được phụ thân đặc biệt cho phép giống ta!” Đây chính là ngang nhiên khoe khoang và khiêu khích .

Từ trước đến nay đều là nàng khoe khoang trước mặt Bùi Nguyên Ca, từ khi nào tình thế lại đảo ngược như vậy? Bùi Nguyên Dung tức đến mức muốn nổ ngực.

Nhưng mà nàng ta cũng không đắc ý được mấy ngày, chính mồm Chương Vân đáp ứng nàng, trong ngày thọ yến của phụ thân, chắc chắn sẽ khiến Bùi Nguyên Ca mất hết dạnh dự không ngóc đầu lên nổi, giúp nàng xả giận! Nhìn bóng dáng Bùi Nguyên Ca rời đi, trên mặt Bùi Nguyên Dung chậm rãi lộ ra ý cười oán độc…

Chuyện nàng ra phủ, khẳng định Chương Vân cũng nhận được tin tức. Vì Bùi Nguyên Ca không phát hiện ra điều gì dị thường nên thấy mấy cửa tiệm liền bước vào. Đúng lúc muốn gặp người của Thư Tuyết Ngọc nên trước tiên phải tiếp xúc với họ sau mới quyết định.

Nhưng mà nhìn thấy tên cửa tiệm, trong lòng Bùi Nguyên Ca càng thêm nghi hoặc, đến cuối cùng dường như ngây ngẩn cả người.

Cửa tiệm này, nàng rất quen thuộc … Hơn một nửa đều là của hồi môn kiếp trước của nàng. Mà của hồi môn đó là Chương Vân cho nàng, nói rằng đó là tâm ý của bà ta. Nói cách khác những cửa tiệm này đều trên danh nghĩa Chương Vân. Mà hiện tại, người của Thư Tuyết Ngọc lại ở trong cửa tiệm của Chương Vân… Rốt cuộc đây là chuyện gì? Bụng đầy tâm sự, Bùi Nguyên Ca bước vào một cửa tiệm ngọc khí theo quán tính. Nàng tùy ý liếc vài cái, đang định rời đi thì bỗng nhiên ánh mắt dừng trên một khối ngọc màu đỏ thẫm.

Màu sắc ngọc thạch sáng rõ, hoa văn cân xứng, nếu làm thành con dấu nhất định trầm ổn mà lại lịch sự tao nhã.

Sắp đến sinh thần (sinh nhật) của phụ thân, dùng nó làm quà thọ lễ cũng không tệ.

Thấy Bùi Nguyên Ca khí độ bất phàm, cử chỉ cao quý, chưởng quầy không dám chậm trễ, niềm nở nói: “Cô nương rất có mắt nhìn, khối huyết thạch này ở kinh thành cũng coi như trung thượng phẩm, giá khoảng năm trăm lượng.”

Năm trăm lượng, giá cũng rất hợp lí.

Bùi Nguyên Ca gật đầu, chuẩn bị báo danh hào Bùi phủ thì bỗng nhiên rèm gấm sau quầy vén lên, nam tử mặc ý phục quý giá xuất hiện, hai người đối mặt nhau đều ngẩn ra. Đầu người này đội tử kim quan, thân mặc áo bào gắn bảo thạch, cả người kim tôn ngọc quý, An Trác Nhiên. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!

Tuy Bùi Nguyên Ca mang duy mạo nhưng An Trác Nhiên cũng nhận ra nàng, sắc mặt trở lên khó coi, ánh mắt dừng ở khối huyết thạch trên tay nàng, lông mày nhếch lên: “Muốn mua khối huyết thạch này sao? Được, một ngàn lượng!”

Đừng nói hắn đột nhiên tăng gấp đôi giá, mà đây còn là cửa tiệm của Trấn Quốc Hầu phủ. Bùi Nguyên Ca không có ý định mua, xoay người rời đi.

Muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu!

“Bùi Nguyên Ca, ngươi hẳn rất rõ tình cảnh Bùi phủ. Không có tiền thì đừng phô bày giàu sang. Nơi này là ngọc khí thượng cấp (cửa hàng ngọc cao cấp), một khối ngọc bất kỳ cũng vài trăm lượng, ngươi mua nổi sao?” An Trác Nhiên cố ý lớn tiếng, không chỉ khách trong cửa tiệm mà ngay cả người đi đường bên ngoài cũng bị chú ý, ồn ào thò đầu vào nhìn.

Hắn cho rằng Bùi Chư Thành làm tướng quân nhiều năm như vậy, ngay cả tước vị cũng không có, đủ thấy được ông ta kém cỏi như nào. Phủ đệ như vậy tuyệt đối sẽ không cho một nữ nhi lấy ngàn lượng mua ngọc thạch. Như vậy hắn có thể tùy ý nhục mạ, nói xấu, cũng khiến Bùi phủ mất mặt. Đương nhiên, nếu muốn mua để khoe danh tiếng, hắn kiếm thêm năm trăm lượng bạc không nói, khẳng định Bùi phủ càng thêm họa vô đơn chí (liên tiếp gặp nạn), mà Bùi Nguyên Ca là đầu xỏ gây nên tất cả càng không được sống tốt. (Be: thằng đàn bà >”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN