Đích Trưởng Tôn
Chương 10
Ngày hôm sau, Triệu Ngọc Thiền biết được nha đầu của mình bị xử lý, dĩ nhiên là không bỏ qua, chạy đến chỗ Đậu thị nói: “Hai nàng đã hầu hạ con từ nhỏ, sao ca ca có thể nói xử lý là xử lý được? Cũng chẳng thèm bàn với con, rõ ràng là ca ca không coi con ra gì cả.”
Đậu thị nói: “Bọn chúng ăn nói càn rỡ, chống đối ca ca con, Ninh nhi tức giận nên mới trừng phạt. Con đừng nói những lời này làm ca ca đau lòng, mọi chuyện nó làm cũng vì muốn tốt cho con thôi. Nương đã tìm được hai tức phụ* thạo may vá nhất đến dạy con thêu thùa, tránh cho sau này về nhà chồng, đến chiếc áo lót vừa người cũng chẳng may được. Con ngoan ngoãn ở trong khuê phòng cho ta, không được phép ra ngoài.”
*Tức phụ: Nàng dâu, người phụ nữ đã có chồng
Triệu Ngọc Thiền đương nhiên là không chịu, nàng đã hẹn với Viện nhi nhà nhị phòng đi hái vài nhánh mai. Đậu thị tuy thương yêu con gái, nhưng nhớ đến những lời của Trường Ninh, kiên quyết nhốt nàng vào khuê phòng, sai hai nhũ mẫu đứng ngoài cửa canh giữ.
Ngọc Thiền chỉ có thể ở trong phòng, vừa khóc vừa học nữ công may vá. Có lẽ khóc lóc tốn quá nhiều sức lực, buổi trưa còn ăn thêm hai bát cơm.
Trường Ninh nghe xong liền hỏi: “Giờ Thiền nhi không còn đòi hai nha đầu của nó nữa chứ?”
Cố nhũ mẫu cười nói: “Thất tiểu thư sao còn quan tâm nổi nữa, nay người nàng sợ nhất chính là Tiêu tức phụ dạy may vá, nếu tiểu thư không làm tốt, Tiêu tức phụ sẽ đánh vào tay nàng. Giờ thất tiểu thư học thêu thùa rất chăm chỉ, lão nô xem chừng có thể thêu được một con vịt nước, còn có thể thêu được đôi ba con bướm.”
Vậy thì tốt, Triệu Trường Ninh không mong nàng hiểu chuyện, chỉ cầu nàng đừng rước thêm phiền phức.
Buổi chiều, Trường Ninh sửa soạn xong rồi tới trường học trong tộc, người giảng Tứ thư hôm nay là Tưởng tiên sinh, khuôn mặt lão xanh tím một mảng, bởi vậy lúc giảng bài, đám đệ tử phía dưới liên tục nhỏ giọng cười, đoán lão đã đánh nhau một trận với Chu tiên sinh. Tưởng tiên sinh ho khan một tiếng, mang khuôn mặt nhăn nhó giảng hết cả một buổi học.
Có lẽ do trong lòng uất ức, nên buổi chiều lúc luận văn chương, ngữ khí của lão không mấy thân thiện, trực tiếp ném bài văn của Trường Ninh cho nàng: “Bài của trò phải viết lại.”
Trường Ninh cầm lên nhìn, bản thân không cảm thấy có vấn đề gì. Chắp tay hỏi lão: “Tưởng tiên sinh, học trò xem mà thắc mắc, có thể cho học trò biết vấn đề nằm ở chỗ nào không?”
“Việc này có gì phải hỏi?” Khẩu khí của Tưởng tiên sinh dường như có chút bực mình, “Chính là chữ không ngay ngắn, chép lại một lần nữa!”
Triệu Trường Ninh nhất thời cũng hơi tức giận, tâm trạng lão không tốt, chẳng lẽ còn muốn trút cả lên người nàng?
“Tưởng tiên sinh không chỉ ra vấn đề, học trò cũng không biết nên sửa sao mới phải.” Triệu Trường Ninh nói: “Vẫn mong tiên sinh chỉ điểm cho.”
Sắc mặt Tưởng tiên sinh sa sầm: “Ngươi cứ chép lại đi, nếu chữ không đẹp, trên trường thi cũng sẽ bị xếp vào loại kém! Ngươi nộp bài này lên, đến nhìn ta cũng chẳng buồn nhìn.”
Triệu Trường Ninh nhịn xuống, tranh cãi cùng Tưởng tiên sinh rõ ràng là việc không lý trí, lão là tiên sinh. Nếu nàng cãi vã với tiên sinh, bất luận nàng có lý hay không, đều phải ăn một trận thước gỗ rồi nói tiếp.
Tưởng tiên sinh thấy nàng không nói nữa, hừ một tiếng: “Trò cũng đừng ấm ức, lần thi cử nhân này tuy trò miễn cưỡng thi đỗ, nhưng bài thi của các cử nhân đều sẽ được sao chép lại, nét chữ có ngay ngắn hay không cũng chẳng quan trọng. Lúc thi Đình phải lên tận nơi làm bài, thánh thượng thấy trò viết ra một đống chữ nát bấy, lẽ nào còn có thể chọn trò làm trạng nguyên?”
Dứt lời phất tay: “Ta chẳng buồn nói nhiều lời hay, trò hãy tự mình suy nghĩ cho kỹ! Ta xem như lần này trò đi rèn luyện, nếu cũng đậu được, e rằng quan chủ khảo có mắt không tròng rồi!”
Triệu Trường Ninh bóp chặt nắm đấm, chắp tay nói: “Học trò đa tạ tiên sinh chỉ bảo.” Sau đó bước ra khỏi lớp học.
Nàng vừa đi vừa nghĩ, vị Tưởng tiên sinh này tuy tính tình hơi kém, nhưng nhị thúc đã mời lão về, cũng là kẻ có vài phần thực tài. Thật ra nàng đã từng nghĩ tới vấn đề này. Chữ viết của nàng quả thực không đẹp, thi Đình sẽ chịu thiệt thòi một chút, nhưng thể chữ Quán các ‘¹’ người đọc sách thường dùng, cổ tay nàng lại không đủ lực, viết ra đúng là không bằng người ta.
Vẫn nên nghĩ cách sửa lại vấn đề này mới được, thường nghe nói, nét chữ nết người. Nhìn chữ không đẹp, chắc chắn trên quan trường sẽ bị ảnh hưởng.
Triệu Trường Ninh vừa đi vừa nghĩ, không chú ý đụng phải một người, đang nghĩ là tên nô tài không có mắt nào ngáng đường, đối phương lại cười nói: “Huynh trưởng, sao lại đi không nhìn đường như vậy? Nếu không phải đệ cũng xem như cường tráng, để huynh đụng ra mệnh hệ gì, đến lúc đó phải bồi thường cho đệ đấy?” Người nọ nói chuyện mang theo một luồng khí từ tính nhẹ nhàng xẹt qua.
Triệu Trường Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang đứng trước mặt, cũng có mấy phần tuấn lãng, vóc người cực kỳ cao.
Người này là con trai của tam thúc, Triệu Trường Húc, thường ngày quan hệ với nàng cũng khá tốt, khoảng thời gian trước đã cùng thất thúc trong nhà đến Thông Châu làm việc.
Trường Ninh ngậm ngùi xoa xoa cái trán, lùi về phía sau một bước. Lồng ngực kẻ này cứng hệt như sắt vậy. Nàng hỏi: “Đệ trở về rồi sao không nói một tiếng.”
Triệu Trường Húc thấy y thật giống cô nương, y vẫn chưa quen việc đứng gần hắn nói chuyện, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng lùi lại một bước: “Đệ nghe nói huynh thi đậu cử nhân, còn không phải cố ý về sớm hay sao?” Cánh tay nặng trĩu của hắn phủ lên vai y, “Sau này huynh đã là cử nhân lão gia rồi đấy?”
May mà Trường Ninh cũng coi như cao gầy, chịu đựng được sức nặng của hắn, cùng hắn đến chính đường bái kiến tổ phụ. Trên đường đi hai người trò chuyện rất nhiều, thật ra Triệu Trường Ninh và hắn xem như khá tốt, nàng còn từng giúp Triệu Trường Húc làm bài tập để ứng phó với tiên sinh, hai người vừa nói vừa cười tận đến khi tới chính đường.
Nô bộc ở chính đường thấy hai người liền quỳ xuống hô đại thiếu gia, tứ thiếu gia. Triệu Trường Ninh cho bọn họ đứng dậy, hai người đi thẳng tới thư phòng tìm Triệu lão thái gia.
Triệu lão thái gia lúc này đang viết chữ, năm đó lão thái gia cũng là Tiến sĩ – Xuất thân tiêu chuẩn, một chữ viết ra như rồng bay phượng múa. Trường Ninh khá là kinh ngạc, đứng ở bên cạnh nhìn một hồi, mãi đến khi lão thái gia thu lại bút, cười nói: “Hôm nay Trường Ninh tới sớm vậy sao?”
Mỗi tối Triệu Trường Ninh đều phải đến thỉnh anh Triệu lão thái gia, rồi giúp ông mài mực, làm mấy việc nhỏ như thu dọn sách vở để bày tỏ hiếu tâm, cũng có thể tăng thêm chút hảo cảm của vị này.
Lần này nàng cũng ra sức ca ngợi bức tranh chữ kia, Triệu lão thái gia thấy nàng khen mình đến chín tầng mây, ông cũng đâu phải không biết bản thân có bao nhiêu phân lượng, lắc đầu nói: “Con hiếu thuận thành quen rồi! Xem con nói kìa, cứ như Liễu Công, Nhan Công ‘²’ còn sống cũng không bì được một chữ này của ta vậy.” Lão thái gia được tán dương đương nhiên là rất vui vẻ, thấy Triệu Trường Húc đã trở về, bảo hai người ngồi xuống trò chuyện.
Triệu Trường Ninh hỏi lão thái gia rất nhiều về cách luyện chữ, lão thái gia được khen đến mát dạ, nêu phương pháp cho y: “Có một cách có thể thử luyện, lấy khắc đá, khắc ngọc để luyện lực cổ tay. Năm đó ta cũng có một đồng môn từng luyện, chữ viết quả thật trở nên đẹp đẽ sắc bén, đáng tiếc quá si mê con đường này nên đã bỏ bê nghiệp học. Hơn nữa cũng khó luyện, ta đã từng học thử, quả thật là không đủ kiên nhẫn.”
Ông biết đại phòng yếu thế, thật ra cũng quen trợ cấp cho đại phòng, con trai cả vô năng cũng đành chịu, nhưng Triệu Trường Ninh còn có thể gánh vác một số việc, ông cũng hy vọng vị trưởng tôn này có thể vực dậy đại phòng. Dù sao nàng cũng là đích trưởng tôn trong dòng họ, sau này kế thừa gia tộc, thờ tự tổ tiên, đều là Triệu Trường Ninh đi đầu. Triệu lão thái gia lại nói với Triệu Trường Ninh: “Con còn thắc mắc điều gì cứ việc hỏi tổ phụ là được.”
Triệu Trường Ninh thấy cách này tuy vòng vèo, nhưng vẫn có thể thực hiện được, Triệu lão thái gia quả nhiên là mưu cao.
Nàng chẳng buồn để ý Triệu Trường Húc nữa, lập tức muốn trở về tìm khối ngọc thử xem có hiệu quả thật không. Triệu Trường Húc theo nàng ra ngoài: “Huynh trưởng, đệ còn định mời huynh uống rượu, huynh đi nhanh như vậy làm gì?” Hắn giữ chặt nàng lại, bắt nàng phải đi uống rượu với mình.
Triệu Trường Ninh đang muốn nói mình có việc, lại nhìn thấy dưới hàng tùng xanh biếc không xa, hình như có một bóng dáng cao gầy đang đứng, lẳng lặng nhìn về phía bọn họ. Triệu Trường Ninh còn chưa nhận ra người đó là ai, Triệu Trường Húc bên cạnh đã lập tức phản ứng lại, chắp tay nói với người nọ: “Hóa ra là thất thúc đã tới.”
Thân ảnh cao ngất dưới gốc tùng xanh kia lúc này mới bước ra, hắn khoác một chiếc áo choàng màu đen thật mỏng, trên vai bị tuyết tan thấm ướt đôi chỗ, ánh mặt trời sau trận tuyết chiếu lên người hắn, khuôn mặt tuấn lãng mang theo thần sắc lạnh nhạt, đi phía sau là vài gã nô tài.
Thì ra đây chính là thất thúc, quả thực Triệu Trường Ninh chưa được gặp mấy lần, nhưng nàng từng nghe cha kể về lai lịch của người nọ.
Người này tên Chu Thừa Lễ, phụ thân hắn và Triệu lão thái gia là bạn đồng liêu, năm đó bị cách chức quan đày đến Vân Nam, chẳng may lại bỏ mạng dọc đường. Triệu lão thái gia nhớ đến tình nghĩa trước kia, liền thu nhận con trai duy nhất của ông ta, cũng đặt chữ lót “Thừa” dùng cho trưởng bối trong Triệu gia, nhưng vẫn cho hắn giữ nguyên họ cũ, để hắn luôn tưởng nhớ tới phụ thân.
Chu Thừa Lễ cũng nhớ kỹ ân đức của Triệu gia, cùng Triệu gia thân thiết như một nhà. Năm hắn hai lăm tuổi, nhậm chức ở Thông Châu, tiền đồ tương đối xán lạn. Ngày thường rất ít khi về nhà.
“Ra mắt thất thúc.” Triệu Trường Ninh chưa quen thuộc với người này, chỉ đơn giản chắp tay vái.
Chu Thừa Lễ dường như nhìn nàng một lúc lâu, mới chậm rãi rời đi tầm mắt, nói: “Ở chốn đông người, hai ngươi kề vai bá cổ còn ra cái bộ dạng gì.”
Triệu Trường Ninh khẽ nhíu mày, lời này cũng thật kỳ lạ. Nàng và Triệu Trường Húc là anh em họ, như vậy thì có sao?
Nhưng lời dạy bảo của trưởng bối, cũng chỉ đành nghe theo: “Thất thúc nhắc nhở rất đúng.”
Chu Thừa Lễ có vẻ vẫn chưa tính rời đi, cứ lẳng lặng đứng như vậy, cảm giác áp bách cũng vô cùng mạnh mẽ. Hai người đang không biết phải nói gì, lại có một kẻ đi tới từ sau lưng bọn họ, chắp tay nói với Chu Thừa Lễ: “Thất thúc đã trở về, tổ phụ cho mời thất thúc vào trong.”
Triệu Trường Ninh nghe thấy giọng nói kia khẽ nhíu mày, Chu Thừa Lễ nhìn lại thì ra là Triệu Trường Hoài tới, không nói thêm gì cả, sau đó đi về phía thư phòng Triệu lão thái gia.
Triệu Trường Hoài và Triệu Trường Ninh quan hệ không tốt, nhưng quan hệ với Triệu Trường Húc thì cũng còn tạm. Triệu Trường Húc ra sức mời hắn đi uống rượu, Triệu Trường Ninh vốn cho rằng hắn sẽ không đi, chẳng ngờ Triệu Trường Hoài lại nói: “Vừa hay, ta cũng đang nhàn rỗi, lâu rồi không gặp đệ, đi uống một chén thôi.”
Triệu Trường Ninh thoáng cái lặng thinh: “… Hai ngươi thật sự đi uống rượu?”
Triệu Trường Hoài lại thản nhiên nói: “Chỉ là uống vài chén rượu ấm người, tổ phụ sẽ không trách cứ.”
“Hay là đừng kêu huynh ấy đi cùng nữa.” Triệu Trường Húc và Triệu Trường Hoài uống rượu, cũng không muốn để Trường Ninh đi theo, nam nhân mà, uống rượu vào thì nói chuyện cũng không được êm ái, mấy lời này dường như cách huynh trưởng quá xa, hắn không muốn để Trường Ninh nghe được.
“Đệ thấy chi bằng huynh trưởng cùng đi.” Triệu Trường Hoài lại nói, “Nam tử mà không uống giọt rượu nào, còn ra cái bộ dạng gì, lúc trên quan trường cần ứng phó, huynh trưởng định làm thế nào đây?”
Triệu Trường Ninh do dự chốc lát, quyết định đi theo… nhìn xem. Quả thực uống rượu là một vấn đề, thế nào nàng cũng phải luyện tập mới được. Đã bảy năm nay nàng không uống rượu rồi. Ba người cùng đến viện của Triệu Trường Húc bày rượu ra uống, vì có Triệu Trường Ninh, Triệu Trường Húc vẫn rất khắc chế, chỉ rót cho mỗi người ba, bốn chén, liền không cho Triệu Trường Ninh uống nữa. Sợ y chưa từng uống rượu sẽ không chịu nổi, bản thân Trường Ninh lại không có phản ứng gì.
Triệu Trường Hoài uống khá nhiều, thấy Triệu Trường Húc đối diện thấp giọng nói chuyện với Trường Ninh. Hai người này đôi khi thật giống với đoạn tụ*, hắn có chút không biết nói gì, lại uống thêm vài chén.
* Đoạn tụ: Hai anh trai yêu nhau aka tình yêu nam x nam
Đến lúc phải đi, Triệu Trường Hoài tỏ ý muốn đi chung với nàng, mỉm cười ý là: “… Tránh cho huynh trưởng trên đường xảy ra sơ xuất gì.”
Triệu Trường Ninh trầm mặc, lẽ nào kẻ này không kiềm chế được, định trên đường đi bóp chết nàng?
Nàng ngoài cười mà trong không cười, đứng dậy nói: “Vậy ta và Trường Hoài cáo từ trước.”
Dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, Triệu Trường Hoài lại đột nhiên mở miệng: “Huynh trưởng, con người thất thúc không đơn giản.”
… Hắn muốn nói điều gì?
Triệu Trường Ninh cũng không để ý đến lời này của hắn, Triệu Trường Hoài tiếp tục nói: “Có điều trong nhà không ai biết cả.”
Triệu Trường Ninh thấy trước mặt đã là chính đường, liền nói: “Suy cho cùng mỗi người đều rất phức tạp. Nhị đệ cáo từ, ngu huynh xin từ biệt tại đây.”
Nhưng đợi nàng về đến đông sương phòng của mình ở Tây viên, ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện Triệu Trường Hoài cũng đi theo phía sau. Hai nha đầu Hương Chuyên, Hương Phỉ tiến đến, nhìn thấy Triệu Trường Hoài bị dọa đến mất hồn. Nhị thiếu gia là… tới đánh nhau sao?
Triệu Trường Ninh chỉ khẽ mỉm cười: “Các ngươi còn ngây ra đấy, mau đi dâng trà cho nhị thiếu gia.”
Đợi trà được dâng lên, Triệu Trường Hoài giống như rất khát, uống đến mấy chén liền.
Triệu Trường Ninh chơi trò chiến tranh lạnh với hắn, hắn không nói nàng cũng không nói, cuối cùng vẫn là nàng không nhịn nổi, đi đến trước mặt Triệu Trường Hoài ngồi xuống, hỏi: “Nhị đệ còn chuyện gì sao, nếu không có gì, hãy quay về trước đi nhé?”
“Trà ở chỗ huynh rất ngon.” Triệu Trường Hoài nghiêm túc nói.
Trán Triệu Trường Ninh nhăn lại, tên này chắc không phải uống say rượu mời rồi chứ? Ban nãy không phải vẫn bình thường sao? Không đúng, ban nãy hắn cũng không bình thường.
Nghĩ đến ngày thường hắn luôn ấp ủ vô số âm mưu hại mình, trong lòng Triệu Trường Ninh chợt nảy sinh một chủ ý, nhấc tay véo hắn một cái. Triệu Trường Hoài tức khắc nhướng mày, tủi thân nói: “Sao huynh lại véo đệ? Đau.”
Hóa ra là uống say thật rồi.
Triệu Trường Ninh liền nói: “Được được, không véo đệ nữa. Tùy đệ ngồi, muốn ngồi bao lâu cũng được.” Nàng chẳng buồn quản hắn nữa, vào phòng trong rửa mặt bước ra, đã thấy Triệu Trường Hoài cuộn tròn trên giường đất của nàng thiếp đi. Triệu Trường Ninh tiến lên vài bước, vỗ vỗ mặt hắn, “Trường Hoài, mau dậy đi, về phòng đệ mà ngủ.”
Triệu Trường Hoài bị nàng đánh tỉnh, dựa sát vào gối đầu của nàng, lại nói: “Gối đầu của huynh thơm hơn của đệ, đệ không về.”
Triệu Trường Ninh không biết người thứ đệ độc địa luôn nghiêm túc của mình, sau khi say lại… đáng yêu như vậy?
Chẳng khác nào đối diện với một đứa trẻ to xác, nàng có cách gì với hắn đây? Triệu Trường Ninh đành phải dỗ dành: “Ta cho đệ gối đầu, đệ cầm về ngủ được không?”
“Không muốn.” Triệu Trường Hoài thẳng thừng từ chối, hai mắt nhắm lại chuẩn bị ngủ. “Ca ca, huynh đừng làm ồn, đệ đau đầu, đã mấy ngày rồi không được ngủ ngon.”
Được, cho ngươi ngủ, đợi sáng mai tỉnh dậy, biểu cảm nhất định rất đặc sắc.
Triệu Trường Ninh quyết định như vậy, gọi hai nha đầu trải cho nhị thiếu gia một tấm nệm, tránh cho hắn bị lạnh cóng.
——————————–Chú thích:
(1) Nguyên văn: 馆阁体 (Quán các thể) là thể chữ thông dụng trong trường thi ngày xưa, được hình thành từ chế độ khoa cử, lấy đen sẫm, vuông vắn, dứt khoát… làm các đặc điểm chính.
(2) Hai nhà thư pháp gia nổi tiếng thời Đường
Liễu Công: Liễu Công Quyền
Nhan Công: Nhan Chân Khanh
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!