Diễm Cốt
Chương 33 - Vẫn Nhớ Thanh Mai Trúc Mã Thuở Nào
Type: LynKyu
Trong tay Vãn Vãn có thư giới thiệu và lệnh bài được Phượng Hoàng đài ban cho không bao lâu, nàng ta đã vào tới trong cung.
Trong lúc nàng ta vào cung, hai bản mật báo đã được đồng thời gửi đi. Một bản giao đến tay Phượng Huyết Ca, trong thư không những thuật lại tường tận sự việc xảy ra ở Phượng Hoàng đài, mà còn kèm theo ba mươi bức họa chính diện và nhìn nghiêng của Vãn Vãn, cùng với hai trăm bài luận về âm mưu. Hệ thống tình báo của Tiểu hoàng thượng so ra thì có phần thua kém hơn, song cũng có được ba bức họa và hai bản luận bàn về âm mưu.
“Là nội ứng do tông môn ngấm ngầm cài vào?”, Đại sư huynh nhìn sang sư phụ.
“Là mật thám do Phượng Huyết Ca phái đến?”, lão thái giám nhìn tiểu hoàng thượng hỏi.
“Có người không! Ta là người mới đến!”, Vãn Vãn đập cửa gọi.
Tiểu hoàng thượng không buồn đưa mắt lên, đốt cháy mật thư trong tay trong ánh nến, mặc cho Vãn Vãn gào hét ở bên ngoài. Hắn ngồi yên không cử động, cho tới khi mật thư được đốt cháy hết, bấy giờ mới lạnh nhạt bảo lão thái giám: “Cho cô ta vào hậu diện”.
Lão thái giám hiểu ý, biết chủ nhân nói vậy là ám chỉ mình nghĩ cách đuổi nữ rử kia đi. Dù sao đại sự cũng sắp cử hành, chủ nhân nhà mình lại có bản tính đa nghi, để một nữ nhân thân phận không rõ ràng ở bên cạnh, chỉ khiến người hàng đêm khó lòng chợp mắt.
Vãn Vãn nào biết gì về chốn này, cung điện của người Hán trong mắt nàng ta giống như một mê cung hết sức rộng lớn, đi tới đâu thì lạc đường tới đó, nàng ta không sao phân biệt được chính điện và hậu điện. Sau khi theo lão thái giám tới hậu điện, nàng ta thích thú quan sát xung quanh, còn móc lại hạt dưa từ trong bọc lá sen ra ăn.
Lão thái giám ban đầu còn chưa phát hiện ra, chỉ khi sau lưng phát ra âm thanh kỳ lạ mới quay đầu lại, lớn tiếng quát: “Làm trò gì vậy?”.
Vãn Vãn ngước nhìn ông ta, chỉ thấy cánh tay ông ta run run chỉ về phía mình. Thấy vậy nàng ta bèn bốc một nắm hạt dưa trong túi chìa về phía ông ta: “Cho ông này”.
“Nô tài to gan!”, lão thái giám ném hạt dưa xuống đất: “Ngươi lại dám cắn hạt dưa trong Đông cung, còn… còn nhổ xuống đất!”.
Người Hán cũng thật lắm quy củ, ăn hạt dưa cũng không được nhổ vỏ. Vãn Vãn chau mày, buộc bọc lá sen đựng hạt dưa lại. Lão thái giám vừa thở phào thì đã thấy nàng ta mở một bọc khác, lại móc thịt rán tẩm bột ra ăn…
“A đầu chết tiệt không biết quy củ phép tắc là gì!”, lão thái giám đánh vào tay nàng ta: “Sao ngươi chỉ biết ăn thôi vậy?”.
“Ta còn biết rất nhiều thứ nữa đấy!”, gói đựng đồ ăn bị rơi xuống đất, Vãn Vãn bắt đầu cảm thấy khó chịu: “Phải rồi, Hoàng thượng đâu?”.
“Hoàng thượng là người muốn gặp là có thể gặp được hay sao?”, lão thái giám “Hừ” một tiếng đanh tai: “Cho ngươi hay, bên cạnh Hoàng thượng không thiếu người hầu hạ, tiểu cô nương muốn bay lên ngọn cây làm phượng hoàng như ngươi, trong cung không tới một ngàn thì cũng có tám trăm, người nào mà không phải nhân tài nữ tuyển chọn từ các châu…”.
“Ta đâu phải đến làm phi tử!”, Vãn Vãn mất kiên nhẫn ngắt lời ông ta.
“Ồ! Không làm phi tử, chẳng lẽ ngươi muốn làm trạng nguyên?”, lão thái giám trợn mắt nói.
Vãn Vãn cười lạnh, nàng ta rút thanh đao nhỏ sáng loáng, ngón tay khẽ búng trên lưỡi đao, nói: “Mười trạng nguyên cũng không phải đối thủ của ta! Gọi dũng sỹ mạnh nhất của các ngươi ra đây, thử rồi sẽ biết ngay”.
Lão thái giám vốn nghĩ nàng ta là mật thám do Quốc sư phái đến, nên không chút khách khí, ngay lập tức hạ lệnh cho bọn thị vệ bắt nàng ta lại.
Vãn Vãn đâu coi bọn quân binh nhãi nhép này ra gì, chỉ xuất một đao đã khiến tất cả bọn chúng đều phải ngã gục.
“Ta thắng rồi”, Vãn Vãn thu đao vào bao, đắc ý nói: “Gọi Hoàng đế ra đây gặp ta”.
“Được lắm! Ngươi quả là dám động thủ!”, lão thái giám run rẩy chỉ vào mặt nàng ta: “Ngươi muốn tạo phản thật rồi!”.
“Lôi thôi, tránh đường!”, Vãn Vãn chúa ghét bọn tiểu quỷ bám riết, nàng hất tay đẩy lão thái giám sang một bên, một mình chạy vào trong điện.
Lão thái giám giật nảy mình, nghĩ bụng, không phải Phượng Huyết Ca không kìm nén được nữa, phái sát thủ tới lấy mạng bệ hạ đấy chư. Nghĩ tới đây, ông ta lạnh cứng cả người, thất thanh la lên: “Hộ giá! Hộ giá! Có thích khách!”.
Đông cung bỗng chốc trở nên náo loạn, đám thị vệ tuần tra chạy qua chạy lại, đám cung nữ kinh hãi la hét, còn những thái giám sợ đến nỗi làm rơi vỡ ly đĩa quý giá. Nhưng đã tìm kiếm rất lâu mà vẫn không bắt được nữ tử mặc y phục màu tím như lời lão thái giám nói.
“Chắc không phải ả đã tìm tới nơi ở của Hoàng thượng rồi chứ?”
Lão thái giám bị chính mình dọa cho hồn phiêu phách lạc, vội vã dẫn theo một đám thị vệ chạy về phía Vọng Tuyết viên – nơi ở của Tiểu hoàng thượng .
Buổi sớm ngắm tuyết rơi, đêm trước say men rượu, sáng nay thức dậy lạnh bội phần.
Tiểu hoàng thượng khoác trên mình tấm áo choàng lông hạc, tựa người vào lan can ngắm tuyết trắng.
Lão thái giám trông thấy tấm lưng của hắn, đang định thở phào nhẹ nhõm, thì bỗng một bàn tay đập lên vai ông ta.
Vãn Vãn từ đằng sau chạy lên trước mặt ông ta nói: “Đa tạ dẫn đường”.
Lão thái giám sững nguwoif: “Ngươi!”.
“Ngươi trung thành bảo vệ chủ nhân là tốt, nhưng có lúc lại có lợi cho kẻ như ta”, Vãn Vãn võ vai ông ta, cười hì hì nói: “Nếu ngươi không nóng lòng muốn tới xem Hoàng thượng có xảy ra chuyện hay không, hoàng cung rộng lớn như vậy, ta đâu tìm được người chứ!”.
Khuôn mặt của lão thái giám đã hửng đỏ, còn đám thị vệ đã đánh mắt nhìn nhau, sau đó bao vây lấy Vãn Vãn. Nhưng nàng ta lại hoàn toàn không bận tâm, chỉ thong thả lấy tấm lệnh bài Phượng Hoàng và thư tiến cử ra, sau đó nhìn về phía nam tử đang đứng trong đình.
Tuyết trắng phủ kín trời như hòa vào làm một với người trước mắt, duy chỉ có nhành hoa mai đâm ngang là màu đỏ tươi.
“Ta từ Phượng Hoàng đài đến đây, ngươi còn chưa thử tài năng của ta mà đã nóng lòng muốn lấy đầu của ta”, Vãn Vãn đưa lệnh thư trong tay qua cho hắn: “Ngươi đối xử với ta như vậy, không sợ mất lòng các chí sỹ trong thiên hạ hay sao?”.
Hoàng đế trẻ tuổi nghe được lời này, hờ hững quay đầu lại.
Tuổi chừng mười sáu, chỉ nhỉnh hơn Vãn Vãn một chút. Nhưng trông tướng mạo thì có vẻ từng trải hơn tuổi, như ngọc thạch sớm bị mài đi góc cạnh, khiến viên ngọc mất đi vẻ linh động, tăng thêm phần rắn rỏi của đá.
Tuy bị Phượng Huyết Ca đoạt mất giang sơn xã tắc, nhưng nét mặt hắn lại không hề hiện lên chút căm hờn, mà chỉ có vẻ điềm tĩnh khó lòng hình dung. Vãn Vãn không biết, thái độ này của hắn là đang cam chịu số phận, hay là đang nung nấu một cuộc phong ba bão táp long trời lở đất.
Hắn lặng lẽ nhìn Vãn Vãn, đoạn chắp tay sau lưng, từ từ bước tới trước mặt nàng ta.
Hắn đánh mắt nhìn vào bức thư trong tay Vãn Vãn. Lão thái giám hiểu ý, lập tức nhận lấy bức thư từ tay Vãn Vãn, cung kính dâng hai tay lên trước mặt Tiểu hoàng thượng. Hắn đưa tay nhận lấy, đọc cẩn thận, hơi nhíu mày, hoa tuyết nhạt nhòa rơi trên giấy.
“Ngươi có tài gì?”, hắn xem xong bức lệnh thư, đột nhiên mở miệng hỏi, giọng nói dễ nghe như tiếng hạc kêu trên mặt đất phủ tuyết.
“Ta anh dũng thống lĩnh tam quân!”, Vãn Vãn đáp.
“Trấm không thiếu dũng sỹ”, Sở Tử Phục lạnh nhạt nói.
“Ta giỏi chinh chiến.”
“Trẫm không thiếu tướng quân.”
“Làm gì có Hoàng đế nào không thiếu Tướng quân, dũng sỹ chứ!”, Vãn Vãn bắt đầu cảm thấy đối phương đang coi thường mình.
Sở Tử Phục cười lạnh, ngẩng đầu lên nói: “Thực không giấu gì, trẫm tuy là quân vương nước Sở, song trong tay lại không có quyền điều hành Tướng quân. Nếu ngươi muốn làm Tướng quân hay dũng sỹ, vậy thì tìm nhầm người rồi”.
Nghĩ kỹ Vãn Vãn cũng nhận thấy lời hắn nói không phải là giả. Đại quyền của nước Sở đều nằm trong tay Quốc sư Phượng Huyết Ca, từ trước đến nay đều không liên quan tới Sở Tử Phục. Vị quân vương trước mắt đây, nói trắng ra chẳng qua chỉ là vật trang trí quý báu nhất của nước Sở mà thôi, không khác là mấy so với bình hoa hay tấm bình phong. Nàng ta chạy tới tìm hắn khoe khoang vũ lực, quả là đã tìm nhầm người thật.
“Vậy bên cạnh ngươi còn thiếu gì hay không?” Nghĩ tới đây, Vãn Vãn chỉ còn biết hạ mình. Nàng cũng rõ về bản thân mình, ngoài chiến lược võ nghệ ra thì không còn gì khác. Vì để hoàn thành lời giao ước với họa bì sư kia, phải ở bên cạnh Tiểu hoàng đế, nàng ta buộc phải chịu đựng để cầu toàn.
“Bên cạnh trẫm thiếu gì à?”, Tiểu hoàng thượng lạnh nhạt liếc nhìn lão thái giám.
“Hoàng thượng thứ gì cũng không thiếu”, nụ cười trên mặt lão thái giám như một đóa hoa cúc già cỗi: “Dù có thiếu, cũng có thể lập tức chọn được một bầy cung nữ thượng đẳng dâng lên, đâu cần phải chọn đám người hạ đẳng không rõ lai lịch”.
Vãn Vãn vốn định nói chuyện đàng hoàng, song khi nghe được lời này của lão thái giám, cơn tức giận trào dâng, trợn trừng mắt, nhìn Tiểu hoàng thượng mà hét: “Hoàng thượng thứ gì cũng không thiếu, nhưng lại thiếu một thứ”.
“Hừm!”, Tiểu hoàng thượng hờ hững nhìn nàng ta, “Trẫm có cả thiên hạ, chẳng hay trong thiên hạ này còn thứ gì mà trẫm không có”.
“Phí lời, ngươi đã có thê tử chưa?”, Tiểu hoàng thượng câm lặng không cất nên lời.
Ngay chiều hôm ấy, chuyện một dân nữ thông qua diện kiến ở Phượng Hoàng đài để theo đuổi Tiểu hoàng đế đã lan truyền khắp hoàng cung. Người đưa tin, không ai khác mà chính là người chuyên thu thập tin tức bí mật hàng ngày, xem công việc ấy là niềm vui – Thủ lĩnh Cẩm y vệ – Hàn Quang.
“Thế gian rộng lớn, quả nhiên không có chuyện lạ nào mà không có. Không ngờ một kẻ như hắn cũng có người theo đuổi”. Hàn Quang tựa người bên cửa sổ, than ngắn thở dài với Hoa Diễm Cốt.
“Huynh kể hết ra đi!”, Hoa Diễm Cốt đang say sưa lắng nghe: “Nữ tử ấy cuối cùng có thành công hay không?”.
“Điều này thì ta không biết”, Hàn Quang nhún vai: “Sau đó hắn đuổi hết người ra ngoài, chỉ còn lại nữ tử kia và lão thái giám, ba người trốn ở trong phòng, cũng không biết muốn giở trò gì… Nhưng theo ta thì khó lòng mà thành cho được. Tiểu tử Sở Tử Phục kia từ nhỏ đã đề cao bản thân, ngoài bản thân hắn ra thì chẳng coi ai ra gì. Cả đời này chắc chắn chỉ lấy được bản thân hắn mà thôi”.
“Xem huynh nói kìa, hai người chẳng phải chơi với nhau từ nhỏ tới lớn hay sao, không cần phải xỏ xiên nhau như vậy chứ!”, Hoa Diễm Cốt nằm bò trên bàn, ngước đầu nhìn Hàn Quang.
“Muội nhớ nhầm rồi, là ta từ nhỏ giỡn hắn tới lớn đấy chứ”, Hàn Quang lại than thở một tràng: “Thật nhớ những ngày ăn ngủ cùng, rồi đánh Tử Phục trước kia”.
Nếu nhắc lại, Hoa Diễm Cốt, Hàn Quang và Sở Tử Phục cũng có thể xem như là thanh mai trúc mã. Năm xưa, sau khi Phượng Huyết Ca soán ngôi đoạt vị, tuy giết chết tiên đế, nhưng không hề làm hại tới phi tần hậu cung, thậm chí vẫn giữ lại cả Tiểu thái tử Sở Tử Phục năm đó đã biết đọc sách. Rồi sau, Phượng Huyết Ca còn để hắn làm bạn với Hoa Diễm Cốt và Hàn Quang, thường ngày ba người họ ăn ở cùng nhau. Hành động này rất được lòng đám trung thần của nước Sở, nhưng thực tế thì quan hệ của ba người họ không hề hòa thuận như vậy.
Sở Tử Phục thì khỏi cần bàn, hắn vốn sẽ là bậc quân vương nắm giữ thiên hạ say này, nhưng lại bị Phượng Huyết Ca đoạt mất giang sơn. Tuy chưa tới nỗi nước mất nhà tan, nhưng cảnh ngộ thực tế cũng không khác vậy là mấy. Lại thêm tuổi nhỏ không biết giấu giếm, trong lòng có bao nhiêu hận, thì trên khuôn mặt hắn hiện ra bấy nhiêu căm hờn. Phượng Huyết Ca cho Hoa Diễm Cốt và Hàn Quang làm bạn với hắn, song hắn chỉ thích sống một mình. Bất luận là lúc đọc sách, luyện chữ, hay khi ăn, đi ngủ, hắn cũng đều tránh xa hai người họ. Thỉnh thoảng chạm mặt nhau, hắn cũng chỉ lướt nhìn bọn họ bằng cặp mắt u ám, lạnh lùng.
Khi ấy Hoa Diễm Cốt tuổi còn nhỏ, lại nhát gan, nên vô cùng kính sợ thiên tử thiếu niên lạnh lùng, ngạo mạn này. Nhưng Hàn Quang lại không sợ hắn. Hàn Quang từ nhỏ đã ngổ ngáo, đế vương hay tướng quân gì đó, cậu ta đều không coi ra gì. Sau này đi theo Phượng Huyết Ca, ngày ngày thấy Sư phụ sát phạt quyết đoán, thì càng tâm niệm lấy máu trả máu, kẻ mạnh làm vua, cho nên cậu ta chẳng ưa gì Tiểu hoàng thượng yếu đuối kia. Hơn nữa, Hàn Quang xuất thân không tốt, tuy vẻ ngoài ngạo mạn, ngông cuồng, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút tự ti. Tiểu hoàng thượng càng tỏ ra nho nhã, tài hoa uyên bác, thì cậu ta càng căm ghét.
Vậy nên hai người thường hay đánh nhau, Hàn Quang luôn thắng, Sở Tử Phục toàn thua, còn Hoa Diễm Cốt thì lần nào cũng khóc.
Ba người họ cứ như vậy mà cùng nhau lớn lên, nếu nói không có chút tình cảm gì cũng không đúng. Nhưng thứ tình cảm này lại không như những thanh mai trúc mã bình thường, bởi vì nội tình có quá nhiều điều phức tạp. Hôm nay tuy đã là quá khứ, song mỗi khi nghe nói một trong ba bọn họ xảy ra chuyện, thì hai người còn lại sẽ túm lại với nhau, nhắc tới đối phương.
“Ừm hừm, hay là chúng ta đi thăm hắn”, Hoa Diễm Cốt nói.
“Muốn đi muội tự đi”, Hàn Quang quay đầu đi: “Ta và hắn, có chết cũng không qua lại, ngày nào đó hắn sắp chết, ta mới đi dọn xác giúp hắn”.
Hoa Diễm Cốt ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói: “Vậy muội đi gặp hắn, còn huynh đi gặp dân nữ được đồn đại kia. Đối phương lai lịch không rõ ràng, hành sự kỳ quặc, không chừng lại là nội ứng do tông môn phái đến. Huynh đi dò la tin tức về nữ tử ấy, biết đâu lại được một số chuyện không ngờ tới”.
“Hừ, tra khảo phạm nhân là thiên chức của bổn đại gia, yên tâm giao cho ta đi”, Hàn Quang đồng ý ngay.
“Hãy mang theo chút lễ vật”, Hoa Diễm Cốt nói: “Sắp đến tiết xuân rồi”.
“Còn muốn bổn đại gia tặng lễ vật?”, Hàn Quang nổi giận đùng đùng, thò tay ra ngoài cửa sổ, nắm một vốc tuyết, vò thành cục ném lên mặt bàn: “Tặng thứ này đi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!