Diễm Đế Khuynh Nhan
Chương 51: Vào thành
Bầu trời ám hồng, tựa như huyết sắc ngưng tụ…
Sở Mạc Trưng mở
mắt, từ trong trí nhớ hồi phụ, nhìn Trương Hàng trên tường thành làm trò hề, mỉm cười: Trương Hàng, thất vương chi loạn đã giúp ngươi thừa cơ
chạy thoát. Nhưng hôm nay, trẫm muốn ngươi đền mạng!
Hoàng thành cửa thành cao vút, nếu lúc này trèo lên thì thương vong đổ máu không thể tránh khỏi, cho nên chỉ còn cách phá cửa!
Nhưng mà đang lúc nhóm binh lính đầu tiên xung phong tiến lên, thấy chết
không sờn gào thét nhằm vào cánh cửa cực lớn, thì tất cả đều tuyệt đối
không ngờ tới cánh cửa đỏ thắm kia thế nhưng trầm nặng thong thả mở ra…
Bên trong, hai hàng binh lính chỉnh tề đứng hai bên, trong tay không cầm đao, cũng không cầm tên, mà chỉ khoanh tay nghiêm nghị.
Trên thành lâu cao, lĩnh binh tướng quân trói chặt Trương Hàng, chiến bào
màu đỏ phần phật, con ngươi từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn xơ xác
bỗng nhiên dâng lên từng mảnh thần thái khác thường.
Hắn cúi người, thấp trầm thanh âm lập tức truyền khắp đại địa mờ mịt ── “Thần, cung nghênh chủ thượng hồi kinh!”
Phía sau binh sĩ theo sát mà lên, đồng loạt quỳ xuống, khôi giáp cùng binh
khí tương hỗ vang lên thanh âm phá lệ thanh thúy vang dội: “Cung nghênh
chủ thượng hồi kinh!”
Tiếng hô cùng tiếng móng ngựa trận trận
như động đất, từng đợt tiếng vọng khiến cho sơn hà đều phải phát run,
tất cả mọi người trong hoàng thành đều ngừng lại động tác, ngơ ngẩn nhìn Trương Hàng sắc mặt hôi bại chỉ còn tuyệt vọng.
Sở Mạc Trưng cùng Sở Mạc Đường liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười thúc ngựa vào thành.
Trương Hàng phản loạn, cơ hồ không đánh mà thắng, chưa tới một tháng đã lắng lại.
Cấp tốc hồi cung chỉnh đốn triều chính, giết hết một đám thần tử phản bội,
đem Trương Hàng nhốt vào đại lao, trận chiến này tựa như một trò đùa, cứ như thế kết thúc.
Yến hội khao quân, Sở Mạc Trưng, Sở Mạc Đường cùng Sở Nhược Hi ba người tự mình tham dự, đi đầu rót đầy chén rượu,
hai đầu gối quỳ xuống đất, thật sâu phục bái. Lời cảm tạ này, chính là
hướng đến những tướng sĩ đã chết trên chiến trường cùng những cung phi
vô tội bị giết.
Những binh sĩ còn sống đều phải đi qua con đường sinh tử mới có thể tồn tại, cho nên đối với bọn họ mà nói, giờ khắc
này, quân tịch đã sớm không quan trọng, tất cả đều bưng chén rượu uống
một hơi cạn sạch, thoải mái cùng những người xung quanh nói xem mình ở
trên chiến trường có bao nhiêu dũng mãnh.
Rất nhiều binh sĩ đều
bưng chén rượu tát xuống mồ, tế bái cho những huynh đệ bị chết của mình, sau đó tự rót rượu, uống một hơi cạn sạch.
Cũng có rất nhiều
người khi đang vô cùng cao hứng kể chuyện về những chiến sĩ bị chết lại
đột nhiên gào khóc. Còn có vài người lại không dám nhắm mắt, bởi vì chỉ
cần nhắm mắt sẽ thấy lại thảm cảnh ngày trước.
Bên ngoài yến hội náo nhiệt, có một thân ảnh lặng lẽ ly khai, đi vào đại lao.
Mở ra cánh cửa nhà tù tại chỗ sâu nhất trong hoàng cung, liền nhìn thấy
Hữu Thừa Trương Hàng hung ác bắn ra ánh mắt nham hiểm, dường như muốn
đem nam tử thanh thản đứng trước mắt ăn sống nuốt tươi.
Khuôn
mặt nam tử tuấn lãng mặc dù gầy gò nhưng lại tự tại vô lo, dường như
không phải ở trong đại lao, mà là ở phòng ngủ của mình.
“Sao
vậy, Trương Hữu Thừa lúc trước mới chỉ sắp đặt bắt cóc Khuynh Nhan công
chúa thất bại đã tức giận đến thổ huyết nằm trên giường. Vậy mà bây giờ
nội thành tướng quân lại đầu quân, ngươi hẳn là nhịn không được muốn tìm người trút giận đi?”
“Đáng tiếc, ngươi lại không còn là Thừa
tướng đại nhân cao cao tại thượng nữa. Mà hiện tại, chỉ là một tù nhân,
một con chó nhà có tang.”
Trương Hàng cắn răng, khuôn mặt sớm đã vặn vẹo.
Nam tử nhướn môi, châm chọc cười, “Các ngươi cho rằng giết chết tần phi
trong cung cùng đại thần trong triều, nhốt người nhà tướng quân hoàng
thành là có thể nắm giữ binh mã, là có thể nắm giữ Đế đô, nắm giữ thiên
hạ sao? Thật đáng tiếc, các ngươi lại không nghĩ tới hoàng thành tướng
quân căn bản không trung thành với bệ hạ, không trung thành với ta. Mà
hắn thuần phục, chính là ── quốc gia! Ở trong mắt của hắn, ai có thể đem Đông Việt lên cao, người đó có thể nắm hoàng vị.”
“Câm miệng!
Câm miệng!” Trương Hàng tức giận đến toàn thân phát run, hoảng loạn từ
trong lòng lấy ra một lọ độc dược, sắc mặt dữ tợn muốn uống thuốc độc tự sát.
“Hữu Thừa a, hiện tại tự sát đã quá muộn. Lúc trước các
ngươi lần lượt phái người ám sát hoàng thất tử tôn, vì sao không tìm một ít cao thủ lợi hại hơn? Vì sao không để cho bọn họ luyện tập nhiều một
chút, vì sao không để cho bọn họ nhìn thật tỉ mỉ, mà đã ngộ thương Nhạc
Hi?” Hắn vẫn như cũ cười, nhưng tiếu ý lại không hiện lên trong ánh mắt. “Nhạc Hi vô tội, Nhạc Hi thiện lương…”
Trương Hàng run rẩy lợi
hại hơn, khi bàn tay đang cấp thiết đem độc dược đổ vào trong miệng thì
đột nhiên, một cánh tay cực kỳ quái dị phát thanh âm bị bẻ gãy, rồi sau
đó, Trương Hàng lập tức thê lương khóc thét, giãy giụa ngã xuống.
Tuấn lãng nam tử nhìn kẻ giãy dụa trên mặt đất, ánh mắt như nhìn con ruồi,
“Nhẫn nhịn năm năm, Trương Hữu Thừa, ngươi nói xem ta sao có thể đơn
giản để ngươi chết? Hơn nữa, Thục phi nương nương cũng sao có thể cứ như thế hậu táng?” Thần sắc của hắn trong nháy mắt chuyển thành lãnh khốc
ngoan tuyệt, “Người tới, đem Trương Hữu Thừa vào thủy lao.”
Nam tử dứt lời liền xoay người ly khai khỏi nhà lao hắc ám. Lập tức, một luồng ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nam tử.
Huân vương Sở Mạc Đường, vẫn luôn tao nhã tuấn tú, ôn nhu mỉm cười như thế…
Bầu trời mây đen rậm rạp, tựa như báo trước ngày mai sẽ đại loạn triều đình.
Nhạc Hi, ta thực sự có chút mệt mỏi.
Cũng may lần phản loạn này không đánh thức ngươi…
Cũng may, ta đã chiến thắng trở về…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!