Diễm Hoa
chương 0
Diễm Hoa như thường lệ, gác đầu lên đùi Lôi Vũ, như một con mèo nhỏ mị nhãn, lúc thì nhìn hắn xử lý công việc lúc thì nhìn hắn răn đe giáo chúng, thoải mái hưởng thụ hơi thở lãnh khốc của hắn.
Lôi Vũ có thói quen khi thì sờ sờ đầu nàng, khi thì sờ sờ tóc nàng, khiến nàng thực muốn ở bên cạnh hắn cả ngày như vậy mà không chán.
Giáo chúng từ ba năm nay đã quen với hình ảnh áo đỏ diễm lệ lười nhác bên áo đen băng lãnh. Nữ nhân áo đỏ xinh đẹp như bông mẫu đơn đỏ rực cuồng nhiệt xuất hiện từ ba năm trước được giáo chủ sủng ái như bảo vật. Vẻ đẹp mị hoặc của nàng có thể khiến bất cứ nam nhân nào say đắm, khi nàng nâng tay nhấc chân đều mang vẻ dụ tình… Nữ nhân xuất sắc như thế chỉ có thể là của giáo chủ …
Tuy nhiên hình ảnh này, nhiều nhất là chỉ phải xem đến hôm nay nữa thôi…
Đêm này, trên giường ngọc hoa lệ ấm áp, Diễm Hoa gác đầu lên vai Lôi Vũ, vẽ vòng tròn lên ngực hắn, mắt phượng ưu tư, hắn bị nội thương rất nặng, gia đình phản bội, thế lực trong ngoài đều hướng tới … Nàng không cần nghĩ cũng biết sắp có chuyện gì xảy ra …
“Sợ sao?” – Lôi Vũ khàn khàn hỏi, giọng hắn trước mặt nàng không che giấu mệt mỏi …
“Không” – Nàng kiên định đáp – “Ta nhất định bảo hộ chàng”
Lôi Vũ không đáp, bạc môi hơi giương lên, vòng tay ôm nàng vào lòng rồi mệt mỏi nhắm mắt…
Diễm Hoa cũng ôm, gắt gao ôm lại hắn, như sợ hắn sẽ biến mất …
Đêm nhẹ nhàng bao phủ hai con người với số phận đan xem nhau, vương nợ nhau suốt đời …
Quãng thời gian yên bình cuối cũng cũng qua đi, sáng sớm hôm sau, khi giáo chúng và địch nhân đến nơi, chỉ thấy hai bóng hình thẳng lưng đứng trên nóc sảnh chính, áo đỏ và đen cùng nhau, như đợi bọn chúng từ rất lâu vậy … Diễm Hoa đứng trên nóc nhà, lạnh lẽo nhìn những huynh đệ vào sống ra chết cũng nhau giờ đây lại giương vũ khí về phía họ ….
Lượt tên đầu tiên lao tới, nàng xuất ra lụa đỏ, trăm mũi tên rơi xuống đất, một vài chiếc gãy đôi … Mảnh lụa đỏ rách rơi ngập trời bình minh bay theo chiều gió, công lực bị giảm ba phần, địch tiến lại cách họ hai trăm mét…
Lượt tên thứ hai, nàng tiếp tục ngăn chặn, chục ngân châm theo tên phóng tới, một chiếc mạnh mẽ sượt qua mặt nàng, vài chiếc găm vào tay và hông nàng… Nàng nhìn thấy thân ảnh trắng tuyết mà nàng từng trị thương, cùng trao đổi y thuật …. hoa châm này tuy lực sát thương không mạnh nhưng rất độc, đau đớn kéo nàng tỉnh lại, trực tiếp nhổ châm phóng về hướng vừa tới ….
Địch chuyển sang cận chiến, nàng rút hai tú đao bên người ra, trái phải đáp trả, hồng y ướt đẫm máu tươi, địch không kẻ nào tiến lại gần Lôi Vũ được quá 20 bước. Lúc này, Lôi Vũ vẫn như cũ nhắm mắt định thần, không dịch chuyển …
Tình thế không ổn, vài tướng bên địch xuất chiêu, nàng thấy em họ Lôi Vũ cầm đoản đao, người từng cùng nàng đánh cờ cầm song kiếm, và rất nhiều gương mặt quen thuộc lao về phía nàng, nàng lại nhớ về những nụ cười của họ, rất nhanh rất nhanh sụp đổ… Tay hai tay nắm chặt đao, xông lên, lần này, nàng quả không xuống tay nổi nữa … “Phập” nàng rít lên đau đớn, một thanh nhuyễn kiếm đâm xuyên qua hông nàng, thanh kiếm lạnh lẽo mạnh mẽ không nương tay rút ra … Nàng bắt gặp một ánh mắt đau khổ … Thanh kiếm lần nữa không chút nương từ mà xuyên qua ngực nàng. Máu đỏ thấm ướt áo của chủ nhân thanh kiếm – người đã từng hứa sẽ bảo vệ nàng đến cùng …
Nàng rơi xuống, sắc đỏ nồng nhiệt úa tàn nhưng vẫn đầy kiêu hãnh…
Nàng đã dành đến sức lực cuối cùng để bảo vệ thân xác người mình yêu, ngay bây giờ, nàng sẽ được đến bên Lôi Vũ.
Phải, Lôi Vũ đã chết từ đêm qua, chính nàng đã giết hắn.
Đóa hoa đỏ rực rỡ đến cuối vẫn mỉm cười mê hoặc .
Hết
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!