Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 19: Tình mê song kiều
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
661


Diễm Ngộ Chi Lữ


Chương 19: Tình mê song kiều


Bởi vì Hoa Tinh xuất hiện đúng lúc hai nữ tử đang nguy hiểm nhất, khi tâm hồn yếu ớt nhất. Nên cảm giác của hai nàng đối với hắn mãnh liệt hơn gấp trăm lần bình thường, hơn nữa Hoa Tinh đem tất cả những việc này đẩy hết cho ông trời, khiến hai nữ tử nảy sinh thứ cảm giác cam chịu số phận. Họ cho rằng hết thảy đều do ý trời an bài, nếu không làm sao có thể khéo như thế, Hoa Tinh đột nhiên hiện thân cứu bọn họ. Cho nên trong nội tâm đã tiếp thụ hắn ngay, đối với hắn nảy sinh một phần tín nhiệm và tình cảm kỳ lạ.

Hoa Tinh cảm thấy thân thể Tú Quyên nới lỏng xuống, không vùng vẫy nữa, trong lòng bật ra tiếng thở phào, đồng thời cực kỳ mừng rỡ. Hắn biết rằng từ nay về sau nữ nhân đoan trang mỹ lệ này đã là của mình rồi, tự nhiên là kinh hỉ muôn phần. Ngó Tú Quyên một cái, nàng dựa dịu dàng vào người mình, hai tòa ngọc nhũ khẽ khàng nhấp nhô trước ngực, chợt hiện phong vận mê người. khuôn mặt hơi đỏ, thấy được trong lòng nàng rất xấu hổ.

Trong lòng Hoa Tinh đại hỉ, ngầm khoan khoái không thôi. Nhẹ nhàng kéo eo Tú Quyên, đầu áp sát bên mặt nàng, dán lên khuôn mặt phát nóng của nàng, khẽ nói: “Tú Quyên rất đẹp, sau này ta sẽ hảo hảo thương yêu cô, trọn đời trọn kiếp bảo hộ cô. Cô sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa, bởi vì có ta.” Tú Quyên nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người giao hội giữa không trung, chắc chắn thấm vào nhau.

Ngó Hoa Tinh, Tú Quyên từ ánh mắt thấy được sự thương tiếc và chân thành. Trong lòng nàng có một chút khát vọng, từ từ nổi lên, bản thân nàng cũng không hiểu là vì sao. Hoa Tinh nhìn nàng, cặp mắt đó thực đẹp, dụ người muốn say; đôi môi khẽ mở, một chút hương thơm truyền vào mũi Hoa Tinh, khiến cho Hoa Tinh hừng hực lửa dục. Nhẹ nhàng áp sát đầu, khuôn mặt hai người vốn chỉ cách nhau một tấc, sự di chuyển này của Hoa Tinh, rất dễ đã hôn lên đôi môi dụ người của nàng. Trong mắt Tú Quyên thoáng qua vẻ hoảng loạn và bẽn lẽn, vẫn chưa kịp tránh né, Hoa Tinh đã thực hiện được rồi.

Trong lòng Hoa Tinh không ngừng kích động, cuối cùng đã hôn trên đôi môi quyến rũ đó. Nhẹ nhàng ngậm hai mảnh môi thơm tho mềm mại, mặc sức nếm, Hoa tinh cực kỳ hưng phấn, trong lòng thầm nhủ thực sảng khoái. Sau khi nhấm nháp một hồi, Hoa Tinh bắt đầu tấn công, nạy miệng của Tú Quyên lên, cái lưỡi linh hoạt trượt vào trong, tận tình đuổi theo lưỡi của Tú Quyên vì thẹn thùng mà tránh né.

Trong lòng Tú Quyên vừa ngượng vừa gấp, bị Hoa Tinh hôn ở miệng, toàn thân run nhẹ, không xuất được một tý lực nào, muốn đẩy hắn ra nhưng không còn sức, đành phải để hắn tùy ý thưởng thức đôi môi thơm của mình. Thấy Hoa Tinh bức vào trong miệng mình, Tú Quyên né lưỡi đi, ngượng ngùng không dám đối diện hắn, đáng tiếc kết cuộc vẫn bị hắn thực hiện được. Liếc nhìn hắn, thấy vẻ hứng thú của cả khuôn mặt hắn, Tú Quyên đột nhiên không nỡ lòng cự tuyệt, nhẹ nhàng khép cặp mắt lại, lưỡi nàng đáp ứng hắn, mặc cho hắn thanh bạc. Tại khoảnh khắc này, Tú Quyên buông thả thể xác và tinh thần, cái gì cũng không nghĩ tới, tận tình hồi đáp Hoa Tinh.

Hoa Tinh cảm nhận được sự biến hóa của Tú Quyên, trong lòng càng thêm cao hứng. Một mặt uyển chuyển đan xen thỏa thích với lưỡi của nàng, hưởng thụ môi thơm của mỹ nhân; Mặt khác, Hoa Tinh nghĩ tới ngọc nhũ dụ dỗ người phạm tội của Tú Quyên. Thả một tay đang ôm eo của Tú Quyên ra, với lên phía trên, túm lấy ngọc nhũ tuyết bạch nẩy nở thẳng thớm của nàng. Hữu thủ Hoa Tinh dùng lực xoa bóp, lẳng lặng cảm thụ sự mỹ diệu khó tả. Quả là như Bạch Ngọc Long đã nói, kiều đỉnh của Tú Quyên đàn tính cực mạnh, một điểm cũng không giống Mai Hương, nắm trong tay, bật lên tinh tế, xúc cảm mịn màng trơn tru khỏi cần nói sướng đến mức nào.

Toàn thân Tú Quyên run nhẹ, song phong của bộ ngực mềm mại bị Hoa Tinh tập kích trôi chảy, khiến cả người nàng không còn sức lực dưới sự sờ mó của hắn, định mở miệng nhưng mà lại bị hắn hôn không ngừng. Tú Quyên rõ là vừa thẹn vừa gấp, nhưng cũng không có biện pháp. Cơ thể nàng đã gần một năm không được người khác giới mân mê rồi, lúc này bị Hoa Tinh sờ nắn cũng hết sức khó chịu, cơ thể mẫn cảm không nhịn được nhẹ nhàng uốn éo.

Tiểu Bình ở bên cạnh không mảy may hay biết sự việc xảy ra giữa hai người, nàng vẫn cứ phát tiết không ngừng, nhiều năm như thế, nỗi khổ cực trong tim nàng, bức bách nàng sắp phát điên lên rồi, nếu không trút hết ra, e rằng nàng cũng sắp chịu không nổi. Huy động ngọc thủ, Tiểu Bình không biết mệt kế tục bổ vào thi thể Bạch Ngọc Long.

Đêm nay Hoa Tinh rất cao hứng, cuối cùng thì lần đầu tiên hoàn toàn được hưởng thụ hết loại mỹ vị đó. Song thủ gắng sức xoa bóp đôi ngọc nhũ nẩy nở của Tú Quyên, thỉnh thoảng dùng ngón tay gảy lên hạt bồ đào đỏ mọc trên đỉnh núi mê người, trong miệng mặc sức nếm mùi vị ngon ngọt thơm tho. Vẻ mặt Tú Quyên đỏ rực, cả người mềm nhũn tựa vào người Hoa Tinh, tùy ý để cho cặp ma thủ của hắn hoạt động trước ngực mình. Hoa Tinh nhẹ nhàng nhả đôi môi đỏ hồng của nàng ra, tiếc rẻ hôn thêm cái nữa rồi khẽ nói: “Tú Quyên xinh đẹp, thực không nỡ rời khỏi đôi môi cô.” Đồng thời song thủ nâng nhẹ hai vầng trăng tròn mỹ lệ của Tú Quyên, ôn nhu vuốt ve bọn chúng.

Tú Quyên đỏ mặt, đẩy song thủ của Hoa Tinh ra, đứng thẳng người lên, không dám nhìn hắn. Thấp giọng nói: “Tiểu Bình như thế sẽ không có việc gì chứ?” Dịu dàng hỏi Hoa Tinh, mượn cớ thay đổi chủ đề.

Hoa Tinh khẽ nói: “Nhiều năm như thế, trong lòng y nhất định rất đau khổ, hôm nay cũng nên để y phát tiết một lần vậy. Có điều ta thấy y dường như đã rơi vào cảnh tự đóng kín bản thân, lúc này hoàn toàn không hay biết việc bên ngoài, kiểu này tổn thương rất nhiều đến cơ thể.”

Tú Quyên nghe nói ngó Hoa Tinh hỏi: “Như vậy làm sao mới tốt nhỉ, hay là mau chóng kêu y tỉnh lại nhé?” Giọng nói có vẻ lo lắng.

Hoa Tinh hôn nhẹ lên mặt Tú Quyên một cái nói: “Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu. Song trước tiên cô phải để ta gần gũi một lát mới được.” Nói xong trên mặt Hoa Tinh lộ ra nụ cười kỳ lạ nhìn nàng.

Tú Quyên hít sâu một hơi, trái tim đang nhảy mạnh yên ổn trở lại, ngó hắn khẽ nói: “Cơ thể của ta đều bị công tử thấy hết cả rồi, vừa nãy công tử cũng đã như thế, gần gũi cũng gần gũi rồi, công tử cứu tiểu Bình trước đi.”

Hoa Tinh cười nói: “Ta đã gần gũi một lần ấy à, thì một lần, Tú Quyên cô lại để ta gần gũi lần nữa nhé? Được hay không?” Khuôn mặt ra chiều nhõng nhẽo vô lại. Mục quang ngó Tú Quyên như nuốt một miếng đậu phụ lớn.

Tú Quyên thấy bộ dạng của Hoa Tinh, trong lòng không nhịn được vừa tức vừa buồn cười, lúc này bộ dạng của Hoa Tinh hoàn toàn chính là dáng dấp của đứa trẻ vô lại, xúc động sâu sắc tình mẹ thương con tiềm ẩn của Tú Quyên. Nhớ lại ban nãy đã bị hắn chiếm hết tiện nghi, cho hắn chiếm tiện nghi lần nữa cũng không hề gì. Nghĩ đến đây, Tú Quyên gật đầu nói: “Được rồi, thì một lần, nhớ lập tức cứu tỉnh tiểu Bình, thời gian của bọn ta không nhiều, còn phải cực sớm rời khỏi đây, để tránh đến lúc muốn đi lại không được.”

Hoa Tinh cười khẽ nói: “Tú Quyên thực tốt, cô khép mắt lại trước đi.” Tú Quyên không nhịn được lườm hắn rồi nhẹ nàng nhắm mắt lại. Còn Hoa Tinh lại bị cái nhìn của nàng làm cho ngơ ngẩn, đẹp quá. Không ngờ Tú Quyên đoan trang tú mỹ, khi nũng nịu, lại quyến rũ như vậy. Thấy nàng nhắm mắt, trên mặt Hoa Tinh lộ ra nụ cười tà. Nhẹ nhàng khom lưng, Hoa Tinh sau khi nhìn kỹ khoảng giữa cặp đùi nàng một hồi, tiếc rẻ đứng dậy, nhìn đôi ngọc thố mê người ấy, gương mặt Hoa Tinh lộ ra vẻ hưng phấn, cả miệng ngậm lấy ngọc thố mé trái, dùng sức thưởng thức. Chà, quả là tuyệt diệu. Hoa Tinh ngầm hô sảng khoái quá, mỹ diệu quá, hắc hắc.

Cả người Tú Quyên rung động, vội vàng mở to mắt, ngó Hoa Tinh đang cúi đầu áp sáp ngực mình, trong miệng đang ngậm hạt anh đào mẫn cảm của mình, cố sức thưởng thức. Tú Quyên không nhịn được trên mặt lộ ra thần sắc không biết làm sao được, quả là nam nhân thủ đoạn xấu xa, liền biết lòng hắn không yên, đánh úp mình. Nhẹ nhàng đẩy đầu hắn ra, nhưng Hoa Tinh lại ngậm chặt không nhả, hơi ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ say đắm và luyến tiếc đang nhìn nàng.

Tú Quyên than thở trong lòng, nàng đột nhiên cảm thấy đêm nay rất kỳ quái, từ trước đến giờ mình hiền lành đoan trang, tại sao sau khi gặp Hoa Tinh, thì luôn luôn không khống chế được, làm ra những việc đi ngược lại phẩm hạnh của người phụ nữ. Năm lần bảy lượt để hắn chiếm tiện nghi của mình, bị hắn hôn môi vuốt ve, việc này ngày trước mình sớm đã cảm thấy hổ thẹn muốn chết rồi, cũng không thể để người ta tiêm nhiễm cơ thể mình, nhưng gặp được hắn, mình làm sao có thể như thế nhỉ? Lẽ nào quả thực là ý trời ư, hay là mình đã đồi bại, trở thành nữ nhân dâm đãng rồi. Nghĩ không ra kết quả, Tú Quyên bị Hoa Tinh hấp dẫn run nhẹ toàn thân, không kềm được nhẹ nhàng xoa đầu hắn, mặc hắn tận tình thưởng thức sự mỹ lệ của mình.

Qua một hồi, Tú Quyên đẩy Hoa Tinh ra khẽ nói: “Tiểu sắc quỷ, chỉ biết giở trò xấu. Bây giờ còn không mau cứu tiểu Bình.”

Hoa Tinh đứng dậy nhìn hai vầng trăng hồng hồng, vội cười nói: “Sắc quỷ tuân mệnh, lập tức đi ngay.” Tú Quyên đang tức cũng không nhịn được cười thành tiếng. Thanh âm trong trẻo véo von đến tai Hoa Tinh khiến mắt hắn phát sáng, trong lòng thầm nhủ: “Tú Quyên thực xinh đẹp, nếu như ngày ngày nàng đều cười như thế, sẽ đẹp biết bao nhiêu. Sau này nhất định ta khiến nàng quên đi chuyện ngày xưa, sống vui vẻ, sau đó từ từ thưởng thức bông hoa kiều diễm này.”

Bước tới cạnh tiểu Bình, Hoa Tinh liền ôm chặt eo nàng. Tiểu Bình đột nhiên bị người ta ôm chặt, trong lòng cái gì cũng không hay biết, chỉ biết vung tay bổ tới Hoa Tinh. Lúc này nàng đã rơi vào trạng thái phong bế bản thân, trong lòng chỉ biết báo cừu trút giận, không hề biết những cái khác.

Hoa Tinh ngó tiểu Bình giãy giụa trong lòng, ngọc nhũ so với Tú Quyên thì nẩy nở hơn một chút, lúc này đang đu đưa lên xuống, hết sức mê người. Hoa Tinh điểm lên người tiểu Bình một cái, nàng lặng yên trở lại, chỉ có điều trong mắt nàng vẫn tràn ngập cừu hận, hiển nhiên vẫn chưa khôi phục tinh thần.

Hoa Tinh ngó song phong dụ người, không lòng không nhịn được nuốt nước bọt; khi bắt đầu ở trên nóc phòng quan sát, nghĩ rằng nếu kiếm được cơ hội nhất định nắm trong tay tận lòng vuốt ve một lần, lúc này vừa khéo là cơ hội tốt. Nghĩ đến đây, song thủ di chuyển lên trên, nắm lấy hai vầng trăng ngọc phong mãn, cố sức xoa nắn. Quả là đàn tính vô cùng, mịn màng trơn mượt, xúc cảm cực kỳ sướng. Nhìn hai vầng trăng ngọc đang biến ảo hình dạng trong tay mình, trong lòng Hoa Tinh hết sức đắc ý, cũng khoan khoái gần chết.

Tú Quyên thấy dáng vẻ sắc lang của Hoa Tinh, không nhịn được tiến tới dữ tợn xoắn mạnh vai hắn một cái. Hoa Tinh cảm thấy trên vai đau buốt, ngượng ngùng quay lại cười cười với Tú Quyên nói: “Tiểu Bình rất cám dỗ người ta, ta không nhịn được ngứa tay một lúc, hắc hắc.” Hắn bối rối cười ngây dại.

Tú Quyên nguýt hắn một cái nói: “Chỉ biết chiếm tiện nghi, còn không nhanh cứu tiểu Bình lại, xong rồi bọn ta rời khỏi đây, chậm thì đi không kịp nữa.”

Hoa Tinh tiếc rẻ dốc sức sờ mó song phong đầy đặn của tiểu Bình một lần rồi mới thả nàng ra, hữu thủ đặt trên đỉnh đầu tiểu Bình, một cỗ chân khí mát rượi xuôi theo kinh mạch toàn thân nàng lưu động không dứt. Không lâu lắm, cặp mắt tiểu Bình trở nên trong suốt, khôi phục tinh thần.

Trên mặt Tú Quyên lộ ra nụ cười, khẽ nói: “Tiểu Bình tỉnh lại thì tốt, bọn ta đã giết tên ác ma Bạch Ngọc Long đó rồi, đã phục thù cho những người đã chết đi, hiện tại bọn ta nên mau chóng rời khỏi thôi.”

Tiểu Bình ngó Hoa Tinh đỏ mặt nói: “Đạ tạ công tử, công tử lại cứu ta tỉnh lại nữa, ta không biết nên làm sao để cảm tạ công tử.” Nói xong nhớ tới mình đang trần truồng, vẻ mặt bất giác phù hiện ra một đám mây hồng.

Hoa Tinh nghe nói liền đảo con mắt, để tâm tính toán. Khẽ nói: “Nếu cô thực muốn tạ ta, thì cho ta làm đệ đệ của cô, để ta gần gũi hơn.” Nói xong trên mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ.

Tiểu Bình nào ngờ Hoa Tinh có thể đưa ra yêu cầu này, ngó Tú Quyên một cái, rồi lại ngó Hoa Tinh. Tiểu Bình nhẹ nhàng nói: “Đạ tạ ngươi, Hoa đệ đệ, như quả ngươi không ghét bỏ tấm thân tàn hoa bại liễu của tỷ tỷ, tỷ tỷ liền nhận ngươi làm đệ đệ, xem như ngươi là người thân của ta.” Lúc nói khuôn mặt lộ ra vẻ chua xót và thương tang.

Hoa Tinh nhìn nàng, ôm nàng vào lòng, hôn lên đôi môi của nàng. Tiểu Bình thấy tình trạng, biết hắn không hề ghét bỏ mình, trong mắt bất giác chảy lệ, nhiệt tình hồi đáp Hoa Tinh, đẩy lưỡi vào miệng hắn, tận lòng du dương với hắn. Hoa Tinh phát giác rất nhanh chỗ khác nhau giữa tiểu Bình với Tú Quyên, Tú Quyên đoan trang hiền huệ, lúc thân mật tỏ ra kín đáo rất nhiều; Nhưng tiểu Bình xinh đẹp nhiệt tình, tựa như một ngọn lửa, có thể làm người ta tan chảy.

Hoa Tinh một tay ôm tiểu Bình, một tay nắm vầng trăng ngọc nẩy nở bật nhảy, mặc sức hưởng thụ xúc cảm mỹ diệu trong tay. Ngón tay kẹp tử bồ đào chín muồi, khe khẽ dùng sức, cơ thể phong mãn của tiểu Bình liền run rẩy một hồi. Trong lòng Hoa Tinh hưng phấn muốn chết, thầm nhủ hèn gì trong võ lâm nhiều dâm tặc đến thế, sự vui vẻ nam nữ quả là mỹ diệu đến mức khó mà nói. Sau khi nồng nhiệt một trận, Hoa Tinh lại ôm Tú Quyên thân mật một hồi, mới luyến tiếc buông hai nữ tử.

Tiểu Bình từ dưới giường lấy ra mấy bộ quần áo, cùng Tú Quyên mặc vào, Hoa Tinh ở bên cạnh cười đùa giúp đỡ, nhưng mà càng giúp càng bận bịu. Hoa Tinh vốn nghĩ tới việc chiếm tiện nghi, nhân tiện lúc mặc quần áo cho hai nữ tử, lại vuốt ve những nơi mỹ diệu trên người hai nữ tử một phen. Đến lúc cuối cùng, hữu thủ Hoa Tinh lợi dụng khi tiểu Bình không chú ý, với tới khoảng giữa cặp đùi của nàng xoa nhẹ, mân mê đến mức toàn thân tiểu Bình run rẩy, cặp đùi dùng sức kẹp chặt ma thủ quấy rối của hắn đẩy hắn ra mấy thước, cặp mắt quyến rũ nguýt hắn một cái, Hoa Tinh mới không cam lòng đứng bên cạnh oán trách.

Sau khi chờ hai nữ tử mặc xong quần áo, Hoa Tinh nhìn kỹ hai nàng, lúc này bọn họ lại có một loại phong vị khác. Khuôn mặt mỹ lệ của Tú Quyên mang theo khí chất đoan trang hiền huệ, kết hợp với quần áo toàn thân màu lục nhạt, cơ thể thon dài yểu điệu và phong thái kiên cường, đường cong mềm mại, hết sức rung động lòng người. Còn tiểu Bình nhất thân y phục hồng phấn, lộ ra đường cong vô cùng đầy đặn, song phong mạnh mẽ thẳng đứng, vòng eo thon thả vô cùng nhỏ nhắn, phì đồn nghểnh cao, khuôn mặt xinh đẹp ít thấy, cực kỳ hấp dẫn mục quang của Hoa Tinh.

Hoa Tinh đi quanh hai nữ tử một vòng, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quái, nhẹ nhàng tán dương: “Quá đẹp, hắc hắc.” Hai nữ tử ngó nụ cười không mang hảo ý của hắn, liền biết trong lòng hắn chắc chắn lại nghĩ ra chủ ý xấu rồi. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Tiểu Bình buột miệng cười nói: “Ngươi cái đồ đệ đệ sắc quỷ này, quả là khốn nạn số một, ngay cả tỷ tỷ cũng nghĩ ra chủ ý.”

Hoa Tinh liền ôm hai nữ tử cười nói: “Ai kêu các vị xinh đẹp như thế, ta lại không phải thằng ngốc, đương nhiên phải nghĩ ra chủ kiến với hai tỷ tỷ rồi. Hắc hắc, đời này các vị chạy không thoát đâu, các vị là hai lễ vật tốt nhất do ông trời biếu cho ta.” Nói xong hôn mỗi nữ tử một cái, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

Tú Quyên đẩy hắn ra nói: “Bọn ta lập tức rời khỏi đây đi, đến căn nhà tiểu Bình mua hồi trước, tạm thời trốn tránh đã.”

Tiểu Bình gật đầu nói: “Đúng vậy, đến chỗ đó đi, trước tiên tránh khỏi đầu ngọn gió, sau đó hãy nghĩ tới biện pháp kiếm nơi để ở.” Nói xong chuyển thi thể Bạch Ngọc Long xuống dưới gầm giường, sau đó rời khỏi.

Đêm rất lặng, ba bóng người chạy vào trong thành, hồi đó khi tiểu Bình lên kế hoạch báo cừu đã mua một căn nhà, chính là ở giữa thành Trường An. Trường An thành nhân khẩu trăm vạn, ẩn tàng trong đó, bình thường rất khó kiếm ra. Với lại chủ yếu là, Bạch gia nào ngờ hai nữ tử không hề trốn xa, mà lại ẩn náu dưới mí mắt mình. Lực lượng truy tung chính của Bạch gia nhất định sẽ hướng ra ngoài truy tìm, ngược lại ở trong thành là an toàn, đây chính là tục ngữ nói: Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN