Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 229: Bắt đầu phản kích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Diễm Ngộ Chi Lữ


Chương 229: Bắt đầu phản kích


Sáng sớm, Hoa Tinh bước ra từ trong phòng Trần Lan đã bị đệ tử Bách Hoa môn đến mời đi, nói có chuyện quan trọng. Đi đến đại sảnh Bách Hoa môn, Hoa Tinh thấy đám người Hoa Ngọc Như đang bồi tiếp một nữ tử áo vải nói chuyện, mọi người thấy hắn đều dừng lại, ánh mắt nhìn đăm đăm vào hắn. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Hoa Tinh thấy bộ dáng của chúng nữ như thế, nhịn không được cười nói:

“Làm sao thế, tại sao lại nhìn ta như thế, giống như ta vừa làm chuyện xấu gì xảy ra vậy.”

Hoa Ngọc Như lườm hắn không nói gì, Dương Anh, Kiều Phượng Ngâm, Chung Văn Quyên lại mỉm cười, bọn họ đều bị câu nói của hắn khiến cho thoải mái. Nữ tử áo vải đứng dậy thi lễ với Hoa Tinh, nói:

“Đệ tử Phượng Hoàng thư viện Tiểu Cúc phụng mệnh viện chủ đến bái kiến đặc sứ, có việc muốn báo lại.” Hoa Tinh nghe vậy, thu hồi lại vẻ tươi cười, phất tay cho nàng ngồi xuống, đoạn hỏi:

“Có chuyện gì ngươi cứ nói.” Tiểu Cúc đáp: “Lần này đến đây là muốn báo cho đặc sứ biết thư viện đang trong quá trình xây dựng lại, tư kim đều lấy từ tay Tổng hộ pháp Hoa Phúc, mặt khác, trải qua lần bị võ lâm tứ đại bang phái liên thủ tấn công, thư viện đã tổn thất thảm trọng, trước mắt thu viện đang tích cực liên hệ với mấy võ lâm thế gia gần Nam Kinh, cũng đã có mấy thế gia đồng ý gia nhập liên minh với thư viện. Ngoài ra Trầm viện chủ truyền lời cho đặc sứ rằng nếu có cơ hội thì hãy phản kích, đòi võ lâm tứ đại bang phái trả lại công đạo cho chúng ta.”

Ánh mắt Hoa Tinh khẽ biến, trầm mặc một lúc, nói: “Tốt lắm, chuyện này ta đã biết, chờ khi buổi chiều đến, ta sẽ diệt trừ tất cả địch nhân có mặt trong thành Tế Nam, để cho võ lâm nhân sĩ hiểu rằng trêu chọc đến thư viện, chạm đến Hoa Tinh ta sẽ có kết quả như thế nào. Các viện chủ vẫn khỏe đấy chứ?”

Tiểu Cúc nói: “Ba vị viện chủ và những người khác đều vẫn rất tốt, trước mắt có tỷ muội Đồng Tâm ở đó, tuy cũng có cao thủ đánh lén nhưng toàn bộ đều bị tiêu diệt, cho nên đặc sứ không cần lo lắng. Lần này, từ tin tức hồi báo của các phân viện truyền về, trong đó tin từ phủ Khai Phong truyền đến tin tức xuất hiện một Khô Lâu nhân thần bí, đã giết gần một trăm cao thủ võ lâm, sau đó ăn tim người, thủ đoạn hung tàn vô cùng, môn hạ Thiếu Lâm đã chết hơn ba mươi người nhưng vẫn không bắt được hung thủ. Nghe nói đệ tử kiệt xuất nhất của Thiếu Lâm là Mục Phong sẽ tự thân xuất mã truy tìm Khô Lâu nhân thần bí. Ngoài ra, Tây Thục lại xuất hiện Bách Cốt môn, môn hạ đệ tử đều mặc bạch y, trước ngực thêu một đầu lâu lớn, hành tung thập phần quỷ bí, đang di chuyển dần về phía Giang Nam.”

Hoa Tinh nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngươi nói rõ về Bách Cốt môn cho ta biết một chút, ngày đó, khi ta đến Bắc Mang sơn gặp Mang Sơn tứ quỷ thì đã từng xuất hiện một người thi triển Bách Cốt Thất Sát công, rất có thể hắn chính là Bách Cốt môn chủ. Về phần Khô Lâu nhân thần bí thì chuyện này khá mới, ngoài ra còn có chuyện gì nữa?”

Tiểu Cúc nói: “Ngoài ra, phân viện từ Lạc Dương báo lại rằng, chưởng môn Hoa Sơn Thu Ly cũng đã xuất môn, nhiều nhất là hai ngày sau sẽ xuất hiện ở Tế Nam, ngoài Thu Nguyệt cô nương thì còn có hai cao thủ là Thanh Vân kiếm Tiêu Phi và Lưu Vân kiếm Diệp Quân đi cùng.” Hoa Tinh nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, ánh mắt hiện lên vẻ kỳ dị, nhưng trong nháy mắt đã biến mất.

Nhìn bốn người Hoa Ngọc Như, Hoa Tinh nói: “Các ngươi cứ ở đây, ta trở về sắp xếp một chút, buổi chiều sẽ bắt đầu phản kích.”

Hoa Ngọc Như khẽ nói: “Chuyện này ta nghĩ ngươi nên suy nghĩ kỹ một chút, chớ có vội vã. Trước mắt, cao thủ trong thành Tế Nam nhiều như mây, ngươi lấy một địch nhiều thì sợ rằng sẽ bất lợi.”

Hoa Tinh lạnh nhạt nói: “Tung hoành thiên địa, tùy tâm sở dục, Hoa Tinh ta muốn làm chuyện gì thì không có bất cứ lực lượng nào có thể ngăn cản được. Trong số những địch nhân ở đây thì lợi hại nhất vẫn là Lâm Vân và Mộc Tây Tạp, tuy nhiên cho dù gặp phải hai kẻ này thì ta vẫn tự tin có thể nắm chắc được vận mệnh bọn chúng. Về phần Vô Song thư sinh, nếu hắn thức thời, tránh xa, không trêu chọc đến ta thì ta sẽ buông tha, nhưng nếu không thì đồ đao trong ta cũng sẽ không thèm nhìn nhận hắn là kẻ nào, sẽ giết hết. Ha ha, được rồi, không nói nữa, nói nữa sẽ phá mất hình tượng của ta.”

Dương Anh nghe vậy cười nhạo:

“Ngươi có hình tượng thế nào không lẽ chúng ta không biết hay sao, còn cố ý ra vẻ làm bộ làm tịch, ngươi cho rằng có thể che giấu được sao?” Hoa Tinh cười khổ một tiếng, đoạn cùng Tiểu Cúc đi ra ngoài.

Ra đại sảnh, Tiểu Cúc đi theo phía sau Hoa Tinh, thấp giọng nói: “Công tử, còn có một việc muốn nói cho người biết, trong chốn võ lâm đột nhiên xuất hiện một người là Thiên Sát Tôn Giả đang đi nhanh về nơi này, nghe nói là vì tỷ muội Diệp Tinh, điểm này công tử phải cẩn thận. Mặt khác, theo phân tích của thư viện thì Tuyệt Thiên môn chủ rất có thể chính là Tam Tuyệt thư sinh trên Thiên bảng Tô Phóng Văn, viện chủ nói công tử phải cẩn thận một chút. Về phần Phi Ưng giáo chủ và Thiên Thiên Nhất giáo chủ thì theo suy đoán cũng đều là nhân vật Thiên Bảng, tuy nhiên chưa thể xác định chắc chắn là ai.

Hoa Tinh nói: “Chuyện này ta đã sớm đoán được, tuy nhiên cũng không quan trọng nơi này đã có Tử Ngọc Hoa, đủ để đối phó với bọn chúng, hơn nữa còn có Đao Kiếm hai người và tỷ muội Đồng Tâm ở thư viện. Bây giờ ta muốn hỏi một chút về động tĩnh của võ lâm nhân sĩ xem thế nào, và tình huống của thư viện ở Tế Nam.”

Tiểu Cúc đáp: “Theo thuộc hạ biết, thế lực của thư viện ở nơi đây không lớn, bởi vì trước kia thế lực của thư viện rất yếu, có rất nhiều nơi không triển khai thuộc hạ đến, cho nên ngoại trừ Giang Nam ra thì thế lực của thư viện ở các nơi khác đều vô cùng mỏng manh. Hơn nữa gần đây thư viện đang dồn sức cho việc chỉnh đốn tổn thất do bị tứ đại bang phái công kích, cho nên có rất nhiều tin tức chúng ta cũng không nắm rõ lắm.

Hoa Tinh gật đầu hỏi: “Lần này ngươi đến đây, viện chủ có phân phó chuyện gì đặc biệt không?”

Tiểu Cúc nói: “Viện chủ không nói gì thêm, chỉ nói đặc sứ đến Trung Nguyên đã lâu, cao thủ bên người tuy nhiều nhưng nhược điểm cũng không ít, cho nên hy vọng người sớm trở về Giang Nam. Mặt khác Dư viện chủ sai thuộc hạ nói với người rằng gần đây đệ nhất danh bài trên Thiên Tiên phổ là Hàng Long Tuyệt Kiếm Lâm Tâm Dao đã xuất hiện ở Bắc Hải, tuy nhiên hành tung của nàng phiêu hồ bất định, tựa hồ đang thực hiện việc gì đó bí mật, nói nếu đặc sứ có thời gian thì nên lưu tâm để ý một chút.

Hoa Tinh nhếch mép cười, nói: “Mộng Dao thật là hiểu tâm tư của ta nên mới báo cho tin tức này, sau này trở về phải thưởng cho nàng ta mới được. Tốt rồi, bây giờ ngươi trở về hay vẫn còn ở đây?”

Tiểu Cúc nói: “Thuộc hạ phải lập tức trở về, đặc sứ có muốn gửi về thông tin gì không?”

Hoa Tinh suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Thay ta ân cần hỏi thăm các nàng, nói các nàng bảo trọng thân thể, chờ ta thực hiện xong việc ở đây thì sẽ trở về. Đến lúc sẽ không cần e ngại bất cứ kẻ nào nữa. Chuyện của Bách Hoa môn hoàn tất thì ta có thể sẽ mang theo bốn người ở Bách Hoa môn đồng thời trở về, di chuyển Bách Hoa môn đến Giang Nam.”

Tiểu Cúc gật đầu nói: “Tốt lắm, thuộc hạ sẽ ghi nhớ, đặc sứ bảo trọng.” Dứt lời chuyển thân rời khỏi.

Nhìn theo bóng dáng Tiểu Cúc xa dần, Hoa Tinh đứng đó một lúc, sau đó trở vào trong viện, triệu tập mọi người lại. Nhìn ánh mắt tò mò của mọi người, hắn trầm giọng nói: “Thư viện vừa phái đệ tử đưa tin đến, trong đó có đề cập đến việc phản kích tứ đại bang phái. Ta quyết định bắt đầu từ chiều hôm nay sẽ tiến hành chuyện này, lấy thành Tế Nam làm trung tâm, triển khai hành động, phàm là môn hạ của tứ đại bang phái thì nhất loạt tiêu diệt, cần phải khiến cho võ lâm kinh hãi tâm run, không có kẻ nào dám trêu chọc đến Phượng Hoàng thư viện nữa.”

Chúng nữ nghe vậy đến biến sắc, ngược lại, những nam nhân nghe xong đều cảm thấy hưng phấn vô cùng. Nguyệt Vô Ảnh thở dài một tiếng: “Đồ đao trước mắt, quỷ khóc thần kinh, ngươi thật sự muốn diệt trừ tứ đại bang phái ư?”

Hoa Tinh trầm giọng nói: “Chuyện này thực ra chỉ là việc sớm muộn mà thôi, một ngày nào đó chúng ta cũng phải đối mặt với bọn chúng, nếu như thế, tại sao không động thủ ngay từ lúc này? Như thế chúng ta có thể tiết kiệm được thời gian rất nhiều.”

Dạ Phong cũng đồng ý, nói: “Không sai, môn hạ của tứ đại bang phái thường ngày cướp bóc, hà hiếp người tốt, để lại bọn chúng chính là lưu lại đại họa, giết hết thiên hạ sẽ thái bình. Trước mắt trong thành Tế Nam, cao thủ chỉ còn một ít, muốn tiêu diệt bọn chúng là chuyện rất đơn giản, chỉ sợ có một ít cao thủ đặc thù nhúng tay vào thì mới có chút khó khăn.

Hoa Tinh lạnh lùng nói: “Ta đã có tâm tiêu diệt bọn chúng, há có thể để cho có người ngăn cản. Các ngươi đi chuẩn bị một chút đi, riêng Dạ Phong hãy đi thám thính hư thực trong thành Tế Nam, đồng thời đưa tin tức hộp gấm rơi vào tay Huyết Nga lão quái lan truyền ra ngoài, dời đi sự chú ý của những cao thủ về phía chúng ta, như thế thì chiều này chúng ta hành động sẽ thuận lợi hơn. Chúng nữ thì ở đây luyện võ, không ai được ra ngoài, ta sẽ để lại Tử Ngọc Hoa tọa trấn nơi này, ngừa có người đến đánh lén. Về phần Thiết huynh và Long huynh, nếu có hứng thú thì có thể đi cùng ta, nói không chừng còn có thể gặp được Huyết Nga lão quái.” Dạ Phong nghe xong thì rời đi, Thiết Chiến và Long Vũ dùng mắt hội ý, sau đó cũng đều gật đầu, đồng ý đi theo.

An bài mọi chuyện xong, Hoa Tinh gọi Trương Tuyết vào phòng mình, đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Tin tức của thư viện hôm nay nói rằng Thu Nguyệt nhiều nhất là hai ngày nữa sẽ đến, đồng thời chưởng môn Hoa Sơn và hai cao thủ cũng đi theo. Vốn ta không muốn nói cho nàng biết chuyện này, nhưng có một số việc phải đối mặt, bởi thế ta muốn nàng biết trước, tránh cho lúc đó lộ ra sơ hở, như thế thì ai cũng sẽ xấu hổ cả.”

Trương Tuyết biến sắc, cả người sững sờ, lẩm bẩm: “Nguyệt nhi đến, lúc đó ta phải làm sao bây giờ, làm sao có thể đối mặt với nó đây, không, ta không thể gặp nó được, không!”

Ngữ khí kịch liệt, hiển nhiên Trương Tuyết không thể nào tiếp nhận được chuyện này, vẻ mặt buồn bã vô cùng. Hoa Tinh khẽ ôm nàng vào ngực,dịu dàng nói: “Nàng là Như Tâm, Như Tâm thì không cần sợ bất cứ kẻ nào, hiểu chưa?”

Trương Tuyết si ngốc nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Có đúng như thế không, Như Tâm không cần sợ bất luận kẻ nào ư? Tại sao trong lòng ta lại không thấy như thế, ta thật sự sợ, sợ Nguyệt Nhi nhận ra ta, đến lúc đó nó làm sao nhìn một vị mẫu thân như ta?”

Hoa Tinh an ủi: “Yên tâm đi, ta sẽ an bài, khiến cho Như Nguyệt không nhận ra nàng. Được rồi, chúng ta cứ thoải mái nói chuyện một chút.

Trương Tuyết khẽ gật đầu, dựa người vào ngực Hoa Tinh, dáng vẻ tỏ ra bối rối thất thố. Hoa Tinh vì muốn xua tan đi bóng ma trong lòng nàng, bèn dùng sức nắm lấy hai vú đầy đặn, nhẹ nhàng xoa bóp, nhờ cách đó mà dần khiến nàng chú ý đến, dần quên đi âu lo trong lòng. Chỉ một lúc, khuôn mặt Trương Tuyết đã đỏ bừng, than nhẹ rằng: “Đừng, bây giờ đang là ban ngày, nếu để người khác biết thì không hay.”

Thế nhưng Hoa Tinh lại tựa như không hề nghe thấy, song thủ dần giải thoát cơ thể nàng khỏi lớp trang phục, song nhũ trắng mướt lộ ra trong không khí. Trong phòng, thanh âm rên rỉ mê hoặc chậm rãi vang lên, cuối cùng hóa thành một cổ hồng lưu đánh sâu vào bể dục hai người, cuốn chặt hai người vào trong đó.

Nhìn Trương Tuyết kiều mỵ vô lực, Hoa Tinh một mặt vuốt ve thân thể nàng, một mặt hưởng thụ sự phục vụ từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng, miệng lẩm bẩm: “Kiếp này nàng sẽ là Như Tâm, vĩnh viễn đi theo ta.” Trương Tuyết nghe vậy, quay đầu lại nhìn hắn, tựa hồ cảm giác được tâm ý của hắn, nén không được cảm kích, lại tiếp tục cúi đầu hầu hạ hắn…

Sau ngọ, Hoa Tinh mang theo Dạ Phong, hai người Đao Kiếm, Thiết Chiến và Long Vũ rời khỏi Bách Hoa môn.”

Trên đường đi, Dạ Phong nói: “Sáng nay ta đã cẩn thận truy tìm trong thành Tế Nam nơi trú chân của tứ đại bang phái, nhưng không hề thấy cao thủ thực sự, chỉ thấy những kẻ hạ nhân, giết cũng vô dụng mà thôi. Phát hiện duy nhất đáng giá chính là hành tung của Cửu Toàn thư sinh lúc ẩn lúc hiện, tựa hồ có đến mấy chỗ trú chân trong thành Tế Nam, trong đó nhất định phải có hang ổ của tứ đại bang phái.” Hoa Tinh thản nhiên nói: “Hành động của chiều hôm nay chỉ là dẫn xà xuất động mà thôi, cho nên cứ toàn bộ tiêu diệt hết, mượn chuyện này báo cho đám cao thủ biết Hoa Tinh ta đã ra tay hành động, khi đó chỉ cần theo dõi kỹ thì sẽ biết được nơi ẩn núp của bọn chóng, hiểu chưa?”

Dạ Phong nói: “Hiểu, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu từ Thông Thiên môn trước, dù sao nơi này cũng là địa bàn của chúng.” Hoa Tinh gật đầu đồng ý, nhóm sáu người do Dạ Phong dẫn đầu lập tức hướng vào thành.

Hai canh giờ sau, Hoa Tinh đứng ở cửa đông thành, nhìn năm người Dạ Phong đi đến, hỏi: “Tất cả đều đã giải quyết, không hề khó khăn đúng không?

Dạ Phong đáp: “Tất cả đều thuận lợi, bây giờ chỉ còn lại tam đại thư viện. Ngươi thật sự muốn tiêu diệt luôn bọn chúng ư?”

Hoa Tinh lạnh lùng nói: “Nếu tìm được cơ hội, giết chết Lâm Vân và Cửu Toàn thư sinh thì đó là chuyện đại sự lớn nhất. Nếu tìm không được cơ hội thì phải hành động bí mật, không thể để cho bọn chúng biết bọn ta hành động. Đi thôi.”

Dạ Phong thấy hắn đã quyết tâm, cũng không nói nhiều, mang theo mấy người đi dọc theo tường thành về phía Bắc, không lâu lắm thì đến trước một khu dân cư. Chỉ vào một nhà dân, Dạ Phong nói rằng: “Phía sau chính một căn tứ viện, chính là nơi trú chân của Thiên Tinh thư viện, về phần trong đó có bao nhiêu người thì không rõ lắm, nhưng chắc là không nhiều lắm.”

Hoa Tinh bất đồ lên tiếng: “Trong đó có tổng cộng mười ba người, ba người không biết võ công, mười người còn lại chính là mục tiêu muốn tìm của chúng ta. Hành động đi, chú ý một chút, xuống tay phải có hiệu quả, không thể nương tay được, xong chuyện thì rời đi theo hướng khác. Trước mắt ta vẫn chưa muốn công khai tranh đấu cùng bọn chúng, cho nên các ngươi chú ý một chút. Đao Kiếm, hai ngươi cũng chớ có sử dụng binh khí đặc trưng của mình, đi thôi.”

Dứt lời đã thấy đám người Dạ Phong biến mất vào sau nhà dân. Hoa Tinh nhìn bốn phía, ánh mắt lộ ra một tia lãnh khốc, trong chớp mắt đã nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hắn nở một nụ cười, chờ khi năm thân ảnh từ nơi đó rời đi thì Hoa Tinh cũng đi về phía cổng thành, không nghĩ ra lại vô tình gặp Huyết Nga lão quái.

Phía sau là một đám cao thủ võ lâm, hiển nhiên là muốn cướp đoạt hộp gấm.

Cẩn thận quan sát đám cao thủ võ lâm đó, Hoa Tinh rất nhanh phát hiện ra trong đó có thân ảnh của Cửu Toàn thư sinh, còn có cao thủ của hai phái Võ Đang và Thanh Thành. Thấy bọn họ đi xa, Hoa Tinh thầm nghĩ: “Từ khi đánh một trận ở Bách Hoa môn, đã không thấy Lâm Vân nữa, không lẽ hắn đã rời khỏi Tế Nam hay sao? Nếu thực sự như thế thì tiện cho hắn quá.”

Trong lúc đang suy tư thì một thân ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, Hoa Tinh lập tức rung động, bám theo thân ảnh đó đến một rừng cây.

Nhìn thân ảnh hấp dẫn động lòng người đó, Hoa Tinh cười nói: “Chúng ta lại gặp mặt, dường như ngươi cố ý đi theo ta, chuyện đó là vì tương lai đồ đệ ngươi hay là vì câu nói lúc trước của ta đây?” Nữ tử áo trắng che mặt hừ một tiếng, nói: “Mỡi lần nhìn thấy ngươi đều là dáng vẻ tà dị, thật không biết đồ nhi của ta coi trọng ngươi ở điểm nào nữa?”

Hoa Tinh cười nói: “Nam nhân không xấu xa thì làm sao nữ nhân yêu thích được? Nếu cứ ngốc nghếch như đám thư sinh mọt sách thì làm sao cưới được nhiều mỹ nhân đây? Ngươi theo ta thời gian lâu như thế, không biết thấy ta thế nào, có muốn dùng thân thể kiểm nghiệm một chút hay không? Khi đó ngươi sẽ hiểu tại sao đồ nhi của ngươi coi trọng ta. Hắc hắc, đây là một đề nghị rất tốt đấy.”

Bạch y nữ tử trừng mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi nhìn thấy ta thì tôn trọng một chút, nếu không, một ngày nào đó ta tức giận thì sẽ không gả đồ đệ ngốc của ta cho ngươi.”

Hoa Tinh cười hắc hắc, không thèm để ý đến lời nói đối phương, ánh mắt nhìn đăm đăm lên hai vú mê người của nàng, cười nói: “Nghe nói năm đó ngươi vang danh thiên hạ đệ nhất mỹ nữ trong võ lâm, dám chắc bên dưới khăn che mặt phải là dung nhan tuyệt mỹ, ta nghĩ ngươi nên bỏ nó ra thì tốt hơn.” Bạch y nữ tử nghe vậy, hừ một tiếng, tựa hồ không muốn nói nhảm với hắn nữa.

Lạnh lùng nói: “Hôm nay gặp mặt là muốn nhắc nhở ngươi nếu có cơ hội gặp Mộc Tây Tạp thì tốt nhất là xuống tay giết hắn. Nếu không, tương lai ngươi sẽ có hậu hoạn vô cùng. Lúc này hắn đang bị thương nặng, là cơ hội tốt vô cùng.” Nói xong quay người định rời đi.

Nhưng Hoa Tinh lại như tia chớp xuất hiện trước mắt nàng, mỉm cười nói: “Chuyện đó ta biết, nhưng hôm nay ta muốn nhìn dung mạo ngươi một chút, yêu cầu này có quá mức không? Nếu quá mức thì chi bằng chúng ta đánh cuộc, trong vòng một chiêu ta có thể tháo khăn che mặt của ngươi hay không? Nếu ta thắng, sau này ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, nếu ta thua, từ nay về sau thì sau này sẽ không dám loạn tưởng nghĩ bậy nữa, có dám hay không?”

ạch y nữ tử tỏ vẻ không tin nhìn Hoa Tinh, nói với vẻ cảnh giác: “Nếu ta không đồng ý đánh cuộc với ngươi thì ngươi sẽ làm gì?”

Hoa Tinh cười nói: “Nếu không đồng ý thì ta sẽ xuất thủ, nhưng ta lưu ý ngươi rằng sau này ta sẽ càng chú ý đến hành tung của ngươi, chuyện gì xảy ra sẽ rất khó nói, hẳn ngươi cũng biết ta vốn nổi danh là sắc lang trong chốn võ lâm.”

Bạch y nữ tử lạnh lùng nhìn hắn nói, suy nghĩ xem hắn có năng lực chỉ một chiêu có thể tháo được khăn che mặt của mình ra hay không.

Khu rừng nhất thời rơi vào trầm mặc, song phương giằng co với nhau một cách khác thường. Cuối cùng bạch y nữ tử có chấp nhận đánh cuộc hay không? Thân phận của nàng có gì thần bí đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN