Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 38: Thiển nghị Hoa Tịnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
243


Diễm Ngộ Chi Lữ


Chương 38: Thiển nghị Hoa Tịnh


Ở bên dưới phòng ngầm, trên khuôn mặt của Hoa Tinh nở nụ cười tà dị, hắn ôm chặt thiếu nữ kia trong lòng, hai tay tận tình vuốt ve kiên đỉnh trên đôi ngọc nhũ đầy đặn của thiếu nữ, trong mắt hắn lóe lên hắc sắc quang mang tà dị. Lẳng lặng lắng nghe thiếu nữ tự kể lại bí mật của bản thân.

Cùng lúc đó, ở Nam Kinh, trong phòng của viện chủ Phượng Hoàng Thư Viện, có năm người đang ngồi, tất cả đều là những nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Nếu nhìn vẻ bề ngoài của họ, thì có thể đoán tuổi của họ cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu cho đến ba mươi, phong vận của họ cũng bất đồng.

Ở vị trí thủ tọa là một thiếu phụ chừng hai mươi năm hai mươi sáu tuổi, chính là nữ nhân đẹp nhất trong số năm người ngồi đây. Thiếu phụ thân mặc lam y, thân thể cực kỳ mê người. song nhũ cao vút, cảm giác như vươn tới trời cao, tiếu yêu (eo) thon nhỏ, đai lưng tử sắc quấn quanh tiếu yêu lộ ra vẻ duyên dáng. Trên mặt thiếu phụ có một nét cao quý cùng vẻ thanh lịch tao nhã, trong đôi mắt lóe tia quang hoa của sự trí tuệ lịch duyệt, khiến người ta nhận ra nàng là một nữ nhân rất có tâm kế.

Nữ nhân này là người sáng lập nên Phượng Hoàng Thư Viện, bài danh đệ nhất mỹ nhân trên Bách Hoa Phổ lần đầu, trên Địa Bảng lần trước bài danh ở vị trí thứ bảy, chính là Băng Tâm Ngọc Nữ Sở Thanh Tâm. Năm đó phong thái mỹ lệ của nàng đã làm chấn động cả võ lâm, đáng tiếc chưa nghe nói có ai đắc thủ được phương tâm của nàng. Qua nhiều năm rồi, nàng nhìn càng thêm vẻ xinh đẹp thành thục, tràn ngập tư vị mê người của một nữ nhân, một chút dấu vết của thời gian cũng không có. Có lẽ đây gọi là tuyệt thế mỹ nữ chăng, bằng không sao sau hai mươi năm, dung nhan nàng không hề bị lão hóa?

Phía dưới phân ra hai bên có bốn người ngồi, đó là bốn vị khách quý của Thư viện, trong đó hai vị được xếp trên Địa Bảng lần trước, 2 người còn lại cũng có tên trên Địa Bảng lần này. Bốn người này tất cả đều là những người được xếp trên Bách Hoa Phổ lần thứ nhất. Lần lượt, người thứ nhất trên Bách Hoa Phổ bài danh đệ tam Nhất Giang Thu Thủy Diệp Cô Phương, xếp ở vị trí thứ tám trên Địa Bảng. Người thứ hai, trên Bách Hoa Phổ bài danh thứ tư Phi yến Lâm Hoa, xếp ở vị trí thứ tám trên Địa Bảng lần này. Vị thứ ba trên Bách Hoa Phổ bài danh thứ năm Đoạt Hồn Ngọc Nữ Hoa Mộng, bài danh một lần trên Địa Bảng, cuối cùng là một người trên Bách Hoa Phổ bài danh thứ tám Phi Hoa Nữ Hiệp Hứa Như, bài danh ở vị trí thứ chín trên Địa Bảng lần này.

Năm người lúc này đang bàn luận về sự tình của Hoa Tinh, chỉ nghe thấy Đoạt Hồn Ngọc Nữ Hoa Mộng cười nói: “Vị đặc sứ lần này thật lợi hại, cũng không biết Ngọc Thanh từ đâu nhìn ra hắn, thế nhưng hắn nhất cử giết chết hai vị cao thủ trên Địa Bảng, ngay cả một chút nhíu mày cũng không có, Ta thật muốn kiếm một cơ hội để kiến thức qua.”

Phi Hoa Nữ Hiệp Hứa Như ngồi bên cạnh cười nói: “Có điều, tương lai không sợ là không có cơ hội, đợi Ngọc Thanh ba người trở về, truy vấn kỹ một chút là có thể biết ngay. Nghe tin tức hồi báo có nói, vị đặc sứ này của chúng ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, tuổi còn rất trẻ, hơn nữa nghe nói là hắn vô cùng tà môn.” truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Ba nữ nhân còn lại nghe vậy đều lộ vẻ tươi cười. Phi yến Lâm Hoa nói: “Xem ra với tốc độ của ba người Ngọc Thanh, có lẽ đợi thêm một lát nữa là chúng sẽ trở về thôi. Đến lúc đó chúng ta tra hỏi họ là biết lời đồn đãi có phải là sự thật hay không?”

Ngồi ở vị trí thủ tọa, viện chủ của thư viện Băng Tâm Ngọc Nữ Sở Thanh Tâm nhìn bốn người, khẽ cười một tiếng nói: “Ta vừa mới thu được một tin tức mới nhất, các ngươi có muốn biết hay không, cũng là về Hoa Tinh.” Bốn nữ nghe vậy đều nhìn nàng, trong mắt lộ ra một tia tò mò.

Sở Thanh Tâm cười cười, nụ cười xinh đẹp kia tựa như một đóa băng liên thánh khiết từ thinh không tĩnh lặng phát ra, tràn ngập vẻ xinh đẹp làm rung động lòng người. Nhìn ánh mắt chờ đợi của bốn nữ nhân kia, đôi môi Sở Thanh Tâm nhẹ nhàng khai mở định nói. Đúng lúc ấy, cửa phòng đang đóng chặt mở toang, có bốn người đi vào. Năm nữ nhân trong phòng đều chăm chú nhìn bốn người đang đi vào này, trong mắt nhanh chóng lộ ra một tia vui mừng. Bởi vì bốn người này là Trầm Ngọc Thanh, Liễu Vô Song, Dư Mộng Dao cùng Hoa Phúc.

Khuôn mặt Sở Thanh Tâm mỉm cười, đứng dậy nghênh đón bốn người. Kéo tay Trầm Ngọc Thanh, Sở Thanh Tâm cười nói: “Chúng ta đang nói chuyện về bọn muội, các muội lại trở về đây thật là khéo quá. Chuyến đi lần này có thuận lợi không?” Trong giọng nói bình thường của nàng có một tia quan tâm.

Trầm Ngọc Thanh cùng Sở Thanh Tâm ngồi ở vị trí thủ tọa, nhìn mấy người trong phòng, Trầm Ngọc Thanh tịnh không có trả lời câu hỏi của Sở Thanh Tâm, ngược lại cười nói: “Vị này, tên là Hoa Phúc, từ nay về sau sẽ là tổng hộ pháp của thư viện. Mọi người trước hết hãy làm quen nhau đã. Sau đó hắn sẽ nói tình hình cụ thể của bọn muội cho các tỷ nghe. Bây giờ Hoa Phúc, ngươi trước hết đóng cửa lại, sau đó ngồi một bên nghe chúng ta nói chuyện.” Hoa Phúc nghe vậy không nói gì, chuyển thân đứng dậy đóng cửa phòng, sau khi quan sát kỹ càng thì lẳng lặng ngồi ở vị trí cuối cùng.

Bốn vị khách quý của thư viện hiển nhiên đều giật mình, không thể tưởng đượcTrầm Ngọc Thanh sau khi quay về lại dẫn theo một người, lại còn tuyên bố hắn là tổng hộ pháp của thư viện, vì địa vị của tổng hộ pháp ở thư viện vô cùng to lớn và vẻ vang. Bốn người ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn nàng.

Sau khi mọi người đã an tọa, Trầm Ngọc Thanh cười nói: “Tâm tỷ, các tỷ vừa nói đến chỗ nào rồi, chúng muội cũng muốn nghe.”

Sở Thanh Tâm liếc mắt nhìn Hoa Phúc, trong lòng hiện tại suy nghĩ về thân phận của hắn, thấyTrầm Ngọc Thanh hỏi, nàng không khỏi mỉm cười nói: “Chúng ta đang nói đến vị đặc sứ Hoa Tinh kia, mới nói được một lúc thì các muội đã quay về. Tối hôm qua người ở Lạc Dương dùng bồ câu (Phi cáp) đưa đến một bức thư, sáng sớm nay chúng ta mới nhận được. Nói rằng vị đặc sứ kia của chúng ta, hôm qua vào lúc giữa trưa ở trên Anh Hùng lâu, đã thi triển thần uy. Trong thư còn nói Hoa Tinh đã giáo huấn kẻ mà người trong thiên hạ võ lâm đều không muốn trêu chọc tới hắn, đến lúc này có lẽ sẽ mang đến cho thư viện những phiền phức lớn.” Vừa nói trên khuôn mặt mặt mỹ lệ nở một nụ cười nhàn nhạt.

Trong phòng mọi người vừa nghe liền sửng sốt, người khiến thiên hạ võ lâm đều không muốn trêu chọc ư? Hoa Tinh như thế nào lại dám trêu chọc tới hắn, chẳng lẽ hắn không biết, hay là hắn cố ý làm như vậy? Trong lòng chúng nhân đều có chút khó hiểu không thể giải thích. Hoa Phúc lẳng lặng nhìn những nữ nhân ở đây, lão nghĩ thầm có lẽ khi Hoa Tinh trở về đây mà trông thấy như vậy, những nữ nhân này một người cũng không bỏ qua, hắn nhất định sẽ thu toàn bộ vào chốn tư phòng. Theo lý giải của lão về Hoa Tinh, điều này nhất định sẽ xảy ra.

Dư Mộng Dao cùng Liễu Vô Song nhìn nhau, khuôn mặt mỉm cười có cùng một suy nghĩ. Phu quân của mình vô cùng tà môn, không có ai mà hắn không dám thách thức. Nếu ai dám chọc tới hắn, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Đến lúc đó nếu thật sự có ai trêu chọc hắn, để hắn đồ đao vào tay, khẳng định là không xong rồi. Ngẫm lại hai nàng đều không nhịn được cười.

Bốn vị khách quý thấy Sở Thanh Tâm cố ý để mọi người thắc mắc, cười mà không nói, trong lòng mọi người sự tò mò càng thêm mãnh liệt. Chỉ thấy Đoạt Hồn Ngọc Nữ mở miệng đầu tiên hỏi: “Hoa Tinh cuối cùng chọc đến kẻ nào, ngươi nói mau đi, không cần phải khiến chúng ta khẩn trương như vậy chứ.” Trên mặt có chút nóng vội.

Sở Thanh Tâm thấy ánh mắt mọi người đều tràn ngập sự tò mò, nàng cũng không hề cố ý khiến mọi người phải khẩn trương như vậy. Sở Thanh Tâm cười nói: “Trong thư nói, giữa trưa hôm qua trên Anh Hùng lâu, Hoa Tinh vì một nữ nhân, đã làm Long Bảng bài danh đệ nhất Lôi Đình Thư Sinh Chiến Vân bị trọng thương. Trong thư có nhắc tới, Hoa Tinh tịnh không có chính thức động thủ, tựa hồ chỉ với một cỗ khí thế cường hoành đã khiến Chiến Vân bị nội thương, khóe môi lộ ra huyết ti (tơ máu,vết máu), sắc mặt tái nhợt.”

Lời vừa nói ra, Dư Mộng Dao cùng Liễu Vô Song trong mắt cũng hiện lên một chút kinh dị, tựa hồ như không nghĩ Hoa Tinh lại có thể trêu chọc tới Chiến Vân. Đối với thân phận của Chiến Vân cơ hồ cả thiên hạ đều biết, ai mà chẳng biết sư phụ của hắn không phải là nhân vật có thể trêu chọc. Không thể tưởng được Hoa Tinh lại dám chọc giận Chiến Vân, nhưng nghe nói là vì nữ nhân thì điều đó rất có thể xảy ra. Với tính cách háo sắc của Hoa Tinh, làm sao có thể không có nữ nhân ở bên cạnh được.

Trầm Ngọc Thanh liếc mắt nhìn Dư Mộng Dao cùng Liễu Vô Song, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hiển nhiên đối với tai họa của Hoa Tinh lần này sớm không có lấy một chút để ý. Lúc trước đã quyết định để hắn đi tới Trung Nguyên, thì trong lòng họ sớm đã có sự chuẩn bị kỹ càng, mặc kệ hắn phô trương, nếu muốn giết chết hắn thì chắc chẳng ai dám đảm bảo mình làm được cả. Từ việc hắn nhất cử giết chết năm vị cao thủ giương danh ở Trung Nguyên, thì có thể biết được bản thân vị phu quân này đích xác không phải tầm thường. Cho nên Trầm Ngọc Thanh đối với hắn cũng vô cùng yên tâm.

Hoa Mộng trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “Điều này là sự thật ư? Hoa Tinh chắc không phải là không biết thân phận của Chiến Vân đấy chứ, bằng không, hắn thế nào lại dám trêu chọc một kẻ như vậy? Mà kẻ bị hắn trêu chọc cũng không phải người thường a?”

Phi Hoa Nữ Hiệp Hứa Như cũng vô cùng khiếp sợ hỏi: “Ngọc Thanh, Hoa Tinh này rốt cuộc có lai lịch thế nào, hắn cuối cùng biết hay không biết thân phận của Chiến Vân, làm sao không nghe ngóng thân phận của Chiến Vân trước khi làm hắn bị thương chứ. Khiến hắn bị thương, như vậy, tương lai thư viện của chúng ta thật sự sẽ có vô số phiền toái a.”

Hai nàng còn lại cũng không mở miệng chỉ chăm chú nhìn Trầm Ngọc Thanh. Trầm Ngọc Thanh cười nói: “Mặc dù chúng ta cũng không biết Hoa Tinh lúc ấy có biết thân phận của Chiến Vân hay không, nhưng ta có thể nói cho các tỷ biết, Hoa Tinh cho dù có biết thân phận của hắn đi chăng nữa, thì hắn cũng vẫn giáo huấn Chiến Vân kia như vậy, bởi vì hắn là Hoa Tinh, là Phượng Hoàng đặc sứ. Đây là tính cách của hắn, cũng là chỗ tà dị của hắn. từ nay về sau các tỷ nhất định còn nghe được những sự việc khiến người ta thất kinh của hắn, cho nên các tỷ cũng không cần quá kinh ngạc, cũng không cần vì hắn mà lo lắng.” Trầm Ngọc Thanh mỉm cười nói, một vài người nghe vậy thì không dám có một chút tin tưởng.

Hoa Phúc ngồi ở một bên, thấy những nữ nhân này vì việc Hoa Tinh giáo huấn tên Chiến Vân kia mà có vẻ thập phần kinh ngạc, trong lòng lão có chút không giải thích được. Tên Chiến Vân này bất quá chỉ là Long Bảng đệ nhất nhân mà thôi, có cái gì đáng sợ chứ. Với võ công của Hoa Tinh mà nói, sát tử cao thủ trong Địa Bảng giống như trò chơi vậy, mấy nữ nhân nhát gan này sao lại như thế nào sợ hại như vậy chứ? Hoa Phúc nhìn Trầm Ngọc Thanh, trong mắt có chút khó hiểu.

Trầm Ngọc Thanh nhận ra sự khó hiểu của Hoa Phúc, nhẹ giọng nói: “Hoa Phúc, lão có phải là hiểu được vì sao chúng ta đối với Chiến Vân kia lại có chút bận tâm như vậy, có phải không?”

Hoa Phúc thong thả gật đầu nói: “Đúng vậy, bất quá tên đó chỉ là Long Bảng đệ nhất, với võ công của thiếu gia, muốn giết cao thủ trên Địa Bảng đúng là việc dễ dàng như trò chơi vậy, Hoa Phúc nghĩ không ra vì sao các ngươi lại sợ Chiến Vân kia đến thế?” Lời vừa nói ra, ngoại trừ ba nữ nhân chân chính biết thân phận của Hoa Phúc, kể cả Sở Thanh Tâm năm nữ nhân đều bị lời nói của Hoa Phúc làm cho kinh sợ.

Trầm Ngọc Thanh thấy vẻ không tin của năm nữ nhân kia, chỉ khẽ cười nói: “Lời nói của lão là sự thật, trước khi gặp Hoa Tinh, thư viện của chúng ta thật không dám đắc tội với Chiến Vân. Phía sau Chiến Vân là một bối cảnh cường đại, chúng ta không dám chọc giận hắn, nếu không có thể dẫn đến họa diệt môn. Bởi vì sư phụ của Chiến Vân đích thị là người mà trong thiên hạ không ai dám chọc giận lão, sư phó của Chiến Vân sáu mươi năm trước trên Thiên Bảng bài danh đệ tam tuyệt thế cao thủ Vô Song Thư Sinh Tống Văn Kiệt. Đây là nguyên nhân mà chúng ta vì cái gì mà có vẻ quan tâm đến Chiến Vân như vậy, Hoa Phúc ngươi có biết lai lịch thân phận chính thức của Hoa Tinh hay không?”

Hoa Phúc nghe vậy cả kinh, thật không thể tưởng được Chiến Vân lại là đồ đệ của Vô Song Thư Sinh Tống Văn Kiệt, khó trách người trong thiên hạ đều không muốn chọc tức hắn. Đối với lai lịch thân phận của Hoa Tinh, Hoa Phúc cũng không biết, ngheTrầm Ngọc Thanh hỏi, lão chỉ biết lắc đầu mà thôi.

Sở Thanh Tâm năm nữ nhân thấy Hoa Phúc cũng không biết thân phận của Hoa Tinh, trong lòng đều cảm thấy kỳ quái, lão không phải gọi Hoa Tinh là thiếu gia hay sao? Thế nào lại không biết thân phận của hắn? Phi yến Lâm Hoa mở miệng hỏi Trầm Ngọc Thanh: “Ngọc Thanh, muội đã biết thân phận của Hoa Tinh, mau nói đi, không phải khiến chúng ta tò mò thêm nữa.”

Sở Thanh Tâm cũng mở miệng nói: “Phải đó, muội mau nói đi, tất cả mọi người đều muốn biết thân phận của hắn, đến cuối cùng có chỗ nào kinh người chứ?”

Trầm Ngọc Thanh liếc mắt nhìn mọi người, khẽ cười nói: “Được rồi, có thể nói cho mọi người biết, xem phong thái của các người, đúng là vô cùng muốn biết. Bất quá có một điểm mọi ngươi cần phải nhớ kỹ, là thân phận của Hoa Tinh tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. Đây là điều cơ mật của thư viện chúng ta. Hoa Tinh thân phận thần bí, nhưng với chúng ta lại có lợi, cho nên nhất định không thể tiết lộ ra ngoài. Nói ra mọi người có thể không tin, thân phận của Hoa Tinh so với Chiến Vân kia còn kinh nhân hơn, sư phụ của hắn được xưng “một đao trong tay, ta có thiên hạ” nên Hoa Tinh tự xưng “đồ đao vào tay, thiên hạ cúi đầu”, thật sự là vô cùng quái dị. Hoa Tinh nói hắn có hai vị sư phụ, chúng ta cũng chỉ biết được trong đó một vị, đó là người mà sáu mươi năm trước chính là thiên hạ đệ nhất nhân, Đao Hoàng Bá Thiên!”

Lời vừa nói ra, ngoại trừ Trầm Ngọc Thanh, Liễu Vô Song, Dư Mộng Dao ba người, còn lại mấy người người sắc mặt đại biến, vẻ mặt cực kỳ kinh hãi. Hiển nhiên không nghĩ đến Hoa Tinh lại là truyền nhân của vị đao vương vô địch thiên hạ khiến mọi người đều phải cúi đầu Đao Hoàng Bá Thiên. Cái này có ý nghĩa gì, có phải là có ý nghĩa là từ nay về sau, Phượng Hoàng Thư Viện sẽ không giống như trong quá khứ, phải dùng phương thức cúi đầu để dựng thân trong võ lâm?

Sở Thanh Tâm trong mắt lộ ra một tia quang mang, nàng hiển nhiên đang nghĩ đến điều gì. Có lẽ từ nay về sau, hình tượng của Phượng Hoàng Thư Viện sẽ thay đổi không giống như trong quá khứ, dùng diện mạo mới nghênh đón thiên hạ võ lâm. Nhìn Trầm Ngọc Thanh, trong mắt nàng lộ ra một chút cao hứng. Trầm Ngọc Thanh trong mắt cũng mang vẻ vui sướng nhìn nàng, trong không trung ánh mắt hai người gặp nhau, không chút tiếng động trao đổi những lời muốn nói.

Trầm Ngọc Thanh liếc mắt nhìn mọi người, nhẹ giong nói: “Hoa Tinh lần này đi tới Trung Nguyên trước là để lập uy cho Thư viện ở Trung Nguyên, cho nên ta muốn thư viện truyền ra thiên hạ, ở bên ngoài Hoa Tinh hết thảy thay mặt cho thư viện. Hắn có thể làm chủ quyết định mọi việc, thư viện không có yêu cầu gì mà còn toàn lực ủng hộ. Còn với Hoa Phúc, tên của lão đã không còn quan trọng, từ nay về sau các tỷ cứ gọi lão là Hoa Phúc thì được. Cho nên thân phận của lão cũng có thể nói cho các tỷ biết, trước mắt trong tất cả chúng ta, lão là người có võ công cao nhất, lão năm đó tên tuổi được liệt vào vị trí đệ nhị ở Địa Bảng lần đầu, cho nên tên thật của lão, mọi người cũng không cần để ý, bây giờ lão kêu bằng Hoa Phúc. Mà Hoa Tinh ở thư viện của chúng ta là người lợi hại nhất, võ công của hắn tuyệt đối có thể được xếp vào Thiên Bảng, điểm này hoàn toàn có thể khẳng định được.”

Nhìn năm nữ nhân trong mắt kinh ngạc, Trầm Ngọc Thanh cười nói: “Những lời nói hôm nay, đều là những điều cơ mật của thư viện chúng ta, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài. mặt khác chúng ta phải lập tức phái người đi tới Trung Nguyên, tìm gặp và tranh thủ sự ủng hộ của Bách Hoa Môn, điểm này rất quan trọng. Đối với Phi Yến Môn và Trường Xuân Cốc cũng nên đồng thời tiến hành. Thư viện nếu có vấn đề gì không thể giải quyết, có thể thông tri cho Hoa Tinh để hắn ra mặt giải quyết. Với võ công của hắn, thiên hạ cơ hồ không có ai có thể làm khó được hắn.” Nói xong bèn nhìn mấy người.

Thật lâu sau, Sở Thanh Tâm năm nữ nhân mới từ phục hồi lại tinh thần, năm người trên khuôn mặt đều mang vẻ kinh hãi, cẩn thận hỏi Trầm Ngọc Thanh tam nữ những điều họ biết được về Hoa Tinh. Sau khi Trầm Ngọc Thanh nói xong, năm nữ nhân vẫn còn ngây ngốc, ai cũng không hiểu vì sao ba nàng đều đáp ứng làm thê tử của Hoa Tinh. Sở Thanh Tâm nhìn nàng, trịnh trọng hỏi: “Ngọc Thanh, các người thật sự nói thực, không phải là đùa giỡn chúng ta đấy chứ?”

Trầm Ngọc Thanh liếc mắt nhìn Dư, Liễu hai người nói: “Đây là do chúng ta cả ba người nhất trí quyết định. Những lời nói đều là sự thật, tất cả mọi người đều là tỷ muội, ta có một câu muốn nói cho các tỷ biết. Thư viện thành lập được hơn hai mươi năm nay, như trong nhiều năm qua, cuộc sống của chúng ta như thế nào, các tỷ đều có thể nhận ra, Nhiều năm rồi, muội thật sự thấy mệt mỏi, trong lòng thật sự là mệt mỏi, tin rằng các tỷ cũng giống như vậy…”

“…Hoa Tinh vô cùng kỳ lạ, có lẽ nên nếu nói trực tiếp một chút, hắn vô cùng tà môn. hắn cũng vô cùng háo sắc, Chờ hắn trở về, có lẽ mọi người đang ngồi ở đây tất cả đều sẽ trở thành nữ nhân của hắn. Điểm này bọn muội từng có nghĩ tới, nhưng chúng ta cho rằng đó là thiên ý, do số mệnh sắp đặt. Cho nên muội muốn nói chính là, tương lai nếu các tỷ có gặp gỡ hắn, hết thảy nên thuận theo duyên số, thiết tưởng không nên cưỡng cầu, cũng không cần trốn tránh, mọi việc nên để cho số mệnh quyết định…”

“…Chúng ta là nữ nhân, ắt sẽ hiểu đạo lý cả cuộc đời của một nữ nhân vĩnh viễn chỉ có thể chọn lấy một người, chỉ cần nhân duyên tới, thì phải nắm bắt thật tốt. Nhiều năm như vậy rồi, các tỷ cũng thấy mệt mỏi, chúng ta không thể trao thân cho người mà chúng ta không thích, mà phải lựa chọn người yêu chúng ta, để hắn lo liệu hết thảy, vĩnh viễn bảo vệ chúng ta. Bây giờ các tỷ có lẽ vẫn chưa để ý đến ý nghĩa của những lời muội nói, đợi sau này các tỷ nhìn thấy Hoa Tinh sẽ biết…”

“…Muội hôm nay sở dĩ nói như vậy, bởi vì chúng ta tất cả mọi người đều là tỷ muội, ta không muốn vì quan hệ của ba người bọn muội với các tỷ, mà bỏ qua hạnh phúc của bản thân. Hoa Tinh vô cùng đặc biệt, thiên sinh đối với nữ nhân có một lực hấp dẫn khó có thể tránh được, càng là nữ tử xinh đẹp, đối với hắn càng là không có lực để chống cự, tương lai các ngươi tỷ sẽ hiểu những lời muội nói. Vừa rồi Tâm tỷ không phải nói, Hoa Tinh vì nữ nhân mà sinh chuyện với Chiến Vân hay sao? Có thể tưởng tượng, tương lai không biết có bao nhiêu nữ nhân đi theo hắn?”

Trong phòng một mảng im lặng, tất cả mọi người đều trầm tư, cẩn thận suy nghĩ những gì Trầm Ngọc Thanh nói. Mặc dù chưa có gặp qua Hoa Tinh, nhưng hắn có thể trong một ngày ngắn ngủi, đã chiếm được phương tâm của ba vị mỹ nhân của thư viện, nghĩ lại cũng có điểm đặc biệt, không thể chỉ nói là hắn anh tuấn. Tương lai thật sự nếu gặp hắn không biết có giống như Trầm Ngọc Thanh đã nói, phát sinh sự tình như vậy? Sở Thanh Tâm năm nữ nhân đều trầm tư. chỉ có Hoa Phúc ngồi ở một bên thầm nhủ lão thực sự bội phục Trầm Ngọc Thanh, biết nàng nói vậy cơ hồ có thể khẳng định sự tình nhất định sẽ phát sinh như vậy. Với biểu hiện tà dị của Hoa Tinh, năm nữ nhân này không có khả năng chạy thoát khỏi ma chưởng của Hoa Tinh.

Không nói đến việc mọi người ở Thư viện đang nghĩ gì. Lại nói Hoa Tinh lúc này chính đang thỏa mãn hưởng thụ ngọc thể rung động lòng người của thiếu nữ mà gã đang ôm trong lòng. Hoa Tinh song thủ xoa nắn đôi phong đỉnh trên ngọc nhũ của nàng, trong mắt hàm chứa nét cười tà dị, lẳng lặng nghe cô gái tự thuật.

Thiếu nữ Ám Vũ này rất muốn đẩy ma chưởng của Hoa Tinh, đáng tiếc toàn thân vô lực, giãy dụa được một hồi lâu, thiếu nữ Ám Vũ rốt cục không hề giãy dụa nữa, tựa hồ như cũng hiểu được giãy dụa cũng không có ý nghĩa gì cả. Cho nên Ám Vũ không hề giãy dụa, lẳng lặng tựa vào trong lòng của hắn, mặc hắn vuốt ve song nhũ mềm mại của nàng. Đồng thời trong lòng nàng cũng bắt đầu thích thú cách vuốt ve ôn nhu của Hoa Tinh, nàng rõ ràng cảm giác được, sau khi mình không còn giãy dụa, thì lực đạo của song thủ Hoa Tinh trở nên ôn nhu hơn, tưởng như không hề muốn dùng sức vậy.

Ám Vũ sắc mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng nói: “Nguyên lai danh tính của ta là Ám Vũ, từ nhỏ được một lão nhân vô danh đưa đến một ngọn hoang sơn học nghệ trong mười bốn năm, Khi trở về nhà thì ta đã mười chín tuổi. Lúc đó ta mới biết được, từ sau khi ta mất tích, cha mẹ bởi vì thương nhớ ta, nên sinh cho ta một tiểu muội, muốn tiểu muội thay thế cho người con đã mất tích là ta. Năm ấy tiểu muội ta được mười hai tuổi, vô cùng hoạt bát động lòng người, ngay cả những kẻ hay trêu chọc muội ấy cũng rất quý mến muội ấy. Ta và tiểu muội ta sống chung với nhau cực tốt, hai người chúng ta tình cảm rất sâu đậm. Năm ấy khi ta trở về, bởi vì phụ thân ta không cẩn thận trượt chân ngã xuống từ trên vách núi, khiến ông bị trọng thương. Sau khi về đến nhà không đến mười ngày thì mất. Mà nương thân bởi vì thương tâm quá độ, hai tháng sau cũng qua đời, thời khắc đó khiến ta cực kỳ thương tâm. Nhìn tiểu muội duy nhất còn sống của ta, ta trong lòng thề rằng, cả đời này sẽ dùng tất cả sức lực bảo vệ muội ấy, bởi vì muội ấy là người thân duy nhất của ta.”

Nói đến đây, Ám Vũ bắt đầu run rẩy, toàn thân nàng không nhịn được nhẹ nhàng lắc lư, cực lực muốn thoát khỏi cặp ma chưởng của Hoa Tinh đang xâm phạm. Nguyên lai Hoa Tinh song thủ đang nắm lấy hai viên ngọc châu, dùng sức xoa bóp khiến cho Ám Vũ nhịn không được toàn thân run rẩy, trong lòng có cảm giác vừa khó chịu mà lại vô cùng thoải mái, khiến nàng nhịn không được bắt đầu nhẹ rên rỉ. Nghe vậy Hoa Tinh dục tính đại phát, trong ánh mắt hắc sắc quang mang tràn ngập.

Hoa Tinh dùng miệng ngậm lấy dái tai của thiếu nữ, giọng nói của gã nhẹ nhàng, tràn ngập tà đị vang lên: “Không cần dừng lại, chúng ta tiếp tục đi, Nàng cũng tiếp tục nói đi.” Song thủ chậm rãi vuốt ve vuốt ve kiên đĩnh cùng với ngọc nhũ của nàng, tận tình hưởng thụ xúc cảm tuyệt vời thập phần đàn hồi.

Ám Vũ sắc mặt đỏ bừng, song nhũ mềm mại của người thiếu nữ bị hắn đùa bỡn trở nên đỏ hồng lên, thân thể mẫn cảm của nàng dần dần bị chìm trong dục tình mê người. Ám Vũ khó nhọc tiếp tục kể về kinh nghiệm của bản thân, dịu dàng nói: “Sau khi ta mang muội muội ly khai quê nhà, lưu lạc khắp nơi. Bởi vì dung mạo mỹ lệ mang đến cho ta rất nhiều phiền toái, Sau đó ta sử dụng dịch dung thuật đã học được,thay đổi dung mạo của bản thân, đến lúc này phiền toái quả nhiên ít đi nhiều. Nhưng trời cao tựa hồ vĩnh viễn không buông tha cho ta. Sau khi rời xa cố hương được ba tháng, muội muội ta không biết vì sao mắc phải một quái bệnh, ta đã tìm vô số người cũng không thể chữa khỏi cho muội ấy, Cuối cùng ta đi tới Lạc Dương, muốn tìm được một đại phu tốt thì không thể không tìm kiếm ở nơi đây, để cứu chữa cho muội muội. Cuối cùng ta rốt cục cũng tìm được người có thể chữa trị cho muội muội của ta, nhưng người này đặt cho ta một điều kiện. Hắn muốn ta vì hắn mà giết một người, thì mới chịu chữa trị cho muội muội của ta. Hắn nói khi cứu một người, thì phải giết một người, như vậy mới không phạm vào thiên đạo.

Đó là lần đầu tiên ta giết người, đối phương là một vị võ lâm cao thủ, võ công cũng tương đối lợi hại. Sau khi ta giết người nọ, trở về bên cạnh muội muội ta, kẻ có thể chữa trị cho muội muội ta hiển nhiên không nghĩ đến võ công của ta lại cao như vậy. Bắt đầu từ khi đó, ta bị rơi vào âm mưu của hắn, bị hắn dắt mũi, mà muội muội ta cũng rơi vào trong tay của hắn. Từ đó về sau ta biến thành một thành viên trong tổ chức sát thủ của bọn chúng, sáu năm qua vì bọn họ mà giết hơn ba mươi vị võ lâm cao thủ. Ta chỉ có thể mỗi tháng một lần tới thăm muội muội của ta, ta từng nghĩ tới việc cứu muội muội rồi cao chạy xa bay, Nhưng sau khi ta xâm nhập điều tra ta tổ chức này, ta biết dược ta cả đời này cũng không có cơ hội, ta nhất định cũng không thu được kết quả tốt. Để muội muội có thể sống sót, ta chỉ có thể không ngừng giúp bọn họ giết người.

Nhiệm vụ lần này thất bại, đúng là cuộc đời ta đã kết thúc, hết thảy đều đã xong. Nhưng mà lúc này đến cuối cùng là ai muốn giết ngươi, ta cũng không biết, bởi vì làm sát thủ, cũng không cần phải biết tới điều này, sát thủ chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được. Mặc kệ ngươi tin hay không, ta nói tất cả đều đã kết thúc rồi, Ngươi cũng nên giết ta đi.” Trong ánh mắt của thiếu nữ Ám Vũ này ngoài hiện lên vẻ tang thương, còn có một chút thê lương. Có lẽ đây cũng là sự kết thúc, sáu năm qua nàng vô cùng mệt mỏi, thật sự nàng cũng nghĩ đến việc ra đi trong im lặng, để vĩnh viễn khỏi phải đối diện với sự sợ hãi, so với hình dạng lúc này quả là tốt hơn nhiều!

Hoa Tinh trong mắt cũng hiện lên sự đồng tình. Phải biết rằng bây giờ trong cơ thể của Hoa Tinh hắc sắc chân khí cấp tốc xoay chuyển, khiến cho dục tính của gã đại tăng, nhưng tâm trí của Hoa Tinh vẫn còn tỉnh táo. Hắn cũng hiểu được sự thê lương của thiếu nữ yếu ớt kia. Hoa Tinh song thủ nhẹ nhàng nâng lên vuốt ve đôi ngọc nhũ mỹ lệ của nàng, ôn nhu vuốt ve, miệng khẽ cười nói: “Kể từ lúc trong lòng ngươi nhất định muốn chết. Vì cái gì mà lúc đầu tại khách điếm, cho ngươi cơ hội nói ngươi lại không nói, nếu không phải dưới tình huống thế này thì liệu ngươi có nói ra không? Ngươi nghĩ xem với bộ dạng như bây giờ của ngươi, cho dù ta phải giết ngươi, thì trước hết cũng phải chờ ta hưởng thụ một phen thật tốt đã, có phải không?” Nói xong ngón tay khẽ dùng sức,Thân thể Ám Vũ nằm ở trong lòng hắn nhịn không được bắt đầu run rẩy, miệng lẩm bẩm nói: “Không được, ngươi mau buông tha cho ta, ngươi có thể giết ta, nhưng không được làm nhục sự trong sạch của ta.”

Hoa Tinh cười nói: “Ta nói rồi, giết ngươi hay không còn phải chờ xem ta nhìn gương mặt thật của ngươi đã, bây giờ ta sẽ tẩy đi dịch dung trên khuôn mặt của ngươi thì nhìn rõ được hình dáng của ngươi.” Ám Vũ nghe vậy cả kinh, cầu xin nói: “Không được, ngươi mau giết ta đi.” Nói xong bèn bắt đầu giãy dụa.

Hoa Tinh buông tay ra, đặt nàng nằm trên giường, đầu tiên hôn lên đôi môi của nàng. Nhìn động tác giãy dụa của nàng, Hoa Tinh trong lòng nổi lên một trận kích động không gì sánh được, hắn muốn chinh phục được nàng. Ngón tay xoa bóp ngọc châu mẫn cảm của nàng, khẽ dùng sức. Miệng của Ám Vũ đang đóng chặt hơi hé mở ra, Hoa Tinh nhân cơ hội này, tận tình nhấm nháp từng trận mỹ vị thơm tho. Đồng thời song thủ tận tình kích thích dục tình của nàng, muốn nàng ngược lại phải thần phục hắn. Ám Vũ chỉ thấy toàn thân vô lực, trong lòng muốn phản kháng, nhưng thân thể nàng đã phản bội suy nghĩ của bản thân. Hai tay không tự chủ ôm lấy cổ của Hoa Tinh, mặc cho đôi tay của hắn kiếm tìm lạc thú trên thân thể mềm mại của nàng.

Sau khi miệng và tay gã một phen tận tình hưởng thụ, Hoa Tinh buông Ám Vũ ra. thấy nàng vô lực nằm ở trên giường, song nhũ mỹ lệ mê người không ngừng phập phồng, trên khuôn mặt Hoa Tinh lộ ra một chút đắc ý, trong mắt lại hiện lên một tia nhu tình. Kéo Ám Vũ ngồi dậy, Hoa Tinh mạnh mẽ tẩy rửa khuôn mặt nàng. Ám Vũ liếc mắt nhìn hắn, thần sắc nàng vô cùng phức tạp, lại rất kỳ lạ, yên lặng không hề giãy dụa.

Sau khi lớp lớp dịch dung được tẩy đi, ánh mắt Hoa Tinh lóe lên vẻ kinh dị, rất nhanh thần sắc biến thành kinh ngạc, lại thêm ba phần vui sướng. Trong mắt Hoa Tinh nhu tình nhè nhẹ chớp động, hắc sắc quang hoa mang theo lực hấp dẫn không thể kháng cự chớp động, hấp dẫn trong sâu thẳm trái tim người thiếu nữ.

Rốt cuộc Hoa Tinh đã nhìn thấy gì? Vì cái gì vẻ mặt của gã hắn đột ngột thay đổi như vậy? Tại sao hắn lại kinh ngạc, vì sao hắn lại cảm thấy vui sướng? Chân diện mục của Ám Vũ rốt cuộc ra sao? Hoa Tinh đối với nàng sẽ làm gì đây?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN