Điềm Nhập Tâm Phi
Chương 29
Từ khi bị bệnh trí nhớ của ông nội đã không còn được tốt, cứ nói đi nói lại nhiều lần, có những lúc đang nói chuyện được một nửa xong lại quên mất mình đã nói gì, lại nói lại từ đầu.
Từ cổ chí kim, người già luôn thích con cháu đầy nhà, đông con hưng vượng, nhất là càng hi vọng được nhìn thấy người cháu mình yêu thương nhất lấy vợ sinh con, như vậy mới mãn nguyện.
Mặc dù Phó lão gia có nhiều cháu trai cháu gái nhưng người duy nhất được ông tận tâm nuôi dưỡng giáo dục chỉ có một mình Phó Tư Nghiên, cộng thêm mẹ Phó Tư Nghiên mất sớm, bố thì phong lưu đa tình, nhân tình con riêng một đống nên Phó lão gia thực sự lo lắng sau khi mình qua đời trên thế gian này sẽ chẳng còn ai thật sự quan tâm đến Phó Tư Nghiên nữa. Cho nên điều ông mong mỏi nhất lúc này là muốn trông thấy con của Phó Tư Nghiễn đến với thế giới này.
“Tiểu Hoàng nói với ông, con rất thích Nghiên Nghiên, đối xử với nó rất tốt.”
Nguyễn Hân nắm chặt lấy đôi tay nhăn nheo của ông, đối diện với đôi mắt vừa đục ngầu vừa hài lòng, sống mũi cay cay không nói được lời nào, quay đầu nhìn Phó Tư Nghiên đang kéo chiếc ghế lại, đảo mắt liền nói: “Ông à, anh ấy cũng đối xử với con rất tốt, vợ chồng chúng con rất thân mật.”
Phó Tư Nghiên quay lưng vào cô, nghe thấy câu này khuôn mặt đang căng thẳng vì bệnh tình của Phó lão gia liền giãn ra nhiều rồi.
Phó lão gia: “Vậy thì tốt, điều quan trọng nhất giữa hai vợ chồng là cùng nhau xây dựng, bao dung cho nhau.”
Phó Tư Nghiên kéo ghế về phía sau Nguyễn Hân, cô ngồi lên, Phó lão gia xúc động nói: “Nghiên Nghiên của ông từ nhỏ đã rất giống ông.”
Nguyễn Hân thêm vào: “Cho nên ông mới yêu thương anh ấy nhất phải không?”
Lão gia thở dài một tiếng, khoát tay, nói: “Nó giống ông, từ nhỏ đã trầm tính, không thích cười, không được người khác yêu quý, ông nghĩ, nếu ông không yêu thương nó sẽ chẳng có ai thương nó mất.”
Nguyễn Hân: “…”
Chẳng tránh Phó Tư Nghiên còn trẻ mà đã trầm tính, cứng đầu, hóa ra là được thừa hưởng từ ông, có điều bây giờ ông còn đáng yêu hơn hắn, ít ra ông còn biết rõ thời trẻ ông không được người khác yêu quý.
Nguyễn Hân ngồi nói chuyện với ông một lúc, Phó Tư Nghiên ngồi yên bên cạnh nghe, đôi lúc ông nhắc đến chuyện hắn nhưng lại không nhớ ra được, hắn mới phụ họa thêm vài câu.
Lão gia đột nhiên lại nhớ lại chuyện sinh chắt, liền giục Nguyễn hân và Phó Tư Nghiên đi về: “Hai con về trước đi, để tiểu Thái ở lại chăm sóc ông là được rồi.” Tiểu Thái là quản gia chăm sóc cho ông mấy năm nay.
Quản gia Thái đứng ngoài cửa nói: “Thiếu gia và phu nhân yên tâm, tôi sẽ chăm sóc lão gia chu đáo.”
Phó Tư Nghiên nói một cách lãnh đạm: “Không cần, buổi tối tôi ở lại chăm sóc cho ông.”
Thấy Phó lão gia có ý không bằng lòng, Phó Tư Nghiên chỉnh lại chăn cho ông, nói: “Ông à, đừng để tối nay con ngủ không ngon giấc.”
Ông liền lẩm bẩm: “Ông chỉ bệnh vặt thôi mà, không nghiêm trọng, đều do bọn chúng làm ẫm làm ĩ lên, đòi đưa ta đến bệnh viện bằng được, lại còn bắt ông nối ông truyền, tiêm thuốc, chẳng có chút tự do nào, ngày mai ta sẽ xuất viện.”
Phó Tư Nghiên dỗ dành: “Được, sức khỏe ông ổn rồi liền xuất viện.”
Trong đầu ông nội có chút hồ đồ, tính tình trẻ con, chỉ với hai câu đã bị Phó Tư Nghiên qua mặt.
Dỗ dành ông xong rồi, Phó Tư Nghiên dặn quản gia Thái ở lại đây trông chừng không cho bất cứ ai vào làm phiền lão gia nghỉ ngơi, hắn muốn đưa Nguyễn Hân về nhà.
Đã tối như này rồi, về thành phố cũng không tiện, Phó Tư Nghiên nói: “Tôi đưa em về nhà lớn nghỉ ngơi một đêm.”
Nguyễn Hân day day tay áo của Phó Tư Nghiên nói: “Tôi cũng ở lại.”
Cô không muốn ở lại nhà lớn của Phó gia một mình, Phó Tư Nghiên không ở đó, cô luôn cảm thấy rất ngột ngạt, hơn nữa ở lại bệnh viện có thể giúp được việc..
“Không được, ở bệnh viện không tiện.”
Phó Tư Nghiên từ chối thẳng thừng, Nguyễn Hân biết tâm trạng hắn hiện giờ chắc chắn không vui, cũng không muốn vì chuyện này mà tranh cãi với hắn, cúi đầu, buồn bã nói: “Được thôi.”
Kết quả Phó Tư Nghiên không đưa cô về nhà lớn mà thuê một phòng khách sạn ở gần bệnh viện.
Phó Tư Nghiên đưa tay chạm vào tóc cô, nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Nếu như bình thường hắn chạm tay vào đầu cô như vậy, chắc chắn cô sẽ xù lông cảnh cáo hắn đừng có tự tiện chạm vào tóc cô, nhưng hôm nay nghe được ông nói không có ai yêu thương hắn, bất giác cảm thấy hắn rất đáng thương, cũng không nỡ nói nặng lời với hắn.
Phó Tư Nghiên quay người đi về hướng thang máy, Nguyễn Hân thò đầu ra, nhìn bóng dáng cô độc bước trên hành lang dài của hắn, cất tiếng nói: “Anh cũng nghỉ ngơi đi nhé, đừng nghĩ nhiều quá, nghĩ nhiều dễ mất ngủ lắm đấy.”
Phó Tư Nghiên quay đầu, đột nhiên liền quay lại, đưa tay ra ôm lấy cô.
Nguyễn Hân đứng hình một lúc, cứ nghĩ hắn vì bệnh tình của ông mà đau lòng nên cần được an ủi nên cũng đưa tay vỗ vỗ vào lưng hắn.
Cô gái trong vòng tay vừa nhẹ nhàng vừa ngon ngoãn, khiến trái tim của Phó Tư Nghiên được lấp đầy, hắn nói với giọng ấm áp: “Nguyễn Hân Hân.”
Nguyễn Hân trước giờ chưa từng nghe thấy người khác gọi mình như vậy, có cả họ tên so với hai chữ Hân Hân nghe thân mật hơn nhiều.
“Sao thế?”
Phó Tư Nghiên thả lỏng cánh tay, cúi đầu nhìn gương mặt yêu kiều của cô, “Có phải em lo tôi không nghỉ ngơi tử tế, cơ thể không khỏe, không thể sinh con với em?”
Nguyễn Hân: “…”
“Ruỳnh”.
Phó Tư Nghiên bị Nguyễn Hân bỏ lại ở ngoài cửa.
Cô đúng là bị điên rồi mới đồng cảm với Phó Tư Nghiên.
Còn tưởng rằng hắn đang khó chịu nên muốn được an ủi, hóa ra là nhân cơ hội này để lợi dụng ôm cô.
Ngoài cửa phòng, Phó Tư Nghiên thu lại nụ cười trên khuôn mặt, quay đầu rút điện thoại từ trong túi quần ra.
Là điện thoại của bố hắn – Phó Vĩnh Phong gọi tới, người chăm sóc lão gia đã gọi điện cho Phó Vĩnh Phong báo tin ông bị bệnh nhập viện, không biết ông ta từ nơi ong bướm nào bây giờ mới mò tới, đến bệnh viện bị quản gia Thái chặn lại ở ngoài phòng bệnh không cho vào, tức giận vô cùng liền gọi điện đến chất vấn Phó Tư Nghiên.
Nói mình là con trai ruột của ông nội, là bố của Phó Tư Nghiên, nhưng hắn lại chặn ông ta ở ngoài không cho vào phải chăng là muốn làm phản.
Phó Tư Nghiên lạnh lùng đáp: “Ông đã ngủ rồi, bố muốn vào trông ông đêm nay sao? Nếu bố muốn trông đêm, con sẽ bảo quản gia Thái sắp xếp.”
Phó Vĩnh Phong nghe hắn nói phải trông đêm cho lão gia, nên mới hạ giọng đi vài phần “Mấy hôm nay sức khỏe của bố cũng không tốt, trông đêm tốt nhất vẫn để thanh niên các con làm, Tư Nghiên, hãy chăm sóc tốt cho ông con.”
Phó Tư Nghiên hắng giọng một tiếng, hắn đã quá hiểu người bố này của mình.
Nhưng so với chú hai, chú ba chẳng quan tâm đến sức khỏe của lão gia mà chỉ nhòm ngó đến gia sản, Phó Vĩnh Phong vẫn xem như có chút thật lòng hiếu thảo với ông. Chỉ là sự hiếu thảo của ông ta so với cuộc sống phong lưu khoái lạc thì hiển nhiên là chẳng đáng bao nhiêu.
Phó Tư Nghiên trở về phòng bệnh của ông nội, giường bệnh bên cạnh giường của ông đã được sắp xếp gọn gàng, hắn cởi bỏ áo khoác, nằm trên giường, thì đột nhiên ông nói một câu: “Ban nãy bố con vừa tới phải không.”
“Ông vẫn chưa ngủ ạ?”
Phó lão gia: “Ông nghe thấy tiếng của bố con rồi.”
Phó Tư Nghiên: “Hôm nay muộn rồi, ngày mai hãy để ông ấy vào thăm ông.”
Ông nhìn lên trần nhà rồi thở dài.
Phó Tư Nghiên: “Ông sao vậy?”
Phó lão gia: “Ông thấy buồn.”
Phó Tư Nghiên: “Ông buồn chuyện gì?”
Phó lão gia: “Ta lo Hân Hân sẽ chán con.”
Phó Tư Nghiên không nói gì.
Phó lão gia buồn rầu nói: “Sao con không an ủi ta.”
Phó Tư Nghiên: “Mời ông đi ngủ ạ.”
Phó lão gia bĩu môi: “Thằng nhóc này, chê ông phiền đúng không, ta nói cho con biết, khi còn trẻ ta còn ngầu hơn con đấy, ai bắt chuyện với ta ta còn không thép đáp lời.”
Sau một hồi, ông nội vẫn không thấy Phó Tư Nghiên đáp lời, lại thở dài.
“Sau đó, bà nội con đã ly hôn với ông.”
“…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!