Điềm Nhập Tâm Phi - Chương 76
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Điềm Nhập Tâm Phi


Chương 76


Lúc Phó Tư Nghiên bế Nguyễn Hân ra khỏi bồn tắm, cô đã mệt đến nỗi chẳng còn tí sức lực nào nữa, đầu gối vẫn âm ẩm đau. Cô mềm nhũn người tựa vào lồng ngực Phó Tư Nghiên, anh đỡ lấy vai cô khẽ hôn lên đó, bàn tay đặt trên lưng cô xoa nhẹ.

Nguyễn Hân nhắm mắt, cả người mệt mỏi nhưng lại không buồn ngủ. Phó Tư Nghiên xoa đến eo cô: “Có đau không, anh xoa bóp cho em nhé.”

Nguyễn Hân đột nhiên ngồi dậy, cô với lấy chiếc áo khoác bị anh ném bên cạnh khoác lên. Phó Tư Nghiên thấy cô định xuống giường thì nghĩ cô lại dở chứng nửa đêm đòi ra ngủ riêng nên với tay ôm cô lại kéo vào chăn.

“Đi đâu?” Anh dựa cằm vào cổ cô, khẽ hôn lên vành tai cô.

Nguyễn Hân rụt cổ lại vỗ vai anh: “Thả em ra, em đi lấy điện thoại.”

“Muộn vậy rồi còn không ngủ đi, lấy điện thoại làm gì nữa?”

“Em có việc, anh đừng quan tâm. Á… Phó Tư Nghiên, anh làm gì đó?”

Phó Tư Nghiên thâm trầm nhìn cô, anh cúi đầu hôn lên làn da bị mình xoa đến ửng đỏ, anh nắm lấy eo cô: “Ai ban nãy kêu không được rồi đòi phải đi ngủ, kêu la xin tha hả, giờ lại có sức rồi à?”

Nguyễn Hân tức giận lườm anh, chân cô để trong chăn giơ lên định đạp anh. Phó Tư Nghiên thấy cô đảo mắt là biết cô định giở trò, nhưng anh cũng không né mà để cô đạp xả giận. Đợi cô đạp xong anh mới kẹp chân cô lại, thấp giọng nói ái muội: “Em vẫn còn sức đạp người hả, hay làm thêm hiệp nữa.”

Nguyễn Hân rút chân ra mấy lần mà không rút được, cô rầu rầu: “Anh là cầm thú đấy à?”

Phó Tư Nghiên vô tư đáp: “Em bảo thì anh nhận.”

“…” Nguyễn Hân đổi giọng ngay lập tức: “Em thấy anh không phải đâu, em thấy anh vừa trầm ổn lại vừa ga lăng.”

Phó Tư Nghiên thấy dáng vẻ cô xuống nước thì bật cười, anh bóp má cô: “Anh ga lăng xoa bóp eo cho em còn gì nữa.”

“Đợi lát nữa đã, em lấy điện thoại nhắn tin đã.”

Cô đẩy tay Phó Tư Nghiên ra. Thấy không lay động được cô, Phó Tư Nghiên kéo tay cô lại nói: “Nằm yên trên giường đó để anh đi lấy cho, chỉ được chơi 10 phút thôi, chơi nhiều hại mắt.”

10 phút là đủ rồi.

Nguyễn Hân gật đầu: “Vâng.”

Phó Tư Nghiên đứng dậy xuống giường, anh bước đến sofa cúi người cầm điện thoại lên nhìn thời gian rồi bắt đầu tính giờ.

Nguyễn Hân đón lấy điện thoại mở khóa lên, cô Mở wechat ra tìm avatar của Hạ Y Đồng, cũng không quan tâm đối phương là phụ nữ đang mang thai, hai ngón tay nhanh chóng đánh từng dòng chữ trên bàn phím.

(Hạ Y Đồng, cha nội cậu chứ. Mình muốn tuyệt giao với cậu.)

(Sáng mai dậy thấy tin nhắn thì gọi lại ngay cho mình. Nếu không mình sẽ nói cho Hàn Nhậm Bân biết cậu đang mang thai.)

(Á á á đồ thối tha Hạ Y Đồng, ai bảo cậu tặng mình quà sinh nhật kiểu vậy chứ. Lần sau cậu mà còn tặng mình những thứ linh tinh như thế nữa thì tình bạn của cậu với mình coi như chấm dứt)

Hạ Y Đồng đang nằm trên giường xem video của Hàn Nhậm Bân, coi như cho đứa bé trong bụng xem. Hi vọng sau này nó có thể di truyền gen xuất sắc của bố nó. Thấy điện thoại rung lên, cô mở tin nhắn ra. Nhìn dòng tin nhắn mắng phủ đầu của Nguyễn Hân gửi đến, cô ngây ra.

Quà sinh nhật cô tặng lâu vậy rồi mà bây giờ cô ấy mới biết sao.

Hạ Y Đồng: (Quà sinh nhật của mình sao chứ, mấy bộ đồ ngủ gợi cảm thôi mà?)

Nguyễn Hân tưởng giờ này Hạ Y Đồng đã ngủ rồi, ai ngờ cô ấy trả lời tin nhắn nhanh như vậy.

Thấy Hạ Y Đồng sai mà không biết sửa, Nguyễn Hân cắn răng đánh từng chữ.

(Có ai tặng quà cho bạn thân lại tặng cái đó không, lại còn những bảy bộ liền.)

Hạ Y Đồng: (Lúc mình chọn thấy bộ nào cũng đẹp, cậu cũng biết mình có chứng khó lựa chọn mà. Mình chẳng biết nên mua bộ nào hết nên đã mua hết đó. Một tuần bảy ngày, mỗi ngày một bộ luôn, vừa xinh. Chồng cậu không thích à?)

Nguyễn Hân liếc Phó Tư Nghiên một cái.

Thích, anh ấy thích quá đi ấy chứ.

Hạ Y Đồng: (Mấy bộ này mua về mình đã tự giặt tay một lần rồi nên mặc được luôn đó. Cậu đã mặc chưa?)

Đương nhiên là mặc rồi, hơn nữa nó cũng rách luôn rồi.

Nguyễn Hân: (Vấn đề ở chỗ chồng mình thích không hay mình có mặc không à? Mình lôi Phó Tư Nghiên ra cùng mở quà của cậu đó. Đã thế mình còn chủ động bảo anh ấy mở ra nữa, mình bảo bên trong có bất ngờ. Ai ngờ lại là cái thứ đồ đó, anh ấy nghĩ mình cố tình câu dẫn anh ấy.)

Nguyễn Hân cứ nghĩ đến cảnh mở hộp quà ra thấy đồ ngủ gợi cảm là lại thấy ngại.

Đừng nói là Phó Tư Nghiên.

Đến cả bản thân cô cũng thấy cô đang cố ý.

Điều đáng xấu hổ hơn là Phó Tư Nghiên còn nhìn cô với ánh mắt như vỡ lẽ ra, nói hoá ra cô có khẩu vị như vậy, còn đòi ngày mai đưa cô đi mua thêm mười mấy bộ nữa.

Đúng là phát điên mà.

Nguyễn Hân: (Hạ Y Đồng, cậu chết chắc rồi, đợi mình rảnh thì sẽ lôi cậu đi mua sắm, quẹt thẻ của cậu.)

Hạ Y Đồng: (Đồ nhà giàu, mình nghèo lắm, cậu quẹt thẻ của mình có quá đáng không chứ.)

Nguyễn Hân: (Nếu cậu không cho thì mình sẽ đi đòi Hàn Nhậm Phó.)

Nguyễn Hân còn định nói gì đó nữa nhưng Phó Tư Nghiên đã giữ lấy điện thoại của cô: “Hết 10 phút rồi.”

Nguyễn Hân: “…”

Cô nhìn lên trên, đúng là đã hết 10 phút rồi.

Nói 10 phút là 10 phút luôn, thừa một phút cũng không được.

“Đợi đã, để em gửi nốt một câu.”

(Mình chuẩn bị đi ngủ đây, ngày mai nói tiếp.)

Gửi tin nhắn xong, Phó Tư Nghiên nghiêm nghị thu điện thoại của cô lại.

Nguyễn Hân bĩu môi thành thật giao nộp, nhỏ giọng lầm bầm: “Chẳng hiểu là đi lấy chồng hay đi lấy một ông bố về nữa?”

Phó Tư Nghiên tắt nguồn máy rồi đặt lên sofa, anh bảo: “Ở trên giường thì em gọi anh là gì cũng được.”

Nguyễn Hân: “…”

Cầm thú mức độ nào mới nói ra được câu đó chứ.

Ngày hôm sau Phó Tư Nghiên không đi làm, bên ngoài trời mưa rả rích, dự báo thời tiết cho thấy độ ẩm lại xuống thấp hơn. Ăn sáng xong, hai người không ra ngoài mà ủ trong chăn xem tivi.

Nguyễn Hân xem đến là thích thú, Phó Tư Nghiên chẳng có hứng thú với mấy bộ phim tình yêu ngọt ngào như vậy nhưng vẫn ngồi xem với cô.

Chỉ lúc nào sắp đến đoạn hai nhân vật hôn nhau thì anh mới vui vẻ kéo cô lại trao lên một nụ hôn nồng thắm.

“Sao tự dưng lại thích xem loại phim này vậy.”

Trước kia Nguyễn Hân không thích xem phim truyền hình.

“Tư Dư đề cử cho em đó. Đúng rồi!” Nguyễn Hân dừng tivi lại, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có biết chuyện Tư Dư định đầu tư vào một bộ phim không”

Phó Tư Nghiên ừm một tiếng: “Hạo Phó có nói rồi.”

Thẩm Hạo Phó đã nói với Phó Tư Nghiên rồi, vậy thì chuyện này cũng đáng tin rồi.

“Tư Dư muốn em làm dự án này với cô ấy, em đã đồng ý rồi.”

Phó Tư Nghiên nhìn cô nói: “Em hứng thú với dự án như này sao?”

Nguyễn Hân: “Giờ em cũng không có gì làm nên đầu tư vào dự án để học hỏi, sau này còn phải thừa kế gia nghiệp nữa.”

Phó Tư Nghiên: “Em muốn học quản lý công ty như thế nào thì làm mấy cái dự án này cũng có giúp ích được gì đâu, không thì đến chỗ anh đi, anh dạy em.”

Nguyễn Hân từ chối: “Em không muốn đâu.”

“Tại sao lại không muốn? Em yêu, không có ai dạy giỏi hơn anh đâu.”

Nguyễn Hân cầm điện thoại, cô không nói lý do: “Dù sao thì em cũng không muốn mà.”

Phó Tư Nghiên thấy hơi tiếc, vợ anh càng ngày càng khó dỗ.

Mấy ngày cuối năm Phó Tư Nghiên cực kỳ bận rộn, mãi cho đến hôm 30 người nhà họ Phó đều trở về nhà chính. Từ sáng sớm Nguyễn Hân đã về bên nhà Nguyễn, đến chiều tối Phó Tư Nghiên mới đón cô về nhà Phó.

Trong phòng khách nhà chính đã bày sẵn mấy bàn yến tiệc, trừ ba nhà bọn họ ra còn có một số bạn bè thân thích cũng đến tham gia nên cực kỳ náo nhiệt.

Bình thường Nguyễn Hân cũng không hoà nhập với hai nhà còn lại vì trong đó ngoài Tư Dư ra thì chẳng có người phụ nữ nào đối xử chân thành với cô hết, trước mặt người khác họ còn cố tình bài xích cô ra.

Nhưng nhà Phó giờ do Phó Tư Nghiên làm chủ, những người còn lại vẫn phải dựa vào anh. Nguyễn Hân lại là vợ của anh, còn là đại tiểu thư Đạt Hằng, người có mắt nhìn thì đều biết không nên hùa theo hai nhà kia để lạnh nhạt cô.

Nguyễn Hân vừa vào đã bị các cô dì vây quanh lấy, cô bảy dì tám… bao nhiêu người và cả những người lạ mặt. May mà Phó Tư Nghiên ở bên cạnh nên cô mới không gọi sai tên.

Trong buổi tiệc, Phó Tư Nghiên bị trưởng bối lôi đi uống rượu. Ông Phó tuổi đã cao không chịu được ồn ào, ông ngồi một lát rồi kêu giúp việc tới đưa mình về phòng.

Nguyễn Hân ngồi giữa các bà thím, cô không ngừng bị hỏi bao giờ thì sinh con. Ai cũng bảo cô kết hôn cũng lâu rồi, người ta kết hôn cùng cô mà giờ đã mang thai hai tháng rồi trong khi cô còn chưa thấy gì, có phải do bận quá rồi không.

Trong lời nói còn mang theo ý đồng cảm với hoàn cảnh còn trẻ mà đã phải “giữ phòng không” của cô. Họ còn an ủi cô, nói Tư Nghiên lúc nào cũng là kẻ cuồng công việc.

Gia đình như nhà họ Phó đây, phụ nữ gả vào phải có con mới mong giữ vững được vị trí. Nguyễn Hân thiện ý nghe những gì họ nói nhưng cũng không để trong lòng.

Phó Tư Dư lại không thích mấy quan niệm này của người lớn, cô đưa mắt ra hiệu với Nguyễn Hân rồi viện cớ ông Phó đang gọi để đưa cô đi.

Phó Tư Nghiên đang uống rượu với trưởng bối, các cô gái thì lần lượt trở về trước. Nguyễn Hân cũng quay về phòng ngủ để tắm rửa, rũ sạch mùi đồ ăn bám trên người đi.

Bữa tiệc ở phòng khách vẫn đang diễn ra, tiếng cười đùa huyên náo mãi đến hơn 12 rưỡi mới tan.

Hơn 11 giờ, Phó Tư Nghiên trở về phòng, anh tắm rửa vội vàng rồi lên giường ôm cô dậy.

Hai người ôm nhau ngồi trên giường nhìn thời gian trên màn hình tivi, chờ đợi khoảnh khắc điểm 12 giờ.

Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên đã trải qua năm đầu tiên bên nhau như vậy đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN