Diệm Nương
Chương 3
Nhìn
Khanh Tuần giống như khúc gỗ đứng im ở đó hồi lâu, Khanh Cửu Ngôn không
kìm được khẽ lắc đầu, trong lòng thầm thở dài. Thằng con này của ông
giống hệt như mẹ nó, sớm biết sẽ thành ra cái bộ dạng này, năm xưa ông
đã không đồng ý cho phu nhân một mình huấn luyện nó. Thôi, bây giờ có
hối hận cũng không kịp nữa, có điều trước mắt có một chuyện chắc sẽ kích thích nó một phen.
“Có người đến cầu thân với Tịnh nhi.”
Rất chậm rãi, ông nói ra một tin tức động trời, đôi mắt nhìn
chăm chăm vào Khanh Tuần không chớp, chờ mong phản ứng của hắn.
Ai ngờ đến một sợi lông tơ của Khanh Tuần cũng chẳng thấy rung
lên. “Long Nguyên Chủ, Phó Hân Thần.” Vẫn giọng khàn khàn, hắn
nói ra cái tên mà mình đã biết từ lâu. Y rốt cuộc vẫn tới
đây, tới mang Tịnh nhi rời xa khỏi hắn.
“Con biết?” Khanh
Cửu Ngôn hơi cau mày, chậm rãi đứng lên đi tới trước mặt Khanh
Tuần, tỉ mỉ quan sát hắn một lượt. Ông thật muốn biết thằng
nhóc này suy nghĩ thế nào, không phải nó thích Tịnh nhi ư? Tại sao lại chẳng tỏ ra nôn nóng hay đố kị chút nào như thế? Hay
là nó che giấu quá tốt?
“Đã từng gặp.” Khanh Tuần không
để ý đến cử chỉ có phần khoa trương của Khanh Cửu Ngôn, thẳng
thắn nói ra điều mà tuy mình không muốn nhưng lại không thể
không thừa nhận: “Hai người bọn họ rất xứng đôi.”
Đêm
đó, sau khi biết tâm tư của Tịnh nhi, hắn đã bắt đầu đi điều
tra về thân phận và lai lịch của Phó Hân Thần, lúc có được
thông tin xác thực, hắn còn từng đích thân tới Trường An để
gặp Phó Hân Thần một chuyến. Đó quả thực là một nam nhân có
đủ điều kiện khiến tất cả nữ nhân xiêu lòng, mà càng quan
trọng hơn là Tịnh nhi cũng thích y.
“Vậy sao?” Khanh Cửu
Ngôn không giận mà cười vang, rồi xoay người quay trở lại ghế
ngồi xuống. Thằng bé Tuần nhi này rốt cuộc có biết nó đang
đẩy người trong lòng ra ngoài hay không, chẳng lẽ nó thật sự
không để tâm chút nào? Nó đã không biết cách tranh giành, vậy
đành để người cha này đứng ra làm chủ vậy. Bất kể thế nào,
bậc làm cha mẹ luôn hy vọng con cái mình được hạnh phúc, cho
dù việc đó có thể tước đoạt đi hạnh phúc của một người
khác, bọn họ cũng sẽ không hề do dự. “Nhưng ta sẽ không đồng
ý.”
Khanh Tuần im lặng, một hồi lâu sau mới hỏi: “Tại
sao?” Nếu xét theo tư tâm, hắn tất nhiên cũng không hi vọng sư
muội đi lấy người khác. Nhưng tệ một điều là hắn đã biết tâm
tư của sư muội, lại không thể giả bộ như không biết để giữ
nàng ở lại bên cạnh mình, rồi suốt ngày nhìn nàng u sầu, đau
khổ. Việc như thế hắn không làm được, huống chi hắn cũng không
nỡ để sư muội phải thương tâm. Hắn thà một mình mình chịu đau
khổ cũng nhất quyết phải giúp Tịnh nhi hoàn thành tâm nguyện.
“Bởi vì nó là thê tử mà ta đã chọn cho con.” Một giọng nói khàn
khàn thô lỗ đột ngột vang lên, rồi từ phía sau tấm bình phong
đi ra một nữ nhân cao gầy, xấu xí vô cùng, trong đôi mắt màu nâu nhạt của bà chiếu ra những tia sáng rực, khiến người ta không
dám nhìn thẳng.
Trên mặt Khanh Cửu Ngôn lập tức hiện lên một nụ cười yêu chiều, đưa tay ra ôm nữ nhân vào lòng.
Vì động tác ấy của ông, khuôn mặt xấu xí của nữ nhân kia đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Con không cần.” Sớm đã quen với những động tác thân mật không hề
né tránh người ngoài của cha mẹ, Khanh Tuần tỏ ra thản nhiên như thường, chỉ hờ hững nói ra quan điểm của bản thân. Khi nghe
thấy lời mẫu thân, phản ứng đầu tiên và trực tiếp nhất của
hắn chính là trái tim loạn nhịp. Nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt
ai oán âu sầu của Tịnh nhi, hắn chỉ đành dằn lòng nói ra
những lời trái với tâm ý.
“Con cần.” Giọng nói và vẻ
mặt của Khanh phu nhân lập tức trở nên nghiêm khắc: “Trên đời
này chỉ có Tịnh nhi là không sợ con, do đó nó nhất định phải
lấy con. Ta không cho phép đứa con mà ta thương yêu nhất suốt đời độc lai độc vãng.”
“Phu nhân nói đúng lắm!” Khanh Cửu Ngôn vuốt râu phụ họa, thực đúng như câu phụ xướng phu tùy.
Khanh Tuần lại một lần nữa im lặng. Hắn biết tác phong cứng rắn
của mẫu thân, chuyện gì đã nhận định thì rất khó thay đổi.
Trừ khi trong lòng đã có người khác, nếu không dù hắn không
thích Tịnh nhi, Tịnh nhi cũng vẫn nhất định phải lấy hắn.
Nhưng hắn sao có thể cưỡng ép Tịnh nhi như thế được.
“Con không cần Tịnh nhi.” Rất hờ hững, hắn ép mình nói ra những
lời trái lương tâm: “Trong lòng con đã có người khác.”
Khanh Cửu Ngôn không khỏi mở to đôi mắt. Có người khác? Không phải nó thích Tịnh nhi sao, hay là ông đã hiểu lầm rồi?
Khanh
phu nhân thì lại cười lạnh không ngớt: “Ai?” Đứa con này của bà từ nhỏ đã thích Tịnh nhi, nó nghĩ bà là kẻ mù hay sao chứ?
Đối với nữ nhân khác, nó thậm chí còn chẳng buồn ngó đến,
trong lòng ngoài Tịnh nhi thì còn có ai khác được? Tâm ý thành toàn cho Tịnh nhi của nó có lẽ nào bà lại không nhìn ra,
nhưng bà quyết không cho phép nó tự làm khổ mình như vậy.
Khanh Tuần hơi ngẩn ra. Hắn tất nhiên chỉ nói bừa như thế, trong lòng hắn, ngoài Tịnh nhi ra căn bản không có tên của nữ nhân nào
khác, bây giờ bắt hắn nói ra một cái tên, quả thực còn khó
hơn lên trời. Nhưng thần sắc hắn lại chẳng hề biến đổi, ánh
mắt nhìn thẳng vào cặp mắt có thể soi thấu tâm can người ta
của mẫu thân một cách không hề sợ sệt, có điều lại không nói
năng gì cả, tựa như không muốn trả lời.
Nếu hắn nôn
nóng kiếm cớ thoái thác, hoặc nói bừa một cái tên nào đó,
Khanh phu nhân có lẽ đã khẳng định được tâm tư của hắn, nhưng
lúc này thấy con không nói năng gì như vậy, trong lòng bà bất
giác cảm thấy bồn chồn, liệu có phải trái tim nó thật sự đã có người khác rồi không?
Hít sâu một hơi, bà bình tĩnh trở lại, nói với giọng dịu dàng hết mực: “Tuần nhi, con nói
với ta, đó là cô nương nhà nào, để ta làm chủ cho con.”
Khanh Tuần chậm rãi lắc đầu, dùng giọng khàn khàn đáp: “Con không
muốn ép cô ấy.” Trong khoảnh khắc, hắn đã nghĩ xong đối sách,
chỉ cần mẫu thân tin rằng hắn đã có người khác, không muốn
lấy Tịnh nhi, như thế sau này suy nghĩ về các điều lợi hại,
bọn họ quyết sẽ không từ bỏ mối hôn sự rất có lợi cho nhà
họ Khanh này. “Ngoài ra, con sẽ không lấy Tịnh nhi.” Dứt lời,
hắn liền xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại!” Khanh phu
nhân cả giận, giãy ra khỏi lòng Khanh Cửu Ngôn đứng bật dậy.
Hồi còn trẻ tính cách bà rất nóng nảy cổ quái, đi theo Khanh
Cửu Ngôn nhiều năm như vậy mới cải thiện được phần nào, lúc
này làm sao chịu nổi thái độ bất kính như thế của Khanh Tuần.
“Nếu hôm nay không được nhìn thấy vị cô nương đó, ta sẽ lập tức cử hành hôn lễ cho con và Tịnh nhi. Mặc kệ Long Nguyên Chủ gì
đó, cho dù là đương kim Hoàng thượng, lão nương cũng không thèm
để vào mắt.” Lời của bà quả thực không phải nói quá, ít
nhất thì bây giờ Hoàng thương cũng không dám đắc tội với nhà
họ Khanh, bởi vì những hậu quả kèm theo không phải là điều mà triều đình có thể gánh chịu được.
“Phu nhân bớt giận.” Khanh Cửu Ngôn vội vàng an ủi, đồng thời trong lòng ông chợt
nhớ đến một người: “Tuần nhi, sao con cứ phải làm mẹ con tức
giận như thế? Tháng trước từ Điền Nam trở về, con đã cứu một
nữ tử, đó có phải là người trong lòng con không?” Nếu không,
với tính cách của thằng bé này, sao có thể vô cớ cứu người
cho được?
Nghe phụ thân nhắc đến chuyện này, trước mắt
Khanh Tuần bất giác hiện lên ánh mắt quật cường của nữ tử áo
đỏ vừa rồi, cô ta cũng không sợ hắn gì cả. Nghĩ tới đây, hắn
biết mình đã có người thích hợp thay thế, chỉ mong thủ hạ
còn chưa vứt cô ta ra ngoài phủ mà thôi.
“Vâng.” Nhắm mắt lại, hắn ép mình lên tiếng thừa nhận. Phải biết rằng hắn
trời sinh có tật lạ, vô cùng thích sạch sẽ, không thể nào
chịu nổi nữ tử phong trần dung tục, lúc này bắt hắn phải coi
một nữ tử như thể là người trong lòng, quả thực chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn vô cùng không thoải mái.
“Ồ!” Khanh phu nhân hơi nheo mắt lại, liếc qua phía Khanh Cửu Ngôn: “Sao tiện thiếp không biết thế?”
Khanh Cửu Ngôn vội vàng cười bồi đáp: “Khi đó nàng còn đang ở Thừa
Phụng, mà ta cũng chỉ nghe hạ nhân nói thế thôi, còn tưởng là
chúng nó nói bừa, cũng không để bụng, ai ngờ… hề hề, lại là
sự thực.” Đừng thấy ông ở bên ngoài làm mưa làm gió mà lầm,
một khi về nhà là chẳng còn chút oai phong, trở thành một nhân sĩ râu quặp điển hình, trong phủ không có ai không biết. Nhưng
ông lại chẳng hề để ý, còn coi đó là điều vinh quang.
Hậm hực trừng mắt nhìn phu quân một cái, Khanh phu nhân không tiếp
tục dây dưa mà ngoảnh đầu sang nhìn Khanh Tuần đang đứng giữa
phòng, mặt mày hờ hững, trên khuôn mặt nở một nụ cười cao thâm khó lường. Khanh Cửu Ngôn nhìn mà thầm run sợ, phải biết rằng
hồi trẻ ông cũng từng không ít lần phải chịu khổ vì những nụ cười thế này.
“Được rồi, Tuần nhi, vậy con hãy lập
tức phái người đi mời vị cô nương đó tới đây.” Không đợi Khanh
Tuần kịp từ chối, bà đã lại lớn tiếng hô lên: “Người đâu, đi
mời Tịnh tiểu thư đến đây cho ta.”
Việc đã đến nước này, Khanh Tuần căn bản không còn quyền quyết định.
Khi Diệm Nương tỉnh lại, còn chưa bị thẩm vấn đã được mang đến Khiếu Khôn cư rồi.
Vừa bước qua bậu cửa, nàng lập tức nhìn thấy Khanh Tuần đang đứng
ngay giữa gian phòng, ngồi ở vị trí chủ nhân là hai người một
nam mộ nữ, nam nhân râu tóc đen nhánh, trên mặt tuy đã có dấu
vết thời gian nhưng vẫn anh tuấn bất phàm, tràn đầy mị lực,
nữ nhân thì lại xấu xí đến khó tin, dung mạo có mấy phần
giống với Khanh Tuần. Khỏi cần đoán nàng cũng biết hai người
này là ai. Lả lướt cất bước đi tới, nàng khom người hành lễ:
“Nô gia bái kiến Khanh lão gia, Khanh phu nhân.” Vì Khanh Tuần dùng sức quá độ, nên lúc này giọng nói của nàng đã hơi khàn
khàn.
“Cô nương không cần đa lễ.” Khanh Cửu Ngôn chỉ cảm
thấy trước mắt như sáng rực lên, trong lòng thầm khen Khanh Tuần
đúng là có phúc. Đối với loại vưu vật tuyệt thế quyến rũ
cực độ thế này, có nam nhân nào mà không muốn thu vào phòng
riêng.
Khanh phu nhân “hừ” lạnh một tiếng, nhìn cách ăn
mặc cùng với những cử chỉ lả lơi của Diệm Nương, trong lòng
bà hết sức khó chịu: “Ngươi tên gì?” Đã là người mà Tuần nhi
nhìn trúng, bà tất nhiên phải làm cho rõ nguồn gốc đối phương
trước mới được.
“Nô gia Diệm Nương.” Tuy cảm thấy khó hiểu, nhưng Diệm Nương vẫn thành thực trả lời.
Vừa nói nàng vừa lùi về bên cạnh Khanh Tuần, ánh mắt dừng lại
trên khuôn mặt xấu xí như mặt nạ của hắn, quan sát tỉ mỉ, rồi đột nhiên dịu dàng nói: “Khanh lang, chàng thật xấu quá! Vừa
rồi nô gia chỉ muốn… Vậy mà chàng lại dùng sức như vậy, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, thiếu chút nữa đã khiến nô
gia mất mạng rồi. Chàng nói xem, chàng định bồi thường cho nô
gia thế nào đây?”
Khanh lang? Nếu không phải là người có
khả năng tự không chế phi phàm, chắc tròng mắt Khanh Tuần đã
rớt ra ngoài ngay lập tức. Vừa rồi hai người còn liều mạng
với nhau, vậy mà thoáng cái cô ta đã xưng hô với hắn thân mật
như thế, trong lòng nữ nhân này rốt cuộc đang có ý đồ gì đây?
“Xin lỗi.” Hắn phản ứng rất nhanh, lập tức cất tiếng đáp lại.
Tuy không hiểu nguyên do bên trong, nhưng cách xưng hô như vậy lại có
thể khiến cha mẹ hắn càng thêm tin tưởng vào lời hắn vừa rồi, nên hắn không những không sửa lại, còn phụ họa theo.
Khanh Cửu Ngôn vốn đang uống trà, nghe thấy cuộc đối đáp của hai
người bọn họ liền không kìm được phun ngay ngụm trà trong
miệng. Khanh phu nhân cũng thiếu chút nữa tự sặc bởi nước bọt
của mình, khuôn mặt xấu xí hơi ửng đỏ.
Thằng con khù khờ của bọn họ không ngờ cũng biết… Khụ! Khụ!
Khanh Tuần khó hiểu nhìn bọn họ, còn Diệm Nương thì lại cười thầm
trong bụng. Nàng cố ý nói ra những lời ám muội như thế, quả
nhiên có hiệu quả, chỉ là không ngờ hắn lại lên tiếng xin lỗi
mình. Nhưng ánh mắt nàng vốn tinh tường, vừa nhìn liền nhận ra ngay hắn không thật lòng, cho dù khuôn mặt hắn luôn tỏ vẻ hờ
hững, nhưng sự khinh miệt ẩn sâu trong đôi mắt cụp xuống kia thì nàng có thể nhìn ra rõ ràng.
Hừ, hắn chê nàng không sạch sẽ, vậy nàng sẽ bắt hắn phải đụng vào nàng, cứ chờ đấy rồi xem!
“Đừng!” Ngón tay thon của nàng nhẹ nhàng ấn lên môi gã, nũng nịu nói: “Nô gia sao nỡ trách chàng, chỉ cần sau này chàng biết thương
yêu người ta là được rồi.”
Ngón tay nàng nhạy cảm phát
hiện ra thân thể hắn đã hơi run lên một chút, sau đó liền dừng
lại không động đậy. Nàng cảm thấy hết sức ngạc nhiên, theo
phán đoán của nàng, nàng đừng hòng có thể đụng vào người
hắn được, cho dù có thể đụng vào thì cũng sẽ bị hắn vô tình đẩy ra ngay, chẳng ngờ hắn lại lặng im không động đậy. Linh cơ
chợt động, nàng lập tức hiểu ra bên trong chuyện này ắt có
vấn đề, lúc này còn không thừa cơ tiến tới thì thực là lãng
phí.
Đang lúc nàng định hiện thực hóa suy nghĩ của
mình, bên tai chợt vang lên giọng nói khàn khàn thô kệch của
Khanh phu nhân:
“Diệm cô nương nhà ở đâu vậy?” Khanh phu nhân xưa nay luôn có gì nói nấy, quyết chẳng dài dòng khách sáo bao giờ.
“Nô gia…” Diệm Nương nghe vậy liền buồn bã cúi đầu, bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng chẳng nói gì.
Tiếng ngọc bội va vào nhau vang lên, Dương Chỉ Tịnh chạy vào phòng
như một cánh bướm trong bộ áo váy màu vàng nhạt: “Tịnh nhi
bái kiến sư phụ, bái kiến Khanh bá bá.” Vừa mới bước vào,
nàng liền giống như mang một làn gió xuân đến nơi đây, khiến
mỗi người đều cảm thấy thư thái dễ chịu.
Diệm Nương cảm nhận được sự chấn động của nam nhân bên cạnh một cách rõ
ràng, thì ra lời đồn không phải là giả, Khanh Tuần rất yêu sư
muội của hắn.
Khanh phu nhân “ừm” một tiếng, dùng ánh
mắt hòa nhã nhìn Dương Chỉ Tịnh, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Thời gian gần đây công phu của Tịnh nhi có tiến bộ
chút nào không?” Mỗi lần nhìn thấy Dương Chỉ Tịnh, bà đều sẽ
hỏi về tình hình luyện công của nàng, đây là điều mà Dương
Chỉ Tịnh sợ nhất.
Tròng mắt Dương Chỉ Tịnh hơi xoay
chuyển một chút, nũng nịu nói: “Người hỏi sư huynh là biết
ngay mà, sư huynh biết điều này rõ nhất.” Nàng vội vàng ném
ngay vấn đề qua cho Khanh Tuần, bởi vì nàng biết hắn nhất định
sẽ bao che cho mình: “Sư huynh, huynh nói xem công phu của Tịnh nhi có tiến bộ không?” Ánh mắt nàng nhìn qua phía Khanh Tuần, nhưng lại bất ngờ phát hiện còn có người khác.
“Ấy, sao cô
còn chưa đi?” Dương Chỉ Tịnh bước mấy bước đến trước mặt Diệm
Nương, nhìn nàng bằng ánh mắt khinh miệt: “Thân thể cô trông
cũng ổn đấy chứ, đừng nói với ta là cô không đi nổi nhé?”
Diệm Nương hơi run lên một chút, nép người qua phía Khanh Tuần, đồng
thời còn nắm lấy bàn tay hắn, cố ý tỏ vẻ yếu ớt nói: “A,
Tịnh tiểu thư, cô đừng ức giận, nô… nô gia sẽ đi ngay đây.” Tuy
nói như thế nhưng nàng lại không hề có ý định rời đi chút
nào.
Khanh Tuần thoáng có chút do dự, rồi nắm chặt lấy
bàn tay nàng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, trầm giọng
nói: “Ngoài ta ra, không ai có thể đuổi nàng đi cả.”
Lần này thì Diệm Nương đã thật sự có thể xác định được Khanh Tuần cần mình, không khỏi tinh thần phấn chấn, nhưng ngoài miệng
lại làm bộ ấm ức nói: “Nhưng…” Đồng thời lén liếc mắt về
phía Dương Chỉ Tịnh lúc này đang rỏ ra hết sức khó tin.
“Sư huynh?” Dương Chỉ Tịnh gần như không dám tin vào đôi tai mình.
Từ nhỏ đến lớn, sư huynh luôn nghe lời nàng răm rắp, đừng nói
là trực tiếp bác lại lời nàng như bây giờ, ngay đến việc nói
lớn tiếng với nàng một chút thôi cũng chưa từng xuất hiện.
Khanh Tuần cố kìm nén không nhìn về phía nàng, ánh mắt dừng lại
trên khuôn mặt cao thâm khó lường của mẫu thân, không biết bà
rốt cuộc đang nghĩ gì.
“Tịnh nhi, con vô lễ quá đấy,
còn không mau xin lỗi Diệm cô nương.” Khanh phu nhân lạnh lùng
trách mắng Dương Chỉ Tịnh, đôi mắt sắc sảo lại nhìn chăm chăm
vào Khanh Tuần, không bỏ sót bất cứ một sự biến hóa nào trên
khuôn mặt của hắn. Bà phải xem xem thằng nhóc này có thể nhịn được đến bao giờ. Hừ, bà là mẹ nó, có lý nào lại không
biết cái tật lạ kia của nó, cho dù có muốn nói dối thì cũng phải kiếm về nữ nhân sạch sẽ một chút, còn nữ nhân trước
mắt này… Hừ!
“A, phu nhân đừng tức giận, nô gia không dám đương nổi đâu.” Diệm Nương vội vàng nói. Dương Chỉ Tịnh có ơn
cứu mạng với nàng, bất kể thái độ của đối phương ra sao nàng
cũng không để bụng, mà thực ra sức công phá của vị Khanh phu
nhân này còn lớn hơn, chỉ mong bà ta đừng dời ánh mắt về phía nàng.
Dương Chỉ Tịnh chẳng hề cảm kích, còn “hừ” một
tiếng bằng giọng khinh thường, đồng thời giận dữ ngoảnh mặt
đi, không nhìn nàng và Khanh Tuần thêm lần nào nữa.
Khanh
Tuần vẫn hờ hững đứng đó, dường như chẳng hay biết gì về
những chuyện đang xảy ra, nhưng Diệm Nương lại có thể cảm nhận
được rõ ràng lực đạo hắn dùng để nắm tay mình rất lớn, lớn
đến mức khiến nàng lo lắng xương tay của bản thân sẽ bị hắn
bóp nát. Nhưng nàng cũng biết điều không tỏ ra đau đớn, trong
lòng thầm ngẫm nghĩ về nguyên nhân việc mình bị gọi đến đây.
Khanh Cửu Ngôn không nói một lời, mỉm cười nhìn ba đứa nhỏ trước
mắt, nhưng ánh mắt lại dừng lại lâu nhất trên người Diệm Nương.
Ông thầm cảm thấy ngạc nhiên, cô gái này vừa nhìn đã biết là
loại nữ tử phong trần chuyên lợi dụng ưu điểm của mình để đùa bỡn nam nhân, mà Tuần nhi là loại nam nhân dung mạo xấu xí,
tính cách khù khờ, căn bản chẳng thể kiếm được chút lợi ích
gì từ trên người nó cả, sao cô ta lại chịu phụ họa hùa theo
nó như thế? Mà càng kỳ lạ hơn là cô ta có thể ở bên cạnh
Tuần nhi suốt một thời gian dài như vậy, ánh mắt vẫn bình
thản nhìn thẳng vào khuôn mặt nó không hề có vẻ sợ hãi chút
nào, điều này ngay đến Tịnh nhi cũng không làm được. Xem ra nếu không phải cô gái này có mục đích gì khác, vậy là thật lòng thích Tuần nhi, Tuần nhi ở cùng cô ta cũng chưa chắc đã là
chuyện xấu.
Khanh phu nhân đưa mắt nhìn Dương Chỉ Tịnh
với vẻ không vui, hiển nhiên là bất mãn đối với sự ngang bướng của nàng, một lúc sau mới nói: “Bây giờ tất cả đều đã có
mặt rồi, Tuần nhi, con hãy ở trước mặt mọi người mà lựa chọn lại một lần nữa, con muốn chọn Tịnh nhi hay là vị Diệm cô
nương này?” Bà rốt cuộc đã xuất ra chiêu lợi hại nhất. Nếu ở
trước mặt Tịnh nhi mà Tuần nhi vẫn lựa chọn cô gái lẳng lơ
kia, vậy thì bà cũng không còn gì để nói.
“Cái gì?”
Dương Chỉ Tịnh nghe vậy kinh hãi kêu lên, nàng cũng giống như
Diệm Nương, căn bản không hiểu gì về đầu đuôi câu chuyện, lúc
này nghe sư phụ nói thế lòng liền lập tức trầm xuống. “Không!” Nàng không muốn vận mệnh của mình bị quyết định như vậy.
“Câm miệng!” Khanh phu nhân gằn giọng quát. Tuy thường ngày bà rất
mực cưng chiều Dương Chỉ Tịnh, nhưng một khi chuyện có liên quam
đến đứa con trai mà bà thương yêu nhất, bà sẽ chẳng khách sáo
với ai: “Tuần nhi, con nói đi, con chọn ai?”
Diệm Nương
cũng bị chấn động trước thái độ cứng rắn của Khanh phu nhân,
nhất thời không phát hiện mình đang bị người ta coi như hàng
hóa để lựa chọn. Ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt cứng đờ như
khúc gỗ của Khanh Tuần, nàng bỗng nhiên phát giác hắn đang cố
kìm nén một nỗi đau khó tả. Tại sao chứ? Khi ngoảnh đầu qua
nhìn Khanh phu nhân mặt mày dữ tợn cùng với Khanh Cửu Ngôn điềm
đạm mỉm cười, nàng chợt nghĩ liệu có phải mình đã vô ý xen
vào chuyện nhà của người ta rồi không? Liệu bây giờ nàng có
nên lùi bước?
Không khí như bị ngưng đọng lại, Khanh Tuần muốn mở miệng nói gì đó, chợt phát hiện mình không cách nào hé môi được. Tuy hắn xưa nay luôn ít lời nhưng chưa bao giờ cảm
thấy việc nói năng lại trở nên khó khăn như bây giờ cả. Đừng
ép hắn! Hắn muốn hét lên, xin đừng ép hắn! Nhưng ngay đến một
câu như vậy, hắn cũng không nói ra được. Hắn cố gắng dời ánh
mắt mình về một nơi vô tận, không để tấm dung nhan xinh đẹp của Dương Chỉ Tịnh lọt vào trong mắt, lọt vào trong tâm trí, hắn
sợ mình sẽ buộc miệng nói rằng mình chọn nàng, mặc dù đó
là điều mà hắn vẫn luôn khao khát. Nhưng…
“Phó Hân Thần… Chàng đã nói sẽ đến cầu thân, đừng quên đấy nhé!”
“Phó Hân Thần, ta nhớ chàng lắm!”
…
Trong lòng nàng lại đang nghĩ đến một người khác, khao khát được
trọn đời ở bên một người khác, một người mà nàng mới quen
chưa được mấy ngày chứ không phải vị sư huynh đã cưng nựng
chiều chuộng nàng suốt mười sáu năm, không phải là hắn…
Không khí nặng nề đến mức khiến người ta không thở nổi lan tràn khắp toàn bộ đại sảnh.
Cuối cùng, Dương Chỉ Tịnh rốt cuộc đã không kìm được mà kêu lên
một tiếng, lao về phía Khanh phu nhân: “Đừng, đừng như vậy, cầu
xin người, sư phụ, xin người đừng như vậy…” Nàng không khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng, cất tiếng khóc nức nở.
“Dậy đi!” Khanh phu nhân hờ hững nói, đến đuôi mắt cũng chẳng buồn
ngó về phía Dương Chỉ Tịnh đang phủ phục dưới chân mình. Trong
khoảnh khắc này, bà đã hoàn toàn thất vọng về Dương Chỉ
Tịnh. Đã từng có lúc bà cho rằng đứa bé mà mình mang về nuôi từ nhỏ như con gái này sẽ không để tâm tới dung mạo của Tuần
nhi, nhưng bà đã nhầm, còn nhầm rất lớn, sự thất vọng cùng
với nỗi đau sâu sắc khiến bà bất giác có chút căm hận cô gái
hồn nhiên ngây thơ đang kêu gào trước mặt.
Thần sắc Khanh
Cửu Ngôn hơi biến đổi nhưng vẫn không nói một lời. Ông tôn trọng
quyết định của thê tử, bởi vì bà chưa bao giờ làm sai chuyện
gì.
Diệm Nương cảm nhận được Khanh Tuần ở ngay sát mình
đã toàn thân chấn động khi nghe thấy tiếng gào khóc của Dương
Chỉ Tịnh, bàn tay đang nắm tay nàng không kìm được mà run lẩy
bẩy. Lúc này nàng đã hiểu được ý của Khanh phu nhân, trong
lòng không khỏi có chút dở khóc dở cười. Những người này rõ
ràng đã không coi nàng như một người có tư tưởng độc lập, hơn
nữa còn quên mất nàng không phải là người của nhà họ Khanh
giống như Dương Chỉ Tịnh.
Đang định cất tiếng kháng
nghị, nàng chợt nhìn thấy bộ dạng của Khanh Tuần, trái tim
liền mềm xuống, không nói gì nữa. Mà thật ra dưới đáy lòng
nàng cũng biết rõ, cho dù mình có kháng nghị thì kết cục
cũng sẽ giống như Dương Chỉ Tịnh, việc gì phải lãng phí tinh
thần.
Dương Chỉ Tịnh bị sự vô tình mà Khanh phu nhân lần đầu tỏ ra làm cho kinh hãi, vừa khóc vừa run rẩy đứng dậy,
đầu óc trở nên hoàn toàn trống rỗng, không biết vì đâu sự
tình có thể phát triển đến mức này, mà sư phụ tai sao lại vô
tình đến thế.
“Con chọn Diệm nhi.” Rất chậm rãi, Khanh
Tuần nói ra lựa chọn của mình, ánh mắt dừng lại trên vẻ mặt
kinh ngạc của Diệm Nương.
Nằm ngoài ý liệu của mọi
người hắn lộ ra một nụ cười hiếm khi xuất hiện, làm khuôn mặt vốn xấu xí và cứng đờ trở nên mềm mại hơn rất nhiều. Trong
lúc Diệm Nương còn đang nín thở vì lúng túng không biết phải
làm sao, bàn tay hắn đã nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc bên má của nàng qua một bên, cúi đầu đặt xuống gò má mịn màng của nàng một nụ hôn thật nhẹ, từng hành vi cử chỉ đều toát ra vẻ dịu dàng tới tột cùng.
Tất cả mọi người đều bị hành vi
của hắn làm ngẩn ra, Diệm Nương khẽ chớp mắt, rồi lại chớp
mắt lần nữa, cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn, đầu óc trở
nên mê hoặc.
“Được… Được lắm…” Khanh phu nhân cười lên điên cuồng, trong giọng nói tràn ngập sự đau đớn: “Ta muốn con thề
với danh nghĩa của Hắc Linh, rằng từ nay về sau Diệm Nương sẽ
là nữ nhân của Khanh Tuần con, suốt đời suốt kiếp này con không được phụ nó, ghét bỏ nó.”
Hắc Linh chính là linh vật
của Hắc tộc, trong trái tim của mọi người trong tộc nó có một địa vị tối cao, có tính ước thúc tuyệt với họ, một khi thề
với danh nghĩa Hắc Linh, nhất định sẽ phải cả đời tuân thủ.
Đây là một sự kiềm chế về mặt tinh thần, đối với những người Hắc tộc xưa nay luôn chú trọng việc tu luyện tinh thần và ý
chí, sức nặng của nó như thế nào khỏi cần nói cũng đã rõ
ràng. Khanh phu nhân là thủ lĩnh của Hắc tộc, còn Khanh Tuần
là người kế thừa, một khi thề với danh nghĩa Hắc Linh thì lại càng không thể thay đổi. Khanh phu nhân làm như vậy chỉ vì hi
vọng Khanh Tuần sẽ hối hận, bởi vì bà cũng chẳng còn cách
nào.
Ai ngờ Khanh Tuần thậm chí còn chẳng buồn chớp
mắt lấy một cái, đưa tay kéo Diệm Nương cùng quỳ xuống đất,
rồi giơ cao tay trái lên. Nơi ngón cái của hắn có một chiếc
nhẫn màu tím đen trong suốt lấp lánh, bên trong đó thấp thoáng
như có mây mù nổi trôi, không biết là do thứ gì chế tạo thành. “Khanh Tuần xin thề với danh nghĩa Hắc Linh, bắt đầu từ hôm
nay, Diệm Nương sẽ là nữ nhân của Khanh Tuần, suốt đời suốt
kiếp Khanh Tuần sẽ không phụ nàng, ghét bỏ nàng.”
Nhìn
hắn nghiêm túc lập lời thề như thế, rồi lại nhìn khung cảnh
nặng nề xung quanh hiện giờ, Diệm Nương có một nỗi xúc động
muốn chạy trốn. Tính cả lần này, nàng chẳng qua mới chỉ gặp
hắn có ba lần mà thôi, thậm chí còn chưa thể tính là thật sự quen biết, sao có thể trở thành người của hắn một cách ngớ
ngẩn như vậy? Có điều, khi cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy
tay mình kia, tuy đã cố hết sức kiềm chế nhưng vẫn run lên lẩy
bẩy, nàng liền biết rằng hắn đang rất đau khổ, lời cự tuyệt
dù có thế nào cũng chẳng thể nói ra. Nhưng thật sự không hiểu nổi, hắn đã yêu Dương Chỉ Tịnh sâu sắc đến vậy, tại sao không
nói rõ ràng, việc gì phải dày vò bản thân như thế, hay là
hắn có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ?
“Đứng dậy đi!” Khanh phu nhân uể oải xua tay, rồi lại thở dài một tiếng, nhắm hai mắt
lại với vẻ bất lực, trong lòng vô cùng đau đớn vì sự ngoan cố của đứa con cưng: “Thôi đi! Ta chiều ý con vậy, mấy đứa đều lui xuống cả đi.” Bà đã ép hắn như vậy rồi, nhưng hắn vẫn cứ
làm theo ý riêng, bà còn có thể làm gì được nữa.
Dương Chỉ Tịnh hậm hực trừng mắt nhìn Diệm Nương cũng đang chẳng
hiểu đầu cua tai nheo chuyện này ra sao giống như nàng, rồi giận dỗi xoay người rời đi.
Khanh Tuần dắt tay Diệm Nương cung kính hành lễ với cha mẹ, sau đó cũng cất bước ra ngoài.
Khanh phu nhân cảm thấy có một đôi tay vừa đặt lên vai mình, dịu
dàng xoa bóp, tâm trạng liền tốt hơn phần nào, ngẩng đầu lên
nhìn phu quân, buồn bã nói: “Cửu Ngôn, chàng nói xem, tại sao
thằng bé Tuần nhi này lại ngốc như vậy chứ?”
Khanh Cửu
Ngôn mỉm cười vuốt ve khuôn mặt bà, trong mắt tràn ngập vẻ dịu dàng vô hạn, nhẹ nhàng nói: “Ai bảo nó là con của nàng, nàng không ngốc sao? Mặc kệ nó đi, chuyện này không thể cưỡng ép
được.”
Nhớ lại hồi mình còn trẻ, Khanh phu nhân khẽ nở
một nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt vốn xấu xí vô cùng không ngờ sau nháy mắt lại trở nên quyến rũ động lòng người: “Đúng
thế, chàng không phải cũng rất ngốc sao, bỏ mặc bao nhiêu mỹ
nữ đi lấy một người xấu xí như ta.”
Nói xong, hai phu thê nhìn nhau cười khẽ, tất cả đều chìm trong im lặng.
* * *
Vừa rời khỏi tầm mắt của cha mẹ, Khanh Tuần liền giống như bị
bỏng hất ngay tay của Diệm Nương ra, không thèm nhìn nàng thêm
lần nào nữa, tăng nhanh tốc độ đi về phía trước.
“Này,
lợi dụng xong rồi thì vứt bỏ ngay thế sao? Khanh lang, chàng
thật vô lương tâm quá đấy!” Diệm Nương vô thức cất bước đuổi
theo, cảm thấy có chút tức giận vì hành vi quá đáng của Khanh Tuần.
Khanh Tuần chẳng thèm để ý đến nàng, lúc này
đầu óc hắn đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết máy móc cất
bước đi về phía trước. Bởi vì quá đau đớn, hắn đã trở nên tê
dại, một sự tê dại sâu sắc khó có thể miêu tả bằng lời.
“Ấy, Khanh lang, đợi nô gia với!” Diệm Nương càng đuổi theo, cơn giận
trong lòng lại càng giảm bớt, khi ra đến bên ngoài Khiếu Khôn cư thì đã hoàn toàn chẳng còn chút giận dữ, cảm giác buồn
chán trào lên, rồi tốc độ của nàng cũng dần chậm lại.
Đúng vào lúc này, tiếng xé gió chợt dội đến, một luồng sáng lóe lên ở phía sau ngọn giả sơn rồi bắn thẳng về phía mi tâm của
nàng. Nàng phản ứng cực nhanh, sau khi ngả người tránh được
mới nhìn rõ đó là một thanh trường kiếm. Người cầm kiếm mặt
mày đầy vẻ giận dữ, áo vàng tung bay, không ngờ lại là Dương
Chỉ Tịnh.
“Cô làm…” Diệm Nương ngây ra, mở miệng định hỏi nhưng lại bị ba nhát kiếm liên tục của đối phương cắt ngang,
phải né tránh hết sức chật vật, những lời còn lại tất nhiên
không thể nói ra được nữa.
Dương Chỉ Tịnh cũng không nói gì, kiếm xuất ra hết chiêu này đến chiêu khác, chiêu nào cũng
tàn độc vô tình, tựa như nhất quyết phải dồn Diệm Nương vào
chỗ chết mới cam tâm. Tuy nàng luyện công không chăm chỉ nhưng dù sao cũng có sư phụ giỏi giang, thiên tư lại không kém, cao thủ
bình thường ắt chẳng phải đối thủ của nàng. Còn Diệm Nương vì từng chịu ơn của đối thủ nên chiêu nào cũng nhường nhịn, cứ
như vậy liền rơi vào thế hạ phong.
“Xoẹt!” một tiếng
vang lên, Diệm Nương không kịp né tránh, phần áo trên vai đã bị
lưỡi kiếm đâm rách, tuy không bị thương đến da thịt nhưng cũng
làm nàng sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, biết rằng nếu cứ tiếp tục thế này mình ắt phải chết không nghi ngờ gì. Khẽ
quát một tiếng lạnh lùng, nàng đang định phản kích, chợt thấy có một luồng lực đạo tràn tới từ phía bên cạnh, còn chưa
kịp phản ứng thì thân thể đã bị đẩy ra ngoài tầm tấn công
của Dương Chỉ Tịnh, không bị tổn thương chút nào. Nàng hơi định thần một chút, ngước mắt nhìn lên, thì ra là Khanh Tuần. Hắn
đứng thẳng tắp ở đó, kiếm của Dương Chỉ Tịnh lại đang chỉ
thẳng vào yết hầu hắn, hai người đều đứng lặng im, cũng không
ai nói năng gì. Một làn gió thu thổi qua, hất bay y phục của
hai người, mang theo cái lạnh đến thấu tận tâm can.
Một hồi sau, Dương Chỉ Tịnh mới hỏi giọng ấm ức: “Tại sao lại chọn cô ta?”
Nàng không cam tâm, cho dù chưa từng thích sư huynh nhưng trước giờ
nàng luôn cho rằng trong lòng sư huynh mình là người có địa vị
quan trọng nhất. Nhưng không ngờ lần này hắn lại lựa chọn nữ
nhân thấp hèn dâm đãng đó, chứ không phải nàng. Nàng không
phục, nàng có chỗ nào không so được với nữ nhân đó chứ?
“Cô ta quyến rũ huynh ư?” Chỉ có nguyên nhân này thôi, nàng cũng hi
vọng là nguyên nhân này, chứ không phải sư huynh thật lòng thích nữ nhân đó.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ không vui
của nàng, trong cặp mắt nâu nhạt của Khanh Tuần thấp thoáng
một nỗi chua chát như có như không. Nếu là trước đây, hắn sẽ
nghĩ đủ mọi cách để làm nàng vui lòng, nàng nói thế nào thì hắn sẽ làm theo thế đó, hơn mười năm nay hắn chưa từng cố ý
làm nàng khó chịu bao giờ, nhưng lần này…
Đưa tay đẩy
nhẹ lưỡi kiếm ra, hắn không nói gì hết, mà xoay người chậm
rãi rời đi, chỉ để lại một mình Dương Chỉ Tịnh ngẩn ngơ đứng
đó, nhìn bóng lưng lạnh lùng cô độc của hắn cùng với Diệm
Nương chậm rãi rời đi.
Nàng thật không thể hiểu nổi hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!