Diệm Nương
Chương 7
Chậm rãi cất bước trên con đường lát
đá trong một tiểu trấn ở vùng hẻo lánh xa xôi, hắn hoàn toàn chẳng để
tâm tới những cuộc giao dịch náo nhiệt giữa các thương nhân hàng da,
hàng thuốc với người dân bản địa. Tiểu trấn này nằm ngay bên ngoài một
khu rừng nguyên sinh rộng lớn bao la, hắn vốn chẳng ôm chút hy vọng nào
về việc có thể tìm được Phó Hân Thần, đến đây chỉ là để né tránh Diệm
Nương, tất nhiên nhân tiện xem xét một chút cũng không ảnh hưởng gì.
Những năm qua hắn chưa từng quên lời thề với Dương Chỉ Tịnh, liên tục đuổi
sát theo Phó Hân Thần vốn thoắt ẩn thoắt hiện không ngừng. Thế nhưng,
dựa vào thuật truy tung siêu tuyệt của hắn, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa
nhìn thấy được cái bóng của Phó Hân Thần. Ngoài nguyên nhân Phó Hân Thần có khả năng hoàn toàn hòa mình vào hoàn cảnh xung quanh khiến người ta
phải cảm thấy khó hiểu ra, sự đeo bám của Diệm Nương cũng là một nguyên
nhân lớn khiến hành động của hắn bị cản trở rất nhiều. Đối với Diệm
Nương, hắn vừa chán ghét lại vừa không thể cự tuyệt, chỉ còn cách né
tránh. Có điều hắn là một người rất có lòng nhẫn nại, truy đuổi đã lâu
như vậy rồi nhưng vẫn không nản lòng chút nào.
“Oa…” Chợt có
tiếng trẻ con khóc vang, ánh mắt Khanh Tuần liền dừng lại trên người một đứa bé có hai chỏm tóc trên đầu vừa vấp ngã. Chẳng nghĩ ngợi gì, hắn
rảo bước đi tới khom người định đỡ lấy đứa bé, ai ngờ đứa bé lại sợ hãi
đến nỗi co rúm người lại, tiếng khóc càng lớn hơn.
“Ngươi làm gì vậy?” Một nữ nhân kêu ré lên một tiếng rồi chạy tới, vội vàng ôm đứa bé vào lòng, nhìn hắn bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa tràn đầy địch ý.
Khanh Tuần bình tĩnh liếc nhìn đối phương rồi đứng thẳng người dậy, chẳng nói năng gì, lẳng lặng rời đi trước khi đám người xung quanh kịp quây lại.
Hắn sớm đã quen với cảnh tượng thế này, trái tim cũng đã trở nên hoàn
toàn tê dại, căn bản không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài. Nhưng,
hắn nghĩ đến Diệm Nương. Nữ nhân đó tại sao lại không sợ hắn? Mà ngược
lại, khả năng phán đoán nhạy bén nói với hắn rằng, nữ nhân đó thích
mình, tuy rằng bản thân hắn chẳng hề để tâm, thậm chí là khinh thường.
Một chiếc bóng màu xanh chợt thoáng qua trong tầm mắt, khiến trái tim hắn bỗng như ngừng đập.
Trong tửu quán chỉ có hai chiếc bàn, một chiếc có ba thương nhân bình thường
đang tán gẫu. Ngồi ở chiếc bàn còn lại là một tráng hán thân hình cao
lớn, mình mặc áo vải xanh, đang tự rót rượu uống một mình. Động tác tao
nhã tiêu sái, còn mang theo sự quý phái hoàn toàn không phù hợp với nơi
này, khiến mấy thương nhân ngồi ở bàn bên cạnh liên tục liếc mắt nhìn
qua. Nhưng y căn bản không để ý, cứ như coi nơi này là nhà mình vậy.
Khanh Tuần chậm rãi bước vào, ánh mắt chưa từng rời khỏi nam nhân hai bên tóc mai chớm bạc đó dù chỉ một khắc. Hai người mới chỉ gặp nhau một lần,
hơn nữa còn là việc của chín năm trước, nhưng dù trí nhớ hắn tệ đến thế
nào, Phó Hân Thần cũng không nên là bộ dạng như thế này. Nhớ năm xưa, y
đã từng bừng bừng khí thế, ngạo nghễ chẳng kém bậc đế vương, y đã từng
khát máu điên cuồng, giết người chẳng thua loài ma quỷ. Thế mà giờ đây y lại ngồi đó ung dung uống rượu, tựa như một kẻ ẩn dật lâu ngày. Đúng
thế, một kẻ ẩn dật. Với sự tôn quý của Long Nguyên Chủ, nếu không phải
tận mắt nhìn thấy, Khanh Tuần ắt sẽ chẳng tin Phó Hân Thần có thể ung
dung ngồi uống loại rượu thứ phẩm như thế trong một quán rượu giản lậu
chốn nhân gian, trên người chẳng còn chút vẻ kiêu căng ngạo mạn.
Ngồi xuống đối diện với Phó Hân Thần, Khanh Tuần quan sát y kỹ càng một
lượt. Nếu xét về tuổi tác, Phó Hân Thần chẳng qua mới ngoài ba mươi, còn thua hắn hai tuổi, bây giờ đang độ tráng niên, thế mà hai bên tóc mai
đã điểm bạc. Đối với những người có võ công tuyệt đỉnh như bọn họ mà
nói, điều này gần như là không thể xảy ra. Tại sao y lại biến thành như
vậy?
“Dù sao cũng đã tới rồi, vậy hãy vào đây cùng uống một chén đi!” Bên khóe miệng nam nhân áo xanh đó thấp thoáng một nụ cười nhạt,
toát ra vẻ điềm đạm mà tiêu sái khó tả bằng lời. Y ngồi đó chăm chú rót
rượu, uống rượu, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng không có
ai hoài nghi câu nói này không phải là nói với Khanh Tuần hắn cả.
Khanh Tuần không hiểu nỗi, cũng không muốn lãng phí thời gian để suy nghĩ.
Hắn đưa tay ra ngăn cản động tác rót rượu của Phó Hân Thần, giọng lạnh
tanh: “Ta đã đáp ứng với Tịnh nhi, nhất định phải đưa ngươi tới bên muội ấy.” Hắn không để tâm tới sự sống chết của bất cứ ai, ngoài Tịnh nhi.
Phó Hân Thần nghe thấy tên Dương Chỉ Tịnh, trên mặt liền xuất hiện một nụ
cười dịu dàng, nhưng lại im lặng chẳng hề lên tiếng, ánh mắt dừng lại
bên ngoài cửa. Nô Nhi tại sao còn chưa tới? Nha đầu này làm việc cứ luôn rề rà như vậy.
“Ta sẽ đưa thi thể của ngươi về Long Nguyên,
chôn cùng một mộ với Tịnh nhi.” Khanh Tuần nhắm hai mắt lại, cố ép mình
phải nói ra những lời trái lòng.
Phó Hân Thần vẫn giữ im lặng,
mỉm cười lắng nghe đối phương bàn luận về hậu sự của mình, như thể… việc đó chẳng liên quan gì tới mình cả.
“Ngươi còn gì để nói nữa
không?” Khanh Tuần hỏi, trong giọng nói khàn khàn mang theo một vẻ tuyệt tình kiên định. Đối với Phó Hân Thần, hắn kính phục từ tận đáy lòng,
nếu không phải vì Tịnh nhi, với khả năng phán đoán cùng phong cách làm
người của hắn, hắn nhất định sẽ không chủ động đi trêu chọc một người
như vậy. Nhưng một khi đã nhúng tay rồi, hắn cũng tuyệt đối sẽ không hối hận mà lùi bước.
Mặc kệ thái độ cứng rắn của hắn, Phó Hân Thần
vẫn ung dung rót đầy chén rượu cho mình, rồi uống một hơi cạn sạch.
Dường như với y mà nói, trên thế gian này chẳng có việc gì quan trọng
hơn uống rượu.
Đối với sự dửng dưng của y, Khanh Tuần chẳng hề
tức giận, trên khuôn mặt xấu xí tràn ngập vẻ thờ ơ, bất kể thế nào thì
hắn cũng chỉ làm chuyện mà hắn cần làm. “Ta sẽ chôn ngươi và Tịnh nhi
vào cùng một mộ.” Lại một lần nữa, hắn nói ra những lời khiến lòng mình
nhói đau. Lặp lại cùng một chuyện vốn không phải là tác phong của hắn,
nhưng lúc này hắn lại không thể không dựa vào đó để làm tăng quyết tâm
giết Phó Hân Thần. Chỉ bởi vì Phó Hân Thần của hiện tại khiến hắn không
thể nảy sinh sát ý, nhưng chuyện đã đáp ứng với Tịnh nhi, hắn nhất định
phải làm được.
Phó Hân Thần lắc nhẹ chiếc bình rỗng trong tay,
khẽ nở nụ cười, gọi: “Chủ quán, chuẩn bị cho ta một bình rượu để mang
về.” Đợi khi tiểu nhị đi tới đón lấy chiếc bình rỗng, ánh mắt y lần đầu
tiên dừng lại trên khuôn mặt Khanh Tuần, ôn hòa và không có chút địch ý
nào cả.
“Tịnh nhi sẽ không cảm kích ngươi đâu.” Y ung dung nói,
không ai hiểu về sự lương thiện của Tịnh nhi hơn y, bao gồm cả sư huynh
của nàng – Khanh Tuần.
Trong cặp mắt màu nâu nhạt của hắn thoáng qua một nét buồn bã. Đúng thế, hắn chưa từng hiểu Tịnh nhi. Hồi nhỏ,
Tịnh nhi thích thỏ hoang, hắn liền nghĩ đủ mọi cách bắt về một con thỏ
trắng cho nàng. Kết quả là con thỏ ấy chết, khiến nàng khóc ròng suốt ba ngày ba đêm, rồi cả một tháng sau đó đều không thèm để ý đến hắn. Còn
có một lần, Tịnh nhi vô ý nói nàng thích hoa hồng, hắn liền đi tìm khắp
một dải Giang Nam, rồi biến cả Khanh phủ thành một biển hoa hồng rực rỡ. Chẳng ngờ Tịnh nhi lại nổi nóng một phen, chỉ bởi vì gai hoa hồng đâm
vào tay nàng. Những chuyện như vậy nhiều không đếm xuể, tóm lại, bất kể
hắn làm thế nào, Tịnh nhi đều sẽ không vui. Nhưng…
“Tịnh nhi rất cô đơn.” Cũng giống như hắn vậy. Cho nên dù Tịnh nhi có trách cứ, hắn
cũng phải bắt Phó Hân Thần đi theo nàng, cho dù làm như vậy sẽ khiến hắn lòng đau như cắt. Có kẻ nào lại muốn tự tay đưa tình địch đến trước mặt người mình yêu đây? Hắn, Khanh Tuần, chính là một tên ngốc như vậy.
“Mạng của ta, ngươi không làm chủ được.” Phó Hân Thần ôn tồn nói, từ trong
cặp mắt thẳm sâu vô tận ánh lên vài nét bể dâu, mấy phần bất lực, nhưng
lại chẳng ai có thể đoán biết được tâm ý của y.
“Ta sẽ cố hết
sức.” Khanh Tuần cụp mắt xuống, giọng điệu kiên quyết vô cùng. Nếu cần
thiết, hắn sẽ liều cả tính mạng của bản thân.
Phó Hân Thần nở
một nụ cười ngạo nghễ, im lặng chẳng lên tiếng trả lời, nhưng ý tứ thì
đã hết sức rõ ràng – nếu y không muốn, không người nào có thể lấy mạng y được.
Cuộc giằng co của hai người quả thực kỳ dị vô cùng, một
người thì lạnh lùng nghiêm túc, một người thì đạm mạc ung dung, không
khí tràn ngập sự căng thẳng tới tột độ. Thêm vào đó là tướng mạo khôi vĩ khác thường của hai người, khiến cho đám tửu khách ở bàn bên đều co rúm người câm lặng, tên tiểu nhị cầm bình rượu đã rót đầy trong tay mà
chẳng dám bước lên phía trước.
Đúng vào lúc này, những tiếng
bước chân khe khẽ đột ngột vang lên, rồi kế đó một nữ tử ăn mặc kiểu sơn nữ bước vào tửu quán, chậm rãi đi về phía chiếc bàn của hai người.
Khanh Tuần nhìn thấy giữa đôi hàng lông mày của Phó Hân Thần tràn ngập vẻ bất lực, ngạo khí vừa rồi đã biến mất hoàn toàn. Khi trong lòng hắn còn
đang thầm nghi hoặc, nữ tử đó đã dang tay ôm lấy Phó Hân Thần từ phía
sau, đôi mắt đen láy lại chằm chằm nhìn vào hắn bằng vẻ đề phòng, căn
bản không hề bị sự xấu xí của hắn làm cho sợ hãi.
Vẻ thờ ơ của
Khanh Tuần hơi biến đổi: “Ngươi đã phản bội Tịnh nhi?” Chỉ trích, phẫn
nộ, đau đớn, nhưng khi ra khỏi miệng lại chỉ là một câu hững hờ. Thói
quen mừng giận không biểu hiện ra ngoài mặt đã hình thành từ nhỏ của hắn khiến người ta khó có thể lý giải nổi. Cho nên, dù hắn có dốc hết tâm
tư, cũng không thể làm cho Tịnh nhi hiểu được tâm ý của mình.
“Ta không hề.” Phó Hân Thần nghe thế thần sắc hoàn toàn biến đổi, cất giọng lạnh lùng. Bất kỳ người nào cũng không thể làm nhục tấm lòng của y đối
với Tịnh nhi.
“Vậy cô ta thì sao?” Giọng của Khanh Tuần vẫn
không có chút xao động, trong cặp mắt màu nâu thoáng qua một tia sát ý.
Hắn không cho phép bất cứ người nào làm Tịnh nhi tổn thương. Những người có thể uy hiếp tới nàng, hắn sẽ không tha cho bất cứ ai hết.
Phát giác ra ý đồ của hắn, khuôn mặt tuấn tú của Phó Hân Thần lập tức trầm
xuống: “Không liên quan, nàng chỉ từng cứu ta thôi.” Cho đến lúc này,
đây mới là lần đầu tiên y tỏ ra giận dữ, hiển nhiên sự nhẫn nại của y
đối với Khanh Tuần đã đạt tới giới hạn rồi.
Khanh Tuần chú ý
thấy nữ tử mặc áo vải kia nghe thấy lời này thì khuôn mặt trở nên cứng
đờ, rồi chậm rãi buông Phó Hân Thần, bên môi hiện lên một nụ cười sầu
khổ, rất đẹp, nhưng cũng rất đắng cay. Đột nhiên hắn ngây người. Hắn
không ngờ lại có thể cảm nhận được tình cảm của nàng, cảm nhận được sự
đau đớn của nàng, cảm nhận được sự cô đơn và sợ hãi của nàng, giống như
mình năm xưa vậy.
“Trong lòng Phó Hân Thần chỉ có một mình Tịnh
cô nương.” Giọng của nàng yêu kiều mà hờ hững, vang vọng bên tai Khanh
Tuần, khiến hắn nhớ về tình cảnh dưới đêm trăng tròn có một thiếu nữ dốc bầu tâm sự với vầng trăng. Và giấc mộng của hắn vỡ tan chính trong
khoảnh khắc đó.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Trên thế gian
này có quá nhiều người vì yêu mà đau khổ, còn nữ tử trước mắt lại càng
bất hạnh, đã yêu phải một người không thể yêu. Phó Hân Thần chỉ có thể
thuộc về Tịnh nhi, không người nào có thể nhòm ngó. Tuy rằng đồng bệnh
tương liên, nhưng hắn vẫn sẽ không mềm lòng.
“Úi chà chà, Khanh
lang này, chàng thật vô lương tâm đấy, phải đợi ta một chút với chứ!”
Giọng nói lả lơi đến lợm người của Diệm Nương chợt vang lên ngoài cửa,
phá vỡ không khí căng thẳng giữa ba người hiện giờ.
Sắc mặt
Khanh Tuần hơi biến đổi, muốn né tránh thì đã không còn kịp nữa, Diệm
Nương như một cánh bướm bay vào, thân hình mới thoáng cái đã ngồi vào
lòng hắn.
Sắc mặt Khanh Tuần càng trở nên âm trầm hơn trước, hắn không ngờ thuật truy tung của nữ nhân này ngày càng cao minh, bất kể
mình có che giấu tung tích thế nào, thời gian nàng ta bỏ ra để tìm được
mình vẫn ngày một ngắn. Qua một thời gian nữa, e là mình với nàng ta
thật sự sẽ như hình với bóng.
“Rồi sẽ có một ngày ta phải khiến
ngươi không thể mở miệng nói chuyện nữa.” Giọng nói lạnh lùng ấy đã thể
hiện rõ sự căm hận và khinh miệt của hắn. Khi sự nhẫn nại đạt tới giới
hạn, hắn không biết liệu mình có mặc kệ tất cả mà giết chết nàng ta, rồi sau đó thì tự sát hay không?
“Ta phải làm sao đây?” Diệm Nương
chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn cất tiếng cười vang: “Nếu là như vậy, ta
cũng lấy làm vui lòng.” Nói rồi liền vòng tay qua cổ hắn, hôn lên đôi
môi hắn. Nàng hôn một cách ngang tàng mà phóng túng, không để cho hắn có cơ hội né tránh, cũng không hề để ý xem bên cạnh có người hay không.
Vì sự nhiệt tình ấy của nàng, vẻ lạnh lùng ban đầu của Khanh Tuần dần tan vỡ, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Bao nhiêu năm nay, những cảnh tượng tương tự thế này đã diễn ra không ít,
hai người dường như cũng dần quen với cuộc cống như vậy. Duy chỉ có một
điều khác biệt, là Diệm Nương càng ngày càng phong tao, mà sức chống cự
của Khanh Tuần càng ngày càng bạc nhược.
Bàn tay Diệm Nương đã
luồn vào trong vạt áo Khanh Tuần, bắt đầu nhẹ nhàng mơn trớn, nhất quyết muốn làm cho dục vọng của hắn bùng lên. Khanh Tuần cố gắng khống chế
ngọn lửa đã sắp dâng trào, không để lý trí bị nô dịch bởi phản ứng của
thân thể. Hai người chẳng ai chú ý tới việc Phó Hân Thần đã kéo tay nữ
tử kia rời đi.
Những người ở bàn bên cùng với tên tiểu nhị đều
tròn xoe mắt, căn bản không dám tin vào cảnh tượng nóng bỏng này, nước
miếng dường như cũng sắp chảy ra.
Khanh Tuần rốt cuộc đã thất
thủ, đưa tay kéo dải dây lưng màu vàng của Diệm Nương, bàn tay thô kệch
luồn vào trong tấm áo mỏng của nàng, từ bị động biến thành chủ động. Kết quả mỗi lần đều là như thế, nhưng hắn dù thế nào vẫn không chịu chấp
nhận số phận.
Một tiếng cảm thán đột ngột vang lên bên cạnh,
Khanh Tuần chẳng buồn suy nghĩ cởi chiếc trường bào của mình ra bọc lấy
thân hình gần như hoàn toàn lõa lồ của Diệm Nương. Ánh mắt rời khỏi cặp
môi đỏ mọng của nàng, hắn ngoảnh mặt qua một bên, dùng ánh mắt lạnh lẽo
nhìn về phía đám người không biết sống chết vẫn còn ngồi đó định xem
kịch hay, cất giọng khàn khàn: “Cút!”
Diệm Nương uể oải tựa vào
lòng hắn, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng nhìn đám tửu khách và tiểu nhị
đang sợ chết khiếp chạy ra khỏi quán, mà tên tiểu nhị kia không ngờ còn
quên đóng cửa lại. Nàng không khỏi phì cười một tiếng, nũng nịu nói:
“Trông chàng làm người ta sợ thành thế nào kìa, nếu không phải ta lớn
gan, có ai chịu bồi tiếp chàng đây?”
Khanh Tuần hờ hững nói: “Ta không cần ai bồi tiếp.” Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng dưới ánh
sáng mịt mờ, cặp mắt hõm vào của hắn lại lấp lánh những tia sáng nóng
bỏng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Diệm Nương, đoạn huơ tay
gạt những chén rượu trên bàn đi, rồi đặt Diệm Nương xuống đó.
Diệm Nương bám lấy cổ hắn, chậm rãi nằm xuống, trong mắt là vẻ nghiêm túc
trước giờ chưa từng xuất hiện, giọng nói cũng dịu dàng vô cùng: “Không
cần ai bồi tiếp, chàng không sợ cô đơn sao? Chàng phải dịu dàng một chút đấy…”
“Cô đơn?” Khanh Tuần “hừ” lạnh một tiếng, đưa tay kéo
chiếc váy màu đỏ rực của nàng ra, gục xuống tấm thân trắng nõn đó:
“Ngươi hiểu cô đơn là gì ư…” Trong lòng hắn, Diệm Nương đi trêu ong ghẹo bướm khắp nơi, bên người nam nhân vô số, loại nữ nhân như vậy căn bản
không xứng để nói về sự cô đơn.
“Ta không hiểu ư?” Diệm Nương
khẽ lẩm bẩm thành tiếng, rồi rướn người lên ôm lấy lưng Khanh Tuần, mái
tóc dài buông xõa nhẹ nhàng lay động, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng
hiện một vẻ cô đơn không dễ gì phát hiện. “Nhưng, nhưng ta rất cô đơn…”
Tiếng thì thầm khe khẽ của nàng dần bị những hơi thở nặng nề của Khanh
Tuần át đi. Trước giờ hắn chưa từng biết nàng suy nghĩ những gì, cũng
chưa từng muốn biết.
Trên con đường bên ngoài căn phòng gỗ, khung cảnh vẫn náo nhiệt như xưa, tên tiểu nhị buồn chán ngồi xổm bên cửa chờ đợi.
Bầu trời mang màu xám trắng đặc trưng của tiết thu, từng làn gió heo hắt
thổi những chiếc lá khô bay đi khắp chốn. Chẳng bao lâu nữa là tuyết sẽ
rơi. Mùa tuyết ở nơi này rất dai dẳng, bình thường phải kéo dài tới tận
tháng hai, tháng ba năm sau. Chỉ mong hai vị khách nhân này đừng ở lại
đây lâu quá.
Đi dọc theo con đường nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, Diệm Nương thi triển khinh công lao đi vun vút giữa rừng. Đây là lần đầu
tiên nàng chủ động bỏ Khanh Tuần lại, chỉ bởi vì muốn giải quyết một mối lo trong lòng.
Hồi giữa trưa, trong khoảnh khắc nàng lao vào
tửu quán đã nhìn rõ khuôn mặt của mỗi người xung quanh, mà huống chi nữ
nhân vốn luôn để ý tới nữ nhân nhất, một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu
nàng coi như không nhìn thấy, vậy thì chỉ có thể là kẻ mù, hoặc là kẻ
ngốc. Nữ tử đó mặc một bộ quần áo vải thô hoàn toàn chẳng có chút liên
quan nào tới sự xinh đẹp và quyến rũ, nhưng từ trên người đối phương
nàng lại nhìn thấy được một vẻ diễm lệ yêu kiều mà những nữ nhân khác dù hao tâm trang điểm cũng không có được. Điều này đã khiến Diệm Nương mặc cảm đến mức nảy sinh lo lắng, chuyện như vậy cũng không phải là không
thể xảy ra, dù sao ngay đến một nữ tử như nàng khi nhìn thấy đối phương
cũng không kìm chế được trái tim đập rộn, huống chi là một nam nhân như
Khanh Tuần. Do vậy, nàng nhất định phải giải quyết nữ tử này trước khi
Khanh Tuần kịp có ý đồ không hay gì đó. Những thứ quá đẹp vốn không nên
xuất hiện trên thế giới này.
Sắc trời dần dần tối.
Phía
trước thấp thoáng có ánh lửa, nàng thả chậm bước chân, cố gắng không làm phát ra tiếng động nào, khi đến nơi chiếu ra ánh lửa mới biết đó là một hốc cây khô cực lớn. Trên mặt đất trong hốc cây được đốt lên một đống
lửa, Phó Hân Thần và nữ tử đó chia ra ngồi ở hai bên, cả hai đều đang
nhắm mắt dưỡng thần. Muốn giết người rồi thoát thân ngay dưới cặp mắt
của Phó Hân Thần ắt chẳng phải chuyện dễ dàng. Nhưng nàng đã tới đây
rồi, tất nhiên phải thử một phen.
Bên khóe mắt nàng hiện lên một nét cười khêu gợi, đoạn khom người chui luôn vào trong hốc cây kia.
Cùng lúc ấy, Phó Hân Thần bừng mở mắt nhìn về phía nàng.
“Có
chuyện gì?” Phó Hân Thần nhìn thấy Diệm Nương, cặp mắt tuấn tú hơi nheo
lại, trong mắt chiếu ra những tia sắc bén, thần sắc chẳng có vẻ gì là
thân thiện.
“Không có chuyện gì thì không thể tới sao? Đây là
nhà ngươi chắc?” Diệm Nương không tỏ ra sợ hãi chút nào, thướt tha đi
tới bên cạnh nữ tử vừa nghe thấy tiếng động đã mở to cặp mắt tròn xoe có thể hút đi hồn phách người ta kia, rồi ngồi phịch ngay xuống đất, đưa
tay ra ôm nàng ta vào lòng, mấy ngón tay thon dài lướt nhẹ qua khuôn mặt mịn màng của nàng ta, miệng tấm tắc tán thưởng: “Tiểu muội muội đẹp
thật đấy!” Ôi trời ơi, nhìn từ xa đã khiến nàng hết sức mặc cảm rồi, ai
ngờ nhìn gần lại càng quá đáng hơn, đây có còn là người nữa hay không?
“Buông nàng ấy ra!”
Tiếng quát đầy vẻ không vui của Phó Hân Thần đã kéo Diệm Nương vốn đang ngẩn
ngơ trở về hiện thực, nàng có chút ngạc nhiên trước sự ngoan ngoãn của
cô gái trong lòng, cặp mắt không quên lườm Phó Hân Thần một cái, rồi khẽ vỗ ngực, làm bộ như hết sức sợ hãi, nũng nịu nói: “Úi dà, hung dữ quá
nhỉ! Muội tử ơi, tỷ tỷ sợ quá cơ!” Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng
nàng không hề có ý định buông cô gái đó ra, hiển nhiên đã coi lời của
Phó Hân Thần như gió thoảng bên tai. Đúng là trò cười, người đã vào
tròng rồi, tuy cô ta đẹp đến mức khiến nàng thực không nỡ xuống tay,
nhưng bảo nàng phải buông ra, y coi nàng là kẻ ngốc hay sao?
Ai
ngờ, “Phó Hân Thần, chàng đừng nạt tỷ ấy! Ta, ta rất thích tỷ ấy, để tỷ
ấy ôm cũng không sao.” Giọng nói của cô gái đó nghe như tiếng nhạc trời, khiến lòng người rung động, hơn nữa còn tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Diệm Nương ngây ra, cảm giác chua xót bất chợt dâng trào, khóe mắt trở nên hơi ươn ướt, nhưng nụ cười vẫn tươi tắn như hoa.
Mười ba năm nay, chưa từng có ai thật sự thích nàng, cũng chưa từng có ai
nói với nàng những lời như vậy. Chẳng ngờ lần đầu tiên được nghe lại
những lời này lại là từ miệng cô gái mà nàng định ra tay trừ bỏ. Nàng
muốn nói với bản thân rằng nàng không để tâm, thật sự không để tâm chút
nào, bao nhiêu năm không được ai thương ai xót nàng cũng vẫn sống tốt,
đôi câu nói nhạt nhẽo của cô gái này thì có tính là gì, nhưng…
Nhưng nàng rất vui, nàng không thể khống chế được niềm vui trong lòng, chỉ
bởi vì mấy lời của cô gái này thôi. Rốt cuộc, trên thế gian này ngoài
nhị ca ra vẫn còn có người khác thích nàng, thật tốt!
Ném một
ánh mắt đắc ý về phía Phó Hân Thần, Diệm Nương nheo đôi mắt lại khó có
thể che giấu được nỗi mừng vui. “Muội tử, tỷ hỏi muội này, muội đã có ý
trung nhân chưa?” Tuy đang rất vui, nhưng nàng vẫn không quên mục đích
của mình lần này, chỉ là nàng sẽ không nói cho cô gái này biết, mấy câu
nói vô ý đó đã giúp cô ta giữ được tính mạng của bản thân.
“Ý trung nhân?” Cô gái nghiêng đầu qua một bên tỏ vẻ khó hiểu, hoàn toàn không biết mình vừa bước một chân qua quỷ môn quan.
“Không hiểu ư?” Diệm Nương hơi cau mày lẩm bẩm. Đúng là lạ thật, trên đời này
nếu không tính hòa thượng và ni cô, người không hiểu ba chữ đó chắc cũng chỉ có nha đầu trước mắt này thôi. Chẳng lẽ là vì xấu hổ? Hình như
không phải, vậy nha đầu này rốt cuộc là từ đâu chui ra?
Cô gái
khẽ lắc lắc đầu, nhìn qua phía Phó Hân Thần bằng ánh mắt cầu cứu. Ai ngờ Phó Hân Thần cũng khẽ lắc đầu, mỉm cười không nói gì.
Nhìn thấy cuộc trao đổi trong im lặng của hai người bọn họ, trong lòng Diệm Nương đã hiểu được bảy tám phần. Phó Hân Thần đã không chịu dạy cho cô gái
này những kiến thức cơ bản đó, vậy để nàng dạy là được chứ gì.
“Ý trung nhân tức là người mà muội rất thích, rất rất thích, thích đến mức không muốn rời xa người đó một chút nào, một lòng một dạ chỉ muốn được
mãi mãi ở bên người đó.” Giống như nàng với Khanh Tuần vậy, nghĩ tới
đây, trên khuôn mặt Diệm Nương liền xuất hiện một nụ cười ngọt ngào.
Nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng trong mắt cô gái dần tan đi, nàng biết lời của
mình đã có tác dụng, liền hơi dừng lại một chút, sau đó vội vàng bổ sung thêm: “Không phân nam nữ.” Phiêu bạt giang hồ suốt bao năm, nàng sớm đã nhìn thấu nhân tình thế thái, hiểu rằng trên đời này một trái tim chân
thành đáng quý đến nhường nào, những thứ khác như đạo đức lễ giáo, thuần phong mỹ tục, toàn bộ đều là rắm chó, chẳng qua chỉ là cái gông cùm để
trói buộc tình cảm của con người ta mà thôi.
Ai ngờ lời vừa mới
dứt, tiếng xé gió đã chợt vang lên. Nàng muốn né tránh thì không còn kịp nữa, chỉ cảm thấy búi tóc hơi run lên, dường như có thứ gì vừa cắm vào
trên đó. Nàng đưa tay lấy xuống, không ngờ lại là một cành cây khô. Sắc
mặt nàng hơi tái đi, cặp mắt quyến rũ liếc về phía Phó Hân Thần, chỉ
thấy y tuy vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt đã tràn đầy hàn ý, hiển nhiên
là cực kỳ bất mãn trước sự bổ sung của nàng.
Chỉ với một chiêu
như vậy nàng đã biết, nếu Phó Hân Thần muốn giết nàng, tuy không đến mức dễ như trở bàn tay, nhưng nàng ắt không tránh được. Có điều, nếu y muốn giết nàng, nàng cũng sẽ bắt y phải trả một cái giá thật nặng nề. Trong
mắt nàng bùng lên những tia sáng đầy vẻ khiêu khích.
Trong sự
giằng co im lặng giữa hai người, giọng nói dịu dàng của cô gái kia đột
ngột vang lên: “Nếu đang ở bên chàng, thì sẽ không kìm được muốn ôm
chàng, gần gũi chàng, giống như tỷ lúc sáng nay vậy, có phải thế không?”
Diệm Nương cả mừng, biết rằng cô gái này đã sắp hiểu ra, liền không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Phó Hân Thần, lập tức cất tiếng phụ họa: “Đúng
thế, chính là như thế đấy…”
“Câm miệng” Phó Hân Thần rốt cuộc đã không nhịn được, lạnh lùng quát, đồng thời vung chưởng đánh về phía Diệm Nương.
Hốc cây vốn nhỏ, Diệm Nương căn bản không có chỗ nào để né tránh, chỉ đành
đưa tay lên ngăn cản. Khẽ rên lên một tiếng, nàng cảm thấy khí huyết có
chút xáo trộn, nhưng ngoài ra thì không sao hết, trong lòng biết rõ đối
phương đã nương tay. Tuy là như vậy, nhưng nàng vẫn chẳng sợ hãi chút
nào. Những người Diệm tộc các nàng có thể bán đứng bất cứ thứ gì để đạt
được mục đích, bao gồm cả tính mạng, một tình huống có nguy không hại
như hiện giờ có đáng kể chi.
“Sao vậy?” Cô gái kia vội đỡ lấy
nàng, trong cặp mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ sợ hãi bất an: “Phó Hân Thần,
ta, ta lại nói sai gì sao?” Hiển nhiên cô ta cho rằng mình đã chọc giận
Phó Hân Thần, xem ra quan hệ giữa hai người không hề hòa hợp như trong
suy nghĩ của Diệm Nương.
Phó Hân Thần không hề giải thích, chỉ đưa tay về phía cô gái, giọng nói dịu dàng hơn một chút: “Nô Nhi, qua đây!”
Dường như không ngờ y lại dịu dàng như vậy, trên khuôn mặt cô gái thoáng qua
vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ. Nhưng khi nhìn thấy Diệm Nương, nàng lại có
chút do dự: “Tỷ có sao không?”
Cho dù là trong tình huống này
nàng cũng không vứt bỏ Diệm Nương, dù trên thực tế hai người bọn họ
chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, không hề quen biết.
Nô Nhi,
trong lòng Diệm Nương thầm cảm thấy ấm áp, biết rằng mình vĩnh viễn sẽ
không quên được cô gái vừa xinh đẹp vừa đơn thuần này. Sự đơn thuần ấy,
có lẽ cả cuộc đời nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy một lần duy nhất, nhưng nàng đã hết sức cảm kích ông trời rồi.
Nơi đuôi mắt nàng liếc
thấy sắc mặt Phó Hân Thần dần trở nên khó coi, trong lòng chợt run lên,
bất giác nảy ra một suy đoán: Phó Hân Thần không thích cô gái này bị
người khác chạm vào, bất kể là nam hay nữ. Muốn chứng minh suy đoán này, thực cũng dễ thôi.
Trong mắt Diệm Nương có một nét giảo hoạt mau chóng thoáng qua, nàng vỗ nhẹ lên bàn tay Diệp Nô Nhi, nói: “Không sao…”
Quả nhiên, không đợi nàng nói xong, Phó Hân Thần đã lặp lại mệnh lệnh của
mình với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Nô Nhi, qua đây!” Xem ra y đã
thật sự tức giận, nếu Nô Nhi còn không qua đó, kết cục e sẽ không hay
chút nào.
Tuy thầm đoán như vậy, nhưng Diệm Nương đã xác định
được cô gái tên Nô Nhi này cũng có một địa vị nhất định trong lòng Phó
Hân Thần.
Lần này thì Nô Nhi không do dự nữa, đi vòng qua đống
lửa, nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Phó Hân Thần, đoạn nhào vào lòng y. Phó Hân Thần cũng tiếp nhận một cách rất tự nhiên, hiển nhiên hai người bọn họ đã hết sức quen thuộc với sự gần gũi như thế này.
“Ý
trung nhân của ta là Phó Hân Thần.” Nằm trong lòng Phó Hân Thần, Nô Nhi
hồn nhiên nói ra điều mà nàng cho là lẽ hiển nhiên, không cảm thấy xấu
hổ chút nào. Đối với nàng mà nói, thích tức là thích, không có gì phải
xấu hổ che giấu cả. Chỉ là khi nghe thấy lời trong lòng của nàng, Phó
Hân Thần lại không có chút phản ứng nào, tựa như lời nàng nói căn bản
chẳng liên quan gì tới mình vậy. Mà đáng ngạc nhiên là nàng ấy cũng
không để ý, tiếp tục nói với Diệm Nương: “Ý trung nhân của tỷ chính là
người hồi sáng nay phải không?” Một chuyện rõ ràng như thế, cho dù nàng
không hiểu sự đời đến mấy cũng có thể nhìn ra được.
Vừa nghe nói đến Khanh Tuần, Diệm Nương lập tức nở nụ cười tươi, khẽ gật gật đầu:
“Đúng thế. Được rồi, ta phải đi đây, nếu không Khanh lang của ta sẽ lại
chạy đi chẳng còn bóng dáng mất.” Nhận được kết quả như mong muốn, nàng
cũng không định ở đây lâu, kẻo lại làm ảnh hưởng việc người ta vun xén
cảm tình. Nói xong, thân thể nàng đã lao ra ngoài hốc cây, đi được một
đoạn mới chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng cất cao giọng nói: “Ta tên là
Diệm Nương.”
Hiếm khi gặp được người hợp lòng, dù sao cũng phải
để cô bé ngây thơ này nhớ tên của nàng mới được. Đứng trước một cô bé
như thế, khó trách đến Phó Hân Thần cũng động lòng, chỉ là đường tình
duyên của Nô Nhi chắc sẽ chẳng được thông thuận.
Phó Hân Thần
cũng là loại người cố chấp giống như Khanh Tuần, nếu không thì sau khi
mất đi thê tử đã không đảo điên thần trí, gây chuyện thị phi khắp nơi
trong suốt năm năm. E là dù y có yêu Nô Nhi thì cũng sẽ không thừa nhận, mà chọn cách lừa người lừa mình.
Nô Nhi ngây thơ thuần khiết
không có tâm cơ, chỉ sợ sẽ chịu khổ không ít, nàng phải nghĩ cách gì đó
để giúp cô bé này một chút mới được…
Ôi, bản thân mình cũng đang chẳng có cách gì giải quyết, vậy mà còn lo cho người khác. Người ta ít
nhất còn có chút ý tứ với nhau, mình thì mất chín năm trời mà chẳng có
tiến triển nào, thực không còn gì để nói. Nàng càng nghĩ lại càng giận,
tốc độ dưới chân lập tức tăng lên gấp mấy lần.
Khanh Tuần không
đuổi theo Phó Hân Thần mà bỏ tiền bao trọn cả tửu quán đó, chuẩn bị ở
lại lâu dài. Hắn biết Phó Hân Thần sẽ không bỏ trốn, sau này muốn tìm y
thực dễ như trở bàn tay. Truy đuổi đã bao năm như vậy, hắn chưa từng
hoài nghi việc mình làm có phải đúng đắn hay không, nhưng cho đến lúc
thật sự nhìn thấy Phó Hân Thần, hắn mới mình phát giác không ngờ lại
chẳng có chút sát ý nào cả, đặc biệt là khi nghe cô gái kia buồn bã thừa nhận tâm ý của Phó Hân Thần. Nhưng chuyện đã đáp ứng với Tịnh nhi, hắn
sao có thể thất hứa, lời thề với một cô nàng lẳng lơ mà hắn còn thực
hiện, huống chi là với Tịnh nhi.
Đối mặt với loại cao thủ như
Phó Hân Thần, nếu trong lòng không có sát ý, muốn lấy tính mạng của y
quả thực còn khó hơn lên trời. Hắn đã mất tới năm năm truy sát y, tất
nhiên không thể để hỏng việc trong gang tấc. Cách duy nhất bây giờ chính là chờ đợi, chờ đợi ngày giỗ của Tịnh nhi, khi đó hắn sẽ có thể giết
Phó Hân Thần mà không cần cố kỵ điều gì cả, cũng không ngại sử dụng bất
cứ thủ đoạn nào.
Nằm trên chiếc giường nhỏ ở gian sau của tửu
quán, Khanh Tuần nhắm mắt chờ Diệm Nương trở về. Lần này hắn không định
trốn chạy nữa, so với việc lãng phí tinh lực để làm một điều vô ích như
vậy, hắn thà rằng dồn hết sức mình vào việc nghĩ cách đối phó với Phó
Hân Thần. Giờ đây hắn đã không còn thêm năm năm nữa để có thể lãng phí.
Chăn đệm trên giường đều mới được thay, tuy đã khá cũ nhưng lại rất sạch sẽ, còn tỏa ra mùi thuốc thoang thoảng dễ chịu. Đây đều là do Khanh Tuần
dặn dò tiểu nhị đi chuẩn bị, nếu không với mức độ ưa sạch sẽ của hắn,
hắn thà đi ngủ ở nơi hoang dã còn cảm thấy sạch sẽ hơn một chút. Có điều vì sự xuất hiện của Diệm Nương, mấy năm nay thói quen này của hắn đã
thay đổi rất nhiều. Trước đây dù là khi ra ngoài làm nhiệm vụ hắn cũng
không bao giờ vào ở khách điếm, lúc thì ngủ tạm ngoài trời, lúc thì tìm
đến sản nghiệp của gia môn, tại đó luôn có sẵn phòng riêng dành cho hắn.
Cửa kẽo kẹt mở ra, hắn thậm chí còn chẳng buồn chớp mắt. Trong bóng tối mịt mù, một làn gió xuân tràn tới, rồi tiếp theo một thân thể mềm mại nhào
thẳng vào lòng hắn. Hắn không né tránh, cũng không ôm lại, chỉ lặng lẽ
ngước lên nóc nhà, nhìn về khoảng không gian vô tận bên ngoài, nhìn
khuôn mặt nhỏ bé yêu kiều đã có chút mơ hồ trong ký ức cùa mình kia.
“Chàng cứ luôn như vậy.” Diệm Nương đưa tay lên che miệng khẽ ngáp một cái,
cất tiếng oán trách: “Ôm ta mà lại nghĩ đến nữ nhân khác.” Thấy hắn
không có phản ứng gì, nàng lại nói tiếp: “Chưa nghe người ta nói sao,
phải nhân lúc còn có thể trân trọng để trân trọng những thứ mình đang
có, đừng đợi đến lúc mất đi rồi, khi đó có hối hận cũng không kịp.”
Khanh Tuần nghe thế không khỏi có chút tức cười, nữ nhân này da mặt đúng là
dày thật, từ đầu chí cuối hắn chưa từng cho rằng nàng thuộc về mình, lời thề đó chẳng qua là bị bức ép mà thôi. Nếu nàng chịu chủ động rời khỏi
cuộc sống của hắn, hắn không mở tiệc ăn mừng là đã nể mặt nàng lắm rồi,
hối hận không kịp ư? Đừng có nằm mơ như thế.
Từ trước ngực vang
lên tiếng hô hấp đều đặn, mấy ngày nay vì đuổi theo Khanh Tuần, Diệm
Nương chưa từng được ngủ một đêm ngon giấc, lúc này vừa mới đặt lưng
xuống giường nàng liền lập tức thiếp ngay đi.
Khanh Tuần lần đầu tiên không thừa lúc nàng ngủ say mà điểm huyệt nàng rồi bỏ đi, hắn nhẹ
nhàng đặt nàng qua một bên, rồi nằm xuống ngủ ngay bên cạnh. Giờ đây,
đến hắn cũng không biết quan hệ giữa mình và nàng nên được tính là gì
nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!