Điềm Tâm Yêu Đùa Giỡn - Chương 2-3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
386


Điềm Tâm Yêu Đùa Giỡn


Chương 2-3


Đêm khuya, đứng ở nơi hẻo lánh quan sát đám người Tống Mật Nhi co ro thân thể, cảm thấy có chút lạnh.

Nhưng nàng tựa như có lẽ đã không thể giống như trước hào hứng bừng bừng rồi, đáng chết đều là bị cái nam nhân trong ngoài bất đồng làm ảnh hưởng hại nàng liên tiếp một tuần lễ cũng không có động lực, càng nghĩ càng khó chịu, nàng đầu đêm bao nhiêu tiền? Thế nào hắn sẽ hỏi ra lời này? Nhưng hắn là người nàng cho là người đàn ông hoàn mỹ, thật quá thất vọng, quá thất vọng, thất vọng đến rối rắm!

Có nên hay không cứ như vậy buông tha? Có lẽ Hiểu Lê nói rất đúng, rất nhiều chuyện đều ảo tưởng thì rất tốt đẹp, làm sao có thể thật sự có cái loại nam chính đó chứ.

Cho nên, nàng không phải cũng không có cái tư cách gì trách hắn. Ai kêu nàng là chủ động dán lên, từ từ nhớ lại hình như chính mình là uống một đồ uống phục vụ cho đưa nàng mới thần trí mơ hồ, nàng cũng không biết thì ra là rượu, hơn nữa trước khi say rượu còn là quấn lấy hắn, được rồi được rồi… Tống Mật Nhi nhàm chán ném ra hòn đá trên đất chuyện đã qua cũng không cần nhớ, chỉ là có chút đáng tiếc… không nhớ rõ quá trình!

Nàng trời sinh tính lạc quan trong lúc nhất thời lại nhốn nháo, vóc người của hắn thật rất đáng khen cư nhiên không nhớ rõ quá trình cùng hắn làm, thật là xấu số!

“Tiểu thư, một mình em đứng ở nơi này làm gì? Cần giúp một tay không?” Chợt trên đầu vai có 1 cánh tay khác đặt lên, Tống Mật Nhi bị sợ kinh ngạc ngẩng đầu, mắt nai đụng vào 1 nam nhân rất anh tuấn, nụ cười tràn đầy. Trong nháy mắt, Tống Mật Nhi liền bị cảm động, trên thế giới còn lại nam nhân tốt như vậy a, sẽ bởi vì một tiểu nữ sinh bên đường mà quan tâm, nàng đứng lên đối với hắn nhấc lên khuôn mặt tươi cười.

“Ha ha, không có, tôi chỉ là nhàm chán thôi.”

“Thì ra là như vậy. Xin chào, anh tên là Hàn Phỉ nếu như em quá nhàm chán, có muốn hay không cùng anh vào uống một chén?” Hàn Phỉ thân sĩ  chỉ chỉ hộp đêm cách đó không xa.

A! Trai đẹp chủ động hẹn, Tống Mật Nhi mắt sáng rực lên, được rồi trước mắt cái nam nhân tên Hàn Phỉ này không có Porsche, không có mặc áo da, độ đẹp trai cũng xa xa không kịp cái xú nam nhân cực phẩm kia, chỉ là sự dịu dàng so với xú nam nhân kia tốt hơn nhiều, nàng đổi mục tiêu này cũng không tồi, ha ha ha.

“Xin chào, tôi tên là Tống Mật Nhi, dù sao tôi cũng là một người, đi thôi.”

Tìm được mục tiêu mới, lần này sẽ không sai đi? Bắt đầu từ bây giờ nàng mới không cần nhớ tới cái xú nam nhân đó… Hắn…

Nhưng không có ai nói với Tống Mật Nhi khi bạn không cần nói thầm một người, thì càng nói thầm hắn lại càng sẽ xuất hiện tại bên cạnh của bạn, đang khi Hàn Phỉ dịu dàng cùng Tống Mật Nhi cười cười nói nói chuẩn bị đi vào hộp đêm thời điểm tại cửa bọn họ đúng lúc đụng phải Đỗ Vịnh Duy xuống xe.

Cau mày nhìn thấy Tống Mật Nhi cùng Hàn Phỉ, Đỗ Vịnh Duy có một loại dự cảm xấu, nàng… Làm sao sẽ cùng hắn ở chung một chỗ, chẳng lẽ nàng không biết…

Chỉ là theo bản năng hắn liền chợt ngăn đường Hàn Phỉ cùng Tống Mật Nhi  nhếch môi cười yếu ớt

“Hàn thiếu.”

Hàn Phỉ hiển nhiên là không nghĩ tới lại đột nhiên gặp thần long thấy đầu không thấy đuôi  Đỗ Vịnh Duy, vẻ mặt biến đổi lập tức khôi phục

“Thật là trùng hợp, ngọn gió nào đem Đỗ thiếu thổi qua rồi?”

Tống Mật Nhi nét mặt rõ ràng tức giận, đầu nàng chuyển sang bên kia không nhìn hắn, cự tuyệt thừa nhận mình nhìn đến hắn mới nháy mắt trái tim đã đập bịch bịch nàng mới không phải bởi vì hắn mới tiếp tục chôn chân ở hộp đêm, ừ, không phải.

Đỗ Vịnh Duy chuyển sang Tống Mật Nhi, cau mày nói:

“Tôi có mấy câu muốn nói với cô.”

“Xin lỗi, tôi không nói gì phải nói với anh.” Tống Mật Nhi chu môi hừ một tiếng, lôi kéo Hàn Phỉ

“Chúng ta đi thôi.”

“Cô….” Đỗ Vịnh Duy đứng tại chỗ nhìn Tống Mật Nhi quật cường lôi kéo Hàn Phỉ cũng không quay đầu đi mất, mà Hàn Phỉ chợt quay đầu lại, vẻ mặt dịu dàng thoáng chốc rút đi thay vào một bộ cười gian, hình như đang ám chỉ hắn, đây là mục tiêu của hắn tối nay, không cần nhiều chuyện.

Đỗ Vịnh Duy phiền não xoay người, mấy bước đi vào Porsche của mình, đáng chết hắn là trúng tà, bởi vì câu nói sau cùng kia của nàng, không giải thích được lần nữa chạy tới nơi này, không ngờ nàng thật nói được là làm được không đem thân thể của mình là quan trọng nhưng nàng không biết nàng tìm tới nam nhân kia đến tột cùng là người nào không? So với hắn tốt hơn, tốt cái con mẹ hắn!

Đỗ Vịnh Duy, mày lại xen vào việc của người khác rồi, người ta mới không cần mày trông nom, mày là uống lộn thuốc hay tẩu hỏa nhập ma? Nghĩ tới đây hắn hung hăng đóng cửa xe, đạp cần ga “Xoạt”  chạy như bay rời đi….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN