Điềm Tâm Yêu Đùa Giỡn - Chương 4-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
324


Điềm Tâm Yêu Đùa Giỡn


Chương 4-1


Edit: Tuyết Liên

“Cô là một buổi sáng tinh mơ liền không khống chế được thú tính của mình sao?”

Là ai đang nói chuyện? Tống Mật Nhi bỗng chốc từ trong ảo tưởng hồi hồn, mắt đấu mắt với tròng mắt đen của hắn mở ra, nàng bị sợ đến nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, Tống Mật Nhi mang theo cái chăn khiến đường cong của hắn hiện lên rõ ràng, thân thể trần truồng cứ như vậy hiện ra ở trên giường xuất hiện tại trong tầm mắt của nàng…

Tống Mật Nhi lập tức đem cái chăn trở về một chút, nói thầm phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn. Nhưng vóc người mỹ nam thật…nước miếng nha, thật là muốn nhìn.

Đỗ Vịnh Duy nhàn nhạt nhếch môi, không có tính toán buông tha nhạo báng Tống Mật Nhi

“Ngượng? Có phải hay không đã quá muộn…Chúng ta đối với thân thể lẫn nhau phải là vô cùng… vô cùng là quen thuộc mới đúng.”

Tống Mật Nhi vọt một cái mặt ửng hồng

“Anh, anh nói loạn, nào có!”

“Không có sao?” Đỗ Vịnh Duy mặt vô tội

“Tối hôm qua cô bị hạ xuân dược, cởi y phục của tôi, chủ động cùng tôi cầu hoan. Sau đó cùng tôi ở trong phòng tắm ân ái đến mưc trời đất u ám, cuối cùng người cầu xin tha thứ là ai? Sau đó một buổi sáng tinh mơ thừa dịp tôi đang ngủ, hướng mặt của tôi chảy nước miếng, một bộ muốn nhúng chàm tôi là ai?”

Tống Mật Nhi khóc không ra nước mắt, nàng kiên quyết sẽ không thừa nhận người trong miệng hắn là nàng, làm sao có thể có chuyện này xảy ra, không thể nào… đó không phải là nàng, không phải không phải, hơn nữa hắn nhất định phải nói hạ lưu như vậy mới được sao?

“A, cô lại không nhớ rõ? Thật đáng tiếc.. là ai nói nhớ quá trình rất quan trọng.” Đỗ Vịnh Duy tiếc rẻ đứng dậy, dọc theo cổ Tống Mật Nhi thổi hơi để cho nàng tự giác khẽ run.

Đà điểu điềm đạm đáng yêu quay đầu lại, Tống Mật Nhi níu lấy cái chăn hỏi.

“Tôi…. tôi thật sự có với anh ở đây, ở phòng tắm…” Làm đến trời đen kịt sao?

“E hèm!”

A, buồn bực, Tống Mật Nhi tích tụ rồi… nhưng nàng thật cũng nhớ không rõ lắm, nàng chỉ biết mình bị hạ  thuốc, sau đó biết hắn tới cứu nàng liền mơ hồ không có cảm giác rồi!

Nào có loại người như nàng vậy, đêm đầu hồ đồ qua coi như xong, lần thứ hai cũng không giải thích được vượt qua, ân ái này đối với nàng mà nói có ích lợi gì! Còn không bằng chém gió thành tiểu thuyết.

Nhìn Tống Mật Nhi bộ mặt như muốn treo ngược rất đáng yêu, hắn quyết định thả cho nàng cười khẽ

“Như thế nào? Tâm tình bình phục chưa, tối hôm qua là không phải là bị dọa sợ sao?” Ài, lời này có phảihay không quá uất ức.

Tống Mật Nhi ngây ngốc gật đầu, sau đó khéo léo nói

“Cái đó… Đúng, đúng, không…, lần trước tôi nói hơi quá mức một chút, tôi không nên nói anh như vậy, cám ơn anh tối hôm qua lại cứu tôi, là tôi quá  ngu ngốc rồi không nghe anh nói còn tự cho mình là đúng, cảm thấy cái tên bại hoại đó là người tốt.”

Nhìn chân thành tha thiết nhu thế hắn thở dài, vỗ vỗ đầu của nàng

“Thật ra thì tôi cũng có lỗi, nói cô như vậy đích xác có quá mức, có lẽ là bởi vì tôi chưa từng gặp qua ai giống như cô…” Ngu như vậy.

“Tôi thế nào?” Đỗ Vịnh Duy nói nói câu này hình như cùng thái độ bình thường bất đồng khiến Tống Mật Nhi không nhịn được ngơ ngác hỏi.

“Không có gì….” Đỗ Vịnh Duy cười khẽ cho qua.

“Ồ.” Tống Mật Nhi quét qua thân thể của bọn họ, lại lúng túng nhìn xuống, lẩm bẩm nói

“Tôi nghĩ, tôi … hay là, hiện tại chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau rồi

“Tôi đi nha.”

Đi? Có ý gì, cùng hắn như vậy sau liền phủi mông chạy lấy người?

Đỗ Vịnh Duy bất mãn đem lấy nàng lần nữa té nhào vào trên giường, dọa Tống Mật Nhi giật mình

“Anh, anh muốn làm gì?”

Mặc dù trong lòng nàng có chút nho nhỏ mong đợi, mỹ nam trong lúc nàng tỉnh táo, cùng nàng làm cái gì cái gì á…, chỉ là nàng còn là người có khí tiết, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên cùng hắn xảy ra quan hệ thì cái mặt kia thái độ rất khó chịu, rồi hắn lại bị bất đắc dĩ hy sinh mình cứu nàng 1 lần nữa, nàng không lý do chọc hắn ghét mình thêm.

Cau mày, Đỗ Vịnh Duy hỏi: “Cô còn muốn tiếp tục tìm cái nam nhân tốt như cô nói?”

“Đương nhiên là muốn!” Tống Mật Nhi ngây ngốc trả lời, không tìm linh cảm được làm sao viết, chỉ là nàng lần này thật sẽ phải mang kính viễn vọng đi nhìn người!

“Cô!” Đỗ Vịnh Duy nổi đóa.

“Cô còn không có bị dọa sợ hả? Trong đầu cô rốt cuộc chứa cái gì hả? Tôi sẽ không trùng hợp như thế cứu cô lần thứ hai, cô rốt cuộc vì lý do gì nhất định phải đến loại địa phương đó tìm nam nhân?”

“Cái loại địa phương đó thế nào?” Tống Mật Nhi theo bản năng thốt ra phản bác, chống lại đoi mắt đen như mực, tiếp theo lại chu mỏ không có tiền đồ lẩm bẩm nói nhỏ:

“Anh, anh cũng là tại loại địa phương đó xuất hiện, anh là người tốt.. Nhưng anh chán ghét tôi.”

“Tôi khi nào nói qua…” Đỗ Vịnh Duy nghe được lời của nàng…không khỏi cau mày thốt ra, rồi chợt im lặng hắn hình như lại không có tư cách nói như vậy, lần đầu tiên cùng nàng lên giường hắn vô sỉ hỏi người ta muốn bao nhiêu tiền, người mặt đen rõ ràng là hắn; khụ khụ hai tiếng, hắn nói tiếp.

“Cô muốn tìm nam nhân tốt là muốn như thế nào? Yêu hay kết hôn?”

“Hả? Dĩ nhiên không phải, thì ra là tôi chưa nói với anh nguyên nhân hả?” Tống Mật Nhi trợn to hai mắt.

Đỗ Vịnh Duy liếc xéo nàng, ý  nói rõ là “Cô vẻ mặt như vậy là nói cho tôi biết được sao?”

Tống Mật Nhi bĩu bĩu môi, thanh âm nhỏ như con kiến

“Người ta phải… Ai, người ta là tác giả tiểu thuyết tình cảm hạn chế lứa tuổi…, muốn viết ra một vai nam chính ưu tú nhưng không có linh cảm, nên muốn thực địa khảo sát, anh là người thứ nhất tôi coi trọng cũng là người phù hợp nhất trong suy nghĩ của tôi, kết quả anh lại bài xích tôi, tôi đâu có cách khác, nên chỉ có thể tiếp tục tìm.”

Qua thật lâu, hắn mới tìm được suy nghĩ của mình

“Cô nói..cô là cái gì?”

“Tác giả tiểu thuyết tình cảm hạn chế lứa tuổi.” Làm gì lấy loại ánh mắt này nhìn nàng.

“Nếu như mà tôi nhớ không lầm lần trước cô là đêm đều tiên, mà cô  viết hạn chế lứa tuổi?” Đỗ Vịnh Duy không tin.

“Loại này có thể tưởng tượng nha!” Tống Mật Nhi hết sức không vừa lòng, đối với cái nhiệt tình trong công việc không có bất kỳ người nào có thể chửi bới

“Anh lên mạng tìm một chút, bút danh của tôi là  Điềm Tâm, tôi chính là cao nhân trong giới tiểu thuyết đó, hừ!”

Điềm Tâm! Thật đúng là  cục cưng bé nhỏ.

Đỗ Vịnh Duy từ trên người Tống Mật Nhi nổi lên 1 ý tưởng đã lâu dần dần tạo thành, thì ra là nàng chỉ là cần giúp một tay, mà hắn chỉ là tham luyến khoái cảm nàng mang đến cho hắn là không giống nhau, hắn còn không nghĩ nhanh như vậy liền thả tay, đã như vậy…

1 nụ cười tà nịnh nọt len lén ở khóe miệng dâng lên, tra thì không cần đầu óc của nàng cũng nói không ra lời nói láo, vậy….

“Tống Mật Nhi.”

“Cái gì?”

“Cô phải tìm nam nhân hoàn mỹ chỉ là vì linh cảm đúng không?”

“Đúng.”

“Tôi giúp cô.”

“Hả?”

“Bắt đầu từ bây giờ, tôi phê chuẩn cô ở đây bên cạnh tôi thu thập linh cảm, cho đến khi cô thu thập xong, dĩ nhiên…. tôi sẽ phối hợp với cô.”

“Phốc…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN