DIÊN HI CÔNG LƯỢC - CÁNH HOA TÀN GIỮA TỬ CẤM THÀNH
Chương 1: Phú Sát Dung Âm, trong mắt chàng vĩnh viễn chỉ có thể là Hoàng Hậu thôi sao?
Tử Cấm Thành rộng lớn mênh mông, nhưng lại không thể chứa nổi khát vọng tự do tự tại của Phú Sát Dung Âm ta. Bước một chân vào Tử Cấm Thành, bước thêm một chân liền trở thành mẫu nghi thiên hạ, có thể làm chủ lục cung, có thể thưởng công phạt tội bất cứ người nào, nhưng ta không thể tùy ý quyết số phận của mình.
Ta sinh ra Vĩnh Liễn, nhưng không thể sinh ra số mệnh của con, ta vô năng không thể bảo vệ, lại đem tất cả oán giận để lên người trượng phu. Ta giận chàng không bảo vệ Vĩnh Liễn, lại ép buộc ta phải từ bỏ nhớ nhung lẫn đau đớn của một người mẹ mất con. Ta không cam tâm!
Thân làm Hoàng Hậu Đại Thanh, nhưng hai năm qua ta bỏ mặc hậu cung nhấn chìm trong sóng gió, trong lòng ta vẫn chưa thể nguôi ngoai. Chàng trách ta không làm một Hoàng Hậu tốt, ta không quan tâm. Phó Hằng trách ta chỉ mãi chìm trong quá khứ, nhắc nhở ta tuyệt đối không được từ bỏ trách nhiệm của một vị mẫu nghi, ta vẫn không lay chuyển. Thuần Phi gặp ta, cho ta thấy trách nhiệm của một Hoàng Hậu, chính là không thể vì mất đi ái tử, mà rũ bỏ hậu cung. Ngày ngày tháng tháng trôi qua, ta chưa từng nghĩ, chàng không còn là một Bảo Thân Vương nữa, chàng là Hoàng Thượng,là bậc đế vương nắm trong tay quyền sinh sát cả thiên hạ, nhưng chàng không vô tình, chàng vẫn có trái tim.
Vĩnh Liễn không còn, chàng vì ta vẫn lập Trữ quân, truy phong đích tử làm Hoàng Thái Tử. Ta ngay từ giây phút đó nhận ra rằng, ta…sai lầm quá mức.
Thời khắc ta gặp Ngụy Anh Lạc, ta như thấy chính mình trong con người nàng ấy. Ta không chút do dự thu nạp nàng ta vào Trường Xuân Cung, để nàng ta hầu hạ bên cạnh mình, lại hết lòng bảo vệ Anh Lạc, dù biết rằng nàng ấy phạm vô số tội đại nghịch bất đạo. Chàng nói ta không có mắt nhìn người, thu nạp một ả hồ ly vào cung là một điều sai lầm, rồi sẽ có ngày ta phải hối hận. Không! Ta không sai. Ta yêu thương Anh Lạc, chưa bao giờ là điều khiến ta hối hận. Hoằng Lịch, chàng từng hỏi ta, vì sao lại bảo vệ Anh Lạc. Ta nói, Anh Lạc chính là hi vọng của ta, là khát vọng sống duy nhất trong Tử Cấm Thành.
Ta từ khi trở thành Hoàng Hậu Đại Thanh, đã không còn là một Phú Sát Dung Âm tự do tự tại, bị lễ nghi hậu cung trói buộc, đánh mất chính bản thân mình. Chỉ có Anh Lạc hiểu, chàng căn bản không hiểu, vĩnh viễn không hiểu.
Ta một lần nữa sinh hạ Vĩnh Tông, đau đớn tột cùng. Nhưng vì chàng, ta vẫn phải sinh hạ Vĩnh Tông. Ta vui sướng người chết đi sống lại, không hi vọng có thể mong Vĩnh Tông sau này trở thành một minh quân như chàng, chỉ mong con có thể sống tốt mà lớn lên. Nhưng ông trời bất công, thiên lý tàn nhẫn không để cho Vĩnh Tông bên cạnh ta, đã cướp đi ái tử. Trong đêm trừ tịch, ta đau đớn ôm xác con, mặc người khác nói ta thần trí không tỉnh táo, ta vẫn để ngoài tai.
Chàng ôm ta vào lòng, lừa ta mang Vĩnh Tông đi. Ta đau lòng chàng có biết?
Chàng bắt ta phải tỉnh táo lại, phải theo chuẩn mực Hoàng Hậu như chàng mong muốn. Ta hỏi chàng, ta là ai? Chàng vẫn trả lời ta, ta là thê tử của chàng, là Hoàng Hậu Đại Thanh, dưới một người nhưng trên vạn người.
Phú Sát Dung Âm ta, cả đời chưa từng làm chuyện sai trái đạo lý, vì cái gì mà lại nhận kết cục ngày hôm nay?
Ta trở thành Hoàng Hậu gương mẫu nhất lục cung, cho dù có vạn lần thương tổn vẫn phải đoan trang, thục đức.
Ta…trong thời khắc đau đớn mất con, tuyệt vọng tột cùng, lại bị chính hai người ta tin tưởng phản bội. Ngay khi ta biết được sự thật, ta đã chết tâm thật rồi.
Ta vì chàng mà làm Hoàng Hậu tốt, làm trái với con người thật của mình. Ta mệt rồi, không muốn làm Hoàng Hậu nữa, ta muốn là chính mình, có được không?
“Cả đời này của ta phạm vô số sai lầm.
Sinh ra trong Phú Sát Gia, bản tính không thích ràng buộc, vẫn cứ gả vào hoàng cung, trở thành Hoàng Hậu Đại Thanh, là một điều sai. Trở thành gương mẫu của lục cung, phải tuân theo thể thống quy tắc, lại lưu luyến quá khứ, trở thành cơn mộng dài không thể tỉnh được, là một điều sai. Đánh mất con người thật của mình, trở thành một con rối, thế nhưng lại tham luyến tình cảm nhi nữ, hi vọng có được tình yêu của Hoàng Thượng, là một điều sai. Sinh hạ Vĩnh Liễn, Vĩnh Tông, căn bản không có khả năng bảo vệ, cứ thế đau đớn mất con, kỳ thật uổng cho tiếng làm mẹ, là một điều sai.
Thiên hạ vốn đã vô tình, lễ giáo nghiêm ngặt không thể vượt qua, lại vọng tưởng quân vương hữu tình, mà không hề hay biết lòng người hiểm ác, thiên đạo tàn nhẫn, hết lần này đến lần khác bị phản bội.
Một bước sai, ngàn bước sai…
Hoàng Thượng, người nói đúng! Thiếp không phải là một Hoàng Hậu tốt. Thiếp xin lỗi!
Anh Lạc! Ta từng nói sẽ đợi ngươi hồi cung. Tiếc rằng, ta đợi không được nữa rồi! Nhưng mà, ngươi phải vì ta mà vui mừng. Từ nay về sau, ta không làm Hoàng Hậu nữa, chỉ làm một Phú Sát Dung Âm mà thôi.
Ta…chỉ làm một Phú Sát Dung Âm!”
End chương 1.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!