Lúc này, sư tôn không còn thời gian đối phó đôi cha con này nữa, chỉ có thể bảo vệ tông môn trước.
Sư tôn vốn đã bị thương, vừa rồi Dận Chân cũng bị thương.
Hộ tông đại trận cũng bị phá.
Thù trong giặc ngoài bao vây, Sư Tôn chỉ có thể cắn răng dẫn dắt đệ tử cố hết sức phòng thủ.
Trong lúc hỗn loạn, Đại trưởng lão dẫn Dận Nguyên đi tới phía đối diện, cười lớn: “Sao nào, ngươi còn muốn báo thù cho đồ nhi ngoan của mình nữa không?”
Sư Tôn dùng kiếm chặn hơn mười người ở phía đối diện, lạnh lùng nói: “Ta đương nhiên phải báo thù cho Nhạc Nhi!”
Nếu không báo thù này, làm sao có thể xứng đáng với hai chữ sư tôn?
Vừa dứt lời.
Sư tôn đã bị trúng một chưởng từ phía đối diện, người mượn lực bay qua đ.â.m một kiếm vào đại trưởng lão!
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn, vẻ mặt khinh thường: “Không biết tự lượng sức…”
Lời cuối cùng còn chưa kịp thốt ra thì ông ta đã bị người bên cạnh dùng sức đẩy ra ngoài.
Một kiếm xuyên qua ngực.
Phía sau, đám người cấu kết với ông ta cười lạnh nói: “Xin lỗi, chúng ta muốn tông môn của ngươi, cũng muốn Tiên Thiên Thánh Thể!
Dận Nguyên còn chưa kịp phản ứng thì đã bị khống chế.
Tình thế lập tức đảo ngược, nhưng lại không mang lại lợi ích gì cho tông môn cả.
Khi trận chiến đang rơi vào bế tắc, bầu trời đột nhiên tối sầm, một cơn gió đen quét ngang qua.
Chớp mắt một cái.
Trên núi đã xuất hiện một người.
Hắn ta mặc bộ áo lông màu đen, đôi mắt hung ác nham hiểm.
Ma tôn Trọng Lâu.
Mà mục tiêu của hắn chính là Huyền Thiên Tông.
Mọi người trong Tông Môn đều vẻ mặt như đưa đám, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, tên của Ma Tôn như sấm bên tai. Nếu hắn không nhúng tay vào thì tông môn vẫn còn một tia hy vọng.
Nếu hắn cũng muốn tấn công tông môn thì c.h.ế.t chắc rồi.
Ngay cả sư tôn cũng chuẩn bị sẵn sàng liều mạng.
Sau một hồi giằng co, Trọng Lâu đã hành động.
Mục tiêu của hắn là sư tôn.
Ta thở dài, ngăn hắn ta lại.
Nhất thời, mọi người đều nhìn về phía ta.
Ta bước đi chậm rãi, dưới chân là từng đóa sen nở. Khi ta bước đến trước mặt Sư Tôn, diện mạo của ta đã hoàn toàn thay đổi.
Chẳng qua khuôn mặt được che lại bằng lụa mỏng nên không thể nhìn thấy rõ.
Sư tôn kinh ngạc nhìn ta.
Ma tôn cau mày: “Đừng quên vụ cá cược giữa chúng ta. Ngươi thua rồi, ngươi không thể can thiệp vào chuyện của nhân gian nữa.
Ta bước lên một bước, đứng trước mặt sư tôn.
“Nhưng ta không thua.”
Sau khi Dận Nhạc chết, mọi người bắt đầu yêu thương nàng.
Khi tình cảm của mọi người trong tông môn tăng lên một phần, thần lực của ta sẽ phục hồi một phần
Ta đã đánh cược với Ma tôn, ở dưới nhân gian hai mươi bảy năm.
Mà ngày mai mới là ngày cuối cùng.
Thời hạn đánh cược vẫn chưa hết.
Lần này, ta đã thắng.
Chẳng qua là trong lòng ta, nó cũng không được coi là chiến thắng.
Tình yêu đến muộn thực sự là yêu sao?
Chỉ là yêu mà không có được, mất đi mới biết hối hận, có tiếc nuối hay nhớ thương đến thế nào cũng chỉ là tự mình cảm động mà thôi.
Ta chỉ là may mắn dựa vào điểm này để thắng Trọng Lâu mà thôi.
Lúc này, có người nhận ra ta, kinh ngạc hô lên: “Thần Nữ Dao Cơ!”
Liên tục có người trong tông môn lớn tiếng cầu xin ta giúp đỡ: “Xin Thần Nữ cứu chúng ta!”
Mọi người đều biết rằng Thần Nữ yêu thương chúng sinh.
Bọn họ biết ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn họ chết.
Một số đệ tử trong tông môn thậm chí còn bắt đầu reo hò: “Thần Nữ nhất định sẽ cứu chúng ta!”
Đám người kia chờ c.h.ế.t đi!
Nhưng ta chỉ nhìn Ma tôn trước mặt nói: “Ngươi đã thua.”
Theo như cá cược, ma giới không thể tấn công nhân giới nữa.
Ta vốn nghĩ Trọng Lâu sẽ tức giận, hoặc chí ít là không vui.
Nhưng Ma tôn chỉ nhún vai:”Chỉ là trò vui nho nhỏ mà thôi, bổn tọa bằng lòng nhận thua.”
“Nhưng mà…”
Hắn cười khẽ nói: “Bổn tọa muốn nhìn thấy phản ứng của bọn họ khi nhận ra ngươi.”
Vừa nói, hắn giơ tay lên, cơn gió đen ngay lập tức cuốn đi tấm lụa mỏng che mặt ta.
Chung quanh nhất thời yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, có người run giọng nói: “Đại sư tỷ…”
Dận Hành lảo đảo bước tới: “Đại Sư Tỷ, thật sự là tỷ sao…”
Ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên: “Đại sư tỷ, tỷ là Thần Nữ Dao Cơ, tỷ chưa có chết, thật tốt…”
Ma Tôn cười lớn, vỗ đôi cánh đen, lui sang một bên: “Bổn tọa có thể không nhúng tay nữa, nhưng Thần Nữ sẽ can thiệp vào trận chiến của đám người phàm tục này sao?”
Mọi người trong tông môn đều nhìn ta.
Có người gan lớn trả lời: “Tất nhiên rồi! Đây là Đại sư tỷ của chúng ta.”
“Đại sư tỷ yêu thương chúng ta nhất, sao có thể nhẫn tâm nhìn chúng ta…”
Ta lạnh nhạt nói: “Việc của nhân gian ta không can thiệp nữa, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa bọn họ.”
Dận Hành sửng sốt: “Đại sư tỷ, tỷ… không quan tâm chúng ta nữa sao?”
“Tỷ thật sự nhẫn tâm nhìn chúng ta c.h.ế.t ở đây sao…”
Dận Chân chậm rãi bước về phía trước, nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt xẹt qua rất nhiều cảm xúc.
“Dận Nhạc, muội đã trở về rồi.”
Khóe môi hắn vẫn còn vết m.á.u chưa khô, đôi mắt đỏ bừng: “Trở về là tốt rồi.”
“Còn sống là tốt rồi.”
Nói xong, hắn muốn kéo tay áo ta, nhưng ta đã tránh đi.
“Dận Nhạc đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”
Trên đời này không còn đại sư tỷ của Huyền Thiên tông nữa.
Chỉ có Thần Nữ Dao Cơ.
Ta không thèm nhìn Dận Chân thêm lần nào nữa mà lạnh nhạt nói: “Ta sẽ không can thiệp vào chuyện ở nhân gian nữa. Ta chỉ bảo vệ hai người mà thôi.”
Nhưng mà.
Ta chưa kịp nói thêm lời nào thì cả hai đã từ chối.
Sư tôn cười nhẹ: “Thần Nữ, không cần đâu. Đây là chuyện của nhân gian. Mọi thứ trên đời đều có nhân quả. Xin Thần Nữ đừng nhúng tay vào thị phi của trần gian làm gì.”
Sư tôn lặng lẽ nhìn ta, mỉm cười dịu dàng.
Giống như khi chúng ta gặp nhau lần đầu vậy.
Người cúi xuống nhìn ta giữa trời tuyết.
Ta kìm nén sự bất an trong lòng, nói: “Sư tôn!”
Sư tôn cười khẽ: “Nếu ngươi còn chịu nhận ta thì hôm nay đừng can thiệp vào.”
Người giơ tay lên, ném lá bùa hộ mệnh cho ta.
Sau đó đột nhiên nhảy lên, thanh kiếm trên tay đánh thẳng về phía Dận Nguyên.
“Đồ nhi, nhìn cho kỹ.”
“Đây là món quà cuối cùng sư tôn dành cho con.”
Thanh kiếm mang theo khí thế mạnh mẽ cắt xuyên qua khoảng không, một kiếm xuyên qua giữa lông mày của Dận Nguyên.
Hồn phách nàng ta thoát ra khỏi cơ thể, vừa muốn bỏ trốn đã bị sư tôn đuổi theo, đốt cháy bằng nghiệp hỏa.
Hồn phách hư ảo trong lửa gào thét xin tha: “Sư Tôn tha mạng!”
“Đại sư tỷ… á á…Đại sư tỷ, cứu muội với…”
Tiếng gào thét tuyệt vọng và đau đớn khiến trái tim mọi người run rẩy.
Chỉ trong chốc lát, hồn phách của Dận Nguyên đã bị thiêu thành tro.
Thật sự hồn phi phách tán ngay trước mặt ta.
Tông Như cũng cúi người khấu đầu với ta: “Thần Nữ Đại sư tỷ, Tông Như không hiểu nhiều, nhưng ta hiểu được trên thế gian sống c.h.ế.t đều có số, đại sư tỷ không nên can thiệp mà phá vỡ quy tắc.”
“Nếu không có đại sư tỷ, Tông Như đã c.h.ế.t từ mấy năm trước rồi. Hôm nay cho dù có chết, ta cũng sẽ cống hiến một chút sức cho Tông Môn, thà rằng c.h.ế.t đứng chứ tuyệt đối không sống hèn nhát.”
Nói xong, đứa nhỏ này cực kỳ kiên định lùi lại một bước.
Nhưng khi cúi người với ta, đệ ấy không nhịn được run giọng nói: “Đại sư tỷ, thật tốt khi biết rằng tỷ chưa chết.”
Ma tôn thích thú nhìn qua bên này.
Ta lùi lại một bước để thể hiện thái độ của mình.
Không can thiệp vào nữa.
Sau 27 năm đánh cược với Ma Tôn, tâm tính của ta cũng đã thay đổi.
Đúng là Thần Nữ yêu chúng sinh.
Nhưng mỗi người trên đời đều có nhân quả riêng, sinh lão bệnh tử đều có số.
Không được cưỡng ép can thiệp.
Đó là trận chiến tàn khốc nhất của Huyền Thiên Tông trong suốt hàng trăm năm qua.
Sư Tôn tay cầm trường kiếm, không lùi lại dù chỉ nửa bước.
Người là người đứng đầu một tông.
Chỉ có thể c.h.ế.t đứng.
Không bao giờ sống hèn nhát.
Mang theo hàng trăm đệ tử trong tông môn chống chọi với sự liên hợp vây quét của mấy môn phái khác.
Đại sư huynh Dận Chân hai mắt đỏ hoe, kéo lê thân thể bị thương nặng của mình tiến vào sâu trong quân địch.
Kiếm thế mở ra, hắn không hề nghĩ tới sẽ sống sót trở về.
A!
Ta nghe thấy âm thanh quen thuộc.
Khi ngước mắt lên, vô số lưỡi kiếm đã xuyên qua n.g.ự.c Dận Chân, hắn đã dùng hết toàn lực một kiếm xuyên qua cổ tông chủ của một Tông Môn.
Ngón tay dần dần buông lỏng.
Hắn xuyên qua đao quang kiếm ảnh nhìn ta, muốn đi về phía ta, nhưng khó khăn lắm mới bước ra được một bước, cuối cùng vẫn không thể chống đỡ được nữa, nặng nề ngã xuống.
Hắn nhìn ta, môi mấp máy như muốn nói: “Dận Nhạc, ta xin lỗi.”
Nhưng ta đã nhìn đi chỗ khác.
Hắn đang gọi ai đó?
Trên thế gian này sớm đã không còn Dận Nhạc nữa rồi.
Có âm thanh nghẹn ngào vang lên.
Đệ tử nội môn Huyền Thiên Tông – Dận Chân, c.h.ế.t trận.