Diễn Viên Lấn Sân
Chương 104
Chương 104:
“Anh sẽ dạy thêm cho em… về cảnh quay ngày mai.”
Biên tập: Chuối
Giảng giải cho Tiên Kỳ xong, Cù Yến Đình uống hết nửa chai nước khoáng còn thừa, rồi cầm đũa lên khuấy bát mì sườn đã trương phềnh. Liếc thấy bóng người lắc lư, anh nghiêng đầu bắt gặp Lục Văn đang chạy đến gần.
“Em đi đâu thế?” Cù Yến Đình hỏi.
Lục Văn chui vào bên dưới chiếc ô, ngồi xuống ghế đẩu và đáp: “Đi mua cơm cho anh, đừng ăn mì nữa.”
Cù Yến Đình rút khăn ướt lau mồ hôi cho hắn, rồi bưng cơm thịt bò lên ăn một miếng, khá ngon, nhưng trời nóng quá làm anh chẳng thèm ăn mấy.
“Uống trà đá khai vị đi.” Lục Văn bảo: “Ăn nhiều vào.”
Cù Yến Đình xúc một thìa đầy đút cho hắn: “Ăn chung với anh đi.”
Ekip chương trình đi ăn cơm rồi, những nhân viên khác đều tản ra nghỉ ngơi, xung quanh không một bóng người. Lục Văn nghiêng người ăn hết thìa cơm, lười chẳng muốn bóc đũa nên để Cù Yến Đình đút cho ăn.
Từ lúc chuẩn bị đến khi bấm máy, thời gian trôi nhanh quá chẳng kịp nghĩ ngợi gì, Cù Yến Đình hỏi: “Chương trình sắp ghi hình xong rồi phải không?”
Lục Văn đáp “Ừm”, như thời lượng của một chương trình thực tế bình thường thì phải kết thúc từ tuần trước rồi, nhưng từ lúc phát sóng đến nay hot quá nên ekip chương trình muốn quay thêm tí nữa, thế mới có chuyện quay tới tận giờ.
Cù Yến Đình lầm bầm: “Ngoại trừ tập đầu tiên khá cứng nhắc và lúng túng thì về sau suôn sẻ phết đấy chứ nhỉ, không gặp sự cố gì cả.”
Lục Văn hơi chột dạ, hắn vừa phát ngôn gây sốc trước ống kính, làm cả biên tập viên cũng phải chết sững, chủ động đảm bảo rằng sẽ cắt nối và chỉnh sửa thật cẩn thận. Nhưng nói cũng nói rồi, kệ thôi.
Buổi chiều tiếp tục quay phim, diễn viên cần phải tút tát lớp trang điểm liên tục và phải thiết kế lại ánh sáng nữa, cảnh Mạnh Xuân Đài và Đào Tố Nghi gặp nhau quay hết trọn một ngày.
Cù Yến Đình nắm quyền lãnh đạo tuyệt đối, nhưng hết sức chú trọng ý kiến của các tổ, không hề qua loa với bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào, hiệu quả của từng khung hình được kiểm soát chặt chẽ và chuyên nghiệp.
Công việc kết thúc trước khi mặt trời lặn, tổ A quay về khách sạn nghỉ ngơi, Cù Yến Đình đi một mình sang tổ B giám sát, buổi tối quay về khách sạn tăng ca – kiểm tra cảnh nền quay ban ngày.
Đoàn phim bố trí như thường lệ – tách tầng của diễn viên và các tổ công việc ra, Lục Văn trên tầng 7, Cù Yến Đình chuộng yên tĩnh, ở trong căn phòng cuối hành lang tầng 8.
Tôn Tiểu Kiếm quá hiểu cái nết của ông tướng nhà mình nên vào phòng cái là bám rịt theo Lục Văn không rời nửa bước, mới quay phim ngày đầu tiên, đâu thể để người ta đồn thổi rằng là nam chính đêm hôm khuya khoắt mò vào phòng đạo diễn được.
Ngày hôm sau, tổ A quay trong một dinh thự bề thế trên trấn cổ, hửng sáng nhỏ vài giọt mưa, kết hợp với tòa nhà cũ kĩ mang đậm phong cách Đông Nam Á làm tăng cảm giác tháng năm thăng trầm.
Lục Văn sắp đối diễn lần đầu tiên với Dư Hiếu Khanh, tâm trạng nhân vật khá bình thường nên không cần lo lắng gì nhiều, quá trình quay phim ban sáng rất nhẹ nhàng.
Hắn không biết rằng Cù Yến Đình đã tự nhúng tay vào việc sắp xếp lịch trình quay phim, cố gắng xếp cho cảnh diễn của nam chính và nam phụ đi theo trình tự phát triển của câu chuyện, giúp hắn có đủ thời gian làm quen, nhập vai và thấu tỏ, giảm bớt áp lực.
Sau khi bố trí hiện trường xong, Cù Yến Đình cầm bộ đàm, tiếng hô “Action” vang vọng trong phòng khách.
Mạnh Xuân Đài đi từ ga tàu đến nhà họ Đường, âu phục bẩn thỉu dúm dó của anh ta quá đỗi khác lạ với tòa dinh thự bề thế trang nhã, đám tôi tớ quan sát anh ta bằng ánh mắt quái đản – trước giờ trong nhà Đường Đức Âm chưa từng xuất hiện vị khách nào bần hàn đến vậy.
Nhưng Mạnh Xuân Đài hết sức ung dung, được quản gia dẫn vào phòng khách kiểu Tây, sau khi dừng bước thì lơ đễnh nhìn quanh. Chân nến mạ vàng và tinh dầu tán hương đều là hàng Pháp cả, hoa văn khắc trên đồng hồ Mantle là Thần Mặt Trời trong Thần thoại Hy Lạp, bình cà phê trên bàn được làm từ bạc nguyên chất chạm trổ tinh xảo và đến từ nước Anh.
Hàng ngoại nhập xa xỉ khắp cả căn phòng, Mạnh Xuân Đài biết cả, từng chơi rồi, thậm chí chơi chán còn thưởng cho đám bạn nhậu. Tiếc rằng anh ta đã lụn bại, chẳng còn đồ đạc, chẳng còn bạn bè.
Mạnh Xuân Đài ôm sự kiêu căng ngạo mạn và tự ti chán chường, nhếch khóe miệng tứa máu và gọi “Cậu”.
Đường Đức Âm mặc trường sam nhạt màu ngồi ngay ngắn trên ghế sofa bằng da, trong mắt lóe sự giễu cợt, ba năm trước lão lên Bắc Bình, anh công tử họ Mạnh này mắt cao hơn đầu, phải để mẹ giục mới chịu gọi cậu.
Hôm nay hổ lạc đồng bằng, nom đã hiểu được rằng lúc con người ta gặp nạn, thứ rẻ mạt nhất chính là khí phách.
Đường Đức Âm ngước mắt lên, trong ấy chỉ còn sự yêu thương, lão đáp: “Mau ngồi đi, thời buổi này từ Bắc Bình đến Quảng Châu khó lắm chứ đùa, may mà yên ổn tới nơi.”
Mạnh Xuân Đài ngồi xuống bên cạnh đáp: “Đủ điều bất đắc dĩ cháu mới phải quấy rầy cậu.”
“Nói gì thế.” Đường Đức Âm phủi phủi đầu gối hắn, nhẫn ban chỉ bằng phỉ thúy trên tay hút mắt vô cùng: “Sao mặt bị thương thế kia?”
Mạnh Xuân Đài là con mồi của nhiều phe phái tại Bắc Bình, phải trốn đông trốn tây vất vả khổ sở, nhưng vẫn giữ cái sĩ diện của cậu ấm, nào chịu thừa nhận mình bị đám dân đen đánh nhừ đòn ở nhà ga.
Đào Tố Nghi im lặng đứng bên, đỡ lời thay anh: “Anh họ bị người ta đánh ạ.”
Đường Đức Âm lập tức sai quản gia đi gọi bác sĩ người Belarus đến đây, rồi lệnh cho tôi tớ chăm sóc Mạnh Xuân Đài chu đáo. Sắp xếp xong xuôi, lão hỏi: “Còn nhớ Tố Nghi không?”
Mạnh Xuân Đài rủ làn mi, khẽ gật đầu.
Đường Đức Âm nói: “Nó nhớ nhung cháu suốt đấy, hôm qua cứ nài nỉ cậu cho nó đến nhà ga đón cháu về.”
Đào Tố Nghi ngượng ngùng vén tóc. Cha nàng là em ruột của Đường Đức Âm, làm sĩ quan mãi Nam Kinh xa xôi, bặt vô âm tín đã lâu, còn mẹ nàng bệnh chết vào một năm trước. Ngoài bác ruột Đường Đức Âm ra thì nàng chỉ còn một người thân duy nhất là ông ngoại tận San Francisco xa tít mù khơi.
Dường như Đường Đức Âm xót Mạnh Xuân Đài lắm, gọi quản gia lấy đồng bạc và ngân phiếu đã chuẩn bị sẵn, lão nói: “Số tiền này cháu cứ cầm lấy tiêu vặt, ngày mai gọi thợ may đến đo kích cỡ, làm vài bộ âu phục với trường sam, sau này thiếu gì cứ nói với quản gia.”
Từ bé Mạnh Xuân Đài đã chỉ biết vung tiền, nhưng anh hiểu cái cảnh ăn nhờ ở đậu. Anh từng nghe mẹ nói Đường Đức Âm là Hội trưởng Thương hội, rất có uy tín và chỗ đứng, sở hữu vô số cửa hàng, đầu mối và công ty mậu dịch.
Anh nói: “Xin cậu hãy bố trí cho cháu một chức vụ nào cũng được chứ cháu không thể ăn không ngồi rồi.”
“Cháu có chí tiến thủ là tốt, nhưng đừng vội.” Đường Đức Âm cười bảo: “Cháu mới đến, việc đầu tiên là phải nghỉ ngơi cho lại sức, cứ đi chơi đó đây giải sầu đã.”
Mạnh Xuân Đài đành thôi, sau khi nói lời cảm ơn đầy chân thành, anh theo người đầy tớ già đi gặp bác sĩ người Belarus xử lý vết thương, Đào Tố Nghi không yên tâm, đắn đo một lúc cũng đi theo.
Đường Đức Âm vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ bằng phỉ thúy, chờ tiếng bước chân đi xa, lão nói với quản gia: “Hầu hạ cậu Mạnh cho tử tế vào.”
Cảnh quay này suôn sẻ hơn trong dự đoán, có Dư Hiếu Khanh trấn giữ, trạng thái của các diễn viên khá ổn. Tiếp theo chủ yếu là Lục Văn và Tiên Kỳ đối diễn với nhau, độ ăn ý của hai người ngày một cao.
Đất diễn chia thành chính và phụ, cảnh tình cảm trong giai đoạn đầu khá nhẹ nhàng, không phí công Cù Yến Đình hướng dẫn, anh xem Lục Văn “yêu đương” bằng góc độ của người ngoài mà thấy lạ thật.
Mạnh Xuân Đài ổn định cuộc sống tại Quảng Châu, cứ tưởng sẽ phải nhìn sắc mặt người khác, không ngờ Đường Đức Âm đối xử với anh vô cùng tốt, rất hay bảo quản gia nhét tiền cho anh.
Mạnh Xuân Đài tiếp tục hưởng thụ tháng ngày ăn ngon mặc đẹp, nhưng trải qua cảnh cửa nát nhà tan, tính tình anh trở nên trầm lặng và sợ cuộc sống này sẽ có ngày biến mất.
May thay có Đào Tố Nghi, hai người sớm chiều sống chung dưới một mái nhà, Mạnh Xuân Đài nhận được sự quan tâm chăm sóc của Đào Tố Nghi. Anh biết cô em họ đương độ trăng tròn thầm mến mình, mà Đào Tố Nghi cũng cho anh sự an ủi có một không hai.
Mạnh Xuân Đài là kẻ trăng hoa thành thói, hồi ở Bắc Bình từng nuôi danh linh, theo đuổi vũ nữ, dây dưa với nữ sinh Sư phạm và số tiểu thư đài các dính tai tiếng với anh ta thì nhiều khôn kể.
Hôm nay sa sút, không ngờ vẫn còn em họ thích mình, xem ra ông trời không bạc đãi anh ta.
Đào Tố Nghi muốn cho Mạnh Xuân Đài một khởi đầu vui vẻ, bèn dẫn anh đi đó đây giải sầu, nào dạo chợ hoa, nào đi ăn chè, nào xem phim chiếu bóng mới ra. Nói thật thì toàn mấy trò giải trí của con gái, Mạnh Xuân Đài không hứng lắm nhưng được cái thích đi cùng Đào Tố Nghi.
Bạn học hẹn Đào Tố Nghi ra ngoại thành chơi, nàng bèn kéo Mạnh Xuân Đài đi cùng, cả đám nam nữ trẻ tuổi cười cười nói nói, Mạnh Xuân Đài hiếm khi vui vẻ như vậy, thổi ngay một đoạn kèn harmonica tặng Đào Tố Nghi.
Nhạc cụ sẽ được hậu kỳ lồng tiếng, nhưng Lục Văn vẫn thổi một bài du dương – vào tối mấy ngày hôm trước sau khi xong việc, hắn học thuộc lòng kịch bản rồi tự luyện một mình.
Cảnh quay này được thực hiện trong công viên, thu âm trực tiếp nên không thể bật cả quạt điện mini. Tóc mai Cù Yến Đình ướt đẫm mồ hôi, anh nhìn chằm chằm hình ảnh đặc tả Mạnh Xuân Đài thổi kèn harmonica trong monitor, lúc hô dừng giọng nói dinh dính vì nóng.
Nghỉ giải lao 5 phút, Nhâm Thụ mở nắp chai nước to và đùa bảo: “Ăn dấm chua đấy à?”
Cù Yến Đình ngẫm nghĩ một lúc, phủ nhận: “Nào có.”
Nhâm Thụ uống vài hớp nước, quệt miệng một cách cục mịch: “Chém gió cái gì, mắt cứ nhìn lom lom ấy.”
“Chẳng lẽ tôi phải quay sang nhìn cậu chắc?” Cù Yến Đình xếp gọn kịch bản phân cảnh lộn xộn: “Nóng chết mất, chả muốn cãi nhau với cậu đâu.”
Nhâm Thụ cười bảo: “Anh có lòng tốt nhắc nhở mà, cậu phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, bây giờ mới chỉ yêu đương trong sáng thôi đấy, chờ đến lúc quay cảnh nóng, anh sợ cậu không chịu nổi đâu.”
Cù Yến Đình cười mắng: “Cái đồ nhảm nhí này.”
Xong việc trời hẵng sáng, Lục Văn sắp chết ngộp trong áo sơ mi và quần tây đến nơi rồi, thay đồ xong xỏ đôi dép tông lào, trông thấy Cù Yến Đình xách túi đứng đợi dưới gốc cây si già.
Nhân viên công tác quanh đây vẫn chưa về hết, Lục Văn thong thả bước đến hỏi: “Đạo diễn Cù hôm nay có sang tổ B nữa không?”
4 giờ sáng mai làm việc nên tối nay phải nghỉ sớm, Cù Yến Đình đáp: “Không sang, tan làm luôn.”
Ngõ ngách trong trấn cổ chật chội ngoằn ngoèo, đoàn phim quay ngay trên đường nên không tiện lái xe vào mà phải đỗ ở rất xa, Lục Văn xách túi cho Cù Yến Đình, sánh bước chậm rãi ra ngoài.
Đến nơi không người, Lục Văn móc chìa khóa xe trong túi quần và bảo: “Đạo diễn Cù ơi, em đưa anh đi hóng gió nhé?”
Cù Yến Đình không biết đi hóng gió kiểu gì nhưng vẫn gật đầu ngay: “Được.”
Có một chiếc xe đạp kiểu cũ dựng bên dưới hàng rào sắt của công viên, Lục Văn bước đến mở khóa, móc túi lên ghi đông xe đạp, giò dài vung qua ngồi lên yên xe, sau đó bóp chuông reng reng như đang chơi đùa.
Cù Yến Đình cười bảo: “Em lấy đâu ra cái xe đạp này thế?”
Lục Văn nói: “Em mượn của đoàn phim Tình Yêu Thời Chiến đấy, mau lên đi.”
Cù Yến Đình bước tới ngồi vào chỗ đằng sau, một tay vòng quanh eo Lục Văn, cưỡi xe đi dạo phố, áo phông dập dìu trong làn gió đêm hẵng hầm hập hơi nóng, đột nhiên xe đạp nảy bật lên, anh kêu thành tiếng.
“Sao thế?”
“Không sao, dập đau cả mông.”
“Làm em sợ quá, cứ tưởng anh kẹt chân vào trong bánh xe cơ.”
“Em nghĩ anh là trẻ con chắc?”
Từ khi vào đoàn, hai người không có cơ hội ở chung một mình chứ đừng nói đến đi hóng gió, Cù Yến Đình nắm chặt áo phông của Lục Văn, lúc quay phim anh không ghen nhưng mấy hôm nay chỉ được nhìn chẳng được sờ nên trong lòng nhớ nhung mà thôi.
Cù Yến Đình ngửa đầu hỏi: “Hàng ngày xong việc em làm gì?”
“Đọc kịch bản, tập thể hình.” Lục Văn xoay người lại mách lẻo: “Tôn Tiểu Kiếm cứ bám riết em thôi, em sắp trầm cảm đến nơi rồi!”
Cù Yến Đình vỗ lưng hắn: “Em nhìn đường đi!”
Họ đạp xe đến gần khu danh lam thắng cảnh, tại thời tiết nóng bức mà ít du khách lắm, hàng quán vắng vẻ quạnh hiu, đúng lúc cả hai thấy khát, bèn dừng chân trước quán bán đồ giải khát.
Cửa hàng không to, Lục Văn và Cù Yến Đình chọn một bàn gần quạt nhất rồi gọi chè xoài bưởi và kem dừa, ngồi đối diện ăn với nhau.
Rất nhiều diễn viên đến đây quay phim đều vào quán này ăn, trên tường dán biết bao ảnh lưu niệm, Lục Văn bảo: “Giống mấy quán gần trường học vậy, trước cổng trường cấp 3 của em cũng có.”
“Trường anh cũng thế.” Cù Yến Đình đáp: “Có dạo ngày nào anh cũng đến.”
Đây là thánh địa yêu đương, Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm rất hay hẹn hò ở mấy chỗ như này, Lục Văn hỏi: “Anh đi với ai?”
Cù Yến Đình hỏi vặn lại: “Thế em đi với ai?”
Lục Văn đáp: “Đám Minh Tử đó, thỉnh thoảng em có mời ban nhạc đi uống nước nữa.”
Cù Yến Đình cười bảo: “Anh đi làm thêm.” Quán ăn nhỏ là lựa chọn hàng đầu của anh, thỉnh thoảng có món nào thừa không để qua đêm được thì ông chủ sẽ giữ lại cho anh để anh mang về làm một bữa ngon cho Nguyễn Phong.
Kem dừa tan ra trên đầu lưỡi, Lục Văn bắt đầu tưởng tượng: “Nếu tan học em đi uống trà sữa, gặp anh đang làm thêm thì liệu mình có viết nên một câu chuyện tình yêu không anh?”
Cậu ấm nhà giàu trúng tiếng sét ái tình với học sinh nghèo, sau đó ngày nào cũng đến ăn kem, đợi tới khi người ta tan ca thì hộ tống về nhà. Một ngày nào đó, học sinh nghèo nhét tờ giấy dưới cốc kem, viết rằng “Anh cũng thích em”.
Lục Văn thả trí tưởng tượng bay cao bay xa, trên mặt nở nụ cười ngây ngô.
Cù Yến Đình ngẫm nghĩ chốc lát và nói: “Lúc đó anh học lớp 11, em vừa tốt nghiệp tiểu học lên lớp 7, ai thèm viết nên câu chuyện tình yêu với em.”
“Móa.” Lục Văn như giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, cụt hứng bảo: “Lớp 7 em đẹp trai ngời ngời đấy nhé!”
Rời khỏi quán kem, Lục Văn chở Cù Yến Đình đi lượn trên con đường quanh biển, về đến khách sạn thì trời đã tối.
Bước vào thang máy, Cù Yến Đình quẹt thẻ ấn tầng 8, trông thấy Lục Văn cũng định quẹt thẻ, anh bèn duỗi tay che nút bấm và chủ động mời: “Tối nay đến phòng anh đi.”
Tổ đạo diễn và tổ quay phim ở cùng tầng 8, Nhâm Thụ ngay sát vách, Lục Văn nghĩ thôi là thấy kích thích rồi, đã nghiện còn ngại bảo: “Có ổn không, có bất tiện quá không anh.”
Cù Yến Đình muốn nói “Em đừng giả vờ giả vịt nữa”, nhưng nhớ lại đoạn hội thoại trong quán kem, anh bảo: “Nể mặt em đẹp trai ngời ngời, còn chờ anh tan ca nữa, anh sẽ…”
Ting, cửa thang máy đến tầng 3 mở ra, hai nhân viên hậu cần xách cơm hộp đóng gói từ nhà hàng bước vào và chào hỏi: “Đạo diễn Cù, thầy Lục.”
Cù Yến Đình gật đầu, cửa thang máy khép lại, bốn người im lặng nhìn con số tăng lên.
Bỗng nhiên, Lục Văn hỏi một câu hết sức gợi đòn: “Thầy Cù ơi, anh sẽ làm sao cơ?”
Cù Yến Đình muốn đạp cho hắn phát, anh bất chấp khó khăn đáp: “Anh sẽ dạy thêm cho em… về cảnh quay ngày mai.”
Đến tầng 8, Cù Yến Đình bước ra trước, Lục Văn nối gót theo sau, lại còn tận tâm móc kịch bản ra nữa chứ. Cửa thang máy khép lại, hai nhân viên hậu cần đằng sau cánh cửa đưa mắt nhìn nhau.
“Ờm thì, cảnh quay ngày mai của thầy Lục…”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì… là cảnh giường chiếu?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!