Diễn Viên Lấn Sân - Chương 108
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Diễn Viên Lấn Sân


Chương 108


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 108:

Lục Văn nhớ lần đầu mình ra nước ngoài tham gia trại hè hồi còn bé, nhìn gì hay cũng gọi điện thoại khoe Lục Chiến Kình và ông luôn luôn kiên nhẫn lắng nghe hết lần này đến lần khác, chẳng cần biết lệch múi giờ, chẳng cần biết ông có đang làm việc hay không.

Biên tập: Chuối

Người trong studio đã về gần hết, Cù Yến Đình vẫn ngồi im tại chỗ, sắp xếp chồng kịch bản hết lần này đến lần khác, tới khi Lục Văn tẩy trang xong xuôi bước ra, anh mới dừng tay và đứng dậy.

Xe đạp đã trả cho đoàn phim bên cạnh, Lục Văn và Cù Yến Đình bước trên đường phố, rạng sáng trời hẵng tối đen, côn trùng có cánh hùa nhau bu quanh đèn đường, nghe rõ cả tiếng vo ve.

Còn nhiều quán cơm bán đồ ăn khuya vẫn chưa dọn hàng, hai người chọn đại một quán, ngồi xuống ven đường và gọi một bát mì vằn thắn súp gà thơm ngon ngọt nước.

Theo nội dung câu chuyện, Mạnh Xuân Đài ngày một gầy đi nên dạo gần đây Lục Văn bắt đầu giảm béo, hắn nói: “Em ăn hai miếng hoành thánh nhỏ xíu là được rồi.”

Cù Yến Đình cho Lục Văn ăn trước rồi bỏ thêm bảy tám thìa bột ớt, biến hoành thánh thành màu đỏ au, anh gắp một đũa lên ăn, đôi môi ửng hồng trong hơi nóng hầm hập.

Bất chợt, Cù Yến Đình hỏi: “Chú nói gì?”

Lục Văn chat chít với Cố Chuyết Ngôn vào ban trưa nên không hỏi kỹ, nghỉ giải lao buổi chiều gọi thẳng cho Lục Chiến Kình luôn, gọi xong không tiện nói trong studio. Cù Yến Đình đau đáu việc này mãi, không khỏi giục giã: “Em nói mau đi.”

Lục Văn cười nói: “Sao thế? Anh nóng lòng muốn kết hôn với em à?”

“Anh…” Một ngày có quá nhiều việc Cù Yến Đình phải lo nghĩ nên sau khi tan làm, bao giờ cũng hơi đù đờ tí, anh bực dọc nói: “Em cứ nhử anh mãi thế.”

Lục Văn trả lời: “Thực ra cũng chẳng có gì để kể hết, vì ý của bố em là thế này.”

Cù Yến Đình vẫn bất ngờ lắm, bản thân anh đã cảm thấy rất đỗi hài lòng với cuộc sống hiện giờ rồi, không ngờ có thể tiến thêm bước nữa. Chiếc đũa khựng lại giữa không trung, anh mở to mắt thể hiện sự chờ mong.

Lúc Lục Văn gọi điện anh cũng có phản ứng này, hắn tưởng Lục Chiến Kình chỉ đang ganh đua với bố Cố Chuyết Ngôn thôi, hoặc là buột miệng nói ngay lúc ấy chứ không làm thật.

Ấy thế mà Lục Chiến Kình lại thừa nhận chắc nịch, lúc đó Lục Văn cầm di động đờ người nửa phút.

“Ý của bố em là…” Lục Văn chống khuỷu tay lên mặt bàn, hai bàn tay đỡ cằm: “Bố không coi em là một ngôi sao, không coi anh như một đạo diễn, trong mắt bố, hai đứa mình là con trai cưng của bố và con trai cưng của nhà người ta.”

Dường như hơi cay của bột ớt đang chậm rãi ngấm vào người làm vòm họng Cù Yến Đình nóng rực, anh mất cha mất mẹ bao nhiêu năm, hóa ra vẫn còn một ngày được bậc cha chú coi như “cục cưng”, quả là điều xa xỉ với anh.

Thực ra Lục Chiến Kình không để ý đến giới giải trí, không quan tâm nào chìm nào nổi. Ông giống như vô vàn bậc phụ huynh khác, mong sao quan hệ của Lục Văn và Cù Yến Đình được ổn định vững bền và đi đến hôn nhân như vô vàn những cặp đôi nam nữ khác.

Lục Văn: “Cơ mà bố em có nói đây là chuyện giữa hai đứa mình, quyết định cuối cùng do chính chúng ta chọn.”

Cù Yến Đình hỏi: “Rồi em trả lời thế nào?”

Ngay lúc ấy Lục Văn đang mải ngơ ngác, vừa cảm động vừa kinh ngạc nên chẳng nghĩ được gì: “Em định đồng ý luôn cơ, mà bố bảo em hỏi ý kiến của anh đã.”

Lời nói nguyên bản của Lục Chiến Kình là như thế này: “Con đồng ý thì có tác dụng gì, nóc nhà con là ai hả?”

Cù Yến Đình cầm lòng chẳng đặng nói: “Chú nom thì nghiêm khắc nhưng thực chất rất rất yêu em.”

“Vâng… em biết.”

Lục Văn vặn nắp chai nước khoáng uống cho trơn họng, thừa nhận bằng vẻ ngượng nghịu, Lục Chiến Kình còn nói: “Tốt nhất là hai đứa nên đi làm giấy tờ đi, vì bố đã nói chắc như đinh đóng cột trước mặt lão Cố rồi.”

Lục Văn hỏi: “Bố muốn chúng con kết hôn thật hay chỉ là vì ganh đua thôi đấy?”

Lục Chiến Kình đáp: “Ganh đua? Con có gì đáng giá để bố đua với người ta hả, người ta có con cũng phải có, không để con thua kém người ta là bố đã cảm tạ trời đất rồi.”

Chút cảm động cuốn theo gió bay mất, Lục Văn thầm nghĩ dù gì thì có rất ít trường hợp kết hôn đồng tính, không khỏi lo lắng nói rằng: “Nhỡ thầy Cù không đồng ý thì phải làm sao bây giờ?”

Lục Chiến Kình bảo: “Thấy con tỏ tình rầm rộ ngay trên sóng truyền hình mà người ta vẫn không đồng ý thì bố nghĩ con cách ngày bị đá không còn xa đâu.”

Lúc ấy Lục Văn đang nghe điện thoại trong vườn hoa nhà họ Đường, đón nắng chói chang gào ầm lên: “Bố không thể đặt ngôi sao hi vọng vào con một lần được à?! Con bị đá thì có ích gì với bố đâu?!”

Lục Chiến Kình hỏi vặn lại: “Từ bé đến lớn con đã làm gì có ích cho bố chưa?”

Lục Văn nghẹn họng tức xì khói đầu, quệt sạch mồ hôi, đần mặt một lúc mà chẳng nghĩ ra cái gì, cuối cùng đành khen mình 8, khen địch 10: “Con kế thừa và phát huy sự đẹp trai của bố.”

Rốt cuộc Lục Chiến Kình cũng bật cười, hỏi han rằng: “Bao giờ về.”

“Còn lâu, mới quay được một phần ba thôi.” Lục Văn nhớ lần đầu mình ra nước ngoài tham gia trại hè hồi còn bé, nhìn gì hay cũng gọi điện thoại khoe Lục Chiến Kình và ông thì luôn luôn kiên nhẫn lắng nghe hết lần này đến lần khác, chẳng cần biết lệch múi giờ, chẳng cần biết ông có đang làm việc hay không.

Khi hắn dần trưởng thành, càng ngày càng hay xa nhà, nhưng càng ngày càng ít gọi điện… Lục Văn nói: “Bố ơi, con với thầy Cù nhớ bố lắm.”

“Ừm.” Lục Chiến Kình dừng lại chốc lát mới đáp lời: “Ra ngoài phải chăm sóc lẫn nhau, đừng làm việc mệt quá.”

Lục Văn gật gật đầu với nắng gắt: “Thế con đi quay phim đây.”

Sắp cúp máy, Lục Chiến Kình nói: “Tán dóc với con cả buổi rồi, chuyển lời đến Tiểu Đình giúp bố.”

Bên lề đường chỉ còn bàn của họ, hoành thánh trước mặt cũng chẳng còn hơi nóng hầm hập nữa, Cù Yến Đình ăn no rồi lau miệng, đôi môi đỏ bừng vì cay chưa kịp phai màu, hỏi xong thì căng thẳng mím lại: “Chú nói gì với anh?”

Lục Văn thuật lại lời nói của Lục Chiến Kình bằng ngôi thứ nhất – “Có kết hôn hay không là chuyện của các con, nhưng chú mong con sẽ đồng ý, để sau này sống ở Nam Loan lâu không còn thấy ngại nữa và trong quan hệ người thân con được có cha thêm lần nữa, chú cũng muốn nghe con gọi chú một tiếng bố đàng hoàng, chính đáng.”

Cù Yến Đình ngơ ngác, ngọn đèn xung quanh và ánh sao trên bầu trời đêm rót vào đáy mắt anh như dòng nước chảy xuôi, dập dềnh gợn sóng, sáng ngời ướt át, khi chực ứa nước thì bị bàn tay anh chặn kín.

Xung quanh chẳng có thứ gì được gọi là lãng mạn cả, trong một quán mì thô sơ, hai cơ thể mệt mỏi cả ngày trời, đằng trước đằng sau là phố phường ngập ngụa khói bụi.

Nhưng Lục Văn không đợi được nữa rồi, hắn hỏi: “Cù Yến Đình, anh có bằng lòng kết hôn với em không?”

Hạ tay xuống, vành mắt Cù Yến Đình đỏ ửng, anh đáp: “Bằng lòng, anh bằng lòng.”

Thế này là cầu hôn ư? Không ai chắc chắn hết, vì nó qua quýt như những lần đùa giỡn bình thường, không cần nghi thức rườm rà, nhẹ nhàng bật thốt khỏi miệng nhưng chẳng vương do dự.

Đã nửa đêm, Lục Văn và Cù Yến Đình nắm tay nhau đi dạo trên vỉa hè.

Sờ chiếc nhẫn trơn nhẵn trên ngón áp út, Cù Yến Đình nói: “Quay phim xong, nếu doanh thu phòng vé ổn thì anh sẽ mua nhẫn kim cương to bự cho em.”

Lục Văn siết chặt năm ngón tay và hỏi: “Nhỡ doanh thu phòng vé không ổn thì sao?”

Cù Yến Đình đáp: “Thế thì đành giản dị thôi vậy.”

Lục Văn nói: “Mấy carat?”

Cù Yến Đình lắc đầu: “Mơ à, bạc 999 thôi.”

Nhằm mục đích được đeo nhẫn kim cương to bự, thời gian sau Lục Văn dốc hết sức quay phim, không chỉ nghiêm khắc với bản thân mình mà còn lấy tư cách của nhà đầu tư để siết chặt yêu cầu với toàn bộ đoàn phim.

Tiếc rằng hắn cười đùa cợt nhả, trêu mèo chọc chó thành thói, làm mọi người cứ tưởng hắn đang đùa.

Trong phim, Mạnh Xuân Đài thành công thoát khỏi sự khống chế của Đường Đức Âm, trốn đông trốn tây trong Quảng Châu hòng giữ mạng, nhưng thế lực của Đường Đức Âm trải rộng, huy động quan hệ khắp nơi nhằm tóm được anh.

Nhà ga và bếu tàu đều có thuộc hạ của Đường Đức Âm, Mạnh Xuân Đài bị vây trong thành phố và phải đổi chỗ dừng chân liên tục. Bản thân mình còn không lo nổi, anh đành bỏ lại Đào Tố Nghi, chứ để nàng theo anh thì chẳng chắc đã giữ được mạng.

Trong phần này gồm nhiều cảnh quay ngoài trời, lấy cảnh, quay phim, ngày nào tổ A cũng phải chạy đây chạy đó khắp trấn cổ, vất vả là chuyện đương nhiên, khó nhăn nhất là chống chọi với nhiệt độ cao ngoài trời.

Không ít nhân viên công tác và diễn viên xuất hiện triệu chứng cảm nắng, Cù Yến Đình lập tức cho người bệnh nghỉ ngơi, đồng thời thả chậm tốc độ quay phim, trong trường hợp bất khả kháng ấy, tiến độ quay phim bị trì hoãn rất nhiều.

Cù Yến Đình là người bận rộn nhất, anh phải quản lý cả hai tổ AB, sau khi xong việc phải tăng ca – kiểm tra lại phim và thường phải tổ chức đọc kịch bản để giảng giải cho các diễn viên về cảnh diễn. Từ lúc vào đoàn đến nay, anh chưa được một ngày ngơi tay.

Cơ thể giấu trong chiếc áo phông gầy yếu quá đỗi, ống quần cũng từ từ rộng thênh, Cù Yến Đình cầm loa đi đi lại lại trong studio, rất hay có người đùa bảo tay anh nhỏ tí như bóp cái gãy luôn.

Lục Văn bước tới véo một phát thật, nhẹ thôi, rồi hắn nhét vào tay Cù Yến Đình viên socola nhân hạt phỉ giàu calo. Sau đó cứ mỗi ngày một viên, hôm thì socola nhân rượu, hôm thì socola truffle, hắn sợ Cù Yến Đình mệt quá sẽ tụt huyết áp.

Cuối tháng mưa liền ba ngày, nhiệt độ rốt cuộc cũng giảm xuống tí xíu, địa điểm quay chuyển sang một dãy nhà trọ kiểu châu Âu cổ kính.

Chủ nhà là một bà cụ cao tuổi, Mạnh Xuân Đài thuê một căn phòng, thu xếp ổn thỏa trong thời gian ngắn ngủi, anh không dám ra ngoài, ngày nào cũng canh chừng bên cửa sổ và ngẩn ngơ hết cả ngày trời.

Mạnh Xuân Đài không tưởng tượng nổi tương lai của mình rồi sẽ ra sao, liệu có sống được chăng? Mà sống được thì sao chứ, khác nào con côn trùng rúc trong khe nước đâu, thà bị người ta chém phát chết tươi còn hơn.

Lần đầu tiên gánh chịu món nợ khổng lồ, sợ sệt mà chẳng dám chết; khi rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, tuyệt vọng mà chẳng dám chết; khi bị đủ các phe phái truy lùng, sống trong nguy hiểm mà chẳng dám chết.

Mạnh Xuân Đài biết mình nhu nhượng, nhưng đến lúc này đây, anh không rõ rốt cuộc là nhu nhược hay không còn sợ nữa rồi. Nhưng anh hiểu, Đường Đức Âm không có được Lục Bảo thì sẽ không chịu dừng tay.

Món báu mà cha anh quý nhất đã ép anh đến cảnh sống dở chết dở. Anh muốn bán đi nhưng một khi Lục Bảo bại lộ sẽ rước phải phiền phức vô cùng đau đầu, xung quanh toàn là những con sói đánh hơi mùi máu và khao khát miếng thịt trong tay anh.

Mãi đến ngày chủ nhật của một tháng sau, Mạnh Xuân Đài lặng lẽ ra ngoài, anh biết tuần nào Đào Tố Nghi cũng đến nhà thờ làm lễ nên anh muốn trộm ngắm nàng.

Mạnh Xuân Đài đợi trong nhà thờ mãi mà chẳng thấy bóng Đào Tố Nghi đâu, đành phải hỏi bà xơ. Sơ nói cho anh biết, Đào Tố Nghi sẽ không đến nữa đâu và nàng cũng rời khỏi trường học của giáo hội rồi.

Mạnh Xuân Đài dám chắc đã xảy ra chuyện gì đó bèn hỏi đi hỏi lại, sơ tiết lộ cho anh rằng Đào Tố Nghi nghe theo sự sắp xếp của gia đình, đã đính hôn cách đây không lâu, chắc chẳng mấy sẽ đi lấy chồng.

Nhưng anh không biết, sự thật là Đào Tố Nghi bụng mang dạ chửa, bị Đường Đức Âm đưa về quê.

Mạnh Xuân Đài mất hết hy vọng, niềm an ủi duy nhất trong cõi đời anh đã chẳng còn nữa, thần kinh vốn chần chừ trên bờ bực sụp đổ, rốt cuộc đứt lìa.

Anh nghĩ tới cái chết.

Quay về nhà trọ, phòng của Mạnh Xuân Đài nằm trên tầng 3, anh vịn lan can bước từng bậc lên cầu thang, thảm trải sàn bẩn thỉu dày nặng vang lên tiếng sột soạt dưới lòng bàn chân.

Mùi phấn son xộc vào khoang mũi, một cô gái bước xuống từ đằng trước.

Mạnh Xuân Đài dừng lại trên bậc thang chật chội, trông thấy đôi giày cao gót nhọn hoắt của người ta, sườn xám đỏ tươi roi rói và lên nữa là gương mặt đẹp tuyệt trần.

Từ lâu đã nghe trong khu nhà trọ này có một ả gái điếm cao cấp tên là Trần Bích Chi, nhưng chẳng biết vì sao nàng gái bán hoa nổi tiếng trong thành phố lại chọn sống tại nơi xập xệ nhường ấy.

Mạnh Xuân Đài chết lặng ngẩng đầu nhìn nàng.

Trần Bích Chi kéo xuống áo choàng để lộ một bên vai, khoe khoang cánh tay trắng nõn, lông mày thanh mảnh mắt phượng cong cong, nàng bảo: “Mới đến đấy à, sao chưa gặp bao giờ nhỉ.”

Gương mặt Mạnh Xuân Đài vô cảm, chẳng thèm lên tiếng.

Trần Bích Chi đong đưa chiếc eo thon bước xuống, những cô gái làng chơi khác thường đeo trân châu đá quý, còn nàng chỉ đeo một chiếc dây chuyền và lắc tay bằng bạc được chạm trổ tinh xảo, lúc bước đi cất tiếng kêu lanh lảnh.

“Tuấn tú ghê.” Nàng đánh giá đầy trần trụi: “Anh đẹp trai đi đâu thế?”

Mạnh Xuân Đài mấp máy môi đáp: “Đi tìm cái chết.”
Trần Bích Chi sửng sốt giây lát, nghiêng người lách qua khe hở bên cạnh Mạnh Xuân Đài, chạm vai, bước xuống vài bậc thang cuối, chỉ đề lại mùi phấn son.

Mạnh Xuân Đài tiếp tục lên tầng, bước chân ngày một nặng trĩu.

Bỗng, Trần Bích Chi đứng dưới gọi anh: “Này, cứ thế mà chết à?”

Mạnh Xuân Đài dừng bước, quay đầu lại.

Trần Bích Chi tựa vách tường toát nên nét đẹp lẳng lơ quyến rũ, nở nụ cười hút hồn: “Trước khi chết, chị đây cho không cưng một lần sung sướng nhé.”

Ông kính đi lên, Cù Yến Đình hô: “Qua.”

Trừ người xin nghỉ ốm và xoay ca, trong studio chẳng có mấy mống, hô dừng rồi mà Lục Văn vẫn đứng im trên bậc thang, hiếm khi không tưng tửng chờ đạo diễn sắp xếp.

Điều gì nên đến rồi sẽ đến thôi.

Cù Yến Đình đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo thấp che hơn nửa nét mặt, anh cầm loa lên, gảy gảy cái công tắc một cách vô nghĩa.

“Chuẩn bị nửa tiếng.” Cù Yến Đình bảo: “Lát nữa mời những người không phận sự ra khỏi phim trường.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN