Điền Viên Nhật Thường
Chương 165: Thay đổi
Chuyện nuôi thú cưng ở Phượng Thành tăng vọt còn chưa giảm nhiệt, thì lại đón một lượng lớn khách du lịch.
Mặc dù các kênh truyền thông lớn của Trung Quốc đều giấu tin về sự thay đổi ở Phượng Thành đi, nhưng những người đi công tác, đi du lịch, vô tình đi ngang qua Phượng Thành, còn có những họ hàng bạn bè với người dân Phượng Thành đều biết đến sự thay đổi khác lạ ở Phượng Thành qua đủ mọi con đường. Một truyền mười, mười truyền trăm, đủ mọi tin đồn tung bay khắp trời. Có người nói Phượng Thành bị khoa học kỹ thuật của người ngoài hành tinh cải tạo, cũng có người nói Phượng Thành là thánh địa tu luyện trong truyền thuyết… Dù những lời đồn vớ vẩn thế nào, thì nội dung chính đều là môi trường ở Phượng Thành đã biến đổi có tác dụng cải thiện sức khỏe con người. Vì thế, hàng loạt người đã ào ào hướng về Phượng Thành, muốn tận mắt nhìn thấy thành phố trong tin đồn này.
Bành Tĩnh chính là một du khách trong nhóm khách đầu tiên đến Phượng Thành.
Hai năm trước, Bành Tĩnh đã tốt nghiệp Đại học khoa học công nghệ Phượng Thành, trở về quê mình. Tuy cô rời khỏi Phượng Thành, nhưng bốn năm học đại học ở đây đã khiến cô có rất nhiều tình cảm với Phượng Thành. Tất nhiên dù ký ức điểm tô đẹp đẽ thế nào, thì Bành Tĩnh nhớ rõ bầu trời ở Phượng Thành luôn xám xịt mịt mù, nước là màu xanh đen, trong không khí đầy bụi bặm. Dù là xuân hạ thu đông thì chỉ cần gió thổi là khắp nơi toàn là đất, có trốn cũng không được. Giảng viên trong trường nói với cô, đây là hậu quả của việc phát triển thành phố công nghiệp nặng, trừ khi các xí nghiệp trong thành phố chuyển hướng kinh doanh, nếu không cứ như vậy thì môi trường sẽ ngày càng xấu đi.
Vì nguyên nhân như vậy, mà Bành Tĩnh bỏ qua cơ hội ở lại trường, về quê làm một giáo viên cấp hai. Cô luôn cho rằng môi trường ở Phượng Thành sẽ mãi như vậy, nhưng bắt đầu từ đầu xuân năm nay, hình như tất cả đều đã thay đổi. Bành Tĩnh phát hiện, rất nhiều bạn học của cô ở lại Phượng Thành có thêm sở thích mới – chụp ảnh dưới ánh nắng. Bọn họ hoặc là chụp ảnh ở tiểu khu đang ở, hoặc là ở đơn vị công tác, hoặc là chụp đại trên đường. Dù là ở nơi nào, thì bầu trời đều là màu xanh lam như được gột rửa xong, trong góc ảnh luôn có cây xanh ngập tràn sức sống.
Bành Tĩnh yên lặng nghe bạn tốt đã ở lại trường là Khả Khả hưng phấn nói, hiện giờ Phượng Thành khác trước rất nhiều. Bầu trời là màu xanh, nước trong vắt, đập vào mắt là khắp nơi đều có đủ loại cây cỏ xanh mát, cả Phượng Thành như là một vườn thực vật rộng lớn. Lời miêu tả của Khả Khả đã thu hút Bành Tĩnh, hơn nữa Khả Khả thần thần bí bí nói với cô về năng lực tiến hóa, vậy nên Bành Tĩnh quyết định mua vé máy bay đến Phượng Thành, tự mình thể nghiệm tất cả mà Khả Khả đã nói.
Từ khi ra sân bay, Bành Tĩnh đã cảm thấy mắt cô không đủ để nhìn nữa. So với nam, thì những hoa cỏ bên ngoài hiển nhiên có sức thu hút với nữ hơn. Dọc theo đường đi máy ảnh trong tay Bành Tĩnh chưa từng nghỉ lần nào, cô cảm thấy cô hoàn toàn không biết thành phố này, thành phố được màu xanh bao quanh này.
Tài xế taxi cho rằng Bành Tĩnh là khách lần đầu đến Phượng Thành, dọc đường đi đã rất nhiệt tình giới thiệu với cô. Bành Tĩnh cười tủm tỉm nghe, trong lòng trào lên niềm tự hào. Nửa tiếng sau, xe đã đến trước cổng trường Đại học khoa học công nghệ, tài xế còn bớt cho cô 2 tệ lẻ nữa.
“Một cô gái đi ra ngoài cũng không dễ gì, bớt chút tiền lẻ cho cô đấy”.
“Cảm ơn chú nhé”.
Bành Tĩnh vừa chào tạm biệt tài xế, liền nghe thấy tiếng gọi của bạn tốt Khả Khả.
“Bành Tĩnh, ở đây”.
Bành Tĩnh vui mừng chạy đến. Khả Khả mặc bộ áo liền quần màu xanh đang đứng ở cổng trường cười vui vẻ vẫy vẫy cô, trong lòng ôm một con mèo nhỏ màu vàng.
“Đáng yêu quá”. Bành Tĩnh đến gần liền thấy được mèo nhỏ. Cô cẩn thận sờ sờ nó, hưng phấn hỏi: “Khả Khả, cậu có thể nói chuyện được với nó sao? Là năng lực thần bí mà cậu nói với mình trong điện thoại ấy hả?”.
Khả Khả phì cười lắc đầu, “Nó tên là Bơ, mình vừa nuôi đấy. Cậu có nhớ không? Trước đây ở sau ký túc xá của chúng ta có một con mèo hoang rất lớn màu vàng, Bơ chính là con của nó đấy. Mấy hôm trước mèo vàng được trưởng khoa chúng ta nhận nuôi, vất vả lắm mình mới cướp được Bơ. Bây giờ mình với Bơ chỉ đang làm quen lẫn nhau thôi, còn chưa thể có năng lực kia được. Nhưng thực ra có năng lực hay không cũng không quan trọng, cậu xem Bơ đáng yêu thế này cơ mà. Mới đầu mình nuôi nó cũng chỉ là muốn có năng lực kia, nhưng nuôi vài ngày thì mình thực lòng thích nó, có năng lực hay không cũng chẳng sao”.
Khả Khả nói xong chọc chọc mũi mèo nhỏ, thân mật hỏi: “Bơ, mày nói có đúng hay không?”.
Bơ: Meo ~
Bành Tĩnh nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của mèo nhỏ, lòng sắp mềm nhũn hết rồi.
Khả Khả khoác tay cô nói, “Đi thôi, mình đưa cậu đi thăm trường, xem cảnh mới của trường chúng ta”.
“Cảnh gì?”.
“Cậu đi rồi sẽ biết”. Khả Khả thần bí nói.
Đại học khoa học công nghệ Phượng Thành trước kia đã xanh hóa khá tốt, bây giờ cảnh sắc lại càng tốt hơn. Bành Tĩnh nhìn suốt dọc đường, khu dạy học, khu hành chính, khu ký túc xá, sân thể dục, khắp nơi đều là cây cỏ xanh um tươi tốt. Khả Khả giới thiệu nói; “Bây giờ đi đâu cũng có cây xanh bóng mát, trong phòng học cũng rất mát mẻ. Năm nay không cần mở điều hòa, chủ nhiệm phòng hậu cần mừng lắm, tiền điện được giảm rất nhiều”.
Bành Tĩnh cười hít sâu một hơi, say mê nói: “Không khí trong lành quá”.
Khả Khả gật đầu, “Bây giờ không khí tốt lắm, sinh viên luyện tập buổi sáng cũng nhiều. Gần như không có ai ngủ lười nữa, nếu không phải rèn luyện trong sân thể dục thì là chạy bộ quanh trường, sinh hoạt rất khỏe mạnh. Tỉ lệ học tiết đầu tiên cũng cao lên nhiều”.
Những lời cô nói gợi lên ký ức khi đến trường của Bành Tĩnh, hai người vừa đi vừa trò chuyện, bỗng nghe thấy tiếng vù vù trên đầu. Bành Tĩnh ngửa đầu lên nhìn, kinh ngạc há hốc mồm. Trên đỉnh đầu các cô có một đàn chim lượn vòng bay đi, chui vào rừng cây nhỏ phía trước.
Bành Tĩnh thấy rõ đàn chim lúc nãy có đủ các loài, có loài chim cô không biết, cũng có loại thông thường như vẹt, sáo, ác là vân vân, tính sơ sơ thì cũng có khoảng hơn một nghìn con.
“Đến rồi”.
Khả Khả kéo Bành Tĩnh ra sau núi giả, nhìn về phía rừng cây nhỏ đối diện. Trước rừng cây nhỏ, trưởng khoa Toán của trường là ông Tạ đang cười cười nói với một con vẹt đứng ở đầu vai ông: “Tiểu Luật, mang cả đàn bay lần nữa đi”.
Con vẹt được gọi là Tiểu Luật mổ mổ lỗ tai ông, kêu một tiếng trong trẻo, đàn chim trong rừng cây liền bay ra, lượn vòng trên không trung quanh ông Tạ, rồi lại bay vào rừng cây.
Bành Tĩnh nhìn ngây người.
Khả Khả cười nói: “Sao nào? Ông Tạ bây giờ đã là cảnh mới của trường chúng ta. Mỗi ngày chỉ cần không có tiết là ông ấy sẽ đến đây chơi với đàn chim, ông vui vẻ mọi người cũng vui vẻ. Cậu đừng nhìn chim trong đó nhiều, nhưng đều có chủ hết. Ngay cả mấy con chim sẻ nho nhỏ kia cũng bị đám nhóc nghịch ngợm đánh số nhận về mình rồi. Cũng không biết chúng chia ra sao nữa. Mỗi ngày đều có đứa chuyên cầm bát nhỏ đến đút cho chim ăn, gì mà Sẻ một, Sẻ hai gì đó”.
Bành Tĩnh tưởng tượng cái cảnh đó, cười một lúc lâu không đứng thẳng lên được. Cô cảm khái nhìn xung quanh, “Mình mới tốt nghiệp hai năm mà thay đổi quá nhiều rồi. Cậu nói xem tất cả đã xảy ra thế nào vậy?”.
Khả Khả vuốt ve Bơ trong lòng nghiêm túc nói: “Mình cũng không biết đã xảy ra thế nào, nhưng mình rất thích sự thay đổi này. Không liên quan đến lời đồn tiến hóa và năng lực ở bên ngoài, chỉ đơn thuần là môi trường thay đổi đã đủ để mình cảm ơn tất cả chuyện này rồi. Mình chỉ muốn cố gắng bảo vệ môi trường hiện nay, để nó không bị hủy hoại trong tay thế hệ chúng ta nữa”.
Suy nghĩ của Khả Khả chính là suy nghĩ của hầu hết người dân Phượng Thành. Xã hội rung chuyển mà tổ chuyên gia lo lắng cũng không xảy ra, cũng không có xung đột giữa người tiến hóa và người không tiến hóa. Về năng lực giao lưu giữa người và động vậy, người không có cũng chỉ hâm mộ mà thôi, và cũng chờ mong một ngày nào đó trong tương lai mình cũng có thể có được. So với năng lực này thì mọi người càng quan tâm đến môi trường của Phượng Thành hơn. Tất cả mọi người đều hiểu, dù là tiến hóa hay là năng lực, thì cải thiện môi trường mới là điều kiện tiên quyết hết thảy.
Mọi người tự phát tự nguyện bắt đầu bảo vệ môi trường xung quanh. Không cần ban ngành bảo vệ môi trường đốc thúc, những nhà máy thép không xử lý chất thải theo quy định ở vùng ngoại thành đều ngừng sản xuất. Chủ nhà máy, công nhân đều là người hưởng lợi từ việc môi trường ở Phượng Thành thay đổi, bọn họ cũng đều rất thích lợi ích từ sự thay đổi này. Có chủ nhà máy đầu óc linh hoạt sau khi đóng cửa nhà máy đã định mở nhà vườn, theo biến đổi thần kỳ ở Phượng Thành, thì nơi này chắc chắn sẽ trở thành thắng cảnh du lịch của cả nước, thậm chí là cả thế giới.
Khi cả Phượng Thành đều đang hân hoan vui vẻ, thì bận nhất chính là cảnh sát Phượng Thành. Bởi vì có rất nhiều du khách đã đến, nên cảnh sát phải ngừng thay ca, toàn bộ đi duy trì trật tự hết. Là một thành phố công nghiệp nặng, trước đây Phượng Thành chưa từng có kinh nghiệm tiếp đón nhiều khách du lịch. Sau vài ngày luống cuống tay chân, mọi người mới chậm rãi thích ứng được.
Nhan Việt nhận được cuộc gọi từ Phương Lỗi cũng là mấy ngày sau.
“Nhan Việt, tôi bị anh hại thảm quá rồi”.
Phương Lỗi vừa lên tiếng là đã mắng Nhan Việt, lại vừa ôm nồi làm cá rán cho Tiểu Hôi ăn. Sau khi tăng ca một tuần, luôn đợi lệnh suốt 24 giờ không thể rời khỏi cục cảnh sát, Phương Lỗi rốt cục cũng tranh thủ được một ngày nghỉ, có thể về nhà gặp miêu đại gia Tiểu Hôi.
Trong dự đoán, Tiểu Hôi vừa thấy mặt anh liền cào cho hai cái, trả thù cho một tuần bị bỏ rơi. Phương Lỗi ôm Tiểu Hôi dỗ một hồi lâu, ngay cả tắm cũng chưa tắm mà nhanh chóng hầu hạ Tiểu Hôi tắm cái đã, rồi làm cá rán cho nó ăn. Bây giờ nhân lúc đang rảnh rỗi khi rán cá, Phương Lỗi đã gọi điện mắng Nhan Việt.
“Tôi hại anh cái gì?”.
Nhan Việt chối hết, tuyệt đối không thừa nhận gì cả. Anh cười nghe Phương Lỗi oán giận, chuyển đề tài, “Tôi nghe nói du khách đến nhiều lắm, nên Phượng Thành đã định kiểm tra nghiêm ngặt giấy tạm trú, hạn chế thời gian du khách ở lại, anh có nhận được tin gì không?”.
Phương Lỗi vui sướng khi người gặp họa, “Nhan Việt, anh không có hộ khẩu ở Phượng Thành đúng không?”.
Có thể đoán được trong tương lai, hộ khẩu ở Phượng Thành còn đáng giá hơn hộ khẩu ở Trung Kinh nữa.
Nhan Việt cười khẽ, “Trước đây thì không tiện, nhưng giờ đúng lúc chuyển hộ khẩu đến đây luôn, cùng chuyển với Tiểu Tây nữa”.
“Vậy anh làm nhanh đi, qua một thời gian ngắn nữa sợ là không dễ làm nữa rồi. Giấy tạm trú mà lúc nãy anh hỏi thì chắc chắn là sẽ kiểm tra, còn về phần thời gian du khách được ở lại thì chưa quyết định, cấp trên đang đè chuyện này xuống, chắc là sợ du khách gây chuyện”.
Đương nhiên nếu du khách vẫn nhiều như vậy thì chắc là cấp trên cũng sẽ quyết định hạn chế thời gian ở lại thôi, nếu không Phượng Thành sẽ không chịu được. Bây giờ Phượng Thành đã không còn chỗ ở nữa, những chỗ có thể ở đều đã đầy, người đến sau chỉ có thể dựng lều trại ở trên đường thôi.
Phương Lỗi nghĩ đến cảnh đó là lại đau đầu, đến lúc đó chịu khổ chỉ có cảnh sát các anh thôi. Vừa nghĩ vậy, anh lại nghiến răng nghiến lợi, lần này đúng là bị Nhan Việt hại thảm rồi.
Nhan Việt nghe tiếng nghiến răng của Phương Lỗi cười cười cúp máy. Nói thật thì lần này anh tung ra tài liệu điều tra của tổ chuyên gia thì có hơi mạo hiểm, nhưng đó cũng là cách trộn lẫn tốt nhất. Nếu cứ để tổ chuyên gia đè chuyện này xuống, âm thầm từ từ điều tra, thì anh lo thân phận của Tiểu Tây sẽ bị lộ. Tuy từ năm ngoái anh đã sắp xếp dần dần rồi, nhưng để chắc chắn… thì vẫn phải phá rối bước chân của tổ chuyên gia mới yên tâm.
Bây giờ cả nước đều chú ý đến Phượng Thành, tổ chuyên gia không còn nhàn nhã như trước mà phải nhanh chóng tìm ra một lý do mà Phượng Thành thay đổi, lý do này anh đã chuẩn bị tốt cho bọn họ rồi.
* Ác là, bồ các, ác xắc, hỉ thước, ác là châu Âu (danh pháp hai phần: Pica pica) là một loài chim định cư trong khu vực châu Âu, phần lớn châu Á, tây bắc châu Phi. Nó là một trong vài loài chim trong họ Quạ (Corvidae) có tên gọi chung là ác là và thuộc về nhánh phân tỏa cận Bắc cực của ác là “đơn sắc”.
Tại Việt Nam, Pica pica là loài duy nhất của chi Pica có mặt nên cụm từ “ác là” cũng là tên gọi riêng của chính loài này.
Ác là có chiều dài khoảng 40–51 cm. Đầu, cổ và ngực màu đen bóng với ánh lục và tím kim loại, bụng và vai màu trắng; hai cánh màu đen và được làm bóng bằng màu xanh lục sẫm hay tía, các lông cánh có các tơ bên trong màu trắng, lộ rõ khi dang cánh ra. Đuôi xòe rộng dần màu đen, lốm đốm xanh lục-vàng đồng hay các màu ngũ sắc khác. Chân và mỏ màu đen. Chim non trông tương tự như chim trưởng thành, nhưng không có độ bóng trên bộ lông màu đen than. Ác là đực lớn hơn một chút so với ác là cái.
Loài này có nhiều phân loài. Chủng ở tây bắc châu Phi khác ở chỗ có một mảng da trần xung quanh mắt và không có mảng trắng trên phao câu, chủng tây nam bán đảo Ả Rập khác ở chỗ nhỏ hơn, với bộ lông màu đen xỉn và không có các sắc thái ngũ sắc cũng như chỉ có lượng màu trắng tối thiểu tại cánh. Chủng Siberi có nhiều màu trắng trên cánh nhất và ngũ sắc xanh lục rực rỡ; chủng ở Triều Tiên có nước bóng màu tía và các cánh dài hơn nhưng đuôi lại ngắn hơn.
Ác là là phổ biến trong văn hóa dân gian châu Âu, với nhiều điều mê tín về nó. Nói chung, loài chim này gắn liền với bất hạnh và phiền muộn. Điều này có thể là do xu hướng đã được biết khá rõ của nó trong việc “trộm cắp” các vật thể sáng bóng, cũng như tiếng kêu khàn khàn, ríu rít của nó. Chẳng hạn tại Scotland, ác là gần cửa sổ của nhà là điềm báo trước cái chết còn trong văn hóa dân gian Đức thì ác là được nhìn nhận như là kẻ trộm. Tuy nhiên, tại Trung Quốc, thay vì là dấu hiệu của sự không may mắn, ác là lại được coi là dấu hiệu của may mắn. Tên của nó trong tiếng Trung (喜鹊: hỉ thước) nghĩa là con chim báo điềm lành.
[Nguồn: wiki]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!