Điền Viên Nhật Thường - Chương 41: Cạnh tranh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Điền Viên Nhật Thường


Chương 41: Cạnh tranh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông nói chuyện nho nhã lễ độ, giọng nói rất êm tai, thêm một chút từ tính, nghe vào tai thấy rất thoải mái.

Lục Lăng Tây ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người đến cửa hàng tìm Nhan Việt. Hồi thần lại, cậu cười híp mắt khách khí nói: “Bây giờ Nhan đại ca không có ở đây, anh ấy đi chở hàng về rồi, chắc đã sắp về, anh muốn ngồi đợi Nhan đại ca không?”

Nụ cười của cậu sạch sẽ, giọng nói trong trẻo chân thanh, soi xét trong mắt người mới đến chậm rãi rút đi, nở một nụ cười ấm áp. “Được, làm phiền cậu rồi. Tôi là Diệp Khang, chắc cậu là Lục Lăng Tây?”

“A?” Lục Lăng Tây ngạc nhiên, lập tức cười, “Tôi là Lục Lăng Tây, là Nhan đại ca nói với anh sao?”

Diệp Khang cười không nói gì, nhưng trong lòng oán thầm Nhan Việt cứ như con rồng phát hiện bảo tàng vậy, hận không thể cất kỹ Lục Lăng Tây, sao mà nói với anh được chứ.

Nói ra thì Nhan Việt và anh lớn lên cùng nhau, vốn không có gì giấu diếm nhau hết, ngay cả việc xấu hổ trong nhà mà là người khác chắc chắn không nói cũng nói với anh. Chỉ có chuyện về Lục Lăng Tây là không chịu nói gì, ngay cả cái tên cũng keo kiệt không lộ ra. Là mấy ngày hôm trước Tô Lãng gọi điện cho anh nói vô tình gặp Nhan Việt, anh mới truy hỏi vị trí của cậu ta.

Lần này Diệp Khang đến đây cũng là giấu Nhan Việt, anh có hơi lo lắng cho Nhan Việt. Những tranh đấu trong nhà họ Nhan anh chưa từng đặt vào mắt, anh tin Nhan Việt có thể xử lý tốt, nhưng về Lục Lăng Tây đột nhiên xuất hiện này thì Diệp Khang không yên lòng lắm. Đã quen với mấy thuyết âm mưu, Diệp Khang luôn cảm thấy sự xuất hiện của Lục Lăng Tây quá là trùng hợp, mà phản ứng khác lạ của Nhan Việt càng chứng minh ảnh hưởng của Lục Lăng Tây với cậu ta. Vậy nên Diệp Khang sau khi suy nghĩ đã quyết định tự mình đến gặp Lục Lăng Tây.

Vừa gặp, Diệp Khang đã thấy yên tâm. Là một bác sĩ tâm lý “gà mờ” trong lời Nhan Việt, Diệp Khang tự nhận anh rất chuẩn trong việc nhìn người. Thiếu niên trước mặt này nhìn là biết đơn thuần dễ lừa gạt, không hiểu việc đời, anh vẫn luôn lo là thiếu niên mê hoặc Nhan Việt, nhưng bây giờ xem ra là ngược lại, ai lừa ai còn chưa chắc.

Trong lòng nghĩ vậy, nét mặt của Diệp Khang lại càng ôn hòa hơn. Anh và Nhan Việt đều thuộc dạng đẹp trai, khác với Nhan Việt luôn lạnh lùng với người khác, từ trước đến nay Diệp Khang luôn biết cách lợi dụng vẻ ngoài của mình để tạo được ấn tượng tốt với người ta. Anh lại học chuyên ngành tâm lý học, cái nghề này nói là dỗ người cũng không ngoa. Sau khi nói chuyện vài câu, ấn tượng về anh của Lục Lăng Tây ngày càng tăng lên. Diệp Khang nói không nhanh không chậm, khống chế nhịp điệu rất tốt, liền moi được không ít chuyện từ miệng Lục Lăng Tây.

“Nhan đại ca tốt lắm, đã cứu Đại Hắc, Đại Hắc cũng rất thích Nhan đại ca.”

“Nhan đại ca có hơi lạnh lùng, nhưng là mặt lạnh tâm nóng, thật ra là một người tốt.”

“Nhan đại ca đã giúp tôi rất nhiều, rất nhiều khách hàng quen cũng rất thích Nhan đại ca, lần trước bà Vương còn nói muốn giới thiệu bạn gái cho Nhan đại ca.”

Diệp Khang giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, nhưng trong lòng rất kinh ngạc. Nếu địa chỉ này không phải là Tô Lãng nói cho anh biết, chắc chắn anh sẽ nghĩ Nhan Việt trong lời Lục Lăng Tây nói và Nhan Việt mà anh quen là hai người khác nhau. Có lẽ là do hoàn cảnh gia đình đặc biệt, trong mắt Diệp Khang, Nhan Việt tính tình hơi lạnh lùng, lại luôn tự ép buộc mình cùng với chủ nghĩa hoàn mỹ từ lúc nhỏ. Anh không chỉ yêu cầu nghiêm khắc với chính mình, và với người xung quanh cũng như vậy. Cuộc sống của Nhan Việt giống như máy móc vậy, làm từng bước từng bước chẳng có vui vẻ gì.

Nhưng trong lời của Lục Lăng Tây thì Nhan Việt lại là người hoàn toàn khác. Anh tràn ngập tình yêu, cứu giúp một con chó hoang trong trời mưa, lại tranh thủ giờ nghỉ trưa để đến thăm nó, luôn hảo tâm giúp đỡ người xa lạ, thích hoa cỏ, mềm lòng lại luôn thương cảm cho người khác. Nói thật là Diệp Khang quen Nhan Việt đã hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên nghe nói Nhan Việt có những phẩm chất này đấy.

Diệp Khang suy tư nhìn Lục Lăng Tây, đôi mắt thiếu niên trong vắt, trên người có một loại khí tức rất thoải mái, lúc nói đến Nhan Việt thì cười híp mắt tin tưởng. Cậu thực sự tin Nhan Việt chính là người mà cậu nói, không hoài nghi chút nào. Anh bỗng hiểu được tại sao Nhan Việt lại đối xử khác lạ với cậu như vậy. Trên người thiếu niên có một lực hấp dẫn, nó như là ấm áp xen lẫn ánh sáng vậy. Anh có thể tưởng tượng được phản ứng của Nhan Việt khi lần đầu tiên gặp thiếu niên, loại người từ nhỏ thiếu sự ấm áp, sinh hoạt trong một gia đình hỗn loạn như Nhan Việt tất nhiên không thể chống lại sự hấp dẫn này, và cũng không kìm nén được ước muốn đến gần.

Giống như một người đi trong đường hầm tối tăm lạnh lẽo rất lâu vậy, khi phía trước xuất hiện ánh sáng, người đó sẽ đến gần theo bản năng, đi về phía ánh sáng kia.

Diệp Khang thầm phân tích theo thói quen, bỗng một con chó lớn màu đen xông vào cửa. Đây là Đại Hắc sao? Diệp Khang đoán. Quả nhiên mắt Lục Lăng Tây sáng lên, “Mày về rồi à Đại Hắc, Nhan đại ca đâu?”

“Tiểu Tây.”

Cửa xuất hiện một người, sự chú ý tập trung hết lên người Lục Lăng Tây, không bỏ ra một tia nào đến nơi khác. Khóe miệng Diệp Khang giựt giựt, lần đầu tiên phát hiện hóa ra mình không có cảm giác tồn tại nào. Nhan Việt trước mắt khác xa trong trí nhớ của anh, cởi áo sơ mi quần âu ra, mặc vào áo thun thoải mái với quần đùi, nhìn ngập tràn sức sống. Anh nhớ lúc Nhan Việt ở nước ngoài, dù trời nóng đến ba mươi độ thì cậu ta vẫn áo sơ mi phẳng phíu, cài toàn bộ nút áo, rất ít khi anh thấy Nhan Việt mặc áo thun.

Diệp Khang ho nhẹ, “Nhan Việt.”

Đồng thời Lục Lăng Tây mở miệng, “Nhan đại ca, có người tìm anh.”

Nhan Việt ngạc nhiên xoay người, “Diệp Khang”, lập tức ánh mắt bao hàm cảnh cáo nhìn trừng trừng Diệp Khang. Diệp Khang trêu đùa giơ tay lên, tạo dấu hiệu mà hai người đều hiểu, ám chỉ với Nhan Việt: Yên tâm, tôi chưa nói gì cả.

Nhan Việt cười như không cười dời mắt, đặt mấy chậu hoa chồng lên nhau đang ôm trong lòng xuống đất. Ở chậu trên cùng nhét một túi phân nhỏ, nhìn là biết vì tiết kiệm không gian. Lần này anh mang về không ít chậu hoa, Lục Lăng Tây muốn đi ra giúp đỡ, nhưng Nhan Việt ngăn lại, nhìn Diệp Khang nói: “Hai người chúng tôi là được rồi. Bên ngoài nóng lắm, Tiểu Tây cậu không cần ra đâu.”

Diệp Khang: “…”

Hai người bê ba lần mới xong hết, Diệp Khang đau lòng vỗ vỗ cốp xe đầy tro bụi, nói: “Bảo bối, sao chủ nhân mày lại đối xử với mày thế chứ, rõ ràng coi mày là xe vận tải mà, mày có muốn đổi chủ không?”

Nhan Việt lười nói lại Diệp Khang, liền ném một chai nước cho anh, cắt đứt màn diễn của anh, tựa vào xe thờ ơ hỏi: “Nói, có phải Tô Lãng nói cho cậu hay không?”

Diệp Khang cười cười, tự kỷ nói: “Cậu biết mà, là học sinh giỏi nhất của giáo sư Susan, nếu tôi muốn nói mấy lời nói suông thì Tô Lãng sẽ không nhận ra.”

Nhan Việt suy nghĩ ừ một tiếng, đột ngột nói: “Cậu hỏi được bao nhiêu từ chỗ Tiểu Tây rồi?”

Diệp Khang cười he he: “Đủ để tôi viết được một bài luận văn về một tên biến thái ngụy trang tìm trăm phương ngàn kế tiếp cận thiếu niên trong sáng.”

Nhan Việt: “…”

Diệp Khang tiếp tục trêu chọc, “Tôi cũng không biết bên cạnh tôi có thêm một người bạn tràn đầy tình yêu, lòng lương thiện, thương xót người khác đấy. Nói thật thì, cậu cũng biết tôi thích chiếc xe này lâu lắm rồi. Cậu xem xem cậu giúp đỡ cả người xa lạ, vậy thì tôi cũng được thế chứ? Là anh em tốt, có phải cậu nên thỏa mãn mong ước của tôi không?”

Nhan Việt không đổi sắc liếc anh, Diệp Khang không sợ chết nói: “Tiểu Tây đang ở trong đó nhìn đấy, giữ nụ cười, đừng phá hư hình tượng của cậu trong mắt cậu ta.”

Rốt cục Nhan Việt không nhịn được nữa, “…Cút.”

Diệp Khang cười ha ha, cười xong nghiêm mặt nói: “Cậu có thấy bây giờ cậu giống người hơn không?”

Nhan Việt không quan tâm: “Chẳng lẽ trước đây tôi không giống người sao?”

Diệp Khang nghiêm túc gật đầu. “Trước đây cậu hoặc là mặt không đổi sắc, hoặc là khi cười thì độ cong của khóe miệng giống như là đã tính trước. Không phải tôi chê cậu, cậu thử đi hỏi đám bạn học xem, ai mà không nói cậu giống máy móc chứ.”

Nhan Việt nhếch môi không nói gì, ngẩng đầu xuyên qua cửa sổ nhìn Lục Lăng Tây đang sắp xếp chậu cây, trong mắt hiện vẻ dịu dàng.

Diệp Khang thấy vậy, thu lại dáng vẻ đùa giỡn, nghiêm túc nói: “Cậu nghiêm túc sao?”

Nhan Việt ừ một tiếng.

Diệp Khang nghĩ đến người nhà Nhan Việt, “Cha mẹ cậu, bọn họ…”

Vẻ mặt Nhan Việt lạnh lùng, “Nếu lúc tôi mới sáu tuổi họ đã cho là tôi có thể sống một mình ở nhà lớn, vậy thì không cần chờ đến lúc tôi hai bảy tuổi lại về với thân phận cha mẹ tôi để quyết định cuộc sống của tôi.”

Anh nói rất quyết liệt, Diệp Khang thở dài, “Cậu đã quyết định như vậy thì thôi.”

Xuyên qua cửa sổ, Lục Lăng Tây thoáng nhìn Nhan Việt đang nói chuyện cùng Diệp Khang ở bên ngoài, trong lòng hơi khó hiểu. Không biết hai người nói gì mà Nhan Việt lại lạnh lùng như vậy, lại còn nhíu mày lộ vẻ chán ghét nữa. Cậu rất ít khi thấy vẻ mặt này của Nhan Việt, chỉ có lần trước lúc nghe Nhan Việt nói chuyện điện thoại, bên kia nhắc đến em trai Nhan Việt thì mới thấy anh lộ vẻ chán ghét vô cùng. Chẳng lẽ Diệp Khang vừa mới nhắc đến em trai Nhan Việt sao? Người nọ lại làm gì khiến Nhan Việt tức giận sao?

Bên ngoài Vi Viên Nghệ,

Diệp Khang có chút vui sướng khi người gặp họa, “Cậu tìm người đẩy Ân Nhã vào Hợp Phổ sao? Cậu có biết cô ta đang ầm ĩ tranh giành vị trí ra nước ngoài với Nhan Hải không, gần đây hai bên đấu nhau ghê lắm.”

Vẻ mặt Nhan Việt lạnh lùng, chế nhạo. “Không phải cô ta luôn muốn đi vào Hợp Phổ sao? Tôi chỉ giúp cô ta hoàn thành mong ước thôi.”

Diệp Khang lắc đầu, “Tôi nghe nói gần đây bác Nhan rất đau đầu đấy.”

Nhan Việt chẳng có phản ứng gì với những lời này, thản nhiên nói: “Lúc ông ta vạch đường đi cho Nhan Hải thì nên nghĩ sẽ có ngày như thế.”

Diệp Khang vốn đứng về phía Nhan Việt, nên coi như không nghe thấy những lời bất hiếu này của anh. Anh uống xong cốc nước trong tay, ném cốc rỗng vào thùng rác một cách hoàn mỹ, rồi hỏi: “Cậu định làm gì tiếp đây? Vẫn ở Phượng Thành sao?”

Nhan Việt gật đầu, “An Kiệt sắp về rồi, tôi có chuyện nhờ cậu giúp.”

“Chuyện gì?”

Nhan Việt gõ gõ xe, trầm giọng nói: “Tạo chứng cứ tôi ra nước ngoài nghỉ ngơi.”

Bây giờ Nhan Hải và Ân Nhã đang tranh giành quyền, phỏng chừng chẳng ai chú ý đến anh. Chờ một thời gian nữa Nhan Thế Huy giải quyết xong chuyện ở Hợp Phổ thì không chừng sẽ nhớ đến đứa con trai bị ông ta ném sau đầu là anh. Lỡ như đến lúc đó tìm được chỗ Tiểu Tây thì sao, anh không muốn Tiểu Tây bị cuốn vào chuyện này. Chuyện này không khó chút nào, chỉ cần làm giả chứng cứ xuất cảnh là được. Nhan Việt tìm Diệp Khang là vì muốn cậu ta làm nhân chứng cho anh, chắc sẽ không có ai nghi ngờ lời Diệp Khang nói, anh cũng có thể yên tâm ở lại Phượng Thành.

Diệp Khang đồng ý ngay, nhưng… ánh mắt của anh dừng lại trên chiếc xe phía sau Nhan Việt.

Nhan Việt cười như không cười nhìn anh, ném chìa khóa xe sang.

“Cậu lời to đấy.”

“Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, chiếc xe này nổi bật quá. Lát nữa tôi sẽ đem chiếc Volkswagen sắp hỏng của tôi lại đây cho cậu, đảm bảo cậu sẽ hòa nhập vào đám đông, không ai chú ý đến.”

Nhan Việt: “…”

Diệp Khang mặt dày ngồi chơi trong Vi Viên Nghệ cả buổi chiều, buổi tối lại kêu gào muốn mời Lục Lăng Tây ăn bữa cơm. Lục Lăng Tây đóng cửa Vi Viên Nghệ, khách sáo từ chối lời mời của Diệp Khang. Cậu phải đi đến vườn hoa một chuyến để chuẩn bị cây cảnh mà anh Lý đã đặt.

Tất nhiên là Nhan Việt sẽ đi cùng, trước khi đi nghĩ nghĩ rồi lừa Diệp Khang lên xe. Tuy anh rất muốn giống lần trước làm đến tối muộn rồi ở bên ngoài ngủ lại luôn, nhưng nghĩ đến số lượng trong đơn đặt hàng lần này thì anh không muốn Lục Lăng Tây mệt mỏi hơn. Diệp Khang là lao động khỏe mạnh, ít nhiều cũng phát huy chút tác dụng. Diệp Khang không biết bọn họ chuẩn bị làm gì, ngơ ngơ đi đến vườn hoa. Chờ đến lúc anh hối hận thì đã ở ruộng vùng ngoại ô rồi, muốn về cũng không được. Ba người cộng thêm Lý đại gia, làm đến mười một giờ đã chuẩn bị xong cây cảnh mà anh Lý đặt.

Trên đường về, Lục Lăng Tây hơi buồn ngủ, rồi ôm Đại Hắc ngủ lúc nào không biết. Nhan Việt nhìn qua gương chiếu hậu thấy cậu đang ngủ, liền theo bản năng chậm tốc độ xe lại, giúp xe đi vững vàng hơn.

Diệp Khang nhỏ giọng tức giận lên án Nhan Việt đối xử phân biệt, lưng anh sắp gãy rồi sao không thấy Nhan Việt chăm sóc anh chứ.

Nhan Việt liếc nhìn anh, “Tôi dễ chiếm lời lắm sao.”

Diệp Khang không nói gì một lúc lâu, cứng ngắc dời đề tài. “Đúng rồi, tôi nói cái tên Lục Lăng Tây này sao nghe quen tai vậy, lúc nãy dọn chậu cây mới nhớ đến. Nhà họ Lục ở Trung Kinh cậu biết chứ, đứa cháu nhỏ nhất nhà họ tên là Lục Lăng Tây. Nhưng mà nghe nói hai tháng trước đã qua đời.”

Hai chữ qua đời này khiến Nhan Việt có chút khó chịu, anh thuận miệng hỏi một cậu, “Lục Lăng Tây mà cậu nói cơ thể không tốt sao?”

Diệp Khang cười châm chọc, “Thân thể không tốt là anh trai Lục Duy An của cậu ta. Cậu luôn ở nước ngoài nên không biết chuyện nhà bọn họ. Lục Duy An cậu có nhớ không, chính là thằng nhóc gầy teo mà chúng ta gặp hồi nhỏ đấy. Sau cậu ta bị bệnh bạch cầu, mẹ cậu ta lại sinh một đứa bé khác chính là Lục Lăng Tây. Bệnh bạch cầu không phải cần ghép tủy sao? Nghe nói Lục Lăng Tây sinh ra là để hiến tủy cho Lục Duy An. Ngần ấy năm nhà họ Lục nuôi cậu ta trong nhà, chẳng bao giờ ra ngoài gặp ai, nghe nói khoảng thời gian trước bệnh của Lục Duy An xấu đi, sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà cuộc phẫu thuật có vấn đề. Đúng rồi, Tô Lãng trước khi xin nghỉ việc là phụ trách cho Lục Duy An đấy. Tôi thấy Tô Lãng vì chuyện không may này nên mới xin nghỉ việc.”

Nhan Việt không hứng thú với chuyện nhà họ Lục ở Trung Kinh, nhưng nghe thấy nguyên nhân từ chức của Tô Lãng lại bỗng nhiên nghĩ đến giọng điệu Tô Lãng nhắc đến Lục Lăng Tây ở trước cửa Vi Viên Nghệ lần trước, liền nhíu mày rất nhẹ. Anh cảm thấy Tô Lãng hình như coi Lục Lăng Tây thành người thay thế Lục Lăng Tây kia, cảm giác này khiến anh thấy không thoải mái.

Tiểu Tây chính là Tiểu Tây, là Lục Lăng Tây có một không hai trên đời này.

Diệp Khang còn đang tám chuyện về nhà họ Lục, “Mẹ của Lục Duy An cậu biết chứ, con gái nhà họ Lê đấy, nghe nói bà ta còn định sinh thêm một đứa bé khác vì Lục Duy An. Nhưng chuyện này bị nhà họ Lục từ chối, nghe nói là cha của Lục Duy An không đồng ý chuyện này.”

Nhan Việt không hứng thú với mấy chuyện bát quái như Diệp Khang, chỉ bình thản nghe, thỉnh thoảng ừm một tiếng.

Hai người không ai chú ý thấy Lục Lăng Tây đã tỉnh từ lúc nào, suốt dọc đường im lặng ôm Đại Hắc, không tạo ra tiếng động nào. Đại Hắc im lặng liếm ngón tay Lục Lăng Tây, đôi mắt ướt nước thân thiết nhìn Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây nắm tay thật chặt, cười nhẹ với Đại Hắc.

Lúc Nhan Việt đưa Lục Lăng Tây về nhà, cậu mới giả vờ tỉnh dậy xoa xoa mắt xuống xe.

“Đi ngủ sớm đi.” Nhan Việt xoa xoa đầu Lục Lăng Tây.

Lục Lăng Tây ngoan ngoãn gật đầu.

Nhan Việt nhạy bén phát hiện tâm trạng cậu hình như không tốt lắm, “Sao vậy, mệt sao?”

Lục Lăng Tây xoa xoa bụng, tìm một lý do, “Đói bụng.”

Nhan Việt cười, “Có muốn đi ăn khuya với tôi không?”

“Không cần đâu, chắc chắn là mẹ để lại cơm tối cho tôi rồi.” Lục Lăng Tây từ chối.

“Được rồi, về nhanh đi. Ăn muộn quá cẩn thận tiêu hóa không tốt.”

Lục Lăng Tây gật đầu, dắt Đại Hắc chạy về nhà. Cậu vốn chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ lúc bật đèn liền thấy một tờ giấy trên bàn cơm ở phòng khách, cơm tối Vương Thục Tú để phần cậu ở trong tủ lạnh.

Lục Lăng Tây mở tủ lạnh lấy hộp đựng đồ ăn, cười cười với đám sườn bên trong. Chút rối rắm khi nghe được chuyện nhà họ Lục trước đó cũng tan theo mùi hương của thức ăn.

Ba ngày sau, Lục Lăng Tây đúng hẹn giao chậu cây đến đơn vị của anh Lý. Cùng đưa hàng đến còn có công nhân của một vườn hoa khác. Hai bên gặp nhau trước cửa, khác xa so với Lục Lăng Tây, Dịch Hàng đi một chiếc xe Jinbei nhỏ cũ nát, bên đó có vẻ rất lắm tiền, chạy một chiếc xe tải có mui đến.

Dịch Hàng hâm mộ chọc chọc Lục Lăng Tây, “Lão tam, có thấy mục tiêu của chúng ta không?”

Lục Lăng Tây cũng gật đầu, “Thấy rồi, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền rồi mua cho cậu.”

Dịch Hàng vừa lòng bá cổ Lục Lăng Tây, “Lão tam đúng là bạn tốt của tôi mà.”

Lục Lăng Tây cười híp mắt.

Nhận được điện thoại của Lục Lăng Tây, Lý Vĩ Sinh chạy ra rất nhanh. “Tiểu Tây đến rồi à.”

“Anh Lý.” Lục Lăng Tây đi đến chào hỏi.

Lý Vĩ Sinh còn định nói gì đó, thì trên chiếc xe tải kia có một người đàn ông trẻ tuổi nhảy xuống chen đến phía trước Lục Lăng Tây, cười nhiệt tình với anh Lý, “Anh Lý.”

Lý Vĩ Sinh gật đầu, “Tiểu Khâu cũng đến rồi à. Cây cảnh lần này các cậu phải chọn tốt đấy, nếu lãnh đạo không hài lòng sẽ trả về.”

“Anh Lý anh yên tâm đi, lần này chắc chắn không có vấn đề gì.”

Thanh niên kia cười nịnh nọt với anh Lý, thừa dịp anh Lý không chú ý quay đầu trừng mắt nhìn Lục Lăng Tây. Đừng tưởng gã không biết chính Vi Viên Nghệ gì đó của thằng nhãi này đoạt đơn hàng của bọn họ. Dám tranh với họ sao, thằng nhóc này sao không đi hỏi thăm đi, xem địa vị của Khâu Điền Viên Nghệ của bọn họ ở Phượng Thành thế nào, đúng là không biết sống chết mà.

Gã muốn xem xem cây cảnh của Vi Viên Nghệ này tốt thế nào mà khiến anh Lý trả hết cây họ đã mang đến lần trước về.

* Volkswagen

* Xe tải có mui

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN