Diệp Diệp Hồ Lai - Chương 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Diệp Diệp Hồ Lai


Chương 46


Tuy rằng Hồ Lai Lai rất tuân thủ ước định với Trình Vân Hành, không hề lưu lại nhà Diệp Mạnh Trầm nhiều hơn dù chỉ một phút đồng hồ. Nhưng về đến nhà nằm trên giường đã là chuyện của hai ba giờ sáng. Mệt đến mức cô chỉ nghĩ ngủ một giấc đến chiều.

Kết quả mộng đẹp này rất nhanh liền tiêu tan như ảo ảnh, bởi vì mới sáng sớm tinh mơ điện thoại của cô đã “Ting Ting Ting” vang lên không ngừng, nghe qua như một trận oanh tạc trên WeChat.

Sau khi bị đánh thức, cô chôn đầu vào gối kêu rên vài tiếng, hối hận tối hôm qua không cài đặt điện thoại về im lặng, để bây giờ lại không thể trực tiếp làm lơ, rốt cuộc không biết sẽ bỏ qua mất việc quan trọng gì. Giãy giụa một phen, cuối cùng vẫn phải mở to mắt một cách gian nan, lấy điện thoại ra xem.

Trăm triệu không nghĩ tới chính là trong những tin nhắn WeChat nhận được, không những không hề có một cái nào liên quan đến “việc gấp”, đã thế đến cả lời chúc cũng không phải. Toàn bộ đều là tám nhảm!

Trong đó kích động nhất phải kể tới Thái Thái.

—— Lại Lại, mau xem Weibo hot search! Có tin vui bất ngờ!

Mới đầu năm mới, Weibo hot search có thể có cái tin vui bất ngờ gì, không cần nghĩ cũng biết. Không phải về chuyện tình yêu của minh tinh thì chính là về chuyện bê bối các kiểu của minh tinh. Hồ Lai Lai đều không quá cảm thấy hứng thú với những chuyện này. Giờ phút này cô chỉ nghĩ chui vào màn hình điện thoại qua bên kia đánh người.

Cô không có phản ứng, quyết đoán ấn xuống chế độ im lặng, tính quay trở lại giấc ngủ.

Thái Thái giống như đã đoán trước được điều này. Trước khi cô kịp khóa màn hình đã liên tục gửi vài hình ảnh qua, tiện thể thêm một câu.

—— Không xem không phải người Trung Quốc!

“……”

Nếu đối phương đều đã nói đến mức này, vì giữ vững thân phận người Trung Quốc, đồng thời dưới sự chi phối của lòng hiếu kỳ. Hồ Lai Lai bất đắc dĩ mở tin nhắn hình ảnh.

Sau ba giây im lặng, cô đột nhiên như một con cá chép lộn mình từ trên giường ngồi dậy. Mở to hai mắt ra tỉ mỉ xem hình ảnh. Sau đó lập tức mở Weibo, tìm được bài post đó, truy cập vào để xác nhận.

Kỳ thật độ hot của đề tài này cũng không tính là quá lớn bởi vì đến nửa xu quan hệ với minh tinh cũng không có. Mà đây chỉ là một cái bát quái về trường học của bọn cô mà thôi, cho nên đến lúc này cũng đã rớt ra khỏi hot search rồi. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hiệu quả mang đến sự khiếp sợ cho người đọc của nó.

Sự tình nguyên nhân thật ra rất đơn giản, một nữ sinh cấp đại V nào đó đã nặc danh post một bài viết xin tìm kiếm sự giúp đỡ, lại được các đại V khác chia sẻ, cho dù không có gì hot cũng bị xào thành có gì hot.

Mà nội dung bài đăng cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu là tâm sự về đoạn tình cảm cô ta đã trải qua.

Ba tháng trước, cô ta được bạn bè giới thiệu cho quen một nam sinh đại học C. Sau đó hai người đã ở bên nhau được một thời gian. Nhưng trong quá trình bên nhau, cô ta đã dần phát hiện ra tính cách của nam sinh kia so với trước khi chính thức quen nhau có chút khác biệt. Vì thế cô ta muốn chia tay, nam sinh cũng không nói gì nhiều, đồng ý. Chỉ là vẫn hy vọng có thể cùng cô ta ăn một bữa cơm cuối cùng. Cô ta nghĩ hai người đã đến với nhau nhẹ nhàng thì cũng sẽ chia tay trong hòa bình, liền đáp ứng rồi. Ai ngờ sau đó lại hắn bị hạ thuốc trong bữa cơm. Đối phương sử dụng thủ đoạn cưỡng hiếp, mạnh mẽ phát sinh quan hệ tình dục. Còn chụp rất nhiều ảnh và video, lấy đó để uy hiếp và đe doạ tống tiền cô ta.

Lúc đầu cô ta vẫn ôm chút suy nghĩ may mắn rằng có lẽ một thời gian nữa mọi chuyện sẽ xuôi xuống. Mỗi lần hắn đưa ra yêu cầu cô ta đều tận lực thỏa mãn, không nghĩ muốn đem chuyện xé to ra. Kết quả tình huống không những không chuyển biến tốt đẹp, mà thậm chí cho đến hôm qua cô ta vẫn còn tiếp tục bị đe doạ. Lần này cô ta thật sự không biết lấy đâu ra tiền nữa. Lại không dám nói với người nhà và bạn bè nên đành phải thông qua phương thức này tìm kiếm sự giúp đỡ của các chủ blog và cư dân mạng.

Xem xong Weibo chính chủ, Hồ Lai Lai nhanh chóng kéo xuống phần bình luận.

Đối với những bài post như thế này, phần bình luận thường sẽ có có ba loại —— Thứ nhất là nghi ngờ tính chân thực, thứ hai là mắng chửi hộ người bị hại, và loại cuối cùng là đào bới thân phận của đương sự.

Tuy rằng nữ sinh này không có ý định đuổi tận giết tuyệt đối với nam sinh kia. Trừ nhắc tới hắn là sinh viên đại học C thì cơ bản là không hề lộ ra quá nhiều tin tức. Nhưng đừng coi thường sự thần thông quảng đại của cư dân mạng. Rất nhanh sau đó họ sẽ có thể thông qua bạn bè của bạn bè, hoặc bạn học của bạn học moi móc ra được tên tra nam kia.

Và đây chính là nguyên nhân làm Thái Thái kích động. Bởi vì cái tên tra nam này thế mà lại là Gì Bằng Phi!

Xâu chuỗi lại tất cả các sự kiện một cách hoàn chỉnh thật khiến người ta kinh ngạc đến không khép miệng được. Chỉ cảm thấy lượng tin tức có chút quá lớn, làm cho đầu óc cô không load kịp. Vì thế cô gọi một cuộc điện thoại, trực tiếp tìm Thái Thái để xác nhận: “Thái Thái, cái hot search kia thật sự là đang nói đến Gì Bằng Phi?”

“Đương nhiên a! Cậu không thấy cái bình luận được nhiều lượt like nhất kia sao. Phân tích cực kì xuất sắc, tất cả các chi tiết đều hợp lí, vậy còn không phải hắn thì là ai!”

Thái Thái đang đắm chìm trong niềm vui sướng tột cùng, nói đến không dừng được.

“Đây gọi là gì, tiện nhân ắt có trời thu thập! Dùng thủ đoạn xấu xa hãm hại cậu chưa nói, không ngờ còn có thể làm những chuyện càng xấu xa hơn như thế này. Chờ kì nghỉ tết Nguyên Đán kết thúc, xem trường mình xử chết cái tên tra nam này như thế nào!”

Hưng phấn hơn nửa ngày xong, cô rốt cuộc nhận ra người ở đầu kia hình như vẫn luôn không cơ hội nói chuyện, vì thế cổ vũ nói: “Thế nào Lại Lại. Vui vẻ không, hả giận không?”

“Ừ, rất vui, rất hả giận!”

So với lần nghe được việc Tần Diệu bị bắt gian lận trong thi cử, thì đối với việc Gì Bằng Phi rơi vào kết cục như bây giờ Hồ Lai Lai càng thích thú hơn. Chỉ là thích thú đồng thời lại bỗng nhiên nhớ ra lần đó Tần Thơ đã dặn cô không được nói chuyện thư tình với Diệp Mạnh Trầm.

Ông trời thu thập tiện nhân kia sẽ không vừa lúc chính là anh đi?

Cô không biết suy đoán này khả năng có bao nhiêu lớn. Nghĩ nghĩ, vẫn là gửi cho Diệp Mạnh Trầm một cái WeChat.

—— Ngủ dậy nhớ gọi điện cho em nha [ ôm ôm ]

Mới vừa buông điện thoại, tiếng chuông liền vang lên, Hồ Lai Lai sợ đến mức thiếu chút nữa ném văng điện thoại. Cô nhanh chóng tiếp máy, có chút không ngờ tới: “Anh dậy sớm như vậy sao?”

Lời này nói ra lại không có ai trả lời. Vài giây sau đầu kia mới truyền đến âm thanh.

“Chưa dậy.”

“……”

Từ tốc độ phản ứng cũng không khó đoán được anh xác thật là chưa ngủ dậy. Hồ Lai Lai thậm chí có thể tưởng tượng được bộ dáng lúc này của anh. Khẳng định anh vẫn đang nhắm mắt, nằm nghiêng, gác điện thoại ở bên tai. Lúc mơ lúc tỉnh nói chuyện với cô.

Cô không đành lòng bởi vì chút việc nhỏ này mà quấy rầy giấc ngủ của anh, sửa lời nói: “Em không phải đã bảo khi nào anh dậy thì mới gọi điện cho em sao. Anh mau ngủ tiếp một lát đi, em không gấp.”

Chính là Diệp Mạnh Trầm muốn nghe giọng cô nhiều thêm một chút. Cho nên anh không tính sẽ ngắt điện thoại, vẫn dùng giọng hơi khàn khàn chậm rãi nói: “Nói đi, chuyện gì.”

Hồ Lai Lai dừng động tác định ngắt điện thoại lại, nghĩ nghĩ, chỉ có thể dựa theo kế hoạch ban đầu hỏi: “Cũng không phải chuyện lớn gì. Chính là em chỉ muốn hỏi xem anh có quen một người tên là Gì Bằng Phi hay không.”

Diệp Mạnh Trầm biết cô hẳn là đang muốn nói đến sự kiện Weibo. Không chút suy nghĩ trực tiếp phủ nhận.

“Không quen.”

Khi anh dạy bảo ai đó, cho tới bây giờ đều là lấy đạo của người trả lại cho người. Rốt cuộc giảng đạo lý xuông sẽ không bao giờ có thể khắc sâu vào ký ức. Đối với Tần Diệu là như thế, đối với Gì Bằng Phi cũng là như vậy.

Chỉ là những điều này cô chưa cần phải biết.

Cũng may Hồ Lai Lai không nghe ra điều gì dị thường, ngược lại cảm thấy giọng điệu của anh giống như là thật sự không quen biết. Nghĩ thầm lần này chắc là chỉ đơn thuần bởi vì ông trời có mắt, làm việc xấu tất sẽ gặp báo ứng.

Vì thế cô nhanh chóng kết thúc đề tài này, miễn cho cuối cùng lại biến khéo thành vụng. Sau đó cô lại nhớ tới một sự kiện quan trọng khác, trở nên muốn nói lại thôi, rối rắm một lúc lâu mới mở miệng.

“Đúng rồi, em còn có chuyện này muốn thương lượng với anh…… Nhưng mà em cần phải giải thích rõ ràng trước một chút, lần này thật sự không phải là vì muốn tạo bất ngờ cho anh đâu.”

Diệp Mạnh Trầm “Ừm” một tiếng, ý bảo cô cứ nói.

“Chính là…… Chính là…… Không phải sắp đến sinh nhật của cha em sao. Mẹ em nói hôm nay em phải cùng bà ấy đi mua quà sinh nhật. Sau đó chủ nhật em phải bồi ông nội em đi kiểm tra sức khỏe, cho nên em chỉ có ngày mai là rảnh…… Lúc trước em nói kế hoạch ba ngày ấy, có khả năng phải ngâm nước nóng rồi.”

Hồ Lai Lai nói có chút không tự tin. Cô cảm thấy như vậy là lại lần nữa làm anh thất vọng, thật là có lỗi với anh.

Kỳ thật tất cả những điều này đều là Trình Vân Hành mới thông báo với cô vào lúc rạng sáng nay khi cô vừa về đến nhà. Cô không còn con đường sống cự tuyệt, cũng không có lý do nào để cự tuyệt. Lần này chỉ có thể lại ủy khuất anh một chút.

Diệp Mạnh Trầm không nói gì, nghe xong lại “Ừ” một tiếng.

Qua chuyện tối qua, anh đại khái đã biết thái độ của Trình Vân Hành. Vì thế đã làm tốt các loại chuẩn bị, tình huống như bây giờ cũng trong dự liệu của anh cho nên cảm xúc anh không có biến hóa gì lớn.

Nhưng Hồ Lai Lai vẫn còn băn khoăn, cho nên cô lại mặc sức tưởng tượng chút sinh hoạt của kì nghỉ đông tốt đẹp sắp tới với anh. Ý đồ hòa tan không khí bi thương.

“Nhưng anh cũng đừng quá khổ sở, dù sao em lập tức liền được nghỉ đông rồi. Đến lúc đó em khẳng định rất nhàn rỗi. Nếu anh không chê, em còn có thể đi công ty giúp các anh……”

Không ngờ tới chính là, nói cả ngày, cô cũng không nhận được một cái đinh đáp lại nào, còn tưởng rằng điện thoại đã bị ngắt, Nhưng cầm ra thì thấy vẫn đang ở trạng thái trò chuyện.

Đây là…… Ngủ rồi?

Hồ Lai Lai một lần nữa đem điện thoại dán ở bên tai, quả nhiên nghe thấy tiếng hít thở đều đều. Cô lập tức ngậm miệng, ngắt điện thoại để cho anh ngủ. Cô cũng lùi về trong chăn chuẩn bị ngủ tiếp.

Tới gần giữa trưa cô lại lần nữa bị đói tỉnh. Vốn định một lát nữa mới rời giường, nhưng bởi vì thật sự đói đến chịu không nổi, không thể không xuống giường đi kiếm ăn. Xuống lầu lại phát hiện ba người lớn đã không biết tung tích, trong nhà chỉ còn lại một mình cô.

Cô chỉ có thể tay làm hàm nhai, đi vào phòng bếp tùy tiện nấu chút đồ ăn. Kết quả mới vừa bật bếp thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

“Đến đây!”

Hồ Lai Lai còn tưởng rằng mấy người kia lại quên mang chìa khóa, vội vàng chạy ra mở cửa. Ai ngờ vừa mở ra, là Mạnh Tố.

Vài phút sau đó cô cơ bản như đã đánh mất năng lực tự hỏi, ngay cả mình trở lại phòng khách như thế nào cũng không biết. Thẳng đến khi bên tai truyền đến giọng của Mạnh Tố, nghe bà nói: “Đứng làm gì cả, ngồi đi.”

“À…… Vâng……”

Hồ Lai Lai phục hồi tinh thần đáp lại vài tiếng. Nhanh chóng ngồi xuống đối diện bà, câu nệ như mình đến làm khách nhà người khác.

Tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên hai người đơn độc ở chung một chỗ, không câu nệ mới là lạ.

Mạnh Tố không mù, đương nhiên cũng đã nhìn ra.

“Tôi nói sao mỗi lần nhìn thấy tôi cô đều khẩn trương như vậy. Chẳng lẽ tôi còn có thể ăn thịt cô hay sao? Thả lỏng một chút đi, tôi sẽ không ném chi phiếu vào mặt cô sau đó nói cô tránh xa con trai tôi ra đâu.”

“……”

Ừ, loại tiết mục cẩu huyết này xác thật chính là món sở trường của cô.

Đã nhìn quen Mạnh Tố luôn có sắc mặt không tốt, Hồ Lai Lai không dám nói giỡn với bà. Trong lúc nhất thời không biết nên dùng biểu tình gì để đáp lại, chỉ có thể phối hợp cười gượng hai tiếng. Tâm tình thật ra đã thả lỏng một ít, vào vấn đề: “Bác tìm cháu là có chuyện gì sao?”

“Không có gì đặc biệt quan trọng, chính là vừa vặn đi ngang qua nơi này, thuận tiện vào trò chuyện với cô một chút.”

“À…… Bác muốn trò chuyện gì ạ?”

“Biết vì sao tôi vẫn luôn phản đối chuyện của con trai tôi với cô không?”

Vừa bắt đầu trò chuyện liền vào ngay đề tài nghiêm túc như vậy?

Hồ Lai Lai thận trọng tự hỏi một chút, rồi sau đó thật cẩn thận nói thử: “Bởi vì mẹ cháu?”

“…… Khụ, cái kia, cô ta xác thật cũng là một phần nguyên nhân, nhưng không phải là nguyên nhân chính.”

Nhắc tới cái tên Trình Vân Hành, Mạnh Tố nhiều ít vẫn có chút mất tự nhiên. Bà thanh thanh giọng nói tìm về khí thế, tiếp tục đề tài vừa rồi.

“Ngược lại không phải vì tôi không thích cô, chỉ là cảm thấy cô tuổi còn nhỏ như vậy, tâm tính còn chưa hoàn toàn ổn định. Sao tôi có thể dễ dàng giao con trai của tôi cho cô chứ. Vạn nhất ngày nào đó cô thay lòng đổi dạ thì làm sao bây giờ.”

Đây cũng không phải lần đầu tiên Hồ Lai Lai nghe thấy kiểu nói này, phản bác đến thuận buồm xuôi gió, không cần nghĩ ngợi nói: “Chính là, cho dù tâm tính đã ổn định rồi vẫn sẽ có một ngày thay lòng đổi dạ đấy ạ.”

“……”

Lúc này không phải hẳn là sẽ đem chính mình thổi phồng đến mức thiên hoa loạn trụy hay sao, cái kịch bản gì đây?

Mạnh Tố không nghĩ tới sẽ nghe thấy câu trả lời thế này. Bỏ ra một chút thời gian sửa sang lại suy nghĩ, nghiền ngẫm lại ý tứ của cô: “Cho nên, cô là muốn nói, vô luận như thế nào cô cũng đều có khả năng thay lòng đổi dạ?”

Hồ Lai Lai lắc đầu, biểu tình chân thành tha thiết: “Có thể thay lòng đổi dạ hay không không quan trọng. Cháu chỉ biết hiện tại cháu thật sự thích anh ấy. Hiện tại cháu rất muốn ở bên anh ấy. Hiện tại cháu có tin tưởng tuyệt đối rằng sau này cháu sẽ không thay lòng đổi dạ. Với cháu mà nói thì như vậy là đủ rồi.”

Cô vừa dứt lời, không gian cũng trở nên yên tĩnh.

Người vừa gây ra kết quả này nhấp nhấp môi, bắt đầu tỉnh táo lại. Không biết có phải bởi vì mình nói quá quyết liệt khiến Mạnh Tố không còn lời nào để nói hay không. Đáy lòng gào thét “A” một tiếng thật dài, cô bổ sung thêm một câu.

“Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của cháu mà thôi, bác hoàn toàn có thể không ủng hộ. Chỉ là bác ủng hộ cũng được, mà không ủng hộ cũng không sao, cháu đều sẽ không từ bỏ đâu ạ.”

Cái tính bướng bỉnh không chịu thua này đúng là giống Trình Vân Hành như đúc.

“Aiz, xem lời nói của cô kìa. Tôi có ý kiến gì cũng không có quan hệ. Chuyện của người trẻ tuổi các cô ấy à, tôi đúng là quản không nổi. Dù sao bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu thôi.”

Mạnh Tố ra vẻ bất đắc dĩ than thở, không còn cao ngạo nữa, hạ thấp tư thái.

“Về sau thấy tôi đừng có cứ như chuột thấy mèo mà trốn đi nữa. Sau này tôi không muốn trở thành một bà già ác độc khiến người ta chán ghét đâu.”

Nghe vậy, Hồ Lai Lai sửng sốt, biểu cảm kinh ngạc đều hiện hết cả lên mặt. Tựa như không quá tin tưởng khi không có sự kích thích của Trình Vân Hành, bà lại tự nói ra những lời này. Như vậy tức là bà đã thật sự chấp nhận cô rồi sao.

Mạnh tố vừa thấy, có loại cảm giác mình bị nghi ngờ, không vui nói: “Như thế nào, không tin tôi đang nói thật?”

“…… Tin tin tin!” Hồ Lai Lai nhanh chóng thu hồi biểu cảm kinh ngạc không lễ phép trên mặt, gật đầu thật mạnh.

“Có thể làm được sao?”

“…… Có thể!”

“Ừ, hôm nay cứ như vậy đi, đừng nói với mẹ cô là tôi đã tới, cũng đừng tiễn.” Nói xong lời này, Mạnh Tố đứng lên định rời đi, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, nhắc nhở nói, “À đúng rồi. Trong bếp có đang nấu gì không thế, giống như mùi khét, cô không ngửi thấy sao?”

“……!!!”

Giờ thì Hồ Lai Lai thật sự không có thời gian để tiễn bà. Cô hoả tốc chạy về phía phòng bếp, cứu vớt chiếc nồi thiếu chút nữa bị đun thủng.

Thấy thế Mạnh Tố không khỏi cảm thấy lo lắng cho cuộc sống sinh hoạt của con trai mình sau khi kết hôn. Sau khi rời khỏi đây, chuyện thứ nhất chính là gọi điện thoại cho anh.

“Được rồi đi, cô gái nhỏ cũng đã giúp con dỗ dành, tối nay về nhà ăn cơm.”

“Con vẫn là không nên trở về ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người.”

“…… Có người qua cầu rút ván như vậy sao! Con không sợ mẹ sẽ lập tức quay đầu trở về, thu hồi hết những lời mẹ vừa nói?”

Diệp Mạnh Trầm đúng là không sợ, trả lời không nhanh không chậm: “Nếu không phải mẹ thật lòng muốn chấp nhận cô ấy, mặc kệ con nói như thế nào mẹ cũng sẽ không thỏa hiệp đâu. Sao bây giờ mẹ lại nói như con vừa ép mẹ nói thế vậy.”

Lời này đã chọc trúng tim đen của Mạnh Tố.

Sự thật đúng là như thế.

“Được rồi, mẹ thừa nhận. Trước kia mẹ đúng là có chút thành kiến đối với con bé. Hôm nay có dịp hàn huyên trò chuyện với con bé như vậy, mẹ phát hiện con bé đó trừ tuổi còn nhỏ một chút ra thì cái miệng giống y như mẹ nó vậy, sẽ không buông tha cho người ngoài. Cũng không khác gì tật xấu.”

Bà luôn coi tuổi còn nhỏ là một khuyết điểm.

Diệp Mạnh Trầm cười khẽ, thở dài: “Nếu nói như vậy thì con trai mẹ thật đúng là đã nhặt được một món hời lớn.”

“……”

Từ nhỏ đến lớn hình như Mạnh Tố chưa bao giờ thấy anh khoe khoang điều gì. Tính đến thời điểm thì số lượng không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là Hồ Lai Lai.

Đã khoe mẽ còn khoe đến đắc ý như vậy, e là thật sự không cứu nổi nữa rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN