Diệp Diệp Hồ Lai
Chương 6
————
Phở: Cả chục chương mới phát hiện Lý Hàn Thu là em họ Diệp Mạnh Trầm chứ không phải em ruột sau một lần tự thắc mắc sao anh em mà lại khác họ =))))))
Tiện thể có ai biết càng hoàng với hải hoàng là gì không. Mấy đoạn về chuyên ngành của nữ chính đã ăn mòn hết chút chất xám ít ỏi của mình rùi Ụ.Ụ
_________________________________
Thật ra đối với Hồ Lai Lai mà nói, không có quà sinh nhật cũng không khổ sở bằng lãng phí mất cơ hội được gặp Diệp Mạnh Trầm. Cũng may cảm xúc của cô tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Sau một giấc ngủ, tất cả phiền não đã bị giấc mơ đêm qua ăn sạch sẽ.
Sau khi rời giường, cô rảnh rỗi không có việc gì làm. Quyết định đi một cửa hàng đồ cổ chuyên về ngọc phỉ thúy dạo chơi.
Chủ cửa hàng này chính là bạn tốt của cô. Bởi vì bán ngọc phỉ thúy nên anh ta có cái biệt hiệu là “Giả Phỉ Thúy”. Trừ phỉ thúy ra, anh ta cũng có một ít đồ chơi mới lạ nho nhỏ rất hợp với khẩu vị cô. Cho nên cô đến cửa hàng này khá thường xuyên.
Ai ngờ mới qua một hai tháng, trong tiệm đã xảy ra biến hoá lớn. Sau khi Hồ Lai Lai đến nơi liền đứng ở một bên nhìn người đến người đi hơn nửa tiếng. Thật vất vả mới chờ được đến lúc anh ta rảnh rỗi. Nhịn không được cảm thán nói: “Anh Giả, vận khí của anh trở nên tốt như vậy từ lúc nào thế?”
“Còn không phải do em tuyên truyền giúp anh ở trên Weibo sao.”
Giả Phỉ Thúy rót cho cô một ly trà. Vẻ mặt không che giấu nổi sự vui vẻ: “Không nghĩ tới sẽ có hiệu quả tốt như vậy, em được đấy.”
Hồ Lai Lai vẻ mặt ngoài ý muốn, cô cũng không nghĩ tới.
Weibo của anh ta là cô xin vào năm cô học lớp mười. Lúc đầu xin mục đích là đề xoá nạn mù chữ. Dù sao người mới tiến vào lĩnh vực đồ cổ càng lúc càng nhiều. Mà trước mắt, những thứ có liên quan tới phương diện này ở trên mạng còn rất thiếu sót. Để tránh mọi người bị lừa cô đã nghĩ ra một cách.
Vốn dĩ ngay từ đầu cô cũng không có nhiều fan. Bước ngoặt xảy ra vào một lần cô bất chợt cao hứng phát một cái Weibo. Đó là video về một đồ vật hình dạng tựa như một cái bóng đèn nhỏ. Còn theo sát lồng tiếng vài câu làm giám định: “Vô tình phát hiện ra bảo vật gia truyền. Vào năm Đinh Dậu tương đối thường thấy, là đồ dùng để đun nước. Thuộc hệ Quan Thế Âm Bồ Tát, người có được đều sẽ gặp vận may”. Kết quả được các tài khoản lớn có hứng thú chia sẻ.
Từ đó fan của cô cứ thế tăng đều đều. Đồng thời càng ngày càng nhiều bạn trên mạng @ cô giám định mấy cái đồ gia truyền hoa hoè loè loẹt này nọ. Làm cô thuận lý thành chương trở thành một đại V “Người giám định đồ gia truyền khôi hài” như bây giờ.
Dài dòng danh hiệu trọng điểm hiển nhiên ở hai chữ “khôi hài”. Cứ việc như thế, Hồ Lai Lai đã có 1 số lượng fan nhất định, nhưng sẽ không làm quảng cáo. Chỉ hỗ trợ tuyên truyền thuần túy vì cảm tạ anh ta lần trước đã cung cấp phương pháp phân biệt đá thạch lựu cho cô. Cho nên lúc đó cô đã thuận miệng đề ra tên cửa hàng của anh ta.
Lúc này cô bị khen đến đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Em nào có năng lực lớn như vậy, còn không phải bởi vì đồ của anh tốt sao.”
“Dù sao hôm nay em muốn gì cứ tùy tiện chọn, điều không lấy tiền.”
Giả Phỉ Thúy khăng khăng muốn trả ơn cô. Chỉ chỉ quầy trưng bày, hào phóng nói.
Vừa nghe lời này, người ngày thường đã hưởng thụ rất nhiều ưu đãi nọ thập phần cảm động. Sau đó dứt khoát cự tuyệt. Còn chưa nói một chữ liền bị âm thanh chào hàng bên ngoài đánh gãy, thu hút sự chú ý của hai người.
“Này đây đều là hàng mới hôm nay vừa đến tay đấy nhé. Mọi người xem, tất cả đều là hàng thượng phẩm. Tính chất tốt, chi tiết sắc sảo. Mấu chốt là giá cũng cực kỳ tốt, so với trong tiệm kia tốt hơn nhiều. Nếu bỏ lỡ lần này thì sẽ không còn nữa đâu a”
Những lời này nghe ra thật sự đúng là ba hoa chích choè. Chỉ cần là người có kinh nghiệm một chút liếc mắt cái là có thể nhìn ra. Những thứ đó đều là gỗ hoạ tiết hoa cúc Việt Nam giả mạo thành gỗ hoa cúc Hải Nam. Đáng tiếc có một cái quy tắc gọi là nhìn thấu nhưng không được nói toạc ra, rốt cuộc cũng không nên đi phá kế sinh nhai của người khác.
“Aiz, lại bỏ tiền mua bài học.”
Giả phỉ thúy uống ngụm trà, tiếc hận thở dài. Hồ Lai Lai cũng cảm thấy lòng có dư mà lực không đủ.
Đây không phải lần đầu cô đụng phải chuyện này. Cũng đã từng giáp mặt vạch trần kẻ lừa đảo nhưng cũng vô dụng. Ai nên bị lừa thì vẫn bị lừa, bởi vì đại đa số mọi người đều không thể vượt qua lòng ham món lợi nhỏ.
Muốn giảm bớt tình trạng này thì chỉ có thể đi tìm người có kinh nghiệm hơn để bàn. Vì thế Hồ Lai Lai một bên phát Weibo cách phân biệt càng hoàng và hải hoàng, một bên hỏi: “Giả ca, dạo này anh có gặp sư phụ em không?”
“Không có, tám phần là lại đi luyện hoả nhãn kim tinh rồi.”
Hồ Lai Lai mất mát kêu một tiếng. Mắt thấy trong tiệm lại bắt đầu có khách, cô cũng không tính ở lại quấy rầy. Sau đó cô đi dạo chơi nơi khác đến bữa tối mới trở về. Bảy giờ đúng bắt đầu ngồi trước máy tính.
Đừng thấy cô bình thường thể hiện một bộ dạng trầm mê Diệp Mạnh Trầm không lo học tập. Kỳ thật thời điểm nên tập trung thì cô cũng không hề trộm lười biếng. Thành tích của cô cũng không kém. Tra được điểm thi lần lượt đều là tin tức tốt.
Diệp Định Chương cách vách lập tức tới gọi cửa. Kết quả vừa lúc bị Hồ Lương Tùng đang chuẩn bị lên lầu đưa dưa hấu gặp được, sắn tay áo bắt đầu mắng: “Lão già chết tiệt này lại tới nhà ta làm cái gì hả!”
“……”
Tuy rằng hai người bọn họ đều là bạn học, sau khi tốt nghiệp lại thành hàng xóm. Nhưng quan hệ vẫn luôn rất ác liệt. Một người ngại đối phương không có văn hóa, một người ngại đối phương khoe khoang văn hóa. Vừa thấy mặt liền cãi nhau. Những lúc như thế này, Hồ Lai Lai đều là người đứng ra chủ trì đại cục.
Đương nhiên hôm nay cũng vậy.
Cô thở dài một cái, xoay người, vừa định xuống khuyên bảo hai ông nhà mình một chút. Bỗng nhiên thoáng nhìn ở cửa phòng ngủ xuất hiện một hình ảnh ko có khả năng. Người đó đứng ở nơi giao nhau giữa sáng và tối. Đường cong ở lưng không phải thẳng tắp, mà là mang theo một độ cong rất nhỏ.
Diệp Mạnh Trầm đang cúi đầu tìm kiếm thủ phạm bị tình nghi đang cắn ống quần anh. Vừa thấy, quả nhiên chính là con rùa nhỏ mà Hồ Lai Lai đang nuôi, dính người y như chủ.
Mọi tính toán khuyên can người của cô vừa nhìn thấy anh liền bị vứt ra sau đầu. Trong mắt cô lóe lên tia kinh hỉ. Chẳng qua còn chưa kịp đứng dậy, bên ngoài lại đột nhiên vang lên một trận âm thanh răn dạy.
“Tiểu tử cháu còn trở về làm gì!”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí nháy mắt đã thay đổi.
Từ sau lần tan rã trong sự không vui kia, Diệp Mạnh Trầm đã bốn tháng không về nhà. Hôm nay chỉ là tiện đường muốn nhìn xem cái người cả ngày làm bậy kia có thể thi được mấy điểm. Cho nên thái độ vẫn còn tính là tốt đẹp, trả lời: “Yên tâm, dù sao cũng không phải là tới xem ông.”
“Ai cần cháu tới xem ta!”
Diệp Định Chương vừa nghe, lại bị chọc cho tức giận. Đột nhiên đập bàn một cái. Làm chú rùa đen đang cắn ống quần anh lập tức rụt cổ trốn vào trong mai của nó.
Hồ Lương Tùng không chịu cô đơn, cũng đập bàn theo một chút. Hờn dỗi nói: “Ai cho ngươi đập bàn của nhà ta!”
“……”
Mắt thấy một vòng cãi nhau mới lại sắp bắt đầu. Hồ Lai Lai cũng không tính toán đi chủ trì đại cục nữa. Nhân cơ hội dẫn anh thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Đi ra sân rồi cô mới nhớ ra sự việc tối hôm qua. Mới nhớ tới hình như mình không nên có biểu hiện vui vẻ như vậy.
Vì thế cô lập tức thu hồi biểu cảm. Không rảnh hỏi anh có chuyện gì mà lập tức lên án: “Vì sao anh lại gạt em nói có quà sinh nhật?!”
Vấn đề chính là, ở trước mặt anh Hồ Lai Lai vĩnh viễn không thể hung dữ quá ba giây. Sau khi nói xong lại dang hai tay ra, chủ động cho anh cái bậc thang đi xuống: “Có điều chỉ cần anh ôm em một chút. Em liền không so đo với anh nữa.”
Diệp Mạnh Trầm làm lơ động tác nhỏ của cô. Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ngước mắt nhìn cô, mặt mày tản mạn không giảm. Cùng với tây trang thẳng thớm hình thành một bầu không khí mâu thuẫn, vừa dung hợp lại vừa tương phản. Thành thạo điêu luyện hỏi lại:
“Anh lừa em cái gì?”
“Anh không đưa quà cho em a!”
“Sao lại không.”
“Anh đưa em cái gì?!”
“Về nhà.”
“……”
Hồ Lai Lai muốn phản bác, lại không thể nào phản bác được. Dứt khoát tự tìm đường ra, treo lên một khuôn mặt đáng thương, đánh ra chiêu tranh thủ sự đồng tình: “Vậy anh không thể xem em thật vất vả thi được cao hơn điểm chuẩn 80 điểm mà khen thưởng em bằng một cái ôm sao?”
Nghe vậy, Diệp Mạnh Trầm khẽ nhướng mày. Đáy mắt bình tĩnh xuất hiện một tia dao động. Rõ ràng không dự đoán được cô có thể thi tốt như vậy. Hơi mỉm cười: “Xem ra hiện tại thi đại học đều không cần dựa vào đầu óc.”
“Cho nên anh hẳn là càng phải quan tâm thương yêu quần thể ngốc nghếch bọn em hơn a.”
Gió đêm nhẹ nhàng nổi lên, đem tất cả những gì tươi đẹp của mùa hè đều thổi vào trong mắt Hồ Lai Lai. Cỗ bướng bỉnh quen thuộc kia lại xông ra, cho dù bị giội nước lạnh cũng không thèm để ý. Cô quơ quơ tay, trong giọng nói không tự giác toát ra vài phần làm nũng.
“Nha nha nha?”
Diệp Mạnh Trầm nhìn cô, chợt thấy bực bội, giơ tay kéo kéo cà vạt. Suy nghĩ một lát. Rốt cuộc bắt lấy cổ tay đang dần tụt xuống của cô. Kéo cô đi lên phía trước, ấn đầu vai cô, lành lạnh nhưng nhẹ nhàng nói: “Ba giây.”
Vất vả mười hai năm, khen thưởng như vậy chắc cũng không quá. Dù sao cũng chỉ ba giây, không thể nhiều hơn.
Còn tốt, Hồ Lai Lai cũng chẳng tham lam. Thời gian vừa đến liền thu tay lại, cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống bên cạnh anh. Bắt đầu đùa nghịch áo khoác tây trang anh vắt trên lưng ghế. Hiếu kỳ nói: “Đúng rồi, gần đây anh đang bận cái gì vậy ạ?”
Nhiệt độ cơ thể thuộc về cô vẫn còn lưu tại bên gáy. Trời có chút lạnh nhưng cũng không an ủi được dòng máu đang sôi trào trong huyết mạch. Diệp Mạnh Trầm bắt đầu sờ bao thuốc, bật lửa, hít một hơi. Áp xuống cảm xúc không rõ trong lồng ngực rồi mới trả lời: “Mở công ty game.”
“Thật…… Thật sự?”
Hồ Lai Lai đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh. Ánh mắt sáng lên, ngay sau đó lại trở nên ảm đạm: “Là bởi vì những lời nói của ông Diệp ngày đó đúng không ạ?”
“Không phải.”
Ngữ khí thật cẩn thận tiết lộ cô đang lo lắng. Diệp Mạnh Trầm biết cô sẽ tự trách. Không cần suy nghĩ trực tiếp phủ nhận phỏng đoán của cô.
Đương nhiên đây cũng chỉ là lời nói dối, bởi vì câu nói của Diệp Định Chương xác thật chiếm một phần nguyên nhân. Nhưng cũng không phải là chuyện xấu. Dù sao mở một công ty cho mình cũng không có gì là không tốt.
May mắn Hồ Lai Lai không nghe ra phần an ủi trong đó. Lớp sương mù ảm đạm trên mặt dần dần tan đi. Thời thời khắc khắc không quên khoe ra thân phận tiểu phú bà của mình. Thương lượng nói: “Em đây có thể đầu tư không?”
“Em cảm thấy sao.”
Được rồi, là cô mơ mộng hão huyền.
Gương mặt tươi cười của Hồ Lai Lai cũng không biến mất. Vẫn là thật vui vẻ cho anh. Hai chân không an phận đung đưa lên xuống. Nghĩ nghĩ, nhịn không được chia sẻ với anh một bí mật khác. Nhỏ giọng nói: “Trộm nói cho anh, em tính báo danh vào đại học C khoa khảo cổ chuyên nghiệp.”
Diệp Mạnh Trầm tựa lưng vào ghế ngồi, nghe vậy, treo lên chút ý cười. Không hề ngoài ý muốn với quyết định của cô. Không có ý kiến gì. Lại nói: “Được rồi, hai ông già lại muốn tranh cãi ngất trời.”
“…… Haiz.”
Điểm này Hồ Lai Lai không phải chưa từng suy xét qua. Hồ Lương Tùng vẫn luôn hy vọng cô theo ngành ngoại thương. Đến lúc đó khẳng định lại muốn trách tất cả là do Diệp Định Chương xúi giục cô.
Vì thế tâm hồn cô lại bị tổn thương, đầu một lần nữa rũ xuống, buồn rầu nói: “Nhưng em cũng không thể một mực sống theo ý của ông nội mãi. Phải sống vì chính mình mới đúng, giống như anh vậy.”
Thanh âm cô nhỏ đến mức nghe giống như đang lầm bầm lầu bầu. Nhưng vẫn không ảnh hưởng đến độ rõ ràng của lời nói.
Thời điểm nghe thấy câu “giống như anh” Diệp Mạnh Trầm hơi có chút thất thần. Thật hiếm khi được nghe cô nói chuyện nghiêm túc như thế này. Anh cũng không tính có ý kiến gì cả. Biết cô so với tưởng tượng của mình còn rất có chủ kiến. Căn bản không cần người khác khoa tay múa chân về nhân sinh với cô.
Mà Hồ Lai Lai uể oải cũng chỉ là tạm thời, thực mau đã khôi phục về trạng thái ban đầu. Giả vờ bất mãn nói: “Anh nói xem lên đại học có ai là không yêu đương đâu. Vừa yêu đương vừa tập trung học hành sự nghiệp cũng tốt mà. Em nghĩ bố chúng ta khẳng định cũng nghĩ vậy, sẽ không có nhiều phiền toái phát sinh đâu.”
Thật đúng là mỗi lần gặp là một lần tư xuân.
Diệp Mạnh Trầm khẽ nhếch khoé miệng. Lấy điếu thuốc giữa môi xuống, đáy mắt có ý cười lạnh lẽo tựa như tuyết tháng ba. Không lưu tình chút nào nói: “Nếu thật sự có, đời này em cũng đừng nghĩ tới chuyện tốt nghiệp.”
“…… Hừ!”
Hồ Lai Lai liền biết sẽ bị anh giội nước lạnh. Nhăn cái mũi, không nói chuyện nữa. Cô ngửa đầu, nhìn lên bầu trời. Thấy gió đêm như là đang khuyến khích đám mây một ngụm lại một ngụm ăn luôn mặt trăng. Tâm tình cô cũng không hề bị ảnh hưởng, vẫn tốt tựa như ánh nắng sớm mai.
Dù sao thích anh là chuyện cả đời. Tốt nghiệp làm gì, cứ học mãi đến già cũng được chứ sao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!