Diệp hận (Cao H- ngược) - Chương 13: Phỏng vấn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1396


Diệp hận (Cao H- ngược)


Chương 13: Phỏng vấn


Mạc Diệp vì cảm giác căng trướng nơi hạ thân mà tỉnh dậy.
Mạc Diệp tối qua sau khi ngất đi, đã bị thao tỉnh lại mấy lần, không biết cao trào qua bao nhiêu lần, bị cường bạo kéo dài cuối cùng làm cô mê man bất tỉnh, căn dục côn vẫn giữ chôn sâu trong thân thể cô, chủ nhân của nó đang dùng đầu lưỡi liếm láp vỗ về cô tỉnh giấc.
Mạc Diệp sau giây mơ màn nhìn đôi mắt Cố Uy nhiễm sắc dục kề sát khuôn mặt mình, hốt hoảng lấy thế xô đẩy hắn ra, ai ngờ hạ thân tê liệt đau xót phải dựa vào thành giường. Cự căn mất đà tuột ra, Cố Uy chòng chọc dõi mắt quan sát. Tiểu huyệt bị cắm suốt một đêm, cư nhiên vừa rút ra liền khép chặt, nghĩ nghĩ côn thịt lại muốn trướng to một vòng. Mạc Diệp phát hiện động thái lỗ mãng, mắng hắn “Biến thái” liền quay mặt đi hướng khác.
Cố Uy bực dọc vì dục cầu bất mãn rời giường đạp chân xông vào nhà tắm, lại còn cố tình không đóng cửa.
Mạc Diệp nghe bên trong tiếng xả nước lạnh rào rào xen lẫn âm thanh thở dốc, mãi lát sau hiểu ra sự tình hai má hơi ửng hồng.
Cố Uy mặc vào trang phục vest đen lãnh liệt, không còn khí diện của tên cầm thú hành hạ cô cả đêm qua nữa. Mạc Diệp không muốn động thân mình, ngồi trên giường tựa lưng thẫn thờ nhìn ánh sáng hắt vào từ cửa sổ. Những lúc cô ngoan ngoãn như vậy hắn cảm giác như cô không tồn tại, Cố Uy tận đáy lòng có chút miên man.
Hắn bước đến muốn sờ vuốt ve da thịt trắng nõn lại bị ngoảnh mặt né tránh, tức mình hai ngón tay siết lấy cằm cô cưỡng bách, song lời nói vẫn kiềm chế duy trì âm điệu trầm khàn quan tâm:
“Hôm nay không khoẻ thì đừng đi làm nữa, mà sau này cũng vậy, em ở nhà sẽ tốt hơn”
Mạc Diệp hiếm có dịp xù lông nhím liền trừng mắt hắn:
“Sao? Anh còn muốn quản cả chuyện này?”
“Anh sẽ không quản chừng nào em biết an phận. Đừng đi những nơi vô nghĩa, cũng đừng quá thân cận những tên đàn ông khác”
Mạc Diệp cười khẩy: “Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn ư?”
Bàn tay nắm cằm Mạc Diệp siết chặt thêm lực đạo: “Đừng có không biết tốt xấu, quá khứ chính là quá khứ, nếu em biết điều, tôi sẽ cân nhắc việc em là vợ tôi trước mỗi hành động”
Bắt được điểm này, Mạc Diệp càng tức giận gào lên: “Vì là quá khứ cho nên việc anh che mắt tôi suốt hai năm, phản bội tôi trong chính hôn lễ của mình là hợp tình hợp lý sao?”
Mạc Diệp không kiềm chế được nước mắt cứ thế im lặng rơi xuống, khoé mắt đau rát không thể nhìn thẳng mà uỷ khuất cụp xuống, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở uất nghẹn. Cô chưa từng muốn khơi ra nỗi đau đó, đã từng tự nhủ không sao, cô tin chắc mình sẽ ổn, nhưng vết thương đâu phải cứ sai bảo là sẽ chủ động nghe lời.
Hắn chính là người cô yêu nhiều đến vậy, nhiều đến cả hèn mọn tự huyễn hoặc rằng đau khổ này là cái giá để cô được bên hắn, nhưng cô không tài nào tháo gỡ được khúc mắc trong lòng. Yêu hắn nhiều bao nhiêu, lòng cô đau gấp bội, càng đau đớn khi cô hoàn toàn bế tắc trong cuộc hôn nhân này.
Cố Uy đứng trong văn phòng Tổng giám đốc nhìn ra hướng sông Hàm Tương, nghĩ đến khuôn mặt Mạc Diệp yếu ớt đầy nước mắt sáng nay. Hắn luôn cho rằng việc cô phát hiện bí mật nào đó của hắn, cũng chỉ tương đương giá trị một tin tức truyền đạt. Cô biết rồi thì sao? Sẽ nháo tới mức nào? Dù gì hắn đều sẽ có biện pháp khống chế tình hình.
Nhưng đằng này, cô không có cái khả năng nháo chuyện ấy, hắn cho rằng sẽ bớt phí công xử lý đi, nhưng cô lại khóc.
Chỉ khóc một cách yên lặng như thế.
Hắn phát hiện bản thân đã luôn phớt lờ một điều, cảm nhận của cô. Hắn trước nay thừa biết đối với cô đã không phải, nhưng người như hắn đến cảm xúc bản thân còn chối bỏ, huống hồ là quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Trong đầu hắn tưởng tượng, liệu có phải từ lúc phát hiện ra sự thật, Mạc Diệp đều khóc như vậy, thương tâm đến như vậy.
Giữa cô và hắn, khác biệt nhau chính là cách họ trải qua cùng một đoạn quá khứ. Đoạn thời gian trước hắn chỉ xem như ngông cuồng của tuổi trẻ, nhưng cái gì quá khứ thì đều đã qua rồi, có tính toán cũng bằng thừa. Mà đối với Mạc Diệp thì khác, đoạn quá khứ ấy chính là chứng tích tổn thương, dù là chuyện đã qua thì vẫn sẽ cố chấp không buông.
Qua giờ trưa, Lâm Mặc gõ cửa tiến vào báo cáo lịch trình làm việc, sau khi xác nhận hoàn tất, Cố Uy khó hiểu nhìn Lâm Mặc lưỡng lự chưa muốn rời đi.
“Còn chuyện gì sao?”
Cậu trợ lý sau một hồi ấp úng, sợ mất thì giờ của sếp, đành gãi đầu lúng túng: “Tôi muốn xin chữ ký một người, sếp có thể nói giúp tôi một tiếng không?”
“Hửm?”
“Là như thế này, bạn gái tôi là fan cuồng của tác giả Hàn Ni và Thái Diệc Hàm, tôi nhất định phải xin được chữ ký của họ để làm quà sinh nhật cho cô ấy”
“Oh~~ tôi nói giúp gì?” Cố Uy tiếp tục tỏ ra nghi vấn.
“Đúng vậy a, không phải hôm nay phu nhân có buổi phỏng vấn với tác giả Hàn Ni sao?
Lâm Mặc chìa màn hình điện thoại hiển thị bài viết trong nhóm fan về buổi phỏng vấn chiều này. Trong đó có một tấm hình chụp chung của Hàn Ni và Mạc Diệp đăng tin tức cập nhật.
Lâm Mặc không ngờ Cố Uy đáp ứng ngay lời nhờ vả của mình dễ dàng như vậy.
Mạc Diệp xin phép nghỉ ca làm buổi chiều, đúng hẹn có mặt tại đài truyền hình lúc hai giờ, Hàn Ni đã đến từ sớm đang trao đổi kịch bản cùng đạo diễn trong phòng trang điểm.
Nhìn thấy bạn thân, Hàn Ni bất chấp mái tóc đang làm nửa chừng chạy tới bổ nhào lên người Mạc Diệp xoay vòng vòng, đây là lần đầu tiên họ gặp lại kể từ sau khi Mạc Diệp kết hôn, các nhân viên hậu đài nhanh tay bấm máy quay quay chụp chụp làm bản thảo đăng lên mạng.
Phần phỏng vấn của Mạc Diệp không nhiều, chủ yếu là một đoạn thu trước làm tư liệu sẽ phát vào buổi ghi hình chính thức. Ngoài Mạc Diệp còn có nhóm diễn viên, cố vấn, nhóm chuyên gia thì đều đã được phỏng vấn trước đó tại phim trường hoặc nơi làm việc. Ekip báo phỏng vấn của cô có thể quay tại nhà hoặc công ty song cô từ chối, làm vậy quá gây chú ý đi.
Một sự trùng hợp có vẻ đã được an bài, đại diện phía đài truyền hình phối hợp với ekip tổ chức chính là Tô Lưu Vân. Điều này hoàn toàn dễ hiểu, tạo lập đề tài bàn luận là ưu tiên hàng đầu, sao có thể bỏ qua cơ hội mượn hình ảnh nữ biên tập viên nổi tiếng đài quốc gia làm bàn đạp. Ngay cả buổi giao lưu với tác giả Hàn Ni sắp tới đây cũng làm vô cùng hoành tráng, tất cả để phủi lấp đi scandal ăn cắp bản quyền dạo trước.
Ngày đó Hàn Ni trà trộn đoàn phim bằng một vai phụ nhỏ để tiếp cận tổ biên kịch, sau bằng nhiều cách lấy được bằng chứng biên kịch ăn cắp bản thảo truyện của mình. Hàn Ni lực yếu thế mỏng nguy cơ không đấu lại phía nhà sản xuất, may nhờ một tay Thái Diệc Hàm mọi chuyện mới đâu ra đó. Sau này vị biên kịch bị hất cẳng kia nhiều lần dở trò hòng ý đồ bôi đen, bởi vậy mới có chuyện hình tượng nữ thần trong truyện bị lật lại đào sâu tới vậy, đóng vai trò như một nhân chứng tác quyền của Hàn Ni.
Mạc Diệp hoàn thành xong phỏng vấn, ngồi ngoài hàng ghế đợi Hàn Ni thảo luận cùng ekip những thống nhất cuối cùng, rảnh tay muốn lên mạng xem thử, quả nhiên một vài hình ảnh hôm nay đã rò rì lên thành tin nóng hổi. Người ta tổng hợp lại một loạt ảnh đồ hoạ trên mạng, đó là ảnh ngày trước Hàn Ni chụp Mạc Diệp rồi nhờ một đàn anh bên khoa đồ hoạ thiết kế lại làm bìa truyện tránh phí bản quyền. Sau này các bức tranh vẽ được chuyền tay nhau khá nhiều, song không ai nghĩ vẽ trên đó là người thật. Nay được chân diện mục mỹ nhân bước ra từ trong tranh, quả là tạo hiệu ứng không tệ.
Mạc Diệp nhíu mi nhìn ảnh chụp chung của mình cùng Tô Lưu Vân được chia sẻ với hàng loạt bình luận bên dưới ngưỡng mộ nhan sắc xuất chúng của đôi chị em, lòng cô vô cùng nặng nề khổ sở. Hôm nay gặp chị gái cô có phần mất tự nhiên, nói chuyện đều lộ rõ khoảng cách. Đối diện với nụ cười dịu dàng toả sáng của Tô Lưu Vân, trong đầu Mạc Diệp vô thức chạy vòng vòng hình ảnh chị gái cũng từng cười như vậy với cô trong hai năm ấy, cả cái ngày cô kết hôn. Chị gái cô đã thật sự nghĩ gì suốt khoảng thời gian đó, Mạc Diệp vừa muốn biết, vừa không dám biết.
Hàn Ni trong phòng họp lén gửi tin nhắn, nói Thái Diệc Hàm đã đến ở bãi gửi xe, nhờ Mạc Diệp đón hộ.
Nhiệm vụ này…thật cao cả a!
Mạc Diệp tìm nhân viên bảo vệ hỏi rõ địa hình khu vực mới xác định hướng đi tìm bãi gửi xe.
Đến góc hành lang rẽ sang hông toà nhà, đôi chân đang bước vội bỗng chùng lại sững sờ, Mạc Diệp lập tức quay đầu về phía ngược lại.
Cách đó khoảng ba mươi mét ngay lối đi vào toà nhà từ bãi gửi xe, người đàn ông dáng cao nổi bật gương mặt tuấn mỹ, mặc vest đen lịch thiệp đứng đối diện cô gái dáng người thanh mảnh uyển chuyển trong bộ đồng phục công sở. Trái tim Mạc Diệp run lên từng hồi, cơ thể phản ứng quá nhanh, khoảng cách lại khá xa, cô không biết họ đang nói hay làm gì.Tư thế cô gái đứng quay lưng lại đây, nên Mạc Diệp không nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt nàng. Nhưng người đàn ông cao hơn nàng ta cả một cái đầu, vừa thấy thân ảnh Mạc Diệp bước tới, ánh mắt hắn lưu chuyển từ chỗ cô gái ra phía sau nàng ta, nhìn chằm chằm chỗ góc hành lang Mạc Diệp vừa rời khỏi.
Mạc Diệp cắm đầu bước nhanh như chạy, không khỏi thôi thúc bản thân phủi bay mọi suy nghĩ hỗn tạp hiện lên trong đầu.
Lại đến một góc hành lang nữa, cánh tay bị người đuổi theo phía sau giữ chặt cản trở không cho cô bỏ trốn.
“Bỏ ra! Tôi không cố ý làm phiền hai người”
Cảm nhận được Mạc Diệp ra sức phản kháng, Cố Uy bất đắc dĩ vòng cả hai tay giữ lấy, cố định cô trong lồng ngực mình, kề sát bên tai dùng sức cắn lên vành tai trắng hồng làm cô “A” lên
“Dám nghĩ bậy?”
Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN