Điệp Nghịch Thiên [ Xuyên Không ] - Chương Fic 11 - 12 : Ngươi?!!! Nam Nhân Mặt Dày Chết Tiệt!!!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Điệp Nghịch Thiên [ Xuyên Không ]


Chương Fic 11 - 12 : Ngươi?!!! Nam Nhân Mặt Dày Chết Tiệt!!!


Ôi trời! Một khung cảnh ngây ngất như trong truyện cổ tích.

Nam nhân thổi tiêu đó là cực phẩm soái ca. Nàng cho tới giờ chưa từng gặp qua ai mà đẹp tới dường này cả.

Dáng người thư thái khỏe khoắn, hắn mặc bộ y phục màu trắng toát, để lộ ra bờ vai cùng xương quai xanh quyến rũ. Tóc dài màu bạc khói vấn thấp. Đôi mắt dài hẹp màu tím trong khép hờ, hàng mi dài màu trắng cụp xuống, khóe mắt điểm một giọt lệ chí màu đỏ như có thể vắt ra máu, trông càng thêm phần mị hoặc. Mũi cao thanh tú. Bờ môi mỏng như cánh hoa anh đào.

Khí chất tỏa ra trên người hắn thật ma mãnh, có cảm giác lạnh thấu tâm can, vô cùng đặc biệt. Mùi hương thảo dược đó cũng là từ người hắn mà ra.

Nhìn hắn tựa như thần tiên giáng thế. Đẹp đẽ, thuần khiến đến vô cùng.

Thật xứng với câu ‘khuynh thế chi dung’.

Nàng lần đầu tiên vì một tên nam nhân mà có phần rung cảm.

Mà khoan…! Một nam nhân bất phàm như vậy, tiếng tiêu mê người đến thế, lại ở nơi bồng lai tiên cảnh này! Vậy thì chắn chắn hắn không phải hạng tầm thường! Nếu kết giao chắc hẳn sẽ có lợi.

Khi nàng vẫn còn đang mải mê suy nghĩ “gian kế” thì tiếng tiêu của “người nào đó” đã dừng lại.

Hắn trầm ngâm quay sang nhìn nàng.

Từ trước tới giờ, hắn chưa từng gặp nữ tử nào có khí chất đặc biệt như thế này. Mái tóc đen huyền tựa thác nước. Đôi mắt màu đỏ trong trẻo như trăng rằm, ma mị quyến rũ.Khuôn mặt trắng nõn, khóe môi cong lên lại có chút vẻ tinh nghịch, đáng yêu.

Nàng như thiên tiên không vướng chút bụi trần.

Cùng với khí chất trong trẻo lạnh lùng, nếu nhạy cảm như hắn thì sẽ cảm nhận được ở nàng một cỗ sát khí như Tu La từ địa phủ khiến người ta không khỏi kinh hoảng.

Xung quanh khu vực này hắn đã đặt kết giới, nếu không phải có nội lực phi thường thì đừng mong có thể vào! Vậy mà nành lại dễ dàng đi qua, chứng tỏ nàng không phải hạng tầm thường!

Nàng là nữ tử đầu tiên khiến hắn cảm thấy ‘muốn tìm hiểu’.

Hắn dắt cây tiêu bằng bạch ngọc trong trẻo vào thắt lưng, rồi từ từ bước tới chỗ nàng.

Giáng Thiên Điệp còn đang suy tư, bỗng cảm thấy mùi hương thơm ngát đó càng ngày càng gần. Nàng giật thót, theo cảm tính ngẩng đầu lên thì thấy “người nào đó” đang bước tới gần mình, nàng bất giác lùi lại một bước.

Hắn thấy vậy cũng chỉ dừng lại.

“Ngươi là ai?”-Hắn nhàn nhạt hỏi.

Nàng ngạc nhiên. Không nghĩ rằng hắn lại hỏi câu này. Mà thôi, thế cũng tốt, nàng sẽ nhân cơ hội này mà thực hiện kế hoạch làm thân.

“Ta là Gi…”

Mà khoan…! Ở cái đất nước này ai mà lại không biết Giáng Thiên Điệp là vô năng phế vật, có phải nếu nói nàng đây là Giáng Thiên Điệp, hắn sẽ lại nhàm chán mà đuổi thẳng cổ nàng đi không.

“Hử?”- Hắn thấy nàng nói ngắt quãng mới bèn hỏi lại.

“Cứ gọi ta là Giao Giao! Haha! Người anh em!”- Nàng cười gượng, gãi gãi đầu nhìn hắn.

“Ừ… Nhưng ta đâu có ý định làm quen với ngươi?”- Hắn cười cười.

“A… Nhưng ta lại muốn làm quen với ngươi!”- Nàng nghiêm túc khẳng định.

“Tại sao?”

“Vì ta thích!”

“…”

Nàng thấy hắn không nói gì mà cứ chăm chăm nhìn nàng. Giáng Thiên Điệp tự dưng cảm thấy hơi gượng gạo.

Nàng mới bèn tiếp tục nói.

“Chẳng là, ta bị bọn sơn tặc truy đuổi, mới bèn chạy tới đây. Vì vậy vị huynh đài đây có thể làm ơn cho kẻ đáng thương này quá giang nhờ một đêm được không?”

“Ừm… được.”- Hắn còn chưa có suy nghĩ đã đồng ý.

Nàng lại bất ngờ,không nghĩ hắn lại đồng ý sớm thế. Xem ra tên tiểu tử này khá dễ dãi.

“Cõng ta đi.”- Nàng còn đang suy suy nghĩ nghĩ thì hắn đã nói ra hết sức bình thản.

“Ừ?”- Nàng ngạc nhiên nhìn hắn.

Theo lẽ thường thì đáng ra nam nhân sẽ cõng nữ nhân rồi tung tăng trên phố. Nhưng mà… này là cái thể loại quái quỷ gì chứ?! Tên nam nhân trước mặt “vứt” hết liêm sỉ đi đâu rồi ?!

Không đâu lại yêu cầu nàng cõng hắn! Đúng là trêu người mà!

Thấy nàng nghi hoặc hỏi lại, hắn nói một cách tự nhiên không thể nào tự nhiên hơn.

“Cõng ta về ngôi nhà ở đằng trước kia, đó là điều kiện.”

Thật là… đúng là một tên kì quái. Nhưng thôi, kiên trì chính là nhẫn đạo để thành công.

“Hảo! Lên đi!” Nàng hơi cúi xuống để chuẩn bị cõng hắn.

Hắn thừa biết là nàng đang nói dối. Một người có nội công thâm hậu cùng sát khí sắc bén như nàng thì lũ sơn tặc đó có là gì. Vả lại, khu vực này hoàn toàn không có sơn tặc. Bất quá, hắn cũng muốn xem nàng có mục đích gì.

Hắn không chút do dự mà nhảy lên lưng nàng. Bị bất ngờ, Giáng Thiên Điệp ngã đổ về phía trước, kéo theo cả tên nam nhân “vô liêm sỉ”.

Mẹ nó! Ai mà ngờ hắn lại nặng như thế! Đã vậy lại còn nhảy một cái rõ mạnh!

Trời ơi, lưng nàng chắc gãy mất!

Nếu ở tiểu thuyết, nam chính sẽ xả thân mình làm “đệm đỡ” cho nữ chính.

Vậy mà… hiện tại thì không ai khác chính là nàng phải đi làm đệm thịt cho hắn ngã! Thật là không cam tâm a!

“Dậy! Mau lên! Dậy đê!”

Nàng giở giọng côn đồ.

Thấy hắn mãi không nhúc nhích, nàng tức lộn ruột, lại còn dám tranh thủ ăn đậu hũ của nàng!

Bất quá, cũng phải công nhận là thân thể hắn rắn chắc thật!Hừm… thôi thì cứ ôm một lúc cũng không sao!

“Cho nhà ngươi thời gian nửa nén hương, mau chóng bò khỏi người ta!”- Nàng bá đạo.

“Hả! Ngươi phải cõng ta cơ mà! Làm mau đi! Trời tối rồi đấy!”

Hắn còn bá đạo hơn cả nàng!

“Ngươi…”

Quá lắm rồi! Nàng không chịu nữa đâu! Cùng lắm thì không kết giao gì nữa cả!

Nàng cũng không có thiết gì nhá!

“Ngươi tự đi mà bò về! Ta không thiết ở lại cái nhà bé tí ấy của ngươi đâu! Đồ con lợn!”

Nàng chửi thẳng vào mặt hắn rồi dùng hết sức bình sinh mà đẩy hắn không thương tiếc.

Hắn quệt đi vệt máu trên khóe môi, lạnh lùng nhìn nàng. Ánh mắt tỏa ra giận dữ cùng sát khí nồng đậm. Từ nhỏ tới giờ, hắn chưa từng bị ai đánh, mà bị chửi là “đồ con lợn” lại càng không ai dám! Vậy mà nàng lại làm luôn cả hai chuyện. Điều này đả kích nghiêm trọng tới lòng tự trọng của hắn.

Nể tình nàng là nữ nhân đầu tiên làm hắn có hứng thú, nên hắn “nhẹ tay” một chút.

Hắn tiến đến gần Giáng Thiên Điệp, sau đó lấy tay điểm huyệt nàng. Nàng lại không thể chống cự, vì khi nãy ngã nàng đã bị chẹo chân.

Nàng chỉ biết dùng ánh mắt ‘hình viên đạn’ mà nhìn hắn.

Thấy hắn huýt sáo một cái rồi lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Nàng đã biết mình sắp gặp chuyện rồi.

“Cái tên hỗn đản, tên thối tha! Dám ức hiếp nữ nhân!”

Nàng quát to, cả người đã run lên vì tức giận.

“Hú…ú…ú”

Bỗng dưng một bày sói xuất hiện. Chúng là theo tiếng huýt của tên hỗn đản kia mà tới! Tên hèn hạ, nàng hận hắn chết mất!

Về phía tên “nam nhân kia”, khi thấy nàng chửi rủa mình, hắn tức giận quay lại định cho nàng một bài học, nhưng ai mà ngờ, hắn lại thấy người nàng run lên, cứ nghĩ là nàng đang khóc, lòng hắn bỗng dâng lên một cỗ thương xót khó tả.

Lại còn thấy cả một bầy sói tiến tới gần nàng! Nhất thời do dự một hồi.

Hắn rốt cuộc vẫn là đi tới cứu nàng!

Hắn quay người lại, dùng ánh mắt sát khí nhìn chúng, đôi mắt màu tím âm trầm, lãnh huyết khiến lũ sói run sợ, đồng loạt thu lu mà quay đi.

Nàng ngạc nhiên, chẳng phải hắn bày ra trò này sau? Vậy mà lại đi cứu nàng?!

Hắn tới gần nàng, rồi giải huyệt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN