Điệp Nghịch Thiên [ Xuyên Không ]
Chương Fic 5- 6 : Thân Phận - Thế Lực
Đúng vậy, bọn họ không có quyền trách nàng, lại càng không có quyền nói nàng là yêu nghiệt.
Nàng xinh đẹp hơn người, khí chất hơn người, nàng tuyệt đối không thể là phế vật.
Mà lúc này, Lam phu nhân cùng Giáng Thiên Hoành đứng chết chân tại chỗ. Bà đã quan sát Điệp nhi từ nhỏ, nó là một đứa trẻ ngoan nhưng lại rất nhu nhược, lại thiếu thốn tình thân, vì thế nên càng sốn khép kín, ai nói gì, làm gì cũng đều không phản kháng. Vậy mà giờ đây, bà không dám tin nữ tử trước mắt bà là Điệp nhi, nàng sao có thể xinh đẹp như thế, khí chất bất phàm như thế, mạnh mẽ như thế, có thể trước mặt Giáng Thiên Lý mà nói lý lẽ.
Giáng Thiên Lý không chịu khuất phục:
“Là do ngươi quá yếu đuối!”
Nàng buông chuỷ thủ xuống rồi một chưởng hất bay Giáng Thiên Bồng.
“Đúng! Do ta! Là tại ta hết! Nếu đã thế, ta cũng không nêu ở lại đây, tránh cho các người nhìn thấy ta lại không vừa mắt!”
Nàng nhìn Giáng Thiên Lý cười lạnh rồi lại nói tiếp:
“Không biết dạo này Thái hậu ra sao rồi. Thân là cháu gái, ta cũng nên tới thỉnh an người. Có lẽ kể với người chút chuyện của ta ở phủ tể tướng cũng rất được. À phải rồi! Trăm vạn lượng hoàng kim, ngọc lưu ly, dạ minh châu, trang sức nạm vàng ngọc, thảo mộc quý mà Thái hậu tặng cho Giáng Thiên Điệp ta làm quà thôi nôi, tất cả! Đưa lại hết cho ta!”
Nàng nói xong còn chìa tay ra, cười thật “tươi” với Giáng Thiên Lý.
Trời ơi! Nàng là đang thị uy với bọn họ phải không! Đúng là Thái hậu đã từng nói Giáng Thiên Điệp nàng là cháu gái của bà, còn là Bình Dương Huyền quân, thân phận là người Hoàng tộc cao quý. Thái hậu còn tuyên bố nếu ai dám động tới nàng cũng chính là động tới Thái hậu Phong Vân Quốc, chính là phạm phải tội thi quân, tru di cửu tộc! Nhưng vì nàng vốn yếu đuối, chẳng bao giờ nói gì với Thái hậu, vì thế mà bọn họ cũng sớm không để ý tới. Không ngờ bây giờ nàng lại khơi ra chuyện này.
Giáng Thiên Lý tực hộc máu:
“Ngươi! Này là dám thị uy với ta sao ! Đừng tưởng ta không dám giết ngươi!”
Nàng cười nhạt, tỏ vẻ “sợ hãi”:
“À… ta quên! Ngươi đưa ta cả lệnh bài miễn tử và Bách Hợp Hoa nữa.”
Nàng nói ra câu này, sức sát thương là cực lớn. Lệnh bài miễn tử, Bách Hợp Hoa đều là những thứ có thể sai khiến cả Hoàng Thượng của một đất nước! Nàng đã thắng.
Thấy tình hình trước mắt nguy cấp, một trưởng lão bèn nói với Tể tướng:
“Điệp nhi nói đúng! Tất cả mọi thứ thuộc về nàng đều nên trả lại nàng. Ngươi mau đi lấy!”
“Không đưa! Ta tuyệt đối không đưa!”- Giáng Thiên Lý rống giận.
Nàng cười cợt:
“Lý tể tướng à, da mặt ngươi cũng dày quá đi. Đó đều là đồ của ta, ngươi không trả lại mà nghe được sao? Lòng tự trọng của ngươi bị chó cắn rồi chăng? Giờ thì ta đã biết vì sao Nhị cẩu ca và Tứ cẩu tỷ lại như vậy rồi. Đúng là cẩu phụ sinh cẩu tử a! Mà chắc do Tam ca xuất chúng giống Lam phu nhân rồi. May thật nha.”
Mọi người đầu đầy hắc tuyến. Nàng đây là triệt để huỷ hoại thanh danh Tể tướng a!
Fic 6:
Đã 2 tháng kể từ ngày mà nàng cùng tể tướng đối chọi.
“Tiểuuuu thưưưư, dậyyy mauuuu điii…”- Giọng nói uể oải phát ra.
Nàng bất giác tỉnh lại, bất giác nhìn kẻ bên cạnh, lại bất giác thở dài.
“Ngươi cũng không cần phải mới sớm ra đã giở giọng “âm hồn” doạ ta chứ!”
“Vânggg…”
Hầy, đây chính là nha đầu sẽ hầu hạ cho nàng, nàng ấy tên là Mộng Vũ. Là do nàng tranh thủ đi dạo ngoài thành nên vô tình “nhặt” được Vũ nhi
Nha đầu này vốn là đệ tử chân truyền của Lạc lão sư- đệ nhất kiếm thuật trong giang hồ.
Vì nàng vô tình cứu được lão nên mới được tặng cho Hoàng Liên đan- uống vào có thể giúp tăng công lực đến cực hạn, liên kết mạch, giúp căn cốt dẻo dai, chính là cực phẩm. Lão già đó còn tiện thể “tặng” luôn đồ đệ của mình cho nàng. Và sự tích Vũ nhi khốn khổ bắt đầu từ đây.
“Được rồi. Nói ta biết hôm nay có việc gì không?”
Mộng Vũ lười nhác cất giọng:
“Hai mươi mốt ngày nữa sẽ có yến tiệc mừng thọ Thái hậu.”
“Ồ. Vậy ta cũng nên chuẩn bị quà mừng ha?”- Nàng vừa soi gương vừa hỏi.
“Ừm. Tuỳ người.”- Mộng Vũ vừa chải tóc cho nàng vừa nói.
“Hừm. Được rồi! Hôm nay chúng ta sẽ phẫn nam trang dạo phố! Ngươi mau chuẩn bị!”- Nàng nói.
“Ờm…”
Sau 2 khắc (30′), nàng và Mộng Vũ đã hoàn thành xong công việc cải trang, kết quả là 2 “soái ca” đã ra đời.
“Kĩ thuật dịch dung của ngươi vẫn xuất sắc như cũ nhỉ! Mà cũng là do ta và Vũ nhi yêu quý quá xinh đẹp! Haha.”
“Tiểu thư à, còn nhớ người khi xưa cứu lão già đó thì lạnh lùng thiết huyết, tại sao bây giờ lại…”- Mộng Vũ thở dài.
“Cái lạnh lùng đó là do hoàn cảnh lâu năm mà hình thành đó.”- Nàng tươi cười nhìn Mộng Vũ.
“Thôi, đi nào…”- Vị tiểu thư này tính khí như trẻ con, thôi thì cứ nhường nàng đi.
….
Hiện tại đã ra ngoài thành.
Giữa dòng người xô đẩy, nổi bật ra hai tên “nam tử” khí phách hơn người.
Hầy, đi đến đâu cũng chỉ thấy những ánh mắt thèm muốn của các nữ tử, ánh mắt đố kị của nam nhân, azz… đẹp quá cũng khổ. =))
“Công tử, giờ đi đâu?”- Mộng Vũ lười nhác hỏi.
“Thiên Lộ các.”- Nàng từ tốn.
“Đã rõ…”
Vượt qua đám “sắc nữ”, cuối cùng hai “công tử” cũng tới được nơi có tên gọi là Thiên Lộ các.
Thiên Lộ các này nằm ở vùng ngoại thành. Phong cảnh đẹp như mộng, nơi này chuyên về y thuật, tập trung đủ mọi loại y dược, từ Hạ phẩm tới Cực phẩm đều có. Đây là một trong những nơi mà nàng lập ra để phục vụ bản thân.
Hai nàng nhanh chóng bước vào một căn phòng ở phía sâu. Giáng Thiên Điệp sắp xếp lại mấy quyển sách, lập tức tủ sách tự động dịch ra, lối vào mật thất xuất hiện.
Vào bên trong, mật thất này vô cùng rộng lớn, xung quanh tường gắn những viên dạ minh châu sáng lấp lánh.
“Ồ. Đã lâu mới thấy ngài tới, Các chủ!”- Một tên nam nhân còn đẹp hơn cả mỹ nữ lên tiếng.
“Hừm. Dạo này tình hình ra sao ?”- Nàng hỏi nhàn nhạt.
Sa Lạp tiến tới bên cạnh nàng, nở một nụ cười điên đảo chúng sinh:
“Rất tốt, gần đây Thiên Lộ các đã có chỗ đứng vững trãi trong giang hồ.”
Sa Lạp này là do trong lúc tình cờ nàng gặp được, phát hiện hắn cũng lại là đệ tử của Đệ nhất y thuật- Mạn Tuyết Mỹ. Vì thế nàng cũng rất nhanh kết giao với hắn, mà Sa Lạp này cũng vô cùng thích nàng, từ đó nàng và hắn trở thành bằng hữu, nàng giao lại Thiên Lộ các này cho Sa Lạp quản lý, chỉ có hắn biết nàng là Các chủ thật sự. Nàng đúng là toàn quen được đồ đệ của người tài a!
“Ừm. Tốt. Hoàng Liên đơn đó thế nào?”
“Dựa vào thành phần ngươi đưa, ta cũng thành công chế xong.”
Mộng Vũ nghe thế, cũng chỉ lười nhác nói:
“Người cũng quá mưu mô đi. Lấy viên đan lão già đó đưa để nghiên cứu.”
“Haha. Vũ nhi ngươi không phải cũng thật ghét lão sao?”- Nàng cười cợt.
“Đúng vậy. Ngay cả đồ đệ mà cũng dám bán đi, lão già chết tiệt.”- Mộng Vũ hầm hầm.
“Ắt xì!”- Ở một nơi nào đó, lão già được mệnh danh là Đệ nhất kiếm thuật hắt xì liên tục.
….
Trở lại hiện tại, nàng quay sang hỏi Sa Lạp:
“Ngươi mang cho ta hai viên Mẫu Đơn Dược.”
“Ngươi cần nó làm gì? Chẳng lẽ là muốn quyến rũ nam nhân nào sao?”- Hắn trêu ghẹo nàng.
“Là cho Thái hậu. Bộ dạng này của ta đã đủ làm nam nhân chết đứng rồi, còn cần dùng dược sao?”- Nàng “nghiêm túc” nói.
“Ôi trời. Trình độ tự luyến của người cao dữ.”- Mộng Vũ châm chọc.
“Haha. Đúng vậy a!”- Sa Lạp vừa cười nói vừa đi lấy dược.
Sau khoảng một khắc, Sa Lạp cầm chiếc hộp bằng gỗ chạm khắc tinh tế đưa cho nàng.
“Của ngươi đây.”
Nàng nhận lấy.
“Vậy ta đi.”
“Không tiễn.”
Hắn nhìn nàng đi cũng chỉ mỉm cười, rồi lại tiếp tục công việc chế tạo còn đang giở giang.
….
Hai nàng bước ra, tới gần kinh thành, Mộng Vũ mới hỏi:
“Giờ đi đâu nữa ?”
Nàng nhìn nhìn xung quanh một chút, rồi cười đê tiện:
“Tới Mộng Diệp thanh lâu.”
Vị tiểu thư này cũng thật rảnh rỗi đi. Còn có nhã hứng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Mộng Vũ âm thầm thở dài một hơi.
“Vâng…”
Vậy là hai chủ tớ lại bắt đầu cuộc dạo chơi trên phố.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!