Điệp Viên 007 - Tử Chiến Với Gã No - Hãy Đến Phòng Của Tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Điệp Viên 007 - Tử Chiến Với Gã No


Hãy Đến Phòng Của Tôi



Thật lâu sau đó, chiếc đồng hồ trong căn phòng mát lạnh giữa ngay lòng núi báo 4 giờ 30.

Bên ngoài, đảo Crab Key đang chuyển mình sang một ngày mới. Khí trời thật oi ả. Mùi hôi thúi bốc lên nực nồng.

Ngay mũi cực Đông của đảo, từng bầy chim lượn qua đảo lại. Nào là lũ bồ nông, diệc, chim mõ cứng, hồng hạc, chim mõ cứng tiếp tục xây tổ hoặc bắt cá trong vùng nước tối thui ở mặt hồ. Mấy tháng qua chúng có được yên thân đâu. Vài ba bữa có con quái thú xuất hiện, đốt tổ của chúng vừa xây. Hoảng loạn, lớp tìm chổ di trú, lớp bỏ mạng. Giờ chỉ còn le que mấy cặp vợ chồng nhà chim.

Còn một góc kia của đảo, đám phân chim khô lại ngã màu trắng. Rồi từng ngày một, lũ chim cốc chả tiếp chất thải ra. Bên dưới, hàng trăm công nhân da đen, nam nữ có đủ đang chuẩn bị cho một ca làm việc cật lực. Mùi phân chim cùng với mùi khí amoniắc trên đầm lầy hắt lên thật khủng khiếp. Chưa hết, gió nóng rát thổi tới đưa thứ mùi ghê tởm ấy lan ra khắp đảo. Nhưng đám công nhân cứ tỉnh bơ. Chừng như mũi bọn chúng bị nghẹt hay sao. Chả thấy tên nào lên tiếng phàn nàn.

Chiếc xe tải cuối cùng đã vượt dốc theo sườn núi xuống mấy cái máy nghiền, gạn phân. Hàng đống bao tải chứa đầy phân chất trên xe xốc qua xốc lại khi nó băng qua đoạn đường gập ghềnh. Rồi ngày mai đây, chính nó chở những bao tải thành phẩm xuống cảng cho chuyến tàu đến hàng tháng. Phân trở thành tiền, lương thực, trang sức, quần áo. Cuộc sống cứ thế tiếp diễn.

Nằm sâu trong lòng núi, cách xa cuộc sống bên ngoài khắc nghiệt đầy mồ hôi, bụi bặm, phân chim, trên chiếc giường thoải mái, James vươn vai tỉnh giấc. Ngoài chút dư âm hơi nặng đầu, anh chàng cảm thấy thật khoẻ khoắn, thư giãn. Ánh sáng trong căn phòng của Honey hắt sang. Hình như cô nàng đang làm gì đấy.

bỏ chân xuống giường, cố tránh đống miểng chai nằm vương vãi, anh chàng đi về phía tủ quần áo, lấy ra một bộ kimônô. Xỏ nó vào người rồi anh chàng đi tới cánh cửa. Honey đang thử một bộ kimônô màu xanh da trời trước cái gương to. Trên giường một đống quần áo nằm bừa bãi. Chiếc áo thật hợp với màu da óng vàng của cô nàng. James buột miệng khen:

– Trông đẹp đấy.

Quay đầu sang nhìn thấy anh chàng, Honey mỉm cười:

– Hoá ra là ông. Tôi cứ tưởng ông không thức dậy nữa chứ. Ban nảy, tôi cứ vào xem chừng, thấy ông ngủ mê quá. Tôi định 5 giờ mới đánh thức. Bây giờ đã 4 giờ 30.

Bụng tôi xẹp lép. Không còn miếng gì trong đó. Chúng ta có thể gọi thứ gì để ăn không?

– Tại sao lại không?

Bước đến bên giường, anh chàng nhấn vào cái chuông mang dòng chử Phục vụ. Rồi nhấn tiếp hai cái chuông kế bên.

Hình như lúc hai người mê man ngủ, có ai đó vào phòng thu dọn bữa điểm tâm rồi đặt một khay nước uống trên bàn. Có đủ mọi thứ từ rượu, nước trái cây và nước lọc. Nằm giữa hàng chai là hai bảng thực đơn với các món ăn kiểu Pháp và cá Jamaica.

Vài phút sau, ả Mây xuất hiện cùng với hai ả người Hoa khác. Anh chàng gọi bánh mì bơ, trà cho Honey rồi nhờ ả cho người làm móng tay, đầu tóc cho cô ta.

Vừa thấy bóng anh chàng, ả Mây hỏi có muốn dùng gì cho bữa tối?

Chẳng chần chừ, James gọi món trứng cá, thịt cừu nướng, thịt thăn, rau trộn cho anh ta và gà chiên theo kiểu Anh, dưa, kem vani với sôcôla cho Honey.

Trước khi quay gót đi, ả Mây còn nói thêm:

– Ngài No hẹn với ông bà vào lúc 7 giờ 45. Như thế có tiện không?

– Không thành vấn đề. Lúc đó, tôi sẽ gọi.

Chà, Honey đang túi bụi với mấy ả làm móng tay, làm đầu. Vẻ mặt cô nàng trông hể hả lắm. Nhìn thấy James, cô nàng nhe răng cười.

Khó chịu, anh chàng càu nhàu:

– Bảo họ làm vừa phải thôi. Nếu không, người ta tưởng cô là con khỉ đột đấy.

Nói xong, anh chàng bước tới bàn để mấy chai rượu. Rót một ly đầy Bourbon với sô đa, anh chàng trở về phòng mình. Vừa nhâm nhi, James vừa suy nghĩ. Lấy cái gì làm vũ khí? Tính toán mãi mà không ra, anh chàng ngồi thừ ra đấy, mắt cừ nhìn đồng hồ.

Mãi một lúc sau, có tiếng gõ cửa. Khoác thêm chiếc kimônô màu đen bên ngoài, anh chàng cùng Honey im lăng bước ra cửa. Ả Mây đang đợi sẵn rồi cả ba người đi dọc theo hành lang vắng vẻ. Đến trước thang máy có hai ả khác đứng chờ ở cửa, ả Mây dừng lại.

Khi bước vào bên trong, anh chàng thấy đó là loại thang máy đời mới của hảng Eaygood Otis. Chà, ngục tù ở đây toàn trang bị những thứ đắt tiền, xa xỉ. Tên No này muốn gì? Mình không biết phải đối phó với hoàn cảnh này như thế nào. Ép người sát vào anh chàng, Honey thì thầm:

– Xin lổi James. Ông không giận tôi chứ? Đôi lúc tôi hơi bị tưng lên.

Mỉm cười, anh chàng đáp lại:

– Có gì đâu. Tôi chỉ giận chính mình không làm gì được. Mà này, trước mặt tên No phải tỏ ra hết sức tự nhiên. Nó có thể là một tên điên khùng.

– Tôi sẽ cố gắng.

Mãi một lúc sau, thang máy dừng lại. Anh chàng không biết mình đi được một khoảng đường bao xa.

Trước mặt hai người là một căn phòng vắng vẻ, dài khoảng hai chục thước, ba phía chất đầy sách cao tới trần. Hình như bức tường phía sau làm bằng loại kính xanh thẫm, dầy. Có lẽ đây là phòng làm việc kết hợp với thư viện. Về một góc có cái bàn to trên để đầy tạp chí và báo. Xen lẫn vào đấy là những chiếc ghế cao bọc da đỏ. Những chùm sáng nhẹ phát ra từ mấy chiếc đèn kiểu dáng cầu kỳ hắt từng đốm trên sàn trải thảm xanh đen.

Ngay chỗ bức tường kính có cái tủ búp phê đựng đầy rượu, ly tách và vài cái bàn với hàng ghế xếp quanh.

Tò mò, anh chàng bước tới xem. Một con cá to theo sau bầy cá nhỏ óng ánh bạc qua màu nước xanh thẫm. Vài phút sau, chúng mất dạng. Chả lẽ đây là cái hồ cá?

Nhìn lên, anh chàng thấy gần sát trần, những đợt sóng nhỏ gợn lăn tăn. Rồi những tia sáng xám đen ẩn hiện trong đấy. Không phải là hồ cá. Chính bức tường kiếng này ngăn căn phòng với phần nước dưới đại dương. Thật không ngờ. Tên No quả có ý nghĩ rất độc đáo. Một công trình kiến trúc tốn nhiều tiền của công sức. Lớp kính này dày bao nhiêu mới chống lại áp lực nước? Ai thiết kế cho nó? Phải mất thời gian bao lâu mới hoàn thành? Quan trọng hơn cả, nó tốn bao nhiêu tiền?

Chừng như đáp lại thắc mắc của anh chàng, một giọng nói vang lên:

– Một triệu đô.

Chà, thứ giọng Mỹ mang sắc thái của dân miền núi. Quay đầu lại, anh chàng nhìn thấy tên No bước qua cửa đằng sau cái bàn.

Nó vẫn đứng đó, nhếch mép nhìn hai người.

– Tôi biết ông đang nghĩ về chi phí của nó, đúng không?

– Vâng.

Rồi nó lướt về phía hai người. Vâng. lướt đi. Không phải là bước. Đầu gối nó không động đậy cái áo kimônô một chút nào. Mà hình như nó không mang giày. Chà, chiều cao và dáng vẻ ốm nhách của nó làm anh chàng ấn tượng. Ít nhất tên No cũng cao hơn James tấc rưỡi.

Cái mặt dài ngoằn với nước da vàng sẫm như mặt ngựa. Chả biết tên No bao nhiêu tuổi. Trên cái đầu hói láng bóng, cái trán nhô ra, không một vết nhăn. Hai xương gò má nhô cao càng làm cặp mắt xếch không chút lông mi trông quái dị. Cánh mũi nhỏ, mỏng gần cái miệng lúc nào cũng nhếch mép trên cái cằm lẹm. Toàn bộ gương mặt nó toát lên vẻ độc ác và hách dịch.

Bước tới trước hai người ba bước rồi nó dừng lại. Khi chuyển động, tay áo tên No phất phơ để lộ ra hai cặp nhíp ở vị trí của hai bàn tay.

Thoáng trông, Honey giật mình kinh hãi. Miệng cô nàng há hốc, giọng lí nhí:

– Thật là xúi quẩy.

Chả thèm để ý, tên No bắt đầu lên tiếng:

– Ông bà đang thưởng thức hồ cá của tôi. Nhiều người thích thú vật hay chim chóc. Nhưng tôi lại có hứng thú với cá. Các loại cá. Tôi nghĩ ông bà cũng có chút ấn tượng. Thật không ngờ.

So với hành vi ác độc, giọng nói của tên No thật hoà nhã, từ tốn.

– Vâng. Rất ấn tượng. Tôi không bao giờ quên căn phòng này – Anh chàng đáp lại.

Đột nhiên giọng nói có vẻ miệt thị:

Dĩ nhiên là không. Chúng ta có nhiều để nói với nhau. Nào, hai người ngồi xuống đi. Thuốc hút lở bên cạnh ghế. Ông bà muốn uống gì?

Rồi tên No ngồi xuống trên cái ghế cao đối diện với anh chàng. Honey ngồi giữa hai gã đàn ông nhưng hơi lùi ra sau một chút. Hình như có ai đó chuyển động sau lưng mình.

Anh chàng vội quay đầu nhìn lại. Một tên dáng người thấp, thân hình nở nang như võ sĩ quyền Anh mang khay rượu bước đến.

Với quần tây đen và áo vét trắng, trông cái mặt bành với đôi mắt dài thật ngô ngố.

– Đây là tên vệ sĩ của tôi. Võ nghệ hay bắn súng hắn đều rất lão luyện. Chả có gì ngạc nhiên khi hắn đột ngột xuất hiện. Tôi lúc nào cũng mang sẵn một máy bộ đàm trong người. Nào, cô gái dùng gì?

Khi James nhìn sang, đôi mắt cô nàng mở to rồi miệng đáp lí nhí:

– Cho xin một chai coca cola.

Anh chàng cảm thấy yên bụng. Ít ra, Honey cũng kềm chế được, không lộ vẻ sợ hãi. Giọng bình thản, anh chàng nhìn tên No:

– Tôi muốn dùng một ly Martini với vài lát chanh. Chỉ lắc, đừng khuấy.

Miệng nó lại nhếch mép:

– Tôi thấy ông cũng là một tay khá đấy. Nếu thích gì tôi sẽ chiều. Tánh tôi thường là vậy. Khi ông thất bại một việc gì đó nghĩa là ông không đủ tham vọng. Tôi vẫn thường tâm đắc một câu nói: Hãy đưa cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nâng bổng cả quả đất này lên. Vâng, không phải là nâng quả đất mà là chinh phục cả thế giới.

Cặp môi mỏng cứ thế nhóp nhép:

– Đó chỉ là chuyện phiếm. Nào chúng ta vào đề. À quên, Sam-sam bưng ly Martini tới cho hắn ta, chai Coca cho cô gái. Bây giờ là 8 giờ 10. Chúng tôi sẽ dùng bữa vào lúc 9 giờ đúng. Rõ chưa?

Chồm người ra trước, gã nhìn anh chàng trân trân. Không một tiếng động. Vẻ im lặng bao trùm lấy căn phòng. Vài phút sau, gã lên tiếng:

– Nào ông James Bond, nhân viên của Cục Phản gián. Chúng ta làm cuộc trao đổi nhé. Tôi sẽ kể hết mọi bí mật cảu tôi cho ông nghe trước. Sau đó đến lượt ông. Chịu không?

Đôi mắt gã đột nhiên tối sầm lại:

– Nhưng nên nhớ một điều, không được giấu giếm!

Rồi tên No giơ cái nhíp chỉ vào từng con mắt của anh chàng.

– Nếu có chút giấu giếm, cặp nhíp này sẽ biết làm gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN