Điệp Viên 007 - Tử Chiến Với Gã No
Nghe Rõ Rồi ⬦ Rõ Rồi ⬦
Những tia nắng cuối cùng vướng vào gờ đá nhấp nhô của dãy núi Blue rồi đua nhau phủ bóng trên con đường Richmond. Lúc ấy đã 6 giờ chiều. Một khoảng tím thẫm che khuất con đường rộng lớn vắng vẻ. Chỉ có tiếng rì rào của bầy dế ven bãi cỏ. Đám ểnh ương cũng ào ào bắt chước tạo nên một điệp khúc thiên nhiên.
Dọc hai bên đường, những căn nhà đồ sộ xây theo kiểu củ nằm chường ra, kiêu kỳ. Ấy là cơ ngơi của đám đại gia tai to, mặt bự: các giám đốc ngân hàng, những viên chức cao cấp, thương gia hàng đầu của cảng Kingston.
Mới 5 giờ chiều họ đã về nhà. Đấu láo vài ba câu với đám bà xã diệu đàng, thay đồ xong, nửa tiếng sau, họ lại ra xe đến các buổi party. Làn khói thoát ra từ những chiếc xe sang trọng lẫn vào trong không khí sực nức mùi hoa nhài. Cảnh vật bình yên, thơ mộng đến thế!
Ở Jamaica, ai chẳng biết, Richmond là con đường tuyệt vời nhất. Tuyệt vời cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bạn có thể tìm thấy ở đó hình dáng của đại lộ Park của NewYork, Kensington Palace Garden ở London hay con đường D⬙Iena tại Paris. Vẻ hào nhoáng, xa hoa của nó thật khác xa phần còn lại của Kingston: nghèo nàn, bẩn thỉu, đất đá ngổn ngang. Cuộc sống dân nghèo luôn là thế. Kiếm miếng cơm còn không đủ, nói chi đến chuyện nhà cửa.
Chỉ nhìn khoảng sân trước của mấy ngôi nhà trên đường Richmond với một, hai bãi cỏ rộng hơn nửa mẫu đầy những kỳ hoa dị thảo đến từ mũi Hope, bạn không khỏi giật mình.Chưa hết, xa hơn một chút về phía ngã tư, ngay trên đĩnh đồi là dinh thự của quan thống đốc toàn quyền và ngài Tổng tư lệnh quân đội của Jamaica.
Xuôi về phía Đông giao điểm của con đường số 1 và Richmond là một căn nhà hai tầng đồ sộ khác. Ngay cổng vào, một lối đi đầy sỏi trứng, hai bên có những hàng cột chạm trổ tinh vi vươn mình qua bãi cỏ rồi chạy dài đến những khoảng sân tennis phía sau. Dọc theo một bên là hàng hiên sơn trắng hai đầu đều có cửa to. Ngoài sân, chiều nào cũng vậy, mấy vòi nước hoạt động hết công xuất. Vừa tưới cây, chúng vừa tạo độ ẩm cho bầu không khí oi ả của miền nhiệt đới.
Căn nhà – ồ, không phải, gọi là toà lâu đài mới đúng -, vốn là thánh địa của đám dân đen ở Caribê. Không khác gì Mecca trong mắt dân Hồi giáo. Hơn năm mươi năm qua với tên gọi là Câu lạc bộ của Nữ hoàng, nó nổi tiếng với bao nhiêu huyền thoại. Đám doanh nhân ở Jamaica cố nài nỉ xin một chân hội viên. Ậy , cái bọn thừa tiền muốn mua chút danh phận đã lầm to. Có nằm mơ cũng chẳng thấy được. Trơ mặt cùng với thời gian, Câu lạc bộ của Nữ hoàng cứ sừng
sững ra đó với những định chế bất di bất dịch. Bọn lái buôn đứng từ xa mà thèm nhỏ dãi. Tìm đâu được chỗ nào trên quần đảo Caribê một nơi phục vụ tốt đến như thế. Chà, cái đám nhân viên có bằng cấp hẳn hoi, vâng dạ đúng khuôn phép, khác xa đám tiếp viên bát nháo của các nhà hàng. Còn nửa, tài nấu của tay bếp trưởng quả là số dách. Muốn dùng gì có ngay thứ đó. Thật hợp khẩu vị. Không chút chê trách. Còn cái hầm rượu thì chứa toàn những loại thượng hạng làm đám con buôn thèm thuồng mà không thể thốt nên lời.
Vâng, chiều nào cũng thế, vào lúc 5 giờ, một hàng xe của đám quý tộc đậu kín bên ngoài câu lạc bộ. Đám quan to đầu cứ hẹn nhau chơi bài bridge cho đến nửa đêm. Nhìn vào bảng số xe, bạn có thể đoán ai là chủ nhân của những chiếc xe bóng loáng, sang trọng. Đứng đầu hàng là con ngựa sắt của ngài Thiếu tướng chỉ huy trưởng quân đội Caribê. Kế tiếp là chiếc xe của viên Luật sư công tố hàng đầu của Kingston. Vị trí thứ ba dành cho ngài Giáo sư toán học nổi tiếng của trường đại học Kingston. Còn cuối dãy là chiếc Sunbeam Alpine màu đen của Viên thanh tra địa phương John Strangsway. Ông ta còn là đại diện chính thức của Cục Phản gián của vương quốc Anh tại vùng biển này.
Chiều nay có gì khác lạ. Trước 6 giờ 15 một chút, chả biết từ đâu có ba gã ăn mày mù loà xuất hiện ở ngay ngã tư. Lê từng bước trên lề, chúng hướng về phía hàng xe đang đậu. Chà, ăn xin sao mà to con thấy sợ. Nom rõ là những gã châu Phi lai Tàu. Kể cũng lạ, đám tạp chủng thế này đâu có dễ gì kiếm trên vùng biển Caribê.
Đầu cúi hẳn, tay gõ dây gậy trắng xuống lề đường, chúng đi thành hàng. Tay gã phía sau đặt lên vai gã đằng trước. gã đi đầu mang kính xanh thẫm dẫn đường. Hai gã còn lại, đôi mắt nhắm nghiền. Quần áo rách nát, chiếc kết trên đầu dơ bẩn, chúng lê từng bước chân. Lốc cốc … Lốc cốc … Lốc cốc … Lốc cốc … Lốc cốc … Tiếng gậy gõ đều trong chùm sáng nhá nhem của buổi chiều tà. Từng bước rồi từng bước, chúng tiến về phía hàng xe. Không một tiếng van xin, nài nỉ. Bọn chúng cứ im lặng. Không thể tin được. Đám ăn xin, ăn mày à, đâu có thiếu gì ở cảng Kingston. Nhưng chúng lại xuất hiện tại con đường quý tộc ngay gần cổng của Câu lạc bộ quý tộc. Chẳng thể hiểu nổi.
Tinh mắt một chút, bạn thấy trong phòng chơi bài, bàn tay sạm nắng của Strangsway vươn tới một cổ bài màu xanh, rút liền bốn lá.
Bepp!
Tiếng va chạm nhẹ khi ông ta quảng chúng xuống mặt bàn.
– Quân chủ 100. Bên dưới 90.
Vừa nói xong ông ta nhìn vào đồng hồ rồi đứng lên:
– Hai mươi phút sau tôi sẻ trở lại. Bill, tới phiên anh chia bài rồi đó. Gọi cái gì uống đi. Kêu cho tôi thứ dùng thường ngày. Lúc tôi vắng mặt xin quý vị đừng có chơi gian. Tôi làm dấu rồi đấy.
Viên Thiếu tướng tư lệnh, Bill Templar, cười khẩy. Gõ vào cái chuông bên cạnh, Bill cào mớ bài về phía mình:
– Nhanh chân lên, ông bạn mắc dịch. Ngày nào cũng vậy, khi người ta đang hên, ông bạn cứ nhấc cái mông đi.
Bị cằn nhằn thế, chứ Strangsway có nghe gì đâu. Lúc này, chân ông ta đã bước ra khỏi cửa. Khi tên phục vụ chạy tới, ba người còn lại kêu thức uống cùng ly whisky cho Strangsway.
Vâng, cảnh tượng này như một thông lệ xảy ra vào mỗi buổi chiều, đúng 6 giờ 15. Mưa gió cũng mặc. Cuộc chơi dở dang cũng kệ. Strangsway phải trở về văn phòng gọi một cú phôn.. Tuy bực mình, nhưng ba người kia chẳng ai hỏi lý do. Ông ta cũng không màng giải thích. Ai nấy đều ngầm hiểu: CÔNG VIỆC. Thứ công việc bí mật của Cục Phản gián chớ phải chuyện đùa đâu. Phiền nhiễu thì chắc rồi.. Đành phải chịu thôi. Strangsway vốn là linh hồn của đội chơi bốn người. Tánh tình ông ta lại hào phóng. Chầu rượu này mặc nhiên ông ta trả tiền. Không thèm lời qua tiếng lại. Thiếu một tay, chả lẻ đám quý tộc vơ đại tên lái buôn nào đó cho đủ tụ?
Vùa nốc mấy ly rượu tên bồi mang tới, họ bắt đầu tán dóc. Thế Strangsway làm gì vào giờ này? Có đúng là gọi một cú phôn? Gọi cho ai thế?
Sự thật đây là thời khắc quan trọng nhất trong ngày của ông ta. Thời gian bắt liên lạc với máy điện báo trong toà nhà ở công viên Regent, London, tổng hành dinh của Cục Phản gián. Vâng, chính xác vào 6 giờ 30 giờ địa phương, Strangsway phải gởi báo cáo về cho London và nhận chỉ thị. Có việc gì bận, như đau nằm liệt giường hay còn kẹt trên các hòn đảo lân cận, ông ta phải báo cáo vào ngày hôm trước. Quy định là thế. Nếu 6 giờ 30, cú điện báo với London không được thực hiện, báo động Xanh lập tức xuất hiện vào lúc 7 giờ. Nửa tiếng sau, là báo động Đỏ. Cuối cùng, nếu vẫn không có tín hiệu từ Kingston, tình trạng khẩn cấp mặc nhiên được ban bố. Cơ quan III, văn phòng chủ quản của Strangsway lập tức vào cuộc, truy tìm nguyên nhân. Chu trình điện báo của London trên khắp thế giới là một vòng tròn khép kín, không chút sơ hở. Chỉ chểnh mảng một chút, tất cả đều đảo lộn. Strangsway thừa biết điều này. Chưa bao giờ báo động Xanh xảy ra trong cuộc đời công cụ của ông ta, nói chi đến báo động Đỏ. Công việc lúc nào cũng phải đặt lên hàng đầu. Chơi thì lúc nào chả được.
***
Nguyên tắc vốn cứng ngắc không thể nào phá vỡ: 6 giờ 15, Strangsway rời câu lạc bộ. 6 giờ 25, ông ta lái xe tới ngay ngôi nhà gỗ dưới chân núi Blue, mặt nhìn ra biển. Vài phút sau đó, ông ta bước vào phòng. Ở đấy, cô nàng Mary- Trueblood, thư ký riêng đang sẵn sang phát tín hiệu liên lạc với London.
3
Bạn chớ xem thường cô nàng.Với danh nghĩa là thư ký riêng nhưng Trueblood là nhân vật thứ hai đầy quyền lực của đám phản gián ở Caribê, một cựu thủ trưởng của W.R.N.S.
Gắn ống nghe vào tai, Trueblood phát đi mật mã của Strangsway, WXN 14 mêga xích. Chồng giấy ghi tốc ký nằm sẳn trên đùi cô nàng. Ngồi xuống kế bên, ông ta đưa tay nhặt ống nghe. Lúc ấy, đồng hồ báo 6 giờ 28. Cả hai cùng im lặng. Họ đang chờ mật mã WWW từ London. Chiều nào cũng thế. Thói quen như một thứ kỷ luật thép, không thể thay đổi.
Liệu Strangsway có từng lo xa một chút hay không? Tính chính xác trong công việc là điều kiện phải có. Nhưng nếu kẻ thù nắm rõ được quy luật này, quả là một nguy hiểm chết người đang chờ đón ông ta.
***
Đi dọc theo hành lang lót gỗ cẩn của Câu lạc bộ, viên Phân cục trưởng Strangsway với dáng người cao, thân hình rắn chắc, một miếng băng đen phủ ngang mắt phải, chiếc mũi khoằm, đội trưởng đội phá cầu trong thời kỳ chiến tranh, đẩy cái cửa lưới rồi bước ra lối đi. Tâm hồn ông ta thật thanh thản. Không khí về đêm sao mà mát mẻ đến thế . Hên thật, rút một cái ra ba con gà. Đám chiến hửu nhìn ngẩn tò te. Chỉ có một điều làm ông ta hơi lo lắng. Một vụ việc khá phức tạp hai tuần trước đó ông M chỉ thị cho Strangsway. Cũng kỳ. Thông tin từ phía London không cụ thể mấy. Kể ra, vụ việc tạm ổn. Strangsway đã lần ra một vài đầu mối. Dù không quan trọng cho lắm nhưng có vẫn còn hơn không. Tiếp cận với đám cộng đồng người Hoa bước đầu đã có kết quả. Một vụ việc kỳ lạ. Ông ta nghĩ mãi mà không ra. Khẽ nhún vai, ông ta bước ra con đường Richmond. Hoang tưởng với nghề nghiệp như Strangsway là một kẻ thù. Giãi pháp vốn có nhưng chả mấy thuyết phục. Thực chất cái đám người Hoa này là gì? Có năng lực đội đá vá trời hay chỉ là một bọn tâm thần phân liệt?
Kìa, bóng dáng của ba gã mù loà làm ông ta chú ý.
Lốc cốc … Lốc cốc … Lốc cốc … Lốc cốc … Lốc cốc …
Chúng vẫn lê bước chân chậm về phía Strangsway. Khoảng cách cỡ hai mươi thước. Ông ta nhẩm tính: bọn chúng sẻ vượt qua chừng một, hai giây trước khi mình vào xe. Thò tay vào túi, ông ta lấy ra đồng florin.
Lúc này, ông ta đang đứng ngang hàng với ba gã ăn mày. Quái, bọn châu Phi lai Tàu! Thật kỳ lạ. Nhưng ông ta chẳng thừa thì giờ suy nghĩ về điều này. Strangsway vung tay ra. Kẻng! Đồng florin rơi vào cái lon thiếc.
– Xin cám ơn ngài – Gã đi đầu lên tiếng
– Xin cám ơn ngài – Hai gã sau lặp lại
Tay Strangsway đang cầm chiếc chìa khoá xe. Đột nhiên, ông ta có linh cảm chẳng lành, Rồi những cây gậy thôi gõ xuống lề đường.
Hoàn toàn trống vắng.
Vẻ im lặng đáng sợ.
Nhưng, đã quá trễ.
Khi ông ta vượt qua thằng cuối cùng, ba tên cùng xoay người lại. Hai thằng phía sau lùi đi một bước để tạo khoảng cách nã đạn. Chúng rút nhanh ba khẩu súng lục có gắn hệ thống hãm thanh từ cái túi da trong người. Động tác thật chuyên nghiệp, ba tên sát thủ bắn liên tiếp vào ba vị trí khác nhau trên lưng ông ta: một viên vào giữa hai vai, một ngay phần eo, một trúng vào xương chậu. Rít trong không khí ba viên đạn phóng ra cùng lúc.
HỰ Ư Ư …
Cả thân hình ông ta đổ nhào về phía trước. Hệt như trúng phải một cú đá quá mạng. Rồi Strangsway nằm gục ngay tại chỗ. Chút bụi đất bốc lên. Lúc ấy đúng 6 giờ 15.
RÉTTTTTT …
Một chiếc xe tang dơ dáy, bốn góc trên mui có cắm mấy chùm lông đen từ ngã tư chạy ào tới chỗ ba tên sát thủ rồi thắng lại. Bánh xe cạ lên mặt đường nghe khủng khiếp.
Chẳng chần chừ một giây, hai tên khiêng xác của Strangsway lên. Còn tên kia mở vội cửa sau của chiếc xe tang. Ồ, một cái hòm loại thường để sẵn trong xe. Mở nắp hòm ra, chúng đặt ông ta vào trong đó rồi đậy lại. Sau khi cánh cửa sau đóng lại, cả ba ngồi xuống mấy chiếc ghế ngay góc. Vứt đám gậy sang bên, khoác mấy chiếc áo vải len che phủ bộ quần áo rách rưới, chúng thay mấy cái kết dơ bẩn bằng những cái mũ nồi cao. Vẻ mặt tên lái xe, một thằng tạp chủng khác, lo lắng. Mông nó xoay qua xoay lại trên ghế.
Nào, đi thôi – Tên sát thủ to con nhất trong bọn lên tiếng.
Nhìn vào cái đồng hồ dạ quang, nó thấy lúc đó 6 giờ 20. Chỉ còn ba phút. Không được trễ hơn.
Đánh một vòng chử U, chiếc xe tang nhắm thẳng về phía ngã tư. Quẹo phải, nó chạy từ từ với tốc độ gần 50 cây số/giờ ra xa lộ trải đầy đá dăm, hướng về phía chân đồi.
Bọn sát thủ trên xe làm bộ đau buồn. Mặt chúng xìu xuống như đưa tiễn người quá cố. Lưng thẳng lên, chúng đưa một cánh tay bắt chéo thành hình chữ thập trước ngực. Thê lương. Ảm đạm. Ai nhìn thấy mà không mủi lòng.
***
WXN gọi WWW … WXN gọi WWW … WXN …WXN …
Ngón tay giữa trên bàn tay phải của Trueblood gõ nhẹ lên bàn phím. Rồi cô nhìn vào đồng hồ. 6 giờ 28 phút. Kỳ thật! Ông ta trễ mất một phút. Rồi cô ta có vẻ mơ màng.
***
Có lẽ giờ này sếp mình vừa mới cho xe vào cổng. Một phút nữa, bước chân ông ta sẽ vội vã trên hành lang. Rồi tiếng mở khoá nhẹ, bóng dáng cao cao của Strangsway lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Vừa lấy cái ống nghe, vừa thì thầm:
– Xin lỗi, Trueblood. Chiếc xe của tôi không chịu nổ máy.
Mà cũng có thể là:
– Ồ, xin lỗi Trueblood. Đám giao thông chặn xe tôi lại. Ngay khúc đường Tree. Giờ chắc bọn ấy biết chủ nhân của chiếc xe là ai rồi.
Chẳng chần chừ một giây, Trueblood bắt đầu liên lạc… WXN gọi WWW … WXN gọi WWW …
***
Trueblood điều chỉnh nút quay số. 6 giờ 29 phút. Cô nàng bắt đầu lo lắng. Vài giây nữa, tín hiệu của London tải đến. Ồ, cô nàng bối rối. Nếu sếp đến không kịp lúc, cô nàng không biết xử trí ra sao. Chả lẽ mình mạo danh ông ta? Thế còn chết dở. Thật sự vô ích và quá nguy hiểm. Hệ thống an ninh trên sóng vô tuyến thừa sức phát hiện điều này. Mỗi nhân viên đều có một mật mã riêng. Làm sao gian lận được? Điều này Trueblood quá rõ.
Với bề dày kinh nghiệm hơn 5 năm trong Cục Cảnh sát của Caribê, cô ta quá biết mỗi mật mã có chuỗi tín hiệu chính xác. Nếu điện báo viên báo sai, mối liên lạc tự động bị cắt. Đó là trường hợp bảo vệ tối thiểu cho quá trình chuyển tải thông tin tránh rơi vào tay kẻ thù. Trong trường hợp nhân viên bị địch bắt, bị tra tấn thậm tệ, họ chỉ cầm thêm vài tín hiệu lạ trong chuỗi mật mã. Đầu kia ở London biết ngay chuyện gì đã xảy ra.
Ngay lúc này, tín hiệu từ Cục Phản gián tải đến. Trueblood nhìn vào đồng hồ: 6 giờ 30. Chà, tình hình thật sự căng thẳng rồi. Hình như có tiếng bước chân ngoài phía hành lang. Ôi, lạy Chúa, một giây nữa sếp sẽ đến. Không để đám London phát hiện, cô ta quyết định liên lạc.
WWW gọi WXN … WWW gọi WXN … Ông có nghe rõ không? … Có nghe tôi nói rõ không?
Tín hiệu từ phía London tải đến bắt liên lạc với Phân Cục ở Jamaica. Làn sóng rất mạnh. Tiếng tè tè vang dậy.
Tít tít tè tè …Tít tít tè tè … Tít tít tè tè … Tít tít tè tè …
Ngoài cửa, tiếng bước chân dừng lại. Như trút được gánh nặng, Trueblood đáp lại:
– Nghe rõ rồi … Nghe rõ rồi … Rất rõ …
ẦMMM!
Một tiếng động thật to phát ra từ phía cửa. Cái gì đó đụng trúng mắt cá Mary. Nhìn xuống, cô nàng thấy cái ống khoá. Ngạc nhiên, cô nàng quay người lại.
Bóng dáng một gã đàn ông đứng ngay ngạch cửa. Chẳng phải Strangsway. Một gã da đen to kềnh càng, tay thủ cây súng có gắn hệ thống hãm thanh. Nước da nó vàng sậm, đôi mắt xếch, ti hí.
AHHHHH …
Cô nàng bắt đầu la, vẻ mặt hốt hoảng.
Cười khẩy, nó nâng cây súng lên, bắn ba phát vào ngực trái Mary.
ĐỪNGGGG …
Vừa kịp la một tiếng, người cô ta sụp ngay xuống chiếc ghế gần đó.
RẦMMM!
Cái ống nghe vuột ra, rớt xuống sàn.
Tít tít tè tè …Tít tít tè tè …
Tín hiệu từ London phát thêm một giây rồi ngừng lại. Không còn nghi ngờ gì nữa. Hệ thống cảnh báo trên vô tuyến biết chuyện chẳng lành xảy ra với WXN.
Tên sát thủ quay lưng ra. Chừng một phút sau, nó trở lại, trên tay cầm một cái hộp có dán nhãn vàng: Thuốc Súng và một cái bao đựng đường có hàng chử Tate & Lyle.
Đặt cái hộp xuống sàn, nó bước tới chỗ Trueblood. Cố tròng cái bao qua đầu cô ta, nó kéo cả cái xác vào trong bao. Không đủ chỗ, hai chân nạn nhân thò ra ngoài. Cúi xuống, nó đẩy mạnh cho chúng lọt vào trong. Khệnh khạng, nó lôi cái bao qua cửa , về phía hành lang.
Vài phút sau, nó quay trở lại. Nơi một góc phòng, cái tủ sắt dang mở ra. Cuốn ký hiệu điện báo mở sẵn trên bàn. Ném hết giấy tờ, tài liệu trong tủ ra giữa phòng, nó giựt hết mấy cái màn cửa xuống cho vào đống giấy nằm lăn lóc trên sàn. Xong, nó quay lại đá hai ba cái ghế gần đó vào mớ hỗn độn. Mở cái hộp ra, nó đổ một mớ thuốc súng lên rồi châm lửa đốt. Bước ra hành lang, nó đốt tiếp mấy chỗ bên ngoài.
Tẹt tẹt tẹt … Tẹt tẹt tẹt … Tẹt tẹt tẹt …
Mớ bùi nhùi bắt lửa rất nhanh, liếm vào lớp gỗ tấm. Tên sát thủ tiến vế phía cửa trước, mở nó ra để thông gió. Nhìn qua hàng rào dâm bụt, nó thấy dáng chiếc xe tang đằng xa.
Không gian thật im lặng. Chỉ có tiếng rì rào của lũ dế trong bụi. Tiếng nổ máy nho nhỏ của chiếc xe tang từ xa vọng lại. Bước lui ra hành lang, nó vác bao đường lên vai rồi đi ra đường. Sau khi cho cái xác của Trueblood nẳm ngay trên Strangsway trong chiếc hòm, tên sát thủ ra hiệu cho thằng tài xế. Ngay khi ngọn lửa bùng lên liếm vào cửa sổ, chiếc xe tang vọt nhanh theo xa lộ, vế phía hồ nước ngọt Mona.
Bốn mươi lăm phút sau, cái quan tài chứa hai mạng người vùi sâu dưới ba tấc đất. Vâng, bốn mươi lăm phút định mệnh. Toàn bộ nhân viên cao cấp cùng đống hồ sơ của Phân Cục Phản gián tại vùng biển Caribê hoàn toàn mất dạng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!