Điệp Viên 007 - Tử Chiến Với Gã No - Ngón Tay Trên Cò Súng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Điệp Viên 007 - Tử Chiến Với Gã No


Ngón Tay Trên Cò Súng



Một lát sau, Pleydell-Smith mời anh chàng dùng bữa ở Câu lạc bộ của Nữ hoàng. Ngồi tại bàn trong góc căn phòng bằng gổ cẩm kiêu kỳ, ngay bên dưới bốn cái quạt quay vù vù, họ vừa ăn vừa tán gẩu về Jamaica. Lúc cà phê mang lên, Pleydell-Smith bắt đầu tâm sự.

Ngoài dáng vẻ trù phú, thơ mộng yên bình của hòn đảo này là những bí mật khó ai hiểu hết được.

Hắn quơ quơ cái tẩu:

– Thế đấy. Người Jamaica là một chủng tộc khá lười biếng. Tâm hồn họ đơn thuần, hệt như đứa trẻ con. Sống ngay trên hòn đảo giàu có như thế này, nhưng họ không biết cách kiếm ra tiền. Một phần do làm biếng, một phần do ngu dốt. Cách đây hai trăm năm, người Anh đến đây và chiếm nó thật dễ dàng. Nhưng họ không lưu lại đây. Đến rồi đi. Dường như họ chỉ muốn chiếm thêm lãnh thổ, chẳng màng khai thác chút tài nguyên nào.

Cùng với người Anh, đám người Bồ Đào Nha gốc Do Thái đến đây lập nghiệp. Nhưng bọn này quá chú trọng đẳng cấp xã hội. Những kẻ hợm hĩnh, tạm gọi là như thế. Họ dùng tiền của xây dựng nhà cửa lâu đài, truyền bá âm nhạc, đặt tên các điểm du lịch. Tên họ nhan nhản trên tờ Glesner như cậu thấy đó. Họ lao vào xản xuất rượu rum, thuốc lá và làm đại diện cho các công ty của Anh quốc: xe hơi, bảo hiểm …

Sau đó, là đám người Syrie đặt chân đến đây. Bọn này rất giàu có nhưng làm ăn dở ẹt. Chúng kinh doanh các kho bãi, nhà trọ. Chả có máu làm ăn bẩm sinh, chúng thường xuyên thua lỗ. Trữ hàng nhiều quá, đôi khi kẹt tiền mặt, chúng phải bán đổ, bán tháo. Kế tiếp là bọn người Ấn Độ với nghề bán trang sức. Họ cũng là đám cò con, kiếm ăn ngày ba bữa. Không dư được bao nhiêu.

Cuối cùng là bọn tha phương cầu thực người Hoa. Cậu chớ có xem thường bọn này. Với bản tính gan lì, kín đáo, chắc mót, ngay lập tức, bọn chúng trở thành chủng tộc có nhiều tài sản ở Jamaica. Chúng kinh doanh trong ngành ăn uống: mở các lò bánh, nhà hàng, quán ăn và cả nghề giặt giũ. Chúng thường sống cô lập trong cộng đồng. Dần dần về sau, dùng thuốc tráng dương nhiều quá, nhu cầu sinh lý không giãi quyết được, chúng lấy luôn mấy ẻm da đen sinh ra hàng đống tạp chủng. Cậu có thể thấy nhan nhản bọn này ở Kingston. Bọn này đúng là đám càn quấy nhất ở Jamaica. Chuyện gì chúng cũng chẳng từ: cướp bóc, tống tiền, giết người… Thành tích của chúng càng lúc càng chồng chất trong hồ sơ của Sở Cảnh sát.

James ngắt lời:

– Cô thư ký của ông có thuộc trong đám tạp chủng này?

– Đúng đấy. Một cô gái sáng dạ, làm việc rất hiệu quả. Chúng mình tuyển được cách đây sáu tháng. Cô ta là ứng cử viên sáng giá nhất trong đợt ấy.

– Có lẽ là thế. Lanh lợi, nhanh trí. Còn tổ chức của bọn chúng, ai là tên cầm đầu trong đám tạp chủng này?

– Cũng không rõ lắm. Có ai đó cầm đầu nhưng không hề lộ diện. Đấy là một cộng đồng khép kín nhưng làm ăn rất hiệu quả. Thật ra, hồ sơ cũng không cung cấp được chi tiết nào cụ thể. Cậu không thể tìm gì nhiều ở đấy. Còn tên No, có phải bác sĩ hay không chưa rõ. Nhưng hắn đúng là miệng lưỡi như đám con buôn. Ngọt xớt, xởi lởi, hoạt bát lắm. Chỉ cái chuyện rắc rối với đám Audubon, cậu cũng có chút khái niệm về hắn.

Còn Crab Key như thế nào? Theo hồ sơ, đó chỉ là một hoang đảo với những đầm lầy mọc đầy những cây đước và mấy đống phân chim khổng lồ. Nếu cần biết thêm chi tiết, cậu có thể tham khảo ở Viện Nghiên cứu của Jamaica. Mình có quen một tay ở đấy. Chở cậu tới đó xong, mình sẽ giới thiệu cậu với hắn. Chịu không?

Một tiếng sau, James ngồi gọn lỏn trên chiếc ghế trong văn phòng mờ tối với cái bản đồ địa hình của Crab Key sản xuất từ năm 1910 trải ra trước mặt. Dùng mấy tờ giấy can Viện cho mượn, anh chàng phác thảo sơ bộ những điểm chính yếu.

Tổng diện tích của hòn đảo vào khoảng năm mươi dặm vuông. Ba phần tư về phía Đông là đầm lầy và những hồ nước không sâu lắm. Một con sông bắt nguồn từ đây chảy nửa đường dọc theo bờ Nam đổ vào một vịnh cát nhỏ. Anh chàng thầm đoán: Có lẽ đám Audubon chọn nơi này để xây dựng khu bảo tồn. Vế phía Tây, có một ngọn đồi nhô cao khoảng trăm rưỡi thước rồi đột ngột biến thành dốc thẳng ra biển. Từ ngọn đồi này có một đường chấm chấm dẫn đến một cái hộp mang dòng chử Khu Khai Thác Phân Chim, hoạt động cho tới năm 1880, Chả có bóng dáng một ngôi nhà, con đường hay lối mòn nào.

Từ xa nhìn vào, hòn đảo giống như một con chuột nước đang lội, Phần xương sống nhô cao, đầu hướng về phía Đông, cách điểm cực bắc Galina của Jamaica khoảng 30 dặm và 60 dặm về phía Nam của Cuba.

Anh chàng khá thất vọng. Đây chỉ là một bản đồ địa hình sơ sài.

Nhìn chung Crab Key nằm trong vũng nước cạn, ngoại trừ phía bờ Tây sâu khoảng trăm rưỡi thước kéo dài đến vũng sâu của Cuba.

Cuộn nó lại, anh chàng trao lại tay quản thủ thư viện. Lúc ấy vẫn chưa tới bốn giờ. Chà, trời hôm nay sao oi quá. Mồ hôi thấm ướt cả người.

Uể oải, James bước ra khỏi thư Viện, vẫy chiếc tắc xi trở về khách sạn. Công việc chừng như tạm ổn. Có điều thật quái lạ. Không một chút thông tin nào về tên No. Tất cả đều kín như bưng. Nếu thế chỉ còn một lý do duy nhất: Nó quét sạch mọi thứ trước khi anh chàng đến đây. Kệ xác nó. Thêm một thời gian nữa, mọi việc rồi cũng phơi bày. Chạy trời cũng không khỏi nắng. Dứt khoát là thế. Còn chiều nay ấy à? Về khách sạn nghĩ dưỡng sức chuẩn bị cho chuyến đi sáng mai.

Ghé lại bàn tiếp tân, anh chàng cố tìm xem lời nhắn của Quarrel.

– Thưa ông – Cô tiếp tân dễ thương đáp lại.

Chừng nhớ ra điều gì, cô nàng nói tiếp:

– Chỉ có giỏ trái cây từ bên phủ Thống đốc gởi đến. Sau giờ trưa một chút. họ mang luôn tới phòng cho ngài.

– Người mang đến là ai?

– Một người da màu. Hắn bảo từ văn phòng của A.D.C

– Xin cám ơn cô em.

Nhận chìa khoá, anh chàng đi cầu thang lên thẳng tầng một. Thật nực cười. Mới đây đã có quà. A.D.C trước giờ làm gì có thói quen này? Chúng định gài bẫy mình chăng? Tay thủ sản khẩu súng bên trong áo khoác, anh chàng bước nhè nhẹ đến cửa phòng. Vặn chiếc chìa khoá, anh chàng đá cánh cửa mở ra. Căn phòng vẫn trống trơn. Không có gì thay đổi ngoài giỏ trái cây năm trên bàn trang điểm. Khoá cửa lại, anh chàng bước tới.

Chà một giỏ trái cây to, trang hoàng khá đẹp với nào quýt, nho, chuối hồng, mãng cầu xiêm, vú sữa, cùng một cặp quả xuân đào. Phía trên cột vào hàng nơ là một phong thư trắng. Lấy nó ra, anh chàng giơ dưới ánh đèn. Bên trong là một lá thư với dòng chữ: LỜI CHÚC MỪNG CỦA NGÀI THỐNG ĐỐC. Anh chàng khịt mũi. Thằng nào ngu quá! Lão quyền Thống đốc và James như nước với lửa. Làm gì có chuyện chúc mừng.

Nhìn sang mớ trái cây, James nghiêng người xuống, áp tai vào cố lắng nghe. Không một tiếng động. Nắm lấy quai giỏ, anh chàng đổ nó xuống sàn. Từng quả, từng quả một lăn khắp tấm thảm dừa. Cũng không có gì. Chẳng lẽ mình đa nghi?

Nhặt một quả xuân đào lên, anh chàng thầm nghĩ: Gặp một tay háu ăn, chắc hắn sẽ chọn quả này. Bước vào phòng tắm, anh chàng bỏ nó vô lavabo. Trở ra phòng ngủ, James quan sát kỹ ổ khoá của tủ quần áo. Không thấy điều khả nghi, anh chàng mở khoá.

Nhấc chiếc vali ra, anh chàng cúi người dò xét lớp bột tan đã rắc sẵn từ buổi sáng quanh hai ổ khoá. Có vết vấy bẩn lan ra chung quanh. Ngay lỗ khoá có vài đường trầy xước. Thế thì rõ rồi. Lợi dụng lúc anh chàng vắng mặt, bọn chúng lẻn vào đây tìm kiếm. Bất quá chỉ lả mấy tên gà mờ để lại dấu vết tùm lum. Thua xa cái đám tội phạm trước đây 007 từng tiễn về bên kia thế giới.

Mở vali ra, anh chàng dựng nó lên. Ngay bốn dầu đinh đồng bình thường đính vào đường viền trên góc phải của nắp, anh chàng dùng ngón tay nạy nó lên. Giữ nó trong tay, anh chàng kéo ra một sợi dây thép dài cả thước rồi để xuống sàn. Sợi dây này luồn xuyên qua các vòng thép nhỏ bên trong nắp vả giũ cho vali luôn đóng lại. Tất cả vẫn còn nguyên. Tên đột nhập làm quái gì mà biết mở cái vali.

Mở cái túi đồ nghề, anh chàng lấy ra một cái kính lúp đồ nghề của bọn thợ bạc rồi trở vào phòng tắm. Bật cái đèn ngay tấm gương dùng để cạo râu, xoay quả xuân đào vào bên dưới cái kính, James quan sát thật kỹ.

A, đây rồi. Ngay trên vết nứt của cái quả mọng nước, ngon lành kia lộ ra một lổ kim. Mép của nó có vết nâu nhạt. Thật tinh vi. Nếu không dùng kính lúp, có trời mới phát hiện được.

Bỏ nó xuống lavabo, anh chàng nhìn thẳng vào trong gương. Miệng nhép một nụ cười thật dễ ghét. Chà, thế là lũ chúng nó nấp trong bóng tối đã tuyên chiến. Vâng, tao chỉ chờ có thế. Trước sau gì chúng mày cũng phải ra mặt.

Một dòng máu nóng từ bên dưới chạy ngược lên trên theo sống lưng của anh chàng. Dâng mãi … dâng mãi … Mặt James đỏ rần. Trực giác và kinh nghiệm của 007 quả chẳng sai. Vụ án Strangsway và Truebloody đã có cơ sở. Họ cùng bị giết. Còn đống hồ sơ hoá thành tro bụi. Có lẽ họ quá vội vàng lần theo dấu vết. Và giờ đây khi anh chàng vào cuộc, ả Tano chó chết ngay lập tức thông báo cho tên giấu mặt. Con ả trơ trẽn Annabel cùng với thằng tài xế tắc xi hôm nọ bám sát theo sau anh chàng. Bọn chúng đã tìm ra được khách sạn Blue Hills. Và bắt đầu KHAI HỎA.

Đến nước này, chẳng thể nào dừng lại được nữa. Chúng sẽ tiếp tục nã những đòn chí mạng vào anh chàng. Nhưng thằng cầm đầu là ai? Ngón tay thằng chó nào đang bóp cò? Manh mối giờ chỉ là con số không to tướng. Nhưng anh chàng vẫn dám quả quyết, đằng sau khẩu súng ấy không ai khác hơn là thằng chó No. Bãi chiến trường của cuộc chiến không khoan nhượng ấy dứt khoát phải diễn ra trên hòn đảo Crab Key!

Trở ra phòng ngủ, anh chàng nhặt từng quả một rồi mang chúng vào nhà tắm xem xét. Y như dự đoán, quả nào cũng đều bị tẫm độc. Luôn có lỗ kim nhỏ, mép nâu nhạt xuất hiện không ở cuống thì ở vết nứt. Chà, đầu độc kiểu này dư sức giết cả tiểu đội. Một mình 007 mà ăn thua gì.

Rung cái chuông gọi tên hầu phòng, anh chàng nhờ hắn kiếm giùm cái thùng cạt tông, mấy tờ giấy và vài cọng dây. Bỏ đống trái cây vào thùng, anh chàng cột lại cẩn thận. Sau đó , nhấc cái phôn lên, James gọi đến phủ Thống đốc, yêu cầu gặp Pleydell-Smith.

– Vâng, có phải là Pleydell-Smith? Tôi là James Bond. Xin lỗi đã làm phiền ông. Nhưng tôi có việc rất quan trọng. Ở Jamaica có phòng xét nghiệm nào không? Thế thì quá tốt. Tôi có chút việc cần nhờ. Khi tôi chuyển cái thùng đến ông, nhớ mang nó đến tay xét nghiệm viên. Đích thân ông đấy nhé. Đừng giao cho ai khác. Vâng, tôi sẽ giãi thích sau. Khi nhận được kết quả xét nghiệm, nhớ đánh điện báo cho tôi theo địa chỉ ở Beau Desert, cảng của Morgan. Tôi sẽ ở đấy trong vài tuần tới. Vâng, có chút không tiện nói qua điện thoại. Lần sau gặp, tôi sẽ giãi thích rõ hơn. Nhờ ông báo với tay ấy làm xét nghiệm cẩn thận. Đừng nhìn sơ một chút là bảo không có gì. Nhận được kết quả, ông sẽ hiểu hết mọi chuyện này. Cám ơn rất nhiều. Thật là may mắn, sáng nay được gặp ông. Xin chào.

Đề tên lên cái thùng, anh chàng bưng nó xuống đường.

Vẫy một chiếc tắc xi, James trả tiền nhờ gã tài xế chuyển hộ đến phủ Thống đốc. Lúc ấy đã 6 giờ chiều.

Trở lên phòng, anh chàng tắm nhanh, thay đồ rồi gọi chút rượu. Vừa định bước ra lan can thì Quareel gọi điện.

– Mọi việc đều ổn cả, thưa Đại tá.

– Thế ư? Tuyệt lắm. Còn căn nhà thì sao?

– Thu xếp xong rồi, thưa ngài.

Rất tốt.

Chà, Quarrel thật được việc. Tất cả đâu vào đấy. Khoan khoái, anh chàng bước ra lan can.

Ánh nắng chiều như còn chút luyến lưu, chợt le lói vài tia nhợt nhạt. Ngoài kia, bóng tím thẫm phủ gần hết thị trấn và bến cảng. Xa xa trên bầu trời, tiếng gầm rú của chiếc Super Constelltion càng lúc càng lớn dần. Cũng chính nó, mới chiều hôm qua mang anh chàng đến đây.

Ôi, hai mươi bốn giờ qua thật là dài. Mọi việc dường như đã thay đổi kể từ khi anh chàng bước ra khỏi máy bay. Mình có nên kể cho ông M nghe chuyện này? Hay viết báo cáo về cho Chính phủ? Với Chính phủ thì không thể rồi. Mình sẽ nói điều này với ông M? Tên No gởi cho mình giỏ trái cây tẩm độc à? Có bằng chứng không? Điều gì bảo tên No gởi đến? James không có một dấu vết xác thực. Tất cả chỉ là trực giác và suy luận.

Làm ăn thế này, ông M cười vào mũi mình. Rồi ông ta nhăn cái mặt lên, tay bấm vào máy bộ đàm liên lạc với tay Chánh Văn Phòng:

– Này Bill. 007 lụt nghề rồi. Hắn quả quyết có gã nào đó dùng mấy quả chuối tẫm độc định thủ tiêu hắn ta. Nghe sao giống mấy bộ phim Tàu. Có lẽ nằm trong bệnh viện quá lâu ngày, hắn hoá rồ mất rồi. Tốt nhất, anh nên gọi hắn về đi.

Nghĩ đến đây, bất giác anh chàng cười thầm. Lúc này vẫn chưa thích hợp. Còn quá sớm. Đứng lên, anh chàng gọi thêm ly rượu. Vâng, phải chờ đợi thời cơ. Kẻ thù vẫn chưa xuất hiện dù nó đã bắt đầu khai hoả. Bao năm lăn lộn trong lòng địch, 007 chưa một lần thất bại. Giờ đây cũng thế. Không có ngoại lệ.

Uống nốt ly rượu thứ hai, anh chàng bước xuống nhà ăn dùng bữa tối. Căn phòng khá văng lặng. Vừa ăn, anh chàng vừa đọc quyển: Cẩm Nang Về West Indies.

Mãi một lúc sau, James cảm thấy buồn ngủ. 9 giờ mấy rồi còn gì. Mệt mỏi, anh chàng trở về phòng, chuẩn bị hành lý cho buổi sáng mai. Sắp xếp xong, James phôn cho cô tiếp tân nhờ đánh thức vào lúc 5 giờ 30.

Gài cửa nẻo lại thật cẩn thận, anh chàng leo lên giường, năm nghiêng về bên trái, tay phải chạm vào báng khẩu Walther PPK nhét dưới gối. Dù ban đêm, trời thật oi ả, không một ngon gió. Đành chịu thôi. Không thể mở cửa toang hoác. kẻ thù luôn giấu mặt và vô cùng xảo quyệt. Nó nấp trong bóng tối rình mò từnh sơ hở một. Rồi anh chàng nhớ lại lời Pleydell-Smith ban sáng: Bọn tạp chủng chuyện gì mà chẳng dám làm. Chỉ năm phút sau, anh chàng đánh liền một giấc không mộng mị.

Mãi đến ba giờ sáng, anh chàng tỉnh giấc. Căn phòng thật im lặng. Không một tiếng động. Từ phía xa xa, tiếng chó sủa vang vong lại. Rồi tiếp đó là cả bầy chó hùa nhau inh ỏi. Chừng mươi phút sau, tiếng sủa dứt hẳn. Cả không gian im phăng phắc. Ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ chiếu những dãi trắng đen vào căn phòng. James có cảm tưởng mình bị nhốt trong chiếc lồng. Thật ngột ngạt khó thở. Anh chàng chợt băn khoăn. Hình như có cái gì đánh thức mình dậy.

Vừa định bước khỏi giường, anh chàng cảm thấy có gì lạ lạ đang ngọ nguậy ngay mắt cá phải. Rồi bây giờ, nó bò lên ống quyển. Kỳ vậy ta. Cảm giác thật nhột. À, bàn chân của một loại côn trùng. Chà cái con này khá dài. Ít nhất cũng gần hai tấc. Quái, giường của khách sạn bốn năm sao gì mà có côn trùng. Chả lẽ nó bay tứ ngoài vào hay tên nào đó cắc cớ bỏ vào đây tính hù dọa mình?

Rồi cái vật lạ đang bò dần dần.

Giờ anh chàng biết nó là gì rồi. Một con rết của miền nhiệt đới. Nhớ lại hối chiều trong Viện Nghiên cứu Jamaica, anh chàng từng trông qua hình dáng của nó. Người ta chứa chúng trong những hũ ngâm phoọc môn. Thân chúng dẹp, màu nâu nhạt, dài gần hai tấc cũng vào cỡ con này. Dọc theo cái đầu u lên là những cái càng chứa nọc độc. Thứ nọc độc dư sức giết người nếu nó cắn phải động mạch.

Nó đang bò tới đầu gối. Cứ thế nó tiến dần lên bắp đùi. Anh chàng tự nhủ: Dù chuyện gì có xảy ra, không được run sợ, không được cuống quýt lên. Phải bình tĩnh đối phó.

Chà, chẳng lẽ nó muốn bò vào hạ bộ. Hai hàm răng anh chàng nghiến chặt lại. Lạy Chúa, nó định cắn một phát vào đấy? Hay tính chun qua hậu môn?

Gai ốc đang nổi khắp người anh chàng. Ồ, may quá. Nó tiếp tục bò lên bụng. Mấy cái chân của nó bám chặt vào da anh chàng.

Từng chút tứng chút một, nó tiến về phía quả tim. Chúa ơi, nó mà nổi khùng lên cắn một cái, chỉ có nước đem đi chôn thôi. Sự đời thật khó lường. Một 007 oai hùng như thế, quả cảm như thế giờ thất thủ trước con rết cỏn con. Kẻ thù thật xảo quyệt, đê tiện. Không còn nghi ngờ gì nữa, tên mang giỏ trái cây bỏ nó vào đống mùng mền ban chiều.

Nó không dừng lại, bò tiếp lên ngay xương đòn của James. Ủa, hình như nó dừng lại. Nó định làm gì? Cái đầu búa của nó ngọ nguậy qua lại. Có khoảng trống nào giữa da mình và tấm mền không? Dùng góc mền túm lấy nó? Ồ không. Không thể được.

Nó đang nằm ngay động mạch cổ. Có lẽ nó ngạc nhiên khi thấy phần động mạch phình ra, tóp vào. Chừng như nó bị ngộp, muốn chun ra tìm chút không khí. Rồi nó bò tiếp qua cổ, vào phần râu lởm chởm ngay cằm. Ôi lạy Chúa. Mấy bàn chân của nó di chuyển về phía góc miệng.

Cảm giác nhột nhột. Ngửi cái mùi của nó, anh chàng muốn ói. Nhúc nhích, nhúc nhích, nó leo qua cánh mũi …

Anh chàng nhắm hai mắt lại. Sức nặng của con rết đang đè lên mí mắt phải. Mình có thể giũ nó ra lúc này được không? Chả ăn thua. Hàng trăm chân bám chặt vào da, làm sao rứt ra được?

Ậy, nó tiếp tục bò lên trán rồi dừng lại ngay đường chân tóc. Nó tính làm gì? Ồ, nó bắt đầu liếm tứng giọt mồ hôi của anh chàng tươm ra ở trán. Ôi lạy Chúa. Hình như nó khoái chí lắm. Nó đứng đó vài phút. Không thể làm gì khác hơn, anh chàng đành phải chờ đợi. Chẳng bao lâu sau, nó bắt đầu cựa quậy tiến vào mớ tóc bồng bềnh của anh chàng. Chẳng lẽ nó tính ngủ ở đấy? Thật vô vọng, phải chờ nó bò xuống cái gối.

Một giây … hai giây … ba giây …

Từng cái chân nhỏ di chuyển dần xuống lớp vải mềm mại của chiếc gối. Chừng như có tiếng sột soạt nhè nhẹ. Khi những bản chân cuối cùng của con rết rời khỏi người, anh chàng vùng dậy nhanh, nhào ra giữa phòng. Bật đèn lên, anh chàng bước tới giường.

Chà, nó đang bò về một phía của chiếc gối. Bình tĩnh, James túm lấy gối rồi quăng xuống giữa phòng. Quá bất ngờ, con rết lăn lăn lộn lộn trên miếng thảm dừa. Nó định bò trốn đi. Chẳng chút chần chừ, anh chàng lượm ngay chiếc giày nằm cạnh chân giường. Đập một cái, thân thể dài hai tấc của con rết độc nát như tương. Máu mủ phọt ra tanh ói. Bỏ chiếc giày xuống, anh chàng chạy ngay vào nhà tắm. Phải tắm cho thật sạch. Nhớt dãi của nó nhả ra khắp người anh chàng quá ghê tỡm. Đúng là xúi quẩy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN