Điệp Viên Nữ Hoàng
Chương 18 : NGUY HIỂM CẬN KỀ.
Sau giờ học….
Hân xếp lại mấy quyển sách vào cặp. Quyên thì ăn mẩu bánh sandwich còn lại. Nguyệt múa lại vài động tác. Chỉ còn lại ba người trong lớp học. Hân mở máy gọi cho Đường Minh về chuyện tập lại bài múa nhưng bỗng dưng cô buồn ngủ đến kì lạ, hai người kia cũng có dấu hiệu như vậy….đúng là khí gây mê chứ không phái là buồn ngủ thông thường…cơn buồn ngủ này ập đến dữ dội làm Hân không tài nào mở mắt nổi.
Đường Minh nhắc máy sau một hồi chuông.
-Alô!
Không có tiếng trả lời, hân gọi rồi lại không nói, Đường Minh bực mình tắt điện thoại rồi leo lên giường đánh một giấc.
Khi tỉnh lại, cả ba cô gái mới biết mình đã bị bắt cóc. Tay ai cũng rát bỏng bởi cuộn dây thừng. Cả ba ngơ ngác nhìn xung quanh, đây là một căn nhà kho cũ kĩ…ánh sáng rất hiếm, chỉ có màu den bao trùm…
-Chúng ta bị bắt cóc rồi!_Quyên khó chịu cựa quậy.
-Chúng ta phải thoát ra!
-Nhưng bằng cách nào?
Màn đêm bỗng mở ra một khe ánh sáng.
-Cạch!
-Các người chờ chết đi!_Giọng nói này quen thuộc đến nỗi hân không tin hắn là kẻ bắt cóc mà là người giải cứu.
-Tại sao cậu lại nhốt chúng tôi vào đây?_Nguyệt hỏi.
-Quân! Em làm gì thế hả? tại sao lại……
-Đồ điên! Mau thả chúng tôi ra_Quyên lại sử dụng câu cửa miệng mỗi lần tức giận nhất.
-Câm miệng lại. Chỉ có Hân là thông cảm cho tôi, tôn trọng tôi! Còn các người, các người đã làm gì? Ai cũng cười tôi, ai cũng bắt nạt tôi. Tôi yêu Hân nhưng cô ấy lại thích hắn ta. Tôi không muốn rời bỏ Hân. Tôi sẽ mang Hân đến một nơi thật xa, một nơi mà các người sẽ không bao giờ tìm thấy. Không bao giờ!
Hân hốt hoảng, tay cô không sao thoát khỏi cái sợi dây thừng chết tiệt này.
-Cậu điên rồi!
-Reng.reng..reng…..
Quân nhìn Hân không chớp mắt. tiếng kêu phát ra từ điện thoại của Hân. Quân nhìn vào màn hình, mặt bõng chốc biến sắc.
-Lúc nào cũng là Đường Minh! Đường Minh cũng phải chết!
-Bốp!
Quân ném chiếc di động vỡ tan trước con mắt của 3 người. Hân càng thở gấp hơn, tim cô bỗng chốc lại nổi lên một làn sóng sợ hãi.
-Đi với em!_Quân kéo Hân đứng dậy, cô nhất quyết giằng tay ra khỏi cậu ta. Từ lúc nãy, Quyên đã cởi được trói ình, thừa thời cơ này, cô liền xông lên đánh Quân.
[alô! Bực ghê! Con quỉ simaoha, lúc nào cũng Quân..Quân, Quân]
Đường Minh lảm nhảm một hồi sau khi Hân không bắt máy…vài phút sau thì có một cuộc điện thoại gọi tới. Tố trinh gọi, giọng khẩn cấp:
-Cậu chủ à! Không thấy nguyệt đâu, cô ấy không về nhà, ông chủ đã tìm khắp nơi…trước khi Nguyệt mất tích, cô ấy có ở cùng Hân và Quyên…
Đường Minh tái mặt lại, giọng run run:
-Thế có nghĩa là họ đã gặp chuyện?
-Đúng! Chúng ta phải đi tìm họ. Tôi đã gọi cho Lạc Văn và nhược bằng rồi, hai cậu ấy đang ở dưới nhà, cậu mau xuống đi!
-Đk!_Đường Minh nhanh chóng lấy xe chở hai người còn lại đi tìm.
Quân cầm gậy vụt tới tấp vào người Quyên. Quân từ nhỏ đã yếu ớt, thường hay bị bạn bè bắt nạt nên khi thấy Quyên chạy tới thì đã cầm ngay gậy mà vụt rồi. Quyên giỏi võ, nhưng vì đã bị trói lâu nên tay chân không được khoẻ cho lắm, kết cục là bị bại dưới tay thằng nhóc. Máu ở miệng cô chảy ra không ngừng, Hân thương bạn, nhưng cô không thể làm gì hơn ngoài gào thét cầu xin….
-Dừng lại! tôi xin cậu! đừng đánh nữa!_Mặc kệ lời van xin của hân, Quân coi như không nghe thấy.
-Đồ chó má.bệnh hoạn….thật đáng ghê tởm!_Quyên thở dốc, cô cười nhếch mép.
-Tôi không bệnh hoạn, bệnh hoạn gì chứ?_Quân tức đến nỗi mắt đỏ ngầu. Dồn hết sự tức giận vào câu gậy, cậu vụt mạnh vào đầu Quyên. Quyên im lặng hẳn, không có tiếng hét nào nữa cả…một sự bất động đến đáng sợ.
-Quyên!!!!!! Không!!!!!_Hân gào lên khi thấy Quyên không còn cử động được gì nữa._Quân! Học không phải kẻ thù của cậu, nếu cậu muốn thì hãy giết tôi trước đi…tôi đã lầm, tôi tưởng cậu là một người hiền lành tốt bụng nhưng tôi đã lầm thật rồi, tôi đã quá sai lầm…
Nguyệt từ nãy tới giờ vẫn cố im lặng, cô đã cởi được trói và rút điện thoại ra, gọi cho Lạc Văn.
[reng..reng..reng…]
Lạc Văn mở máy, thấy màn hình hiện chữ Nguyệt thì mừng rỡ, nhưng không thấy Nguyệt nói gì cả mà thay vào đó là mấy tiếng hét…
-Chị đừng nói nữa! đủ rồi!!!!
-Vậy tại sao cậu lại bắt cóc chúng tôi tới đây! Đáng lẽ tôi không nên coi cậu là em trai!
-Thả chúng tôi ra!
Nghe giọng Hân và Nguyệt, cả ba đều sốt sắng sợ hãi.
[Trời ơi! Họ bị bắt cóc rồi!]_Lạc văn xác định vị trí của cuộc điện thoại rồi ra lệnh_Rẽ trái, đường Ba đào]
Đường Minh lập tức tăng tốc, chiếc xe lao vun vút trên đường.
-Còn chị! Cứ từ từ mà tận hưởng cảm giác bị chuột gặm từng bộ phận trên cơ thể!_Nói rồi, Quân kéo Nguyệt ra cửa và lôi vào một phòng khác.
-Thả tôi ra! Bỏ ra!
-Lúc chuột chắc đói lắm rồi!
Quân mở cửa căn phòng rách nát ẩm ướt rồi lăng Nguyệt ngã. Căn phòng chỉ còn lại mình cô cũng tiếng chuột kêu chít chít ghê rợn.
-Cạch!
-Nếu cậu làm hại bạn tôi! Tôi sẽ giết cậu!
Quân trở lại với Hân, ánh mắt buồn bã pha chút thất vọng nhìn cô.
-Em sẽ chết dưới tay chị…nhưng mà..trước lúc chết..em muốn…hôn chị!
-Đừng lại gần tôi!
-1lần thôi!_Quân ngồi xuống đối diện với Hân…kề mặt lại gần:
-Chị không thích cũng không ko sao!
Quân chạm môi mình với môi Hân, cậu mặc kệ sự miễn cưỡng của cô…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!