Điệp Viên Nữ Hoàng - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Điệp Viên Nữ Hoàng


Chương 2



Kiều Minh Nguyệt vừa mím môi để son lan đều vừa soi gương.

-Tối nay có tin báo là có bọn tổ chức w đến đây.Chúng nó có 3 người liệu mà giải quyết!

Mới có 7h tối mà vũ trường Bing Boong đã đông nghịt người. Trong gian phòng rộng, tiếng nhật át hết cả tiếng người này ai vào lần đầu sẽ không quen và óc thể có cảm giác như lộn ruột hay phủ ngũ tạng ra ngoài vì cái không khí ngột ngạt, thác loạn ở đây…

-Cậu có chắc là có người xăm ở đây ko?

Hân không trả lời câu hỏi của Lạc Văn mà ngó tứ phía quan sát.

Bọn mình cải trang thế này là được, nghe nói tên này rất háo sắc.

Quyên cũng đảo mắt quanh đám người đang nhảy như điên…ai cũng khả nghi cả…Anhs đèn lại mờ mờ, ảo ảo nữa chứ….

-Này các cậu!…_Quyên cười bí hiểm lên sân khấu….một cô gái trẻ ăn vận thiếu vải đang nhảy nhót trên đó…_quay trở lại mục đích Quyên đề nghị…

-Mình nghĩ cần phải gây chú ý với hắn!

Cả bốn con mắt còn lại đều nhìn Lạc Văn….hiểu được ý đồ của 2 kẻ yêu nữ Lạc Văn rỏ mồ hôi hột:

-A’ …..á….á…..các cậu định làm gì?….tuyệt đối không được…

Lạc Văn ngượng nghịu bước lên sân khấu….và nhiệm vụ của cậu là thay cô gái ban nãy ….trên người cậu khoác lớp quần áo mỏng tang dành ấy tên gay…=.=….son đỏ, kẻ mắt có đủ cả khiến cậu không khỏi bối rối….thật là xấu hổ một đời trai.

Múa đi chứ cô em!

Bên dưới rộ lên những tiếng cười, người thì bảo múa kẻ lại bảo xuống đi. Cuối cùng thì nhạc cũng nổi lên…dù rất rất không muốn nhưng ai bảo cậu yếu nhất nhóm làm chi nên giờ mới bị bắt nạt thế này….thôi thì hy sinh vì đại nghiệp….bất đắc dĩ một thằng con trai phải uốn ** dặt dẹo trên cột….=.=

Nửa giờ đồng hồ lắc lư mệt lử trên cột mà vẫn chẳng thấy tăm hơi kẻ cần tìm Lạc Văn đâm ra chán nản…vì đại nghiệp thì cũng diệt thân vừa thôi…vừa mệt bị xăm bờ soi nhiều quá nên Lạc Văn ngừng lại…nhưng khi cậu định bước xuống thì…….

-Chắc chắn là tên đó! Lạc Văn quả là rất xuất sắc!_Quyên phán rồi cười hí hửng.

-Chúng ta phải để ý hắn có hình xăm ko đã chứ…_Hân nhắc.

-Theo như kế hoạch thì Lạc Văn sẽ phải đồng ý đi với tên kia.Coi như một tên đã vào tròng…

-Hai chúng ta làm gì bây giờ?_Quyên hỏi.

-Chúng ta phải nhảy sôi động hơn họ, phải khuấy động cả chỗ này để gây sự chú ý.

-Nhưng bằng cách nào..?

Hân nháy mắt với Quyên rồi đi lại chỗ quầy rượu.

-Anh cho em hai chai nặng một chút!

-Em trông rất quyến rũ….có cần anh đêm nay không?

Như muốn tránh xa cái vẻ cợt nhả ghê tởm của bọn trai lơ Hân nhéch mép:

-Em chỉ muốn tìm người thôi…để hôm khác!

Tên ở quầy rượu lập tức sầm mặt lại nhưng vẫn rót cho Hân vài ly rượu. Hân không chần chừ liền lắc ly rượu ròi đổ vào miệng….đúng như cô dự đoán cô choáng váng thật sự nhưng cái quan trọng là cô cần choáng váng như thế, đủ choáng để đè bẹp cái lũ chỉ biết vùi đầu vào ăn chơi ở đây….cô lao vào đám người miệng không ngừng hò hét

Quyên như không tin vào mắt mình nữa. Cô không ngờ khi uống rượu vào bạn cô lại ‘bốc lửa’’ đến vậy.

-Em đẹp quá!…Đi chơi với anh đêm nay nhé.

-Anh cho em nhiều hơn!

-Gía của tôi rất cao…..

Ngọc Hân thôi nhảy liếc mắt nhìn quanh ….chẳng có tên nào đáng mặt đại gia ở đây cả…..hay chúng chỉ đến muộn hơn….nhưng suy nghĩ ấy chợt tan biến khi 1 giọng nói vang lên làm cô giật mình:

-Bao nhiêu?

Giọng nói của cô gái làm cả vũ trường đang sôi động trở lên tĩnh lặng….một gương mặt quá đỗi xinh đẹp và quen thuộc lại bước tới trước Hân. Hân hy vọng là Kiều Minh Nguyệt không nhận ra cô…lấy vẻ tỉnh bơ làm áo giáp Hân liếc nhìn mĩ nhân trước mặt.

-Tôi sẽ không đi với gay đâu!

-Ha…ha…cô thật biết đùa….tôi không phải là gay….người thực sự cô cần phải gặp là ông chủ của chúng tôi kia…

-Chà! Thú vị thật!_biết cá đã mắc mồi Hân mỉm cười_Chúng ta đi thôi!

Nguyệt bật tay ra hiệu cho hai tên khác dẫn Hân đi…

9h 30…

-Lúc nãy em nhảy rất dễ thương!Cho anh hun một cái nào!_tên đàn ông có cách ăn mặc loè loẹt vừa ôm eo Văn vừa lè nhè. Nếu không phải vì ké hoạch thì cậu không đời nào vào khách sạn để bị chú ý như thế này. Vào đến phòng đặt Văn mau chóng hất cái bị thịt lên giường…

-Cho anh hun tình yêu của anh một cái!

Tên gay chu mỏ ra giữa không trung nhưng môi chưa kịp chạm vào ‘em’ thì đã hít trọn hơi thuốc ngủ của ‘em’ xịt vào….sau đó ‘em’ vạch áo hắn ra, không có vết xăm nào cả….nhưng hắn có một tấm thẻ màu đen đề chữ và kí tự rất lạ….lịch làm việc…10h 15’…

Bỗng chuông điện thoại reo lên….reng…reng…..

Văn rút điện thoại trong túi tên gay ra nghe.

[-Đầu bò màu ham chơi quá rồi đấy! 10h 15’ tối nay mày ra đón chủ nhân..nghe rõ chưa….]

Văn nhận ra giọng nói trong điện thoại là của Nguyệt … sững lại một hồi…rồi như sợ bị phát hiện văn nói dứt khoát:

-Được! tôi sẽ đến!

Văn cởi bỏ bộ tóc giả thô kệch xuống sàn thì bỗng dưng tên gay tỉnh dậy…

-Chết tiệt thuốc mê hết hạn sử dụng!_Cậy lầm bầm rồi xám mặt nhìn bị thịt.

-Cậu chủ! Xin lỗi vì sáng nay đã thất lễ._Nguyệt cúi mặt trịnh trọng trước cậu chủ Đường Minh.

-Cô không cần phải quá quan tâm tới tôi! Cứ vờ như chưa quen biết là được.

Nói rồi, Đường Minh đứng dạy bước ra.

Nguyệt nháy mắt với Tố Trinh:

-Mày biết phải làm gì rồi chứ!

Tố Trinh gật đầu bước theo cậu chủ. Nguyệt có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì để có thể lấy lòng ông chủ. Nâng ly rượu trên tay, Nguyệt lắc nhẹ thứ chất lỏng màu đỏ rồi cho lên miệng nuốt ực…mỉm cười chua chát.

Nhiệm vụ của Quyên lúc này là bám theo chiếc xe đã trở Hân đi lúc nãy. Men theo bờ tường phủ đầy hoa thiên lý, Quyên nhảy bộp xuống bờ tường bên kia một cách nhẹ nhàng, nói qua tai định vị nhỏ xíu:

-Ngọc Hân mình vào được rồi, cậu ở phòng nào?

Hân khẽ suỵt một tiếng. Cô được hai tên mặc dồ đen dẫn vào một phòng lớn. Xem ra ông chủ là người rất giàu có.

-Ông chủ của chúng tôi sẽ tới ngay bây giờ._Hai tên mặc đồ đen nói vẻn vẹn ngần ấy rồi biến đi mất hút.

-Quyên , cậu tới đâu rồi?

-Ngọc Hân, mình thấy có rất nhiều người trong toà nhà này, bọn chúng không phải bình thường đâu, mà vụ này chắc chắn có liên quan đến vụ ám sát thủ tướng….ở đây có rất nhiều hoa hồng…loại mà chỉ sát thủ hoa hồng mới có.

-Hình như bên ngoài không có ai! Mình sẽ đi thám thính tình hình._bất ngờ có một kẻ đánh lén Quyên từ phía sau nhưng cô đỡ được….kèm theo đó là tiếng bước chân dồn dập của bọn vệ sĩ…Quyên liền vơ vội mảnh giẻ trong túi xách bịt miệng tên bảo vệ nấp vào lùm cây….nhưng không may cô đã vơ nhầm phải khăn tẩm hoá chất….chất này có thể làm cho con người đứng giữa danh giới tiểu tiện và đại tiện. Mặt tên bảo vệ bắt đầu co lại hắn vùng vẫy nhưng may mà Quyên giữ chặt.( đoạn này buồn cười nè )

-Bụp…!

-Bụp…!

-Bụp…!

-Mày nghe thấy tiếng gì không?_Một tên đi đầu cao lêu nghêu hỏi.

-Làm gì có tiếng gì, mày nên đi khám đi!

-Bụp…Bụp…!

-Đấy! lại nữa…hai đứa mày thằng nào đánh *** thì khai ra đi. Nghe khó chịu quá.

-Mày thì có!

-Mày đánh ***!

-Bụp.bụp.bụp..

Quyên há hốc miệng…bịt mũi vì người tên bảo vệ phát ra tiếng quá nặng.

-Thối quá! Thằng nào thì khai ra đi!

-Đại ca…không phải chúng ta mà là….

Cả ba cùng ghé sát mặt vào lùm cây….

Quyên nhìn tên bảo vệ, hình như hắn sắp cho nổ 1 quả *** vĩ đại…cô nhanh trí xoay người hắn ra phía trước.

-Bùm!

Kèm theo tiếng nổ là tiếng á á…á.a….á…..của ba tên kia.

-Có ma..a…….a….

Cả ba tên cùng chạy toé khói.Mùi thối bốc lên nồng nặc. Chắc ba tên vừa ghé mũi vào đúng lúc quả *** thần chưởng được bắn ra. Hâhhâhhâhh…..Quyên cười sặc sụa…không ngờ ba tên đó lại nhát gan như thế…trói tên bảo vệ vào gốc cây, Quyên nhanh chóng vào được toà nhà…Cô hơi nghi ngờ vì đây là toà nhà rộng lớn, nhất định sẽ có hệ thống báo động chống trộm. Nhưng từ lúc vào đến giờ, cô không hề thấy có một tiếng động nào phát ra hết

Lạc Văn mệt nhọc bước ra khỏi phòng 203 của khách sạn. Không còn cách nào khác, Lạc Văn phải giả vờ định cắn lưỡi tự tử thì tên gay kia mới chịu để cho cậu đi.

-1..2..3..Quyên, Hân nghe rõ trả lời! Vừa chạy bộ trên đường. Lạc văn vừa bấm máy tính để định vị chỗ của Quyên và Hân. Tới bãi đỗ xe.

Rút chiếc thẻ của tên gay ra mở chìa khoá xe, Văn giật mình khi chiếc xe tự lái đến địa chỉ cần thiết.

-Nghe này Quyên! Cậu đang ở một nơi có rất nhiều hệ thống bảo vệ toà nhà…nhất định phải đứng im đó đợi mình.!

Văn bấm vào bàn phím…hình ảnh trong toà nhà lập tức hiện lên trên dưới không quá 15 cảnh ở toàn bộ mọi nơi.

-Mình đã truy cập hệ thống Laze của toà nhà này nhưng ko thể vô hiệu ngay được, phải mất một giờ nữa thì chúng mới bị vô hiệu hoá.

-Lạc Văn, tiếp theo phải đi hướng nào?_Quyên nhìn hai cánh cửa phân vân.

[-cẩn thận, camera, cúi xuống mau]

Quyên lập tức cúi đầu xuống. Chiếc camera ở góc tường quét qua quét lại 4 phía.

[-NGHE NÀY! Cậu bước lên trước 2 bước đi]

Quyên làm theo sự hướng dẫn của Lạc Văn.

[-Trên trần nhà có một hệ thống camera, chỉ cần tắt được nút đỏ trên đầu cậu, thì hình ảnh của cậu sẽ biến mất.]

Quyên lấy đà chuẩn bị đi trên trần nhà bằng giầy có đế mút thì có tiếng người bước vào.

-Mày có thấy lạ không? Lúc nãy chẳng lẽ là ma sao?

-Vớ vẩn! chúng mày chỉ nói linh tinh!

Quyên thầm nguyền rủa:’’lại là bọn chúng.’’

-Bụp!

‘’ÔI không! Quyên cũng bị dị ứng với cái chất đó. Nếu ba tên kia hát hiện ra Quyên thì chắc chắn cô sẽ gặp rắc rối. Những tiếng phát ra ngày một to hơn.

-ÔI trời! con ma đó theo chúng ta vào tận đây kia à?

Quyên nhìn chiếc đèn cách mình khoảng một mét. Cái nút màu đỏ.Thấy rồi! Cô cố với tay đến cái nút nhưng vô dụng…Quyên đẩy chiếc đèn lung lay…thế là nó cứ quay qua quay lại trên không trung.

-Bụp…bụp.bụp…

-Cái mùi này ghê quá!

Chiếc đèn chùm trao qua trao lại. Vì là đèn lâu năm nên dây đèn bị mục…chỉ cần lay thêm vài lần là nó rụng ngay. Quyên dồn hết sức vào lần cuối cùng này, tay cô ẩn mạnh….và cũng đồng nghĩa với việc….

-Bụp….BỤP….

-ÔI! Có kẻ đột nhập.

Cả ba tên cùng hô lên khi ngước lên trên trần nhà. Nhưng không may cho chúng là chiếc đèn đã kịp ôm gọn chúng vào lòng….camera chết rồi…Quyên nhoẻn cười rồi nhảy phốc xuống sàn nhà mặc cho bọn vệ sĩ kêu gào.

[Mình đang ở quốc lộ một. Hình như xe bị trục trặc ròi, nó không dừng lại.]

Lạc văn nhỏ mồ hôi hột nhìn chiếc xe đang phóng điên cuồng.

-Lạc Văn, cậu phải giúp mình, mình bị lạc rồi!

Ngọc Hân ngõ xung quanh , đèn vừa tắt phụt lúc nào.

[Mình đang lái xe ở chế độ tự động, nó bị hư rồi, chờ mình một lát]

-Chết! bọn bảo vệ tới rồi!

[Hai cậu đang ở gần nhau đấy, tiến lên hai bước đi]

Tức thì cả Hân và Quyên cùng bước lên. Tay hai người chạm vào nhau.

-Tốt rồi! bây giờ sao nữa?

[Hân, cậu phải trở về căn phòng lúc nãy để gặp ông chủ, nhưng bây giờ điện đã bị ngắt và bọn bảo vệ đang tới chỗ các cậu….giờ thì….ôi..cái xe chết tiệt……]_Văn chưa kịp nói hết câu thì chiếc xe lại dở chứng.

-Bọn chúng tới rồi! nín thở.

Tiếng bước chân vội vã toán loạn tìm kẻ đột nhập của bọn bảo vệ làm toà nhà náo loạn cả lên.

-Tìm chúng nó đi!

Một tên ra lệnh, chúng mò mẫm trong bóng tối…Quyên không thể chịu đựng thêm nữa….cô chỉ biết nhịn…nhịn…và nhịn….Bọn bảo vệ sờ xoạng trong bóng tối….có vài tên đã tìm thấy Quyên.

-ÔI trời! Thời này nay tượng mà cứ mềm như bún ý nhỉ.

-Con tượng này kì kì sao ý.

Tên bảo vệ vừa nói vừa béo má ‘con tượng’….cũng giống như tên bảo vệ….Quyên không thể chịu nổi nữa rồi….

-Con tượng này lạ ghê!….

-Em xem với đại ca!

Cả đám đông bu lại như ruồi…

Quyên đã nhịn thở được 1 phút 32 giây….cơ thể cô dần nóng lên. Rồi bỗng có một tiếng nổ kinh hoàng phát ra…

-Bùm!!!!!!!

Cả gian phòng tràn ngập mùi thum thủm….Một số tên đã ngất xỉu vì lực ép quá lớn và không có khả năng chịu nổi mùi này. =.=

Ánh sáng bỗng bừng lên lan toả khắp gian phòng. Quyên và Hân chạy mỗi ngươì một ngả. Bọn bảo vệ đuổi theo hai hướng.

[ Quyên lộn ba vòng đi]

Lạc Văn chăm chú nhìn màn hình.

Bọn bảo vệ đã đuổi đến, bọn chúng mang theo súng…

-Lạc Văn, phải làm sao đây?

[Chết rồi, cái xe chết tiệt!]

Hàng loạt viên đạn được bắn ra. Quyên nhắm nghiền mắt lại cứ ngỡ mình đã chết rồi nhưng bỗng có một mùi hương thoang thoảng lướt nhẹ qua. Khi cô mở mắt thì….

-SÁT THỦ HOA HỒNG!

-LẠC Văn! Có bốn cánh cửa, phải vào chiếc nào đây?

[Mình đang bị chiếc xe khống chế]

Bọn bảo vệ đã đuổi tới nơi, Hân đành đánh liều mở một cánh cửa bất kì. Nhưng khi cô chạy vào thì bị hụt…..bởi vì trước mắt cô….là …

-Ùm!!!!

‘’ không ngờ đây là phòng chứa nước’’

Hân ngoi lên vuốt mặt cho nước không tràn vào mắt. Cô từ từ mở mắt…thì….một khuôn mặt rất rất quen đập vào mắt cô….Đường Minh.

-Cô…muốn chết hả?

Gìơ Hân mới để ý. Đường Minh….cậu ta đang…..tắm!

-Tôi..tôi.._Hân ấp úng….

Rầm!

Bọn bảo vệ xông vào bất chợt…trước mặt chúng là cậu chủ và một con bé….đang…hôn nhau….

Đường Minh giữ chặt tay Ngọc Hân….

-Xin lỗi cậu chủ…hoá ra cậu đang…

-Cút hết ra!

Bọn bảo vệ giật nảy mình, run run bước ra ngoài.

-Cảm ơn!

-Cô nên biết đây không phải là nơi cô nên đến!

-Tôi…._Hân thấy tất cả dường như tối sầm lại…

-Cô sao thế hả?

Có lẽ vì thiếu oxi bởi nín thở, ngập nước và chưa kịp hoàn hồn thì đã bị cưỡng hôn nên Hân ngất xỉu.

* * *

Lạc Văn cuối cùng cũng lái xe an toàn đến toà nhà đó…

-Alô! 123, Hân , Quyên nghe rõ trả lời!

***

Người đeo mặt nạ khẽ mỉm cười. Sau lớp cánh hoa hồng mỏng, bọn bảo vệ đều bị giết bởi một hung khí…cánh hoa hồng…chính cánh hoa đã liệng đứt cổ bọn chúng….

-SÁT THỦ HOA HỒNG…ngươi…

-Phì_kẻ đeo mặt nạ thở dài rồi đỡ lấy cô gái đang ngã xuống bàn tay hắn.

Hương gây mê làm Quyên ngất lịm.

-Tôi…xin lỗi…._câu nói nhỏ của kẻ đeo mặt nạ chỉ có hắn nghe thấy mà thôi.

Hồi ức…

-Không thể nào! Tao sẽ không thích đồ ngực lép đâu!

-Thật ak`?

-Thật!_Nhược Bằng ngồi kế bên lũ con trai lớp 6.

-A!…Bằng…hoá ra cậu ở đây!

-Đừng có đi theo tôi nữa.

Quyên mỉm cười:’Đi chơi với tớ hôm nay nha!’

-Ừ!

Nhược Bằng vừa đi vừa trả lời.

-Hẹn gặp ở công viên nhé! 2 giờ chiều.

Quyên thích thú nhảy chân sáo cười tủm tỉm….cuộc sống của một con bé vốn đã tươi đẹp và khi cậu nhóc đến nó lại càng đẹp hơn…nhưng hình như con bé đã lầm…

Quyên đã chờ rất lâu…đến nỗi cô thiếp đi trên chiếc ghế đá…khi tỉnh dậy thì bỗng nhiên không thấy hộp quà đâu!

-Oái…hộp quà đâu rồi?

-Không cần tìm nữa!

-A….-Quyên bất ngờ…vì sự có mặt của thằng nhóc….không chỉ có một mình mà đi bên cạnh nó còn có một con bé…..

-Đừng có lẽo đẽo theo tôi như cái đuôi. Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa.

-Tại..tại sao_Quyên lắp bắp…

-Vì….tôi không thích cô!

Chắc ai cũng dễ đoán con nhỏ kia là ai rồi chứ…_Nhược Bằng quay lại hôn con nhỏ một cái phớt qua…

-Tôi hiểu rồi…..!_Quyên không thể đứng lại thêm một phút nào nữa….vì tim đau quá rồi…….vừa đi nó vừa hét lên….nó thề sẽ không bao giờ thích một ai nữa…đau một lần quá đủ.

Nhưng tại sao lúc này Quyên lại nhớ đến cậu ta?….thật sự ..cảm giác này…đúng là rất giống…Nhược Bằng…có tiếng gì đó như là….

-Nó chạy hướng này! Đi tìm đi!

Quyên đã tỉnh, cô hé mắt nhìn quanh:

-Đây…là đâu?

Chợt nhớ ra trước khi cô ngất một sự kiện trọng đại đã xảy ra..đó là cô đã gặp sát thủ hoa hồng…nên bật dậy…nhưng bị cộp đầu vào bụi hoa hồng nên mắt cứ hiện đầy sao.

-Chỗ này có tiếng động!

Chắc chắn là bọn bảo vệ toà nhà đang tìm cô. Nếu bị bắt được thì thà cô chết còn hơn.

-Suỵt!

Còn một người nữa cũng đang ở cạnh Quyên.Mùi hoa hồng!

-Hum…Hum…_Quyên dang định reo lên vì đã bắt được sát thủ hoa hồng thì bị một bàn tay bịt miệng……cô đang ở cạnh sát thủ hoa hồng ư?…Vườn hoa hồng….có nghĩa là hai người đang ở trong bụi hoa hồng….

Chờ bọn bảo vệ đi xa, Quyên mới lao ra khỏi bụi hoa hồng….Cô nhanh như cắt rút con dao nhỏ ở ống tay áo chĩa vào kẻ đang đứng trước mặt.

Lạc Văn nhìn lên màn hình. Không định vị được vị trí của Quyên và Hân.

-Quyên! Nghe rõ không? Mình dã vo hiệu hoá hệ thống laze…cậu có 10 giây để thoát khỏi cửa chính.

-Hân!….chết tiệt sao chẳng nhận được tín hiêu thế này( dính nước mà ko hỏng mới lạ)

Lạc Văn chau mày nhìn về phía toà nhà. Có một chiếc xe đang rẽ vào lối cửa chính….Một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi bước xuống xe, miệng ngậm một điếu xì gà, đeo kính râm. Kèm theo đó là 4 tên vệ đi cùng vào nhà.

Trong lúc bất tỉnh Hân nghe thấy tiếng đấu kiếm….rất gần..rất gần…cô choàng tỉnh lại.

Lập tức một lưỡi kiếm kề vào cổ cô phản chiếu ánh sáng chói loá. Một khuôn mặt với hình vẽ đại bàng, tai đeo khuyên tròn lấp lánh, ánh mắt như muốn giết chết kẻ đang đang đứng trước mặt mình.

-Đã vào đây thì đừng mong có chuyện thoát ra ngoài được!

Nhọc Hân khẽ lướt gian phòng. Đây là phòng đấu kiếm. Có hàng trăm cây kiếm được dựng trên giá. Cách bài trí như kiến trúc Nhật vậy….Nhìn ánh mắt hằn tia máu đỏ Hân biết mình phải chiến dấu với hắn….một là cô chết, hai là hắn chết.

Hân cố rút thanh kiếm lại gần mình nhưng không nữa vì lưỡi kiếm kia đã vội vàng tìm đến cô khiêu chiến. Nhanh như cắt, Hân lộn ngược dùng chân quặp lấy thanh kiếm. Hai người đấu kiếm với nhau. Hắn chạy khinh cong trên đường còn nhanh hơn thạch sùng rồi cuối cùng lại uốn cong người như rắn phi kiếm đến chỗ Hân…. Nhưng may là Hân cũng né được một cách điệu nghệ.

-Xoẹt!

Một lọn tóc dài rớt xuống sàn nhà. Hân thật sự biết mình không thể địch lại hắn…vì vậy chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi. Hắn di chuyển rất nhanh và linh hoạt. Mồ hôi đã đỏ dài trên mặt cả hai người. Hân vẫn cố lia kiếm về phía hắn. Cây kiếm nhanh như mũi tên liệng xéo qua vai áo hắn. Một dòng máu đỏ chảy ra loang dần trên chiếc áo mỏng( hình như là áo tắm…)

Không chịu thiệt, tên kia chạy như bay tới Hân…kiếm quẹt xuống sàn gỗ nghe ớn lạnh. Hân lăn mình qua tránh kiếm…và một sai lầm là….cô lại lăn nhầm vào góc tường….kiếm đã lao đến…..liếc mắt qua bên phải…Hân rút một cây kiếm gần đó chống trả.

-Lần này ta tạm tha cho người! Lần sau nhất định ta sẽ giết ngươi_Quyên bỏ mặc tên sát thủ đang thở hổn hển trên nền đất rồi lao ra phía cánh cửa chính.

[Còn 8 giây! Nhanh lên!]

Lạc Văn hồi hộp nhìn màn hình máy vi tính xuất hiện hình ảnh của Quyên.

[ở ngoài có một tên, cẩn thận đấy]

-Được rồi!_Quyên quan sát một lượt rồi băng qua hành lang toà nhà.

Có một tên đã chờ cô ở đó. Nếu dừng lại thì sẽ không kịp thời gian.

[Chạy qua hắn đi!Quyên! Cậu làm được mà, còn 6 giây]

Quyên cố gắng chạy thật nhanh qua tên gác cửa nhưng khi co vừa vụt qua thì hắn đã liếc thấy và hô to:

-Báo động! báo động , báo động!

‘chết rồi’_Quyên lo lắng thầm nghĩ.

Hàng nghìn tia laze đỏ chót đã bắt đầu giăng ra như mạng nhện chỉ chờ con mồi đáng thương mắc vào.

-Chết tiệt! cửa bị đóng rồi, Lạc Văn!

[Đừng sợ! cậu nghe này, chùm laze có kẽ hở…cậu phải thật cẩn thận!..bước lên trước bốn bước.

[Được rồi!]

[Nhìn sang trái đi, ở đó có một cái cửa nhỏ!]

-Đồ con heo! Cái cửa thông khí thì có!…nó nhỏ như vậy, làm sao mà mình đi qua được chứ.

[Cứ đến gần nó đi !]

[Cho chân ra trước, thu gọn hết mức có thể!]

-Được!sao nữa?

-Oái! Có người đến_Quyên bất giác hô lên.

[Chui nhanh lên!]

-Không được, eo mình không vừa!

[Nícn nhỏ hơn đi!]

Một tên bảo vệ soi đèn pin vào khắp phòng. Hắn như ngờ ngợ điều gì đó rồi bỗng tiến lại phía cửa thông khí,

-Bốp!

Quyên đấm vào mặt tên bảo vệ một cú, tức thì hắn la lên:

-Có kẻ đột nhập!

Một đoàn người mặc đồ đen chạy tới. Quyên đang ở tiến thoái lưỡng nan…muốn đi mà chẳng được muốn ở thì ở không song…thấy thế tên bảo vệ thừa nước đục thả câu lao đến…

[Nín thở! Cố lên!]

Lạc Văn cắn môi…

[sắp lọt rồi]

Bọn mặc đồ đen đã đuổi đến sát tường, còn tên bảo vệ thì cứ nhất quyết ôm lấy 2 tay Quyên.

-Chết giẫm!_Quyên dùng 2 tay bóp chặt mũi của kẻ đang giữ mình. Mặt hắn đỏ phừng phừng không cất lên lời. Vừa lúc Quyên chui lọt cánh cửa thì cũng là lúc đầu của tên bảo vệ bị thế vào. Hắn không sao nhấc đầu ra được.

Thoát khỏi cánh cửa, Quyên quay mặt lại tỏ vẻ thắng cuộc:

-Lêu lêu! Ai bảo dám giữ ta!

-Đứng lại! ai lại dùng chiêu bóp mũi tiểu nhân thế hả!_rồi hắn lại rít lên đau thương_ôi cái mũi của tôi!.

Quyên chạy nhanh ra bức tường ngăn ngôi nhà với đường phố bên ngoài, rồi dùng khinh công đã tu luyện lâu năm nhảy vọt sang phía bên kia bức tường….ngoài kia thấp thoáng một chiếc xe đang đợi sẵn.

Người hút điễu xì gà đi vào trong. Theo ôgn ta có cả chục người hộ tống. Bước qua vào gian nữa, ông ta tiến về phía chiếc ghế to bành ở cuối căn phòng và ngồi xuống một cách bệ vệ.

-Chúng mày là một lũ ăn hại! chỉ có vài đứa nhãi ranh mà cũng không giải quyết được…cút hết ra!

-Xin anh bớt giận_Một tên thấy ông chủ mình tức giận thì hoảng sợ nhưng vẫn run run cố nói_Còn một đứa vẫn còn ở trong toà nhà này!

Mặt kẻ đứng đầu đã bớt vẻ giận dữ_Phải khử ngay để bịt đầu mối!_giọng nói toát ra lạnh lùng vang vọng khắp gian phòng…Nhưng bỗng bị một tiếng động à không tiếng hét còn to hơn cả lời nói của mình, hắn nhăn mặt hỏi:

-Tiếng gì thế?

-Để em đi xem!_tên thuộc hạ có mái tóc xoăn tít như sợi mì tôm rảo bước tiến về phía có tiếng hét kinh hoàng.

-Có chuyện gì thế?_Hắn giật mình khi thấy tên bảo vệ đang tạo hình trên cửa thông khí.

-Em không bỏ đầu vào trong được! mẹ kiếp cái con khốn!

-Mày chết đi cho rồi!_bất ngờ tên tóc xoăn tặng một cú đấm vào giữa mặt tôi bảo vệ.

-Bốp!

Đầu hắn thụt vào trong. Mũi sưng vêu to hơn cả mũi Quang Thắng. Hắn vừa hặp thuộc hạ thân tín cửa bang chủ, theo qui tắc thì phải cúi chào. Nếu không mạng khó bảo toàn. Sợ tội vớ vẩn….tên bảo vệ ngu ngốc lại ló đầu ra:

-Em chào anh hai!

-Mày nói gì?

-em..em nói là chào anh hai!

-Biết điều đấy! tao sẽ bảo đại ca thăng chức ày!_hả hê sung sướng một hồi, tóc xoăn bỏ đi….sau khi hắn đi rồi, tên bảo vệ mới chợt nhận ra cái đầu của mình vẫn mắc kẹt, hắn liềng hoảng hốt kêu lên:

-Thôi chết! này đại ca ơi! Cái đầu của em!

Căn phòng lúc này nóng như lửa đốt. không khí ngột ngạt bao trùm. Cả hai ngườiđều đã sát thương đối phương. Hân nín chặt răng nhịn cơn đau. Gậy và và kiếm đều gãy cả rồi, cả hai cùng đấu tay đôi. Hắn lao tới, Hân chỉ còn biết phòng thủ, lấy hai tay chống cự. Bị dồn tới chân tường, Hân bất lực nhưng chẳng lẽ lại chịu chết thế này sao? ….chợt Hân nảy ra một ý định….chun quần của hắn ta trông rất lỏng =.=….đấu tranh nội tâm một hồi giữa cái chính nghĩa và lòng tự trọng Hân nhanh tay với lấy chun quần cuả hắn ta…..kéo mạnh. Nhanh như cắt hắn lùi lại, mặt đỏ lựng.

-Bỉ ổi!

Hân tuy thẹn nhưng cũng đành chịu, vì cô nhất định không thể chết ở đây được.

Hân rút cây kiếm dính trên tường lao tới. Hắn tránh bên phải, né bên trái, lưỡi kiếm sắc lạnh toát lên vẻ hung tàn cùng đôi mắt quyết phân thắng bại kia cuối cùng cũng đẩy ngã hắn xuống sàn….kiếm cứ thế lao tới….chỉ còn cách một cm nữa thôi là hắn chết rồi, nhưng lại có một viên đá sượt qua lưỡi kiếm của Hân. Cửa phòng bỗng chốc bật mở. Tên tóc xoăn tiến vào, hằm hè:

-Thả cậu chủ ra!

Hân khẽ nhếch môi( chắc học của Đường Minh) mừng thầm, thì ra kẻ đang sắp bị lưỡi kiếm này đâm chính là cậu chủ…nghĩ đi nghĩ lại một hồi….cách tốt nhất để thoát thân chẳng phải là bắt con tin uy hiếp sao.

-Hâhhâhhahahahah

-Người cười gì chứ?_Thấy con tin không những ko hoảng sợ mà còn cười hỉ hả Hân thoáng chột dạ.

-Cô biết tôi là ai ko? To gan!

-Câm miệng! tính mạng ngươi là do ta định đoạt, đừng nhiều lời.

-Thách cô giết tôi!_lời thách thức thoát ra từ miệng hắn nhẹ như lông hồng….có vẻ giỡn lắm……ba máu sáu cơn….Hân vốn ko định giết nhưng nếu hắn đã dám chọc tức thì cô cũng chẳng sợ gì…..thế là……kiếm lại được đưa lên cao….

-ỐI ! ối! dừng lại đi. …_tên tóc xoăn hãi hùng kêu lên.

-Nếu cô giết tôi, cô sẽ chết!_Nhắm mắt lại, tên đó ung dung nói nhỏ.

-Bùm!

-Bốp!

-Binh!

Những tiếng động kinh người phát ra từ phía sau cánh cửa, bóng Quyên và Văn hiện ra rất đúng lúc…bọn vệ sĩ bị đánh cho tơi bời bằng ghế vào tài nghệ của Quyên.

-Đi thôi! Mau lên!!!_Quyên gấp gáp nói.

-Nhảy qua cửa sổ mau!

Cả ba kéo nhau phi qua….đạn bắn ra liên hồi tại trận từ phía sau.(súng giảm thanh) chỉ tội mấy cái cây gần đó bị dằn vữa đau đớn.

-Xe mình để bên ngoài, nhanh lên!

Men theo lối cửa sau, ba người nhảy qua bụi hồng…nhưng khi ra tới đường cái thì………..

-Oái! Xe đâu mất tiêu rồi!

-Bọn chúng tới kìa_Quyên hốt hoảng.

Vừa lúc ấy có một chiếc xe vút qua…….Hân đột ngột lên tiếng….

-Cướp xe!

Thấy cả hai người còn lại do dự Hân chặn đầu xe rồi mở phanh cửa xe…họ nhìn nhau bằng ánh mắt rồi cũng lập tức leo lên!(là điệp viên giúp đỡ bảo vệ dân mà lại cướp của dân, pó tay)(=.=)

-Á! Cướp! tha cho tôi!_Một phụ nữ trung niên run rẩy.

Sau khi ổn định và rời khỏi khu nhà, cả ba mới chú ý tới người phụ nữ.

Lạc Văn đẩy lại gọng kính nhìn chăm chú……

-Giọng này quen quá!_rồi bỗng nhiên mặt mày cậu tái mét…..

-Các cậu à……….hình như người phụ nữ kia là cô Tuyết…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN