Điệp Viên Nữ Hoàng
Chương 34 : MẮC BẪY
Đường Minh nằm trên giường bệnh..đúng là ngồi một mình chán thật. Bỗng dưng có một tin nhắn gửi đến làm điện thoại kêu inh ỏi.
[Hân đang gặp nguy hiểm, đến ngay toà nhà Hữu Lạc Dương 16-8]
Số điện thoại lạ..dù sao thì Đường Minh cũng sẽ quyết định tới đó. Cứ việc gì liên quan đến Hân là cậu lại không thể chậm trễ. Nhìn trước ngó sau một hồi, cậu lẻn ra khỏi phòng.
Có một kẻ cười nửa miệng rồi bấm tin nhắn gửi cho toàn bộ các tin nhắn trong sim.
-Hôm nay sẽ là ngày giỗ của các người!
Hân mở điện thoại, có một tin nhắn mới gửi…nhìn vào nội dung tin nhắn, cô bắt ngay tac-xi và vội vã xem đồng hồ.
-6h.45!
Nguyệt hé mắt liếc nhìn xung quanh, cô không biết đây là chỗ nào. Đầu cô vẫn còn đau lắm. Hình như ông Long đã tấn công cô từ phía sau. Cô lại nghĩ đến sát thủ hoa hồng. Nếu Lạc Văn về phe tổ chức Phi Ưng thì Hân và Quyên sẽ gặp nguy hiểm. Đang mải duy nghĩ, chợt Nguyệt nghe có tiếng bước chân. Cô nhắm tịt mắt lại. Một bàn tay đang vuốt nhẹ lên tóc cô..là Lạc Văn.
-Em cần gì phải khổ như vậy..giá như chúng ta cứ còn nhỏ mãi thì tốt nhỉ!
Quyên vừa nhận được một tin nhắn. Tổ chức w thông báo sẽ gặp mặt ở toà nhà Hữu Lạc Dương. Cô nhìn Nhược Bằng lần nữa rồi đóng cửa phòng lại. Khi cánh cửa vừa khép lại, mắt cậu ta chợt mở ra..và trong đó ẩn chứa những dòng chữ màu xanh đang chạy .
-Thông báo dữ liệu lỗi! thông báo dữ liệu lỗi.
Chuông cửa bỗng vang lên, một người đưa bưu phẩm tới và đang chờ bên ngoài. Thật không may cho người đưa bưu phẩm là Nhược Bằng đã nhanh chóng chạy ra mở cửa.
-Thư của cô đây!_Người đưa bưu phẩm không vội nhìn lên mà lục tung cả đám thư rút ra một cái. Nhưng khi nghẩnh lên thì mặt ông ta tái nhợt.
…Vứt ông ta vào tủ quần áo, Nhược Bằng xé toác phong thư. Đó là kí tự của hàm số Pi. Trên bìa không đề tên người gửi. Nhưng ghi rõ là gửi cho Ngọc Hân. Nhược Bằng có thể dễ dàng giải mã đống kí tự này. Một người bình thường mất 365 giờ mới óc thể giải thì đối với cậu ta chỉ cần 10 phút.
Nguyệt cố gắng ngồi dậy và hé mắt nhìn ra cửa phòng. Lạc Văn hình như đã đi. Cô định mở tay nắm cửa thì..
-ÔI không! Cửa khoá…_Nguyệt nhìn ra bên ngoài, cửa sổ đã bị khoá kín bằng nhiều loại khoá điện tử. Cô muốn thoát ra khỏi chỗ này. Nhưng căn phòng chỉ có đọc một chiếc ghế và một cái giường cô đang nằm. Lạc Văn rốt cuộc muốn làm gì chứ? Điện thoại của cô cũng không còn nằm trong túi. Bao nhiêu năm ở bên cạnh ông Long, Nguyệt không tài nào tìm ra kẻ đứng đầu. Kẻ đó là ai? Sao lại bí mật như vậy? Dù sao cũng phải thử. Nguyệt cầm chiếc ghế cứng nhắc vụt mạnh vào cửa sổ. Cái cửa hình như không bị lung lay mà còn vững trãi hơn trước.
Toà nhà Hữu Lạc Dương cao 50 tầng đồ sộ chứa đủ mọi loại khách ra vào. Hân nhìn thang máy, cô không hiểu sao tổ chức lại hẹn gặp dưới tầng hầm. Đây là lần đầu tiên các thành viên được nhìn thấy nhau. Có lẽ người đứng đầu muốn biết mọi thành viên ra sao. Điều đó sẽ là bất lợi nếu tổ chức có kẻ phản bội.
Đi hết thang máy xuống tầng hầm, Hân thấy dòng chữ sáng trên điện thoại[7 h]
Cái điện thoại của ông Long bỗng kêu lên.
-Alô!
Đầu giây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc.
-Chà! Rút mòn hàng, chết thật…
-Mày là ai?_Ông Long bắt đầu lo lắng.
-Mấy vụ này chắc ông không thoát nổi. Lô hàng sáng nay đáng giá 3 tỉ usd. Tôi vốn dĩ muốn ông được chết thoải mái, nhưng có lẽ điều đau đớn nhất của ông là chuyện không có ai nối dõi tông đường.
-Mày là Lạc Văn?
-Không phải Lạc Văn! Lạc Văn chết lâu rồi..hắn ta đã chết từ khi ông cướp đi người con gái hắn yêu rồi.
-Thằng khốn, mày đang ở đâu…?
-Ngày mai, ông hãy chống mắt lên mà đi nhặt xác thằng con quí tử của ông.
-Mày…!_Ông Long chưa kịp nói thêm gì thì Lạc Văn đã cúp máy. Ông Long vội rút điện thoại ra lần nữa gọi cho Đường Minh, nhưng không thấy có tín hiệu.
Đường Minh đi dọc theo lối hành lang. Đường hầm toà nhà này rất rộng. Hắn nói Hân gặp nguy hiểm. Rốt cuộc thì cô ấy đang ở đâu hay đây chỉ là một cái bẫy. Bỗng, có một giọng nói ốm ồm từ micro vang khắp tầng hầm.
-Cửa khoá hết rồi! các người sẽ chết nhanh thôi.
Đường Minh chạy theo hưỡng có âm thanh phát ra. Mấy chiếc đèn đung đưa chập choạng trong bóng tối. Mùi ẩm mốc như muốn len lỏi vào từng hơi thở của cậu. Đường Minh gọi cho Hân nhưng không có tín hiệu. Cậu quên béng mất là dưới tầng hầm thì làm gì có sóng. Hi vọng Hân an toàn.
Hân thật quá chủ quan. Cô giận mình đã không suy nghĩ kĩ trước khi hành động. Hắn ta! Người đe doạ đang ở đâu. Giọng hắn nghe rất quen. Để phá vỡ sự im lặng đáng sợ trong hầm tối, Hân gọi: Có ai không? Tôi là thành viên tổ chức w.
Quyên nghe rõ giọng nói của Hân. Hình như chỉ cách cô có 10 mét…cô cũng đáp lại:
-Hân , cậu ở đâu? Mình là Quyên đây! Chúng ta mắc bẫy rồi!
Nguyệt nghe rõ cuộc đối thoại giữa Lạc Văn và ông Long. Rốt cuộc cậu ta định làm gì. Cậu ta có vẻ thắng thế trước ông Long. Nguyệt cần phải rời khỏi chỗ này, nhất định thế!
-ÁAAAAAAAAAAAAAAAA!
LẠC Văn giật mình nhìn ra phía cửa phòng Nguyệt, cậu hớt hải chạy tới và mở cửa ra. Cậu rất lo cho Nguyệt, bởi vì cậu sẽ không thể sống nổi nếu không có Nguyệt.
-Có chuyện gì vậy?
Lạc Văn chưa kịp nhìn thấy gì thì đã bị ăn một gậy vào sau lưng. Điều đó chẳng đáng là gì, vì cậu là sát thủ hoa hồng cơ mà, nhưng điều khiến cậu thất vọng và đau đớn nhất không phải là đau do bị gậy đánh mà là người đánh cậu chính là Nguyệt.
Nguyệt sợ hãi nhìn Lạc Văn, còn cậu thì xen lẫn ngạc nhiên và đau lòng.
-Hãy…để tôi đi!_Nguyệt nói giọng thều thào.
Lạc Văn như sực tỉnh khỏi cơn tuyệt vọng ban nãy. Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài:
-Em không thể đi được!
-Đừng làm hại họ. Hãy tha cho họ._Nguyệt rưng rưng nước mắt, cô lấy tay gạt nước mắt và nói bằng giọng van xin.
-Đừng lo lắng về bọn họ nữa. Chỉ cần mình còn sống thì chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.
Nguyệt như không tin vào tai, mắt cô nhìn lặng lẽ vào đáy mắt sâu thẳm của Lạc Văn. Cô đang cố tìm ra một Lạc Văn như ngày nào, nhưng những điều mà cô thấy chỉ là một hố sâu đầy tội lỗi.
-Lạc Văn mà tôi yêu đã chết rồi!
Lạc Văn chống tay lên tường nhìn Nguyệt vô hồn:
-Lạc Văn là ai không quan trọng, chỉ cần tôi thích em thì em sẽ là của tôi. _Lạc Văn nắm chặt vai Nguyệt và hôn cô…Nguyệt thấy thật kinh tởm…cô cố vùng vẫy thoát ra nhưng vô vọng. Tay cô bị siết mạnh…đau…nước mắt không ngừng chảy ra…lăn xuóng gò má và đôi môi mặn chát. Chiếc áo trắng bị xé nát vứt trên sàn nhà…im lặng…căm hận vì đã quá tin một ai đó…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!