Điệp Viên Nữ Hoàng - Chương 56 : Có em bé.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Điệp Viên Nữ Hoàng


Chương 56 : Có em bé.



Văn đập cửa nhà một ông bác sĩ, tên này không xa lạ gì cho cam. Hắn chính là Tô Đức Lợi, kẻ đã từng bị tình nghi là hưng thủ giết người. Tuy hắn không đàng hoàng nhưng trình độ cấp cứu và chữa bệnh thì hơn hẳn mấy ông bác sĩ già khác

-Oái ! này..sao cậu vào được nhà tôi ?

-Câm miệng ! Cứu người quan trọng hơn_Lạc Văn rít lên từng tiếng.

Thấy cậu cầm theo khẩu súng, mấy ngay` nay lại bị truy nã, Tô Đức Lợi sợ toát mồ hôi nên cũng câm luôn, không nói gì thêm nữa.

Đặt Nguyệt lên chiếc giường ngủ trong căn phòng rộng màu vàng nhạt, Văn chăm chú nhìn Tô Đức Lợi kiểm tra miệng, mắt, mũi Nguyệt. Một lát sau, hắn kết luận :

-Cô ấy bị chuốc thuốc mê, không có gì đáng ngại cả…nhưng có một điều tôi muốn hỏi…_Tô Đức Lợi nhìn Văn chằm chằm.

-Chuyện gì ?

-Cô ta…là gì của cậu ?

-Nếu làm xong việc rồi thì im đi !

-Này nhóc, cái thai trong bụng cô ta…không phải của cậu đấy chứ ?

Vừa nghe thấy từ ‘cái thai’ Lạc Văn suýt nữa thì khuỵu xuống.

Hân đang mơ ác mộng, cô thấy Đường Minh bị đánh đập tàn nhẫn…cô không thể cứu được cậu ta. Cô mê man, miệng không ngừng gọi tên cậu ta…cuối cùng, mí mắt cô bật mở…trước mắt Hân là một không gian tối tăm. Cô trèo xuống giường, men theo lối cầu thang xuống tầng 1. Nhưng vừa bật điện lên, cô đã kinh hoàng khi tháy một cái xác nằm giữa sàn, cổ chảy đầy máu…tiến lại gần hơn, cô mới sửng sốt khi nhận ra đó chính là Đường Minh..

Dìu cậu ta nằm xuống ghế sôfa, Hân chạy đi lấy bông băng và thuốc. Cô nhẹ nhàng lau vết máu thì phát hiện có hai lỗ nhỏ bé tí bằng kim chính là nguyên nhân khiến cậu ta bị bất tỉnh. Không kịp nghĩ tới lí do tại sao cậu ta lại ở đây vào giờ này, ai làm cậu ta bị thương. Hân chỉ còn cách lấy dao mổ và rạch một chút trên cổ cậu ta rồi gắp hai chiếc kim ra. Mồ hôi cậu ta ra quá nhiều khiến Hân lúng túng. Nếu cô không làm gì đó thì mồ hôi sẽ không thể thoát ra khỏi cậu ta và lặn ngược vào bên trong, và chắc chắn tình trạng của cậu ta sẽ bất ổn hơn. Nghĩ thế, Hân cởi hàng cúc áo của cậu ta ra. Hình xăm đại bàng lại nổi lên rõ mồn một.

Sáng hôm sau.

Hân thức dậy khi ánh sáng chiếu vào mặt. Một chiếc chăn bông đang nằm trên người cô, chẳng lẽ Đường Minh đã tỉnh rồi ư ? Cô dáo dác nhìn quanh. Một gương mặt điển trai với ánh mắt ôn hoà đang nhìn cô.

-Rik…sao tôi lại..

-Hôm qua em bị mộng du thì phải ! Tôi thấy em ngủ nên đắp chăn cho em khỏi cảm lạnh.

Hân thở phào, hoá ra tất cả chỉ là mộng du….đúng…làm sao cậu ta có thể vào nhà khi các cửa đã khoá hết cơ chứ…

-Em có nhớ hôm nay là ngày gì không ?

Hân lắc đầu.

-Sinh nhật tôi !

Hân ngạc nhiên.

-Từ nhỏ tới giờ chưa lần nào là tổ chức cả. Bạn bè cũng không có, nên tiệc cũng chẳng có ai tham dự. _Rik cúi gằm mặt nhìn xuống đất.

-Vậy…hôm nay, chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, được không ?_Hân nhoẻn cười.

Đường Minh vừa tỉnh giấc, cậu khó hiểu nhìn xung quanh mới phát hiện ra đây là biệt thự của ông Long. Hôm qua cậu bị ngất đi do một tên giống y hệt mình đánh vào đầu…

Nhược Bằng nhìn Quyên ngủ. Cô đã quá mệt khi phải suy nghĩ. Lạc Văn hôm qua đã xuất hiện, cậu ta không giết cô. Còn bảo cô phải tìm bằng được Thủ Dao để hỏi về vụ án ba tháng trước. Cậu ta rốt cuộc đang làm gì ?

Tay Nhược Bằng muốn xoa đầu Nguyệt nhưng khi chỉ còn mấy cm nữa thôi, cậu lại rụt tay lại.

-Cậu đã thoát khỏi sự điều khiển. Nhưng cả cuộc đời cậu sẽ phải sống với một con chíp.

-Tôi hiểu lời ông nóí. Đừng cho cô gái đi cùng tôi biết chuyện này !

-ỪM_Ông bác sĩ gật đầu khi thấy Bằng trèo khỏi giường.

Cả hai đã thống nhất sẽ đi Thái Lan một chuyến vì Thủ Dao đã bị lộ mặt ở một sân bay. Chỉ cần Quyên thức giấc..tất cả sẽ bắt đầu.

-Xin chúc mừng ! cô có thai rồi !

Nguyệt đang ăn mà tí phun hết ra ngoài.

-Anh nói gì cơ ?

-Thưa quí cô 17 ạ ! cô đã có bầu. Bầu một tháng rồi.

Nguyệt như chết lặng. Cô…vậy thì Lạc Văn..không…cô không muốn sinh đứa bé này ra..nhất lại là con của một tên giết người. Tuy tuổi thật của cô và Lạc Văn là 20 nhưng trên danh nghĩa, cô vẫn phải đi học. Đáng lẽ cô phải nhận ra ngya từ lúc có dấu hiệu nôn chứ, cô thật hồ đồ. Tối qua, Lạc Văn đã đưa cô tới đây. Có lẽ kẻ đang bị trói kia là bác sĩ. Cô không quan tâm thai mới 1 tháng, cô sẽ đi phá. Nghĩ vậy, Nguyệt bỏ cơm, mở cửa kính bước ra ngoài.

-Cô đi đâu vậy ?_Tô Đức Lợi mếu máo.

-Tôi không thể để đứa bé này ra đời được !_Nguyệt chạy nhanh ra ngoài. Dù hắn có ân cần, có yêu cô đến mấy, cũng không thể chấp nhận hắn được. Không thể tha thứ được.

Cô đã tới trước một phòng khám tư nhân có đề biển phá thai, rồi mạnh dạn bước vào không một chút lưỡng lự.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN