Điệp Viên Nữ Hoàng
Chương 73 : Con trai thất lạc.
Buổi tiệc dần tan, bà Ana bảo Hân về trước, và dĩ nhiên Đường Minh cũng theo Hân về. Chỉ còn lại ba kẻ giật dây điệp viên như những con rối.
-Hhâhha…vậy là cái ghế bang chủ đã thuộc về ta!_Lưu Hòng uống một ngụm rưọu, ánhm ắt hạnh phúc tột cùng.
-Chuyện đã kết thúc, con trai ta đâu?_Ông Long khoanh tay lại, mắt nghiêm túc nhìn Lưu Hồng.
-Các người tạm lui chuyện của mình đi đi. Hãy bàn về Hân và tôi. Đường Minh nhất định không được dính líu gì với cô ta nữa._Kir bực bội nhìn cả hai.
-Hhâhha..đừng vội Kir à! Hôm nay, tôi có một bất ngờ lớn cho cậu.
-Là gì?
-Thực ra..ta muốn cho cậu biết thân phận thật thực của mình!_Lưu Hồng tỏ vẻ bí mật.
-Cậu đây chẳng lẽ là.._Ông Long đã hơi nghi ngờ.
-Tôi đã chia căt hai bố con ông. Gìơ tôi xin giao lại cậu ta!
Ông Long quá ngỡ ngàng, ông không thể tin được, ông đã tiếp xúc với Kir nhiều như vậy mà không nhận ra.
-Bà đang nói cái quái gì vậy?_Kir nhăn mặt, đạp chiếc thìa xuống bàn.
-Con trai ta ư? Cậu là con trai ta!_Ông Long phấn khích quá đứng hẳn lên, mắt ông loé một tia vui mừng.
-Hãy nhận cha đi, Kir!_Lưu Hồng vỗ vai Kir.
-Rốt cuộc sau bao nhiêu năm trời tìm kiếm, ta cũng gặp được con. Con là con trai ta_Ông Long ôm chầm Kir vào lòng. Tay ông xé chiếc áo hắn đang mặc để lộ hình xăm đại bàng sau lưng. Kir không hiểu gì, vừak hó chịu vừa thấy mọi chuyện quá bất ngờ.
-Ta sẽ cho con thừa kế tất cả, Đường Minh là một thằng bé vô dụng, nó không có bản chất của một xã hội đen. Nay ta đã tìm được con, ta sẽ bù đắp cho con..tên thật của con là Đường Lộc.
Kir vừa nghe đã hiểu, đây là ba hắn sao, thú vị thật. Từ nhỏ hắn đã không cần cha mẹ, hắn luyện tập gian khổ, học hành chăm chỉ rốt cuộc chỉ để phục vụ Lưu Hồng với tham vọng trèo lên ghế bang chủ. Bản tính xấu xa đã được bà ta tạo điều kiện nuôi dưỡng. Hắn ích kỉ, người thân của hắn là ai, hắn không cần biết. Gìơ bỗng nhiên xuất hiện một ông bố có địa vị quyền lực, lòng hắn lại sôi lên, hắn không muốn bị người ta giật dây như con rối. Hắn muốn quyền lực, dựa vào trí thông minh và bản tính độc ác, hắn ắt sẽ giành lấy tất cả trong nay mai. Vỗ vai ông Long, nở một nụ cười, hắn nhếch môi:
-Hoá ra ba là ba của con. Con mong chờ giây phút này lâu lắm rồi.
Lưu Hồng nở một nụ cười. Thoáng thấy bên ngoài có bóng người, bà ta kêu lên:
-Ai?
Cái bóng đen bay vụt đi, Lưu Hồng thấy bất an nhưng trở lại bàn tiệc vẫn mỉm cười với ông Long.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!