Diệp Yến Truyện - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Diệp Yến Truyện


Phần 28


Thoắt cái đã tới sinh nhật của mợ Trúc, trong thiệp mời là vào buổi trưa, vậy nên từ buổi sáng, Diệp Yến đã bắt đầu chẩn bị để đi tiệc. Thông thường khi đi ra ngoài, cô chỉ thoa ít son môi, còn lại cũng không thoa phấn, bởi da cô cũng trắng, không cần phải điểm trang quá nhiều. Nhưng mà bữa nay đi tiệc, lại là lần đầu tiên sau khi ly dị chồng cũ mà cô xuất hiện trước nhiều người, vậy nên cô muốn chẩn bị kỹ càng hơn một chút, cũng muốn bản thân xinh đẹp, tự tin hơn, bởi xinh đẹp luôn là một lợi thế. Với lại bữa nay sẽ có rất nhiều người có chức sắc tới bữa tiệc, cậu Ba đã nói sẽ giới thiệu cô với nhiều người để cô có thêm cơ hội mần ăn, vậy nên cô càng phải chỉn chu tươm tất để không làm mất mặt cậu Ba, cũng như là xấu mặt bản thân cô.
Tú bà Diệp là người đờn bà có bàn tay rất khéo trong việc trang điểm, vậy nên Thiên Quỳnh đã bỏ ra một số bạc không nhỏ để mời tú bà Diệp về trang điểm cho cả hai đi ăn tiệc. Vì nhà Diệp Yến ở xa nên bữa nay Diệp Yến tới nhà Thiên Quỳnh để tiện hơn cho việc đi đám tiệc. Sau khi trang điểm cho Thiên Quỳnh xong, tú bà Diệp liền quay sang điểm trang cho Diệp Yến.
Da mặt Diệp Yến trắng ngần hồng hào nên không cần phải thoa phấn nhiều, sau khi kẻ chân mày, vẽ mắt, rồi là tới thoa son, tú bà Diệp cuối cùng cũng mần mặt xong cho Diệp Yến. Bà nhìn Diệp Yến ở trong gương, mặt bà tràn ngập vẻ hài lòng, bà gật gù, hưng phấn khen ngợi.
– Thiệt là xinh đẹp mỹ miều! Tôi nói thiệt, trong tay tôi không thiếu mỹ nữ, vậy mà đám yêu tinh nhà tôi chưa có đứa nào qua được độ sắc nước hương trời này của cô Diệp Yến! Mẹ cô khéo sanh con quá, mần sao mà sanh được một đứa con gái tuyệt sắc như cô vậy chớ? Thiệt là không uổng công mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày… ngưỡng mộ thiệt! Phải mà cô Diệp Yến tới chỗ tôi thì…
Thiên Quỳnh từ ngoài cửa bước vào, nghe tú bà Diệp nói tới đây, cô liền chặn ngang lời.
– Nghĩ mần sao mà Diệp Yến tới chỗ của bà… bà cũng thiệt là… mơ tưởng hão huyền hông à!
Tú bà cười cười, đon đả nói.
– Tôi ước thôi, chỉ ước chơi vậy thôi chớ nào dám mồi chài cô Diệp Yến. Nhưng mà mợ Quỳnh thấy tôi nói đúng không, ở cái xứ này, mần sao có ai qua nổi cô Yến! À quên, còn có mợ Quỳnh nữa, kể từ lúc mợ gả cho cậu Kiên, tôi thấy nhan sắc mợ càng ngày càng thăng hạng đó nghen!
Thiên Quỳnh đi tới trước bàn phấn của Diệp Yến, cô nhìn bạn mình trong gương, hết sức hài lòng mà cười thật tươi.
– Tay bà rất khéo, mà cái miệng của bà cũng dữ lắm đó đa! Nhưng mà phải công nhận, bà mần mặt cho bạn tôi rất là ưng bụng tôi, Diệp Yến trông xinh đẹp rực rỡ lắm, lần này thưởng thêm cho bà nghen!
Tú bà Diệp mừng rỡ, bà ta vừa gom đồ nghề vào túi, vừa cười tủm tỉm đáp.
– Quý hóa quá, bữa nay gặp được khách sộp chi thiệt là mạnh tay, cảm ơn mợ Quỳnh, cảm ơn cô Diệp Yến! Lần sau có cần điểm trang đi tiệc thì cứ kêu tôi, tôi lúc nào cũng sẵn lòng!
Nói thêm vài câu, Thiên Quỳnh gửi bạc cho tú bà Diệp, Diệp Yến lúc này cũng đã bận xong áo dài. Bộ áo dài gấm màu xanh được bận trên người Diệp Yến quả thực rất là đẹp. Da Diệp Yến đã trắng sẵn, vậy nên cô không hề kén áo quần, dầu cho áo quần có xấu tới đâu thì bận lên người cô vẫn là rất vừa mắt, huống hồ chi là một bộ áo dài được may đẹp tới như thế này. Đứng nhìn mình trong gương, Diệp Yến nở nụ cười, cô cực kỳ hài lòng với bộ dáng xinh đẹp của cô hiện tại. Kể từ sau khi gả cho Kha Lâm thì đây là lần đầu tiên cô có cảm giác bản thân cô hoàn hảo tới mức không tì vết như vậy… thiệt là không uổng công cô đã đầu tư từ quần áo cho tới điểm trang ở bữa tiệc bữa nay mà!
Thiên Quỳnh đã chẩn bị xong, một thân áo dài màu hồng nhạt, Thiên Quỳnh cũng thiệt là xinh đẹp trong mắt mọi người. Đứng nhìn Diệp Yến ngắm mình trong gương, Thiên Quỳnh không kiệm lời liền khen ngợi thực lòng.
– Đẹp lắm rồi, không còn ai đẹp hơn bà nữa đâu, tin tôi đi! Tay nghề của tú bà Diệp phải nói là không chê vào đâu được, bỏ tiền ra hông thấy tiếc mà! Cái màu áo dài này bà bận rất hợp, diễm lệ nhưng không lố lăng, rất rất là đẹp!
Diệp Yến cười thực tươi, cô quay sang nhìn bạn mình, tay choàng lên cổ Thiên Quỳnh, cô vui vẻ, nói.
– Hai chúng ta đều đẹp, đã là bạn thân thì đẹp là đẹp cùng nhau mới được chớ! Đi thôi, tới giờ chưa, coi chừng cậu Kiên sốt ruột mắng cả hai đứa mình bây chừ!
Thiên Quỳnh cười tủm tỉm, cô ôm eo Diệp Yến, cười nói.
– Dám mắng tụi mình sao? Chồng tôi vẫn chưa có cái gan đó, cậu Ba Phong lại càng không!
– Cậu Ba? Cậu Ba đi chung với mình sao?
– Đúng vậy! Thôi đừng nói nữa, đi thôi, kẻo trễ giờ thiệt bây chừ!
Nói rồi, Thiên Quỳnh liền nhét giỏ xách vào tay Diệp Yến, sau đó cô kéo Diệp Yến ra ngoài, cũng không quên vừa đi vừa cười nói tủm tỉm với bạn mình.
Nhìn thấy Diệp Yến và Thiên Quỳnh xuất hiện trong phòng khách, cậu Kiên nhìn vợ mình trong bộ dáng xinh đẹp hơn thường khi, cậu mê đắm, cứ nhìn vợ cười tủm tỉm không ngừng. Mà Thanh Phong sau khi nhìn thấy Diệp Yến với bộ áo dài gấm màu xanh cùng với gương mặt được điểm trang kiều diễm, anh như bị hớp hồn, ánh mắt luôn đặt trên người cô, càng nhìn càng si mê, không cách nào thoát ra được.
Diệp Yến xinh đẹp, điều này là không bàn cãi, nhưng bữa nay Diệp Yến hoàn toàn khác với mọi bữa, là đẹp, đẹp hơn gấp trăm lần. Thanh Phong đã từng nhìn thấy cô trong bộ dạng làm cô dâu, khi đó cô cũng không đẹp giống như bây giờ. Có lẽ, ở trong lòng anh, vẻ đẹp khi không thuộc về ai của cô là đẹp nhất, cũng là thứ mà anh mong mỏi và chấp niệm, chấp niệm tới đau lòng!
Bước tới trước mặt Diệp Yến, Thanh Phong vẫn nhìn cô bằng ánh mắt si mê không giấu giếm như vậy. Thực ra, ánh mắt si mê này của anh, anh đã phải giấu rất nhiều năm, mãi cho tới bây chừ mới dám sống thực với cảm xúc của bản thân mình. Nụ cười mãn nguyện khó kiềm chế được, Thanh Phong nói, giọng anh trầm ấm rất êm tai.
– Em đẹp lắm! Thực sự rất xinh đẹp!
Diệp Yến từ sau khi nói chuyện với Thúy Thanh, cô cũng nhận ra được vài điều, cũng không còn cố chấp tránh né Thanh Phong như trước nữa. Hiện tại thì cô vẫn chưa có thể mở lòng mình với ai, nhưng vì tấm lòng của Thanh Phong, cô vẫn có thể xem anh như một người bạn mà đối đãi. Vậy nên, cô đối với anh hiện chừ cũng không còn quá né tránh xa cách như trước nữa.
– Bình thường tôi không đẹp sao hả cậu Ba? Bữa nay điểm trang lên mới có thể khiến cậu Ba khen đẹp, vậy sau này chắc tôi phải tốn nhiều bạc để mời tú bà về điểm trang cho tôi quá!
Thanh Phong nhận ra được sự thoải mái của Diệp Yến dành cho anh, trong lòng anh vui như mở hội, nụ cười anh tuấn càng đậm hơn nhiều.
– Bình thường đã rất xinh đẹp, bữa nay lại càng xinh đẹp hơn. Em trong mắt anh lúc nào cũng xinh đẹp, bất kể là trong bộ dạng như thế nào!
– Thiệt không? Cậu Ba khéo nịnh quá!
– Ưu điểm và khuyết điểm của anh là không biệt nịnh, đừng chê cười anh.
Diệp Yến cười, càng cười càng rực rỡ, ánh mắt sáng ngời như mặt trời sớm mai.
– Tôi tin cậu Ba mà!
Một trai anh tuấn tiêu sái bất phàm, một gái nhan sắc khuynh đảo tứ phương, hai người đứng đối diện với nhau, cứ như một bức họa của Trời Đất tác thành, hoàn hảo không tỳ vết. Nếu không phải vì sợ trễ giờ đi tiệc thì vợ chồng cậu Kiên mợ Quỳnh đã không tiếc thì giờ mà ngồi ngắm bọn họ thêm một dạo nữa mới vừa cái nư. Trước đây lúc hai người chưa gãy gánh với ai thì cả hai đã rất đẹp đôi, bây chừ khi đã trải qua đủ sóng gió, cả hai đứng chung với nhau lại càng tạo cho người đối diện cảm giác hoàn hảo tới vô thực. Nhất là ánh mắt thâm tình si mê của Thanh Phong, kiểu ánh nhìn này không phải ai cũng có, trên đời này chắc chỉ có duy nhất Thanh Phong mà thôi!
*
Tiệc sinh nhật của mợ Trúc vợ cậu Hai Tiến thực là linh đình, lúc Diệp Yến và Thanh Phong tới, khách khứa cũng gần đông đủ hết thảy, không thiếu nhân vật tiếng tăm lẫy lừng nào.
Diệp Yến và Thiên Quỳnh được xếp vào một bàn riêng dành cho nữ giới nhưng vì cả Thanh Phong và cậu Kiên đều muốn hai người phụ nữ được ngồi cạnh mình nên cả bốn người đều ngồi chung một bàn với các nhân vật hương chức lẫy lừng, điều này là rất hiếm trong các bữa tiệc tùng lớn như vầy. Thông thường thì trong các bữa tiệc, đờn bà sẽ ngồi riêng, đờn ông sẽ ngồi riêng. Đặc biệt là các vị hương chức hoặc các vị có quyền lực thì còn đặc biệt ngồi ở một bàn lớn, đức cao vọng trọng tách biệt hoàn toàn với các bàn tiệc khác. Thường thì đờn ông sẽ không ưng khi ngồi chung bàn tiệc với đờn bà, nhưng vì uy danh lẫy lừng của cậu Ba Phong, vậy nên trong bàn tiệc lớn này, không ai dám lên tiếng quở trách không hài lòng về việc ngồi chung với hai người đờn bà xinh đẹp. Vậy nên mới nói, đờn bà ở chế độ này, chỉ cần có người đàn ông của mình che chở thì muốn Trời còn được nói chi chỉ là một cái chỗ ngồi!
Diệp Yến ngồi cạnh bên Thanh Phong, từ lúc xuất hiện cô và Thanh Phong đã là tâm điểm chú ý của tất cả những người có mặt trong buổi tiệc. Tất nhiên ngoài những lời khen ngợi, những ánh nhìn hâm mộ hoặc là ganh tị về nhan sắc của Diệp Yến thì chuyện Diệp Yến và Thanh Phong đi chung cũng đủ khiến cho bàn dân thiên hạ dậy sóng. Trước đã nghe người dân đồn nhau về chuyện cậu Ba Phong thầm thương Diệp Yến, bây chừ chính mắt nhìn thấy hai người đi tiệc chung, cậu Ba Phong còn đặc cách cho Diệp Yến ngồi chung bàn, thiên hạ lần này không rộn ràng bàn tán thì mới là lạ đó!
Mà có vẻ như hai người Diệp Yến và Thanh Phong không mấy để tâm tới ánh nhìn dị nghị của bàn dân thiên hạ. Hai người ngồi cạnh nhau, nói chuyện với nhau, Thanh Phong còn gắp thức ăn cho Diệp Yến, hết thảy đều không quan tâm tới người khác đang nghĩ gì về cả hai. Mà cuộc sống này thì cần nên như vậy, cứ đường đường chính chính mà sống, không mần chuyện chi sai quấy trái với luân thường đạo lý là được, còn đâu cũng đừng quan tâm tới ánh nhìn và miệng lưỡi thế gian. Bởi miệng của thế gian không phải là miệng của mình, vậy nên có muốn quản cũng quản không được!
Thanh Phong ngồi cạnh Diệp Yến, anh giới thiệu cô với các quan sai, cũng đưa cô đi gặp gỡ các vị phu nhân để giúp cô có thêm mối quan hệ. Diệp Yến hiện chừ đang đi theo Thanh Phong để mần ăn, mà Thanh Phong cũng muốn đào tạo cô, vậy nên anh mới không tiếc thì giờ mà giúp cô đi tạo dựng quan hệ. Thông thường, người muốn tiếp rượu anh còn chẳng có được cơ hội, vậy mà bữa nay anh lại tự mình đi tiếp rượu hết thảy các vị lớn nhỏ, đủ để biết anh bao dung tới Diệp Yến như thế nào. Vậy nên sau bữa tiệc này, Diệp Yến sẽ có thêm cơ hội để cùng hợp tác mần ăn với các vị thương gia và quan sai lớn nhỏ, cơ hội này chắc chỉ có Thanh Phong mới đủ tầm và quyền lực đem tới cho cô mà thôi!
Bàn tiệc bên cạnh, Kha Lâm từ lúc nhìn thấy Diệp Yến bước vào, ánh mắt anh ta chưa khi nào rời khỏi gương mặt của cô. Thực ra tới chính anh ta còn cảm thấy quá mức kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp hoàn hảo không tỳ vết này của Diệp Yến. Diệp Yến trước kia đã rất xinh đẹp, nhưng bây giờ trông cô phải gọi hai từ hoàn hảo mới đủ để diễn tả nhan sắc và sức hút của cô. Mà Diệp Yến càng hoàn hảo, càng xứng đôi bên cạnh Thanh Phong thì Kha Lâm càng cảm thấy bứt rứt, cảm thấy tức giận, cũng cảm thấy khổ sở không được thoải mái chút nào. Trong lòng Kha Lâm như có cái chi đó cứa vào, cảm giác đau đáu rất khó diễn tả, lục phủ ngũ tạng như lộn tung lên, cảm giác bất lực thực sự không thể giấu được vào trong ánh mắt…
Cầm ly rượu nốc cạn, Kha Lâm nhìn Diệp Yến cười tươi với Thanh Phong, tay anh ta siết chặt ly rượu, đau đớn phát hỏa như muốn bóp nát cái ly trong tay, khiến cho những người ngồi chung bàn phải đưa mắt nhìn nhau đầy xem thường. Phải nói là kể từ khi Kha Lâm ly dị với vợ cũ, trông anh ta tả tơi tới thê thảm. Trước kia cũng được danh xưng là mỹ nam, nhưng bây chừ trông không khác chi một tên nghiện rượu ngáo ngơ. Mặt mũi bơ phờ, râu mọc không thèm cạo, da dẻ xanh xao, đặc biệt là đôi mắt đờ đẫn khác thường. Kha Lâm bây chừ không còn anh tuấn khiến bao cô mê đắm nữa, trông anh ta thật đáng thương hại, cũng đáng chê trách. Mà nghe nói, Kha Lâm dạo rày quấn quýt với vợ mới một bước cũng chẳng rời, không biết là tin đồn này có đúng hay không?
Trước vẫn còn đang nhìn về Diệp Yến với vẻ tiếc nuối bất lực, sau đột nhiên thấy Hà Hương đứng dậy ra hiệu rời đi, Kha Lâm liền vội vàng đứng dậy theo, anh ta cuống quýt như trẻ con sợ lạc mẹ, lật đật chào tạm biệt những người trong bàn rồi nhanh chóng đi tới chỗ của Hà Hương. Tới bên cạnh Hà Hương, Kha Lâm vẫn mang theo cảm giác tiếc nuối nhìn về Diệp Yến, nhưng trước ánh mắt sắt lẹm của Hà Hương, Kha Lâm như sợ Hà Hương sẽ giận, liền ôm eo Hà Hương âu yếm nói.
– Em mệt rồi phải hông? Vậy về nhà thôi, về nhà…
Hà Hương liếc nhìn Kha Lâm, cô ấy như ghen tuông, liền hỏi.
– Anh còn nhung nhớ tới Diệp Yến có phải hông? Nãy chừ em để ý… anh nhìn về cô ấy không rời mắt… anh thèm khát cái chi hả?
Kha Lâm rõ ràng rất sợ Hà Hương giận, trước mặt nhiều người, anh ta cũng không ngại mà xuống nước xin lỗi vợ.
– Không… anh chỉ nhìn như vậy thôi chớ nào có thèm khát chi… em đừng nghĩ vậy… oan cho anh quá! Anh chỉ thương có một mình em thôi, anh nói thiệt, anh nói thiệt đó!
Hà Hương liếc mắt cảnh cáo Kha Lâm, cô kéo tay anh, vừa rời khỏi tiệc vừa nói.
– Bữa nay cho anh ngủ ở ngoài, cái tội dám tơ tưởng tới cô ta. Không cảnh cáo anh một lần là anh không biết sợ mà, đừng trách em!
– Ấy đừng mà! Vợ ơi, đừng! Không có em mần sao anh ngủ được? Đợi anh… đợi anh!
Hà Hương đi trước, Kha Lâm vội vàng cong chân chạy theo, cử chỉ âu yếm tình tứ tới ai ngó vào cũng phải nổi da gà. Nói ra thì cũng lạ thiệt, dạo rày trông cậu Hai Lâm nhà bá hộ Kha khác thường lắm, người càng ngày càng ốm rút lại. Còn mợ Hai Hà Hương thì lại béo tốt mơn mởn ra, da dẻ còn hồng hào tươi trẻ. Vậy nên mới nói, tốt mái thì hại trống, trông cậu Hai Lâm là biết, ông bà ta nói cấm có sai đâu!
Kha Lâm và Hà Hương rời đi rồi, trong bữa tiệc liền bắt đầu lời ra tiếng vào về chuyện của bọn họ và Diệp Yến. Thiên Quỳnh lúc này cũng không nhịn được tò mò mà kề vào tai Diệp Yến nói khẽ.
– Tên Kha Lâm đó dạo gần đây trông có hơi kỳ quặc… bà có thấy vậy không?
Diệp Yến cũng không ngại gì với Thiên Quỳnh, cô thiệt tình mà đáp.
– Ờ, đúng là nhìn anh ta hơi lạ, có vẻ xuống sắc quá, không biết đã gặp phải chuyện chi…
– Có người nói anh ta bị chơi b-ùa… không biết có thiệt không. Nhưng mà ngó bộ thì cũng giống lắm, chắc không phải là vậy đâu chớ?
– Cái này… hông dám nói… mà chắc hông phải vậy đâu… Hà Hương cũng không có lá gan đó.
– Ờ, hy vọng là vậy, chớ nhìn Kha Lâm trông tả tơi quá, thiếu sức sống quá chừng đi!
Diệp Yến không tiếp tục nói chuyện riêng với Thiên Quỳnh nữa, chỉ là trong lòng cô vẫn nhớ tới cái cử chỉ vừa rồi của Kha Lâm và Hà Hương. Thực ra nói Kha Lâm không có vấn đề gì thì cô không tin, bởi vì cô sống với Kha Lâm cũng được gần năm năm, tánh khí anh ta thế nào mần sao cô không rõ. Hà Hương tuy có xinh đẹp nhưng không giống Ngọc Quyên, không khiến Kha Lâm thích thú cưng chiều tới như vừa rồi được, chắc chắn trong thời gian vừa rồi phải có chuyện chi đặc biệt lắm đã xảy ra…
Về lời đồn Kha Lâm bị bỏ bùa gì đó thì cô không dám nói bậy, nhưng với cái bộ dạng kỳ quái như vừa rồi của anh ta, nói anh ta bị Hà Hương bỏ bùa thì cũng rất có thể. Chỉ là, Diệp Yến không hy vọng lời đồn này sẽ là sự thực, bởi nhơn quả của việc chơi bùa ngải là rất kinh khủng, không thể nói khơi khơi giỡn chơi được đâu!
*
Thanh Phong ngà ngà say, anh về tới nhà liền trở về thư phòng, tranh thủ mần sổ sách giải quyết công chuyện mần ăn. Sai người làm nấu một bát cháo hành ăn để lót bao tử, trong lòng anh tràn ngập niềm vui vì bữa nay đã đến gần thêm một bước với Diệp Yến.
Bầu trời bên ngoài đã giảm đi ánh nắng, Thanh Phong định mần sổ sách xong sẽ ngủ một chốc, chỉ là vào ngay lúc này, quản gia Hưng đột nhiên đi thẳng vào phòng anh, sau đó thông báo với anh một tin mà khiến lòng anh hoảng loạn tới muốn đứng không vững…
Quản gia Hưng vừa báo tin… nói là Diệp Yến gặp chuyện… cô gặp nạn rất nặng… hiện tại đã được chuyển thẳng lên nhà thương tỉnh… là Thiên Quỳnh sai người tới báo tin cho anh biết…
Quản gia Hưng còn nói… Diệp Yến hình như là bị ong đốt bị thương… cũng không rõ nguyên cớ vì sao lại chuyển nặng tới như vậy… e là có thể ảnh hưởng tới tánh mạng…
Thanh Phong hay tin mà đứng không vững… anh phải mất một chốc mới có thể ổn định được tâm trạng đang hỗn loạn trong lòng. Vội vàng sai quản gia Hưng chẩn bị xe, anh phải tới chỗ Diệp Yến ngay bây chừ! Diệp Yến không thể có chuyện gì được, anh nhất định sẽ cứu sống được cô, nhất định!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN