Diệt Thiên Truyền Thuyết
Chương 11: Làm ơn mắc oán
Diệt Thiên cũng không phải kẻ ngốc thế nên trước khi ra tay hắn ta phải quan sát xem kẻ ác kia có tu vi như thế nào, nhận biết tu vi cũng không phải khó chỉ là phải lại gần một chút thôi.
Từ nóc nhà quan sát xuống thì hắn thấy một người đàn ông trung niên đang đè trên một người phụ nữ, nữ nhân kia thì liên tục kêu cứu đồng thời cũng giãy giụa phản kháng kịch liệt.
Hắn cảm thấy tới lúc mình phải ra tay rồi liền hét lên một tiếng:
“Dừng tay cho ta.”
Diệt Thiên lao xuống hét lên làm cho hai người kia giật nảy cả mình, tay cầm lấy Nguyệt Thần cầm hắn ta nhanh chóng gảy Đại Hàn Khúc.
Một luồng nguyên khí quét thẳng tới người đàn ông trung niên khiến hắn ta văng ra, ngã xuống đất sau đó cả người kia run lẩy bẩy.
Hắn ta chạy lại chỗ nữ nhân khẽ giọng nói:
“Cô nương an toàn rồi thì mau gọi cảnh sát tên này không chạy được đâu, mấy kẻ hiếp dâm như hắn ta phải ở tù mọt gông.”
Nữ nhân ấp úng rồi nói:
“Ngươi nhầm rồi không phải hắn hiếp dâm ta, người này là khách nhân của ta.”
Diệt Thiên lúc này không biết lên khóc hay cười nữa, hắn vuốt trán một cái sau đó chạy luôn khỏi nơi này, nhìn người trung nhiên kia cả người trắng bệch thở ra hơi nước thì hiểu rồi.
Đợi hắn ta đi xa thì nữ nhân kia mới rút ra điện thoại để gọi xe cứu thương, Diệt Thiên thì không nghĩ đến Đại Hàn Khúc mới chỉ có một âm đầu nhưng đã có hậu quả lớn thế.
Tuy không biết dùng lên võ giả thì sẽ yếu đi bao nhiêu thế nhưng càng tu luyện nhiều hơn hắn tin võ giả cũng sẽ không chịu đựng được. Diệt Thiên trước đó nghĩ sức mạnh thế nào không tính tới, quan trọng nhất âm thanh thực sự có thể dùng làm vũ khí được.
Hắn ta thở dài rồi nói:
“Xuất sơn bất lợi rồi, không ngờ bây giờ còn thịnh hành kiểu ăn bánh trả tiền như thế, chơi thì chọn chỗ kín đáo sao lại ra ngoài này. Mình phải xác định kỹ hơn trước khi ra tay mới được, nếu không lỡ tay ra án mạng thì không tốt.”
Chọn một chỗ kín đáo hắn bắt đầu nghe ngóng giống như vừa nãy, nơi này trị an quả thật chẳng tới đâu, thế nên chỉ mười phút sau lại có tiếng kêu cứu.Diệt Thiên chạy tới muốn ra tay đột nhiên dừng lại bởi biết đâu lại giống vừa nãy.
Với lại làm sao có chuyện vừa phá một trận ” hiếp dâm giả ” lại ra một lần hiếp dâm thật, ngồi ở trên nóc nhà nhìn xuống hắn ta thấy mốt cô gái trẻ tuổi đang bị hai người đàn ông truy đuổi.
Nhìn thấy phía trước đã là đường cùng thế nên hắn phải xác định có nên ra tay hay không, bởi nếu.
Nhìn tổng thể cô gái một lần hắn ta bắt đầu đánh giá:
“Cô gái này trẻ tuổi lại cực kỳ xinh đẹp, trên tay thì có quang não, đồ đạc trên người cũng thuộc dạng đắt tiền lý nào lại muốn đi gái điếm. Hai người kia trên người nguyên lực cũng không phải thuộc dạng yếu tu vi đã ngang hàng với mình, tóm lại nên can thiệp.”
“Tằng…..tắng”
Hai tiếng đàn kèm theo nguyên khí phóng thẳng xuống phía dưới, hai nam nhân đang truy đuổi lập tức phản ứng lại bằng cách rút ra vũ khí để phòng thủ. Nhưng đây là âm thanh thế nên hai thanh kiếm khiến họ chẳng kịp xử lý, cảm giác cơ thể của mình lạnh cóng hai người vội vã lui lại.
Diệt Thiên từ phía trên nhảy xuống rồi hỏi cô gái:
” Ngươi với hai người kia là có chuyện gì?”
Cô gái như gặp được cứu tinh vội chỉ hai người kia rồi nói:
“Bọn họ muốn bắt ta ngươi nếu giúp ta đuổi bọn họ đi thì nhất định ta sẽ có hậu tạ, nếu ngươi xử lý được hai người bọn họ luôn thì càng tốt mọi vấn đề ta chịu trách nhiệm.”
Hai người kia lúc này cũng đã lấy lại cân bằng gằn giọng đe dọa:
“Ta nói cho ngươi biết tiểu tử ngươi gặp phải rắc rối lớn rồi, các huynh đệ của chúng ta đang tới nếu khôn hồn thì cút đi, nếu không thì ngươi chết chắc.”
Nhìn trên cánh tay bọn họ hình xăm mãng xà diệt thiên khẽ giọng nói:
“Hắc Xà Bang người?”
Một người cười như điên khẽ giọng nói:
“Tiểu tử ngươi có vẻ cũng nghe danh chúng ta rồi thế nên cút ngay cho ta.”
Diệt Thiên lông mày nhíu chặt quay lại đằng sau hỏi:
“Thân phận của ngươi là gì nếu không trả lời ta bỏ đi ngay.”
Triệu Phương Nghi nghe cứu tinh muốn bỏ đi thì không do dự nói:
“Ta là con gái của thị trưởng…..”
Nàng định nói gì thì bị Diệt Thiên cắt ngang:
“Nếu ta xử lý hai người này thì ngươi lo được việc dọn dẹp chứ?”
Triệu Phượng Nghi lúc này mới hiểu rằng người này sợ cảnh sát truy tra, nàng không chút do dự nói:
“Ngươi không xử lý bọn chúng thì người của cha ta cũng tìm rồi xử lý bọn chúng thôi, xin ngươi hãy ra tay giúp ta, dù sao ngươi cũng đi ra đường hành hiệp sao lại có thể bỏ rơi một cô gái yếu đuối như ta.”
Diệt Thiên xoa trán có chút nhức đầu:
“Đồ đạc trên người ngươi đắt tiền như thế tại sao không mua lấy cái gì đó để phòng thân, chưa kể tu vi của con nhà giàu sao cùi bắp như thế.”
Triệu Phượng Nghi ngượng ngùng vô cùng chỉ biết cười khổ nói:
“Ta đi chơi chung với bạn trai của mình cũng phải mang theo đồ phòng thân hay sao?”
Diệt Thiên ngó nghiêng ngó dọc rồi hỏi:
“Thế bạn trai ngươi đâu?”
Triệu Phượng Nghi mặt đỏ như gấc khẽ giọng nói:
“Hắn chạy mất rồi, trước tiên ngươi đừng quan tâm đến hắn mà xử lý hai tên kia trước khi người của Hắc Xà bang người tới đông hơn.”
Diệt Thiên thở dài một hơi rồi nhanh chóng rút ra Quỷ Phục lao thẳng tới chỗ hai người kia, đang nói chuyện liền công kích Diệt Thiên thành công làm hai người kia bất ngờ.
Tuy nhiên tu vi của Diệt Thiên cũng chỉ ngang bọn họ thế nên hai người vẫn kịp phản ứng, một đòn phản công chắc chắn sẽ được Diệt Thiên trả lại, có điều hai người kia cũng không phải dạng vừa.
Cả hai dùng hết sức bật về đằng sau để né tránh, Diệt Thiên dường như có đoán trước được bọn họ sẽ muốn né tránh thế nên hướng thân trên về phía trước một đoạn dài. Mũi kiếm cũng nhờ thế lướt qua ngực của cả hai người kia, một người nén đau chém mạnh vào Quỷ Phục khiến nó văng ra.
Nhưng mọi thứ nào có đơn giản như thế chỉ vài giây sau bọn họ lại cảm giác được nơi vết thương giống như bị đóng băng vậy. Thậm chí cảm giác đau chỉ lướt qua rồi biến mất, hai người định thần lại nhìn nhau vẻ mặt chẳng hiểu gì cả.
Diệt Thiên thì cảm giác được hai luồng sức mạnh khá lớn đang liên tục thấm vào thân thể của mình, khẽ thở dài một tiếng hắn ta biết chuyện này cần hỏi trực tiếp Quỷ Phục.
Hai người kia cũng sống trên lưỡi đao thế nên rất nhanh tấn công lại, bởi họ biết nếu không làm gì thì họ sẽ chết trước khi người của họ tới.
Diệt Thiên hơi chậm nhịp nhưng vẫn kịp lui lại bởi hai người kia khi nãy lui ra khá xa, cả ai bên bây giờ bất lợi lại nghiêng về phía hắn bởi cô nàng kia chính là gánh nặng, hai người kia thật sự liệu mạng hắn có nguy cơ sẽ khó sống sót qua đêm nay.
Ôm lấy eo của cô nàng kia sau đó nhảy lên bờ tường lướt đi, Triệu Phượng Nghi nhìn thấy thế vội vàng hỏi:
“Sao ngươi lại chạy, hai người họ không phải bị thương nặng rồi sao?”
Diệt Thiên thản nhiên trả lời:
“Ngươi không nghe thấy tiếng người từ đằng xa di chuyển tới hay sao, nhỡ là người của bọn họ hai người chúng ta chết chắc, chưa kể bọn họ bị thương nhưng vẫn có hai người.”
Triệu Phượng Nghi quay về đằng sau nhìn thì thấy hai kẻ kia dù máu chảy đầm đìa vẫn xách kiếm đuổi theo sát nút, bây giờ nếu cho nàng ta tai qua nạn khỏi nàng thề nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập võ thuật.
Diệt Thiên chạy được một đoạn thì nhéo vào eo nàng rồi nói:
“Ngươi rảnh tay nãy giờ sao không gọi cứu viện đi cứ im lìm làm cái quái gì thế? “
Triệu Phượng Nghi nghe hắn ta nói thì mới rối rít dùng quang não liên hệ với cha của nàng, Triệu Phượng Nghi vừa thấy có kết nối liền to giọng nói:
“Cha ơi cứu ta.”
Lập tức cha của nàng dùng giọng lo lắng hỏi:
“Ngươi có làm sao không?”
Nàng gấp gáp nói:
“Ta không sao nhưng chút nữa thì không chắc, ngài nhanh cho người đến cứu ta đi.”
Nói xong nàng quay quang não về hường hai ngươi truy đuổi, trung niên nhân lập tức nói:
“Ngươi mở định vị của quang não lên ta sẽ phái người đến trong thời gian sớm nhất, Văn Khoa tiểu tử kia đi cùng ngươi, bây giờ hắn ở đâu rồi.”
Triệu Phượng Nghi tức giận nói:
“Tên khốn đó gặp chuyện liền chạy, ngài mau phái người tới đi nếu không sẽ trễ đấy.”
Nói xong nàng tắt trò chuyện rồi mở định vị lên, xong xuôi nàng to giọng nói:
“Ngươi cố gắng chịu thêm một chút nữa thì sẽ có cứu viện tới.”
Nàng vừa nói dứt câu thì Diệt Thiên đột nhiên ngừng lại nhảy xuống dưới, đang tính nói cái gì thì một lưỡi đao lướt ngang ngay trước mắt của nàng.
“Đoàng”
Ngay sau đó tiếng súng vang lên nhắm thẳng tới hai người, rõ ràng đám người của Hắc Xà bang đã tới Diệt Thiên khi nãy nhảy xuống chính là muốn né tránh.
Triệu Phượng Nghi chưa bao giờ cảm thấy tử thần gần mình như thế này, từ bé đến lớn kẻ bắt cóc nàng đã có vài người nhưng dám giết nàng thì chưa có ai. Nàng theo bản năng cuốn chặt lấy hông của Diệt Thiên mắt nhắm tịt lại không dám nhìn những kẻ kia nữa.
Những người này ánh mắt chỉ có sự lạnh lẽo cùng sát ý tột cùng với nàng, đã thế tại cái nơi đèn đuốc không có mấy bọn họ thoát ẩn thoát hiện càng khiến cảnh tượng đáng sợ.
“Ầm”
Một tiếng thật lớn vang lên khiến cho Triệu Phượng Nghi vội mở mắt ra, đám người đang truy đuổi hai người đã bị một vài người mặc áo lính tấn công. Nàng vui vẻ kêu lên:
“Cứu viện tới chúng ta được cứu rồi.”
Một người hướng thẳng tới chỗ hai người nhưng bất ngờ thay hắn ta trực tiếp ra quyền với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Bụp”
Một quyền này khiến Diệt Thiên văng xa một khúc còn Triệu Phượng Nghi thì bị người này lôi lại, bất chấp đau đớn Triệu Phượng Nghi vội hét lên:
“Nam tỷ ngươi nhầm rồi hắn ta chính là người đã giúp ta chạy trốn.”
Người kia sững người lại còn Diệt Thiên bật người dậy nôn ra một ngụm máu quay đầu chạy luôn, ngày hôm nay Diệt Thiên đã tự mình trải nghiệm cái gọi là làm ơn mắc oán.
Do cô gái kia không đuổi theo thế nên Diệt Thiên rất nhanh chóng mất hút.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!