Diệt Thiên Truyền Thuyết - Chương 14: Thăm dò
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Diệt Thiên Truyền Thuyết


Chương 14: Thăm dò


Không để mất thời gian thế nên Diệp Long liền nói:

” Ngươi là Diệt Thiên?”

Diệt Thiên rất lễ độ cúi người chào rồi chờ đợi nội dung khảo hạch sắp tới, thái độ của hắn ta coi như không làm hai người thất vọng.

Thái Vũ đứng lên cười nói:

“Ngươi đã sẵn sàng để khảo hạch chưa?”

Diệt Thiên gật đầu nghiêm túc nói:

“Ta đã sẵn sàng rồi hai ngài có thể bắt đầu.”

Thái Vũ gật gù khẽ giọng nói:

“Hôm nay ngoài kiểm tra thể chất thì chúng ta sẽ còn kiểm tra thêm một ít thông tin, chính vì thế bọn ta có thể hỏi vài điều phiền ngươi trả lời hết. Cô bé ngươi giúp đỡ tập luyện thân phận không tầm thường nên cần phụ huynh của nàng yên tâm một chút.”

Diệt Thiên hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu trả lời:

“Ta đã biết rồi.”

Thái Vũ dẫn hắn ta tới máy đo lực rồi nói:

“Đầu tiên ngươi thử sức đồng thời trả lời cho ta biết khoảng thời gian trước khi đến đây ngươi có làm công việc nào khác không?”

Diệt Thiên đấm một quyền rồi đáp:

“Trước khi đến đây ta từng làm rất nhiều việc nhưng việc chính hiện tại trai bao, tạm thời đã về hưu được một ngày.”

Thái Vũ không thể tin được tiểu tử này thật sự nói như thế, công việc đó không có trên giấy tờ thế nên rất nhiều người phủ nhận. Hắn lại tiếp tục hỏi:

“Thế ngươi có thành tích học tập tốt không nói nói tới nhưng ta muốn biết tài lẻ ngươi giỏi nhất là cái gì?”

Diệt Thiên không chút do dự trả lời:

“Ta thích nhất chơi nhạc cụ và rất giỏi đánh đàn, ngoài ra còn rất thích nấu ăn chỉ có hai cái đó thôi.”

Diệp Long không chờ đợi được hỏi:

“Diệp Tuyết cùng ngươi có quan hệ gì, tại sao nàng lại giới thiệu ngươi làm người trợ tập.”

Diệt Thiên nghe giọng điệu của người này có chút không đúng nhưng vẫn giữ bình tĩnh trả lời:

“Nàng ấy là bạn học cũng lớp và cũng là hàng xóm của ta, có lẽ nàng thấy ta chật vật quá thế nên mới giới thiệu công việc này để giúp đỡ ta.”

Diệp Long nhìn vẻ mặt có chút buồn rầu của hắn thì nhớ lại mình khi xưa thế nên mới hạ giọng hỏi:

“Ngươi có thích nàng không?”

Diệt Thiên cười khổ nói:

“Ta không nghĩ sẽ bị hỏi vấn đề như thế này, thực sự thì ta có cần trả lời không?”

Diệp Long cùng Thái Vũ đều im lặng như chờ câu trả lời của hắn ta, biết hai người cần câu trả lời hắn tuy không muốn những vẫn gật đầu đáp:

“Ta thích nàng nhưng đó chỉ là trước kia thôi bây giờ thì chỉ xem nàng ta như bằng hữu.”

Thở phào một hơi sau đó Diệp Long liền không hiểu con gái mình tại sao lại không còn được tiểu tử này yêu mến nữa, chẳng lẽ con bé có tính xấu mà mình không biết hay sao. Diệp Long ho khan một tiếng rồi hỏi:

“Ta có thể biết lý do được hay không?”

Diệt Thiên quay sang hướng khác rồi hỏi:

“Trước tiên ta có thể biết mình sẽ tiếp tục khảo nghiệm hạng mục nào không?”

Diệp Long tùy ý nói:

“Ngươi cứ làm thử từng cái một là được rồi trả lời xong những thứ ta đang hỏi dở.”

Diệt Thiên trong lòng thầm nghĩ:

“Không ngờ mấy cao thủ trong Thiên Phong võ quán tính tình vẫn bát quái như người bình thường, chỉ hi vọng mình nói họ không đi kể ra ngoài là được.”

Tới máy đo tốc độ hắn ta khẽ giọng nói:

“Hai người các ngài xem ta chỉ có mười tám tuổi không có gì trong tay, đã thế công việc trước kia cũng chẳng tốt đẹp. Thậm chí đến hiện tại thì ta cũng phải hi vọng vào công việc có nhờ sự thương hại của nàng thì có lẽ nên buông tay thì hơn.”

Chuyện giữa hắn ta và Tuyết Tình đương nhiên phải tránh né, hắn nói như vậy cảm giác đã rất chân thật rồi. Diệp Long cũng có vẻ hài lòng nhưng vẫn nói:

“Như thế là ngươi buông tha hi vọng chứ đâu phải ngươi hết thích nàng, dù lý do để từ bỏ có chính đáng đến đâu thì trong tình yêu lý trí có thể nắm thượng phong nhưng sâu trong tim thì nó vẫn nắm giữ tâm hồn của ngươi.”

Diệt Thiên trợn mắt bởi trong mắt hắn Diệp Long đang dần dần chuyển hướng thành chuyên gia tình yêu. Không để ai ngắt lời Diệp Long bắt đầu thao thao bất tuyệt về chính mình:

“Ta kể cho ngươi nghe về một người hắn ta trước kia cũng khổ cực như ngươi vậy.”

Diệt Thiên gật gù nói:

“Hắn ta làm trai bao.”

Diệp Long đang hào hứng bị cắt ngang tức giận nhìn Diệt Thiên, biết mình nói nhầm Diệt Thiên cũng đành câm miệng để cho Diệp Long nói tiếp. Sau đó Diệt Thiên được nghe về câu chuyện của một vị tướng quân từ đáy của xã hội leo lên đến đỉnh phong của Thiên Vương tinh.

Diệt Thiên cũng đã hoàn thành xong tất cả các hạng mục nhỏ giọng hỏi:

“Thế ta có thể biết tên người kia là ai không?”

Diệp Long vẻ mặt đầy tự hào nói:

“Người kia là Diệp Long tướng quân, chàng trai trẻ đừng lên bỏ cuộc chỉ vì một chút khó khăn. Cái gì mình muốn thì mình phải dùng hết sức để nắm lấy. Ít nhất nếu không cảm thấy đó là giới hạn của mình thì đừng bỏ qua bất cứ mong ước nào.”

Thái Vũ ghi nốt chỉ số cuối cùng rồi nói:

“Ngươi đi ra ngoài đợi kết quả.”

Diệt Thiên đi ra ngoài đóng cửa lại thì Thái Vũ mới huých nhẹ vai của Diệp Long rồi nói:

“Ngươi lại như thế nữa rồi, khích lệ người trẻ tuổi thì cũng phải tùy đối tượng. Ngươi nên nhớ người hắn ta bỏ qua là Diệp Tuyết con gái của ngươi, bao nhiêu tuổi rồi còn không bỏ được cái tính khoe khoang.”

Biết tật của mình thế nhưng trước mặt Thái Vũ hắn không muốn mình xấu hổ thế nên giả bộ trang nghiêm nói:

“Ta thấy tiểu tử này cũng được, còn trẻ nhưng suy nghĩ cũng đã trưởng thành có thể cho hắn ta cơ hội cũng không sao. Nói cho hắn biết như thể để hắn ta hiểu phải vượt qua được cha của nàng thì mới có cơ may đụng được đến nàng, nói gì chứ ta đã tính hết rồi.”

Thái Vũ vẻ mặt hoàn toàn không tin chế nhạo:

“Để ta toán xem chút nữa người sẽ không để Hoàng Thanh đi cảnh cáo tiểu tử này chứ.Nói được thì phải làm được nhé Diệp tướng quân nếu không ta đảm bảo sẽ đầy người biết chuyện ngươi bốc phét không biết điểm dừng.”

Diệp Long bị đoán trúng suy nghĩ nhưng vẫn mạnh miệng nói:

“Ngươi không cần phải lo, Diệp Long ta lời nói ra thì nhất ngôn cửu đỉnh. Tạm gác lại chuyện đó đi ngươi cho ta xem kết quả kiểm tra của tiểu tử kia xem nào, nãy giờ không để ý tu vi của hắn ta.”

Thái Vũ đưa ghi chép cho Diệp Long rồi nghiêm giọng nói:

“Tiểu tử này mới hôm qua còn được báo cáo là chỉ có Vũ Sĩ sơ kỳ nhưng hôm nay đo thực lực đã thăng tiến đến Vũ Sĩ Ngũ Trọng. Ở cái tuổi này không có nhiều tài nguyên cùng trang thiết bị tập luyện mà có được thành quả như thế cũng thật ghê gớm.”

Diệp Long xem xong chỉ số thì cũng có đánh giá như thế, hắn ta hơi suy nghĩ rồi nói:

“Ta đi về trước còn ngươi quan sát tiểu tử này giúp ta.”

Thái Vũ mỉm cười ánh mắt tập trung vào bản thống kê:

“Cái này thì ngươi không nói ta cũng làm, nếu hắn ta thực sự có tài năng thiên bẩm thì tài bồi sớm chút sẽ có một đại cao thủ. “

Diệp Long khóe miệng nhếch lên:

“Có vẻ ngươi vẫn chưa từ bỏ hi vọng quay về Thiên Phong học viện, gần mười năm rồi nhưng vẫn chưa có kẻ nào đặc sắc cả người vẫn chưa thấy nản sao?”

Thái Vũ thái độ dửng dưng đáp:

“Thiên Vương tinh đã sinh ra một cái Diệp Long thì tại sao không có thêm kẻ khác, dù còn một chút hi vọng ta cũng không bỏ cuộc. “

Hắn ta ngừng lại thở dài nói:

“Nàng ấy vẫn đợi ta trở về.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN