Diệt Thiên Truyền Thuyết - Chương 5: Hàng xóm kỳ lạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Diệt Thiên Truyền Thuyết


Chương 5: Hàng xóm kỳ lạ


Nhìn theo chiếc xe của Minh Hà chậm rãi rời xa nàng ta lấy ra điện thoại nàng thở hắt ra một hơi sau đó đứng trước cổng căn nhà đối diện nhà của Diệt Thiên chờ đợi, khoảng mười phút sau thì có một đám người mặc áo đen đi tới.

Bọn họ đi vào trong căn nhà đó khoảng mười phút thì đi ra cùng với gia đình của chủ nhà, Diệp Tuyết nhìn đồng hồ hơi nhíu mày rồi to giọng nói:

“Nhanh lên mọi người.”

Một người trung niên bước ra cười hỏi:

“Tiểu thư sao lại gấp như thế, chẳng lẽ ngươi muốn đi vào ở luôn, ít nhất cũng phải để cho chúng ta kiểm tra xem an ninh khu vực này có ôn không, nội thất căn nhà cũng cần sắp xếp lại nữa.”

Diệp Tuyết nghĩ một chút rồi nói:

“Chuyện an ninh thì không cần kiểm tra làm gì còn nội thất thì thay đổi nhanh nhất có thể, ta có chuyện nhờ ngươi đây Từ thúc, chuyện này rất quan trọng với ta.”

Nàng chỉ về căn nhà của Diệt Thiên rồi nghiêm túc dặn dò:

” Chủ nhân của căn nhà đối diện thúc điều tra chi tiết về hai người bọn họ cho ta.”

Từ thúc lấy ra quang não quét vài đường rồi khẽ đáp:

“Lúc tiểu thư nói muốn mua nhà tại đây thì ta đã cho bắt đầu điều tra rồi, căn nhà đối diện được ưu tiên thế nên tuy chưa được chi tiết nhưng sơ lược chắc cũng có.”

Hắn mở ra thông tin thì vẻ mặt chuyển qua cực kì ngạc nhiên:

“Chủ nhân căn nhà tên Diệt Thiên mới đăng ký căn cước ngày hôm nay, gần mười sáu tuổi mang theo em gái tới đây sau đó khắp nơi tìm việc nhưng bất thành, tiếp đó nhận lời đi làm….. phục vụ cho mấy quý bà cho đến tận bây giờ.

Thành tích học tập thượng thừa, tu vi thì theo ghi chép của trường học thì đã đạt Vũ Sĩ sơ kỳ, làm người lễ phép biết điều nên rất được những người sống xung quanh đây yêu mến nhưng trên trường học thì ngược lại hoàn toàn.”

Hắn ta ngừng lại thì Diệp Tuyết khẽ hỏi:

“Cha mẹ hắn ta đâu?”

Từ thúc rà xoát lại thông tin rồi nói:

“Không có gi chép từ năm mười sáu tuổi trở xuống, tiểu tử này cũng rất kín miệng nên không ai biết được, ta cũng chẳng tìm thấy sự hỗ trợ cho hắn ta từ bất cứ ai ngoài thành phố này thế nên có lẽ tiểu tử kia cùng cô em là cô nhi.”

Diệp Tuyết thở dài một hơi rồi chép miệng hỏi:

“Hiện tại ai đang bao nuôi hắn ta, với lại trước kia sao không có ai đưa hắn ta vào trong cô nhi viện.”

Từ Thức tắt đi quang não rồi nói:

“Tiểu thư phải hiểu thành phố không thể nào cứ thấy trẻ mồ côi thì mang về cô nhi viện, nếu có người chủ động đưa tới thì mới chấp nhận bởi những đứa được đưa tới thì không thể mưu sinh được, còn tiểu tử này thì sống quá tốt còn gì.”

Hắn nhìn về phía căn nhà của Diệt Thiên trong ánh mắt toát nên một chút nể phục rồi trả lời Diệp Tuyết vấn đề còn lại:

“Người bao nuôi hắn ta trong thời gian đầu rất tạp nham nhưng người hiện tại thì chắc ngươi cũng biết, Tuyết Tình chủ tịch của Băng Nguyên tập đoàn tạm thời nắm giữ một phần mười sản nghiệp của Thiên Vương tinh.

Diệp Tuyết tỏ ra rất ngạc nhiên hỏi:

“Đó không phải người giàu nhất Thiên Vương tinh hiện tại hay sao, nàng ta làm sao lại có thể quen biết với Diệt Thiên, chưa kể nàng ta như thế thiếu gì người theo đuổi lại phải tìm trai bao.”

Từ thúc nhìn hình của Tuyết Tình nhún vai rồi thản nhiên nói:

“Mọi chuyện nào có đơn giản như thế, nàng ta đã ở bên hắn ta được hơn ba năm rồi, tiểu tử kia là người duy nhất có thể tiếp cận nàng từ khi nàng đặt chân tới hành tinh này.”

Diệp Tuyết càng lúc càng không hiểu gì cả, khi nãy nàng ta quan sát từ xa thì thấy một cô gái trẻ tuổi ngồi sau có lẽ là em gái của Diệt Thiên, hắn ta ngồi vào ghế cạnh ghế lái.

Tuyết Tình lại trực tiếp lái xe đến đón người này chứng tỏ dù đã ba năm nhưng Diệt Thiên đối với nàng vẫn rất quan trọng, thật sự Diệp Tuyết không hiểu được lão sư cùng Tuyết Tình lại cùng thích chung một nam nhân nhỉ.

Cái làm nàng sốc nhất là dường như cả lão sư lẫn người kia đều biết sự hiện diện của nhau, cái này giống như Diệt Thiên bao nuôi họ chứ không phải hắn ta bị bao nuôi.

Diệp Tuyết lắc đầu nói với Từ thúc:

“Trên đời này có nhiều chuyện khó hiểu quá nhỉ, thôi thì ta biết vậy được rồi ngài đi làm việc của mình đi.”

Đêm đó Diệt Thiên cùng Diệt Thanh Vân đều không về nhà mà nghỉ lại nhà của Tuyết Tình luôn, hôm qua có lẽ do vui vẻ thế nên Diệt Thiên rất hăng say. Chưa kể tâm lý được giải tỏa rất nhiều thế nên hắn đã cho Tuyết Tình hưởng thụ đến tận sáng, khi nàng mệt ngất đi thì hắn ta mới coi như thỏa mãn.

Vuốt vẻ cô gái đang ngủ say hắn ta hơi suy nghĩ một tý rồi ôm lấy nàng ngủ tiếp dù sao hôm nay cũng là chủ nhật nên hắn được nghỉ học, với lại có Thiên Phạt cùng Quỷ Phục rồi thì bớt đi một ngày tu luyện cũng chẳng sao.

Nhưng hắn ta không biết mình làm thế khiến cho Diệp Tuyết không thể nào ngủ nổi cả đêm, nàng rất cấp thiết muốn xem xem tên này rốt cuộc sinh hoạt ra sao có gì đặc biệt nhưng hắn lại không về.

Vuốt mặt một cái nàng tức giận nói:

“Tên chết tiệt này rốt cuộc bị làm sao thế nhỉ?”

Diệt Thiên không thể ngờ tới cô nàng này lại trái nắng trở trời khác hẳn với hình tượng hắn ta yêu thích, dù cho chẳng làm gì hắn cũng đã bị phán quyết là có tội. Quả thật con gái thì sáng nắng chiều mưa không biết đâu mà lần.

Có người buồn thì cũng có người vui, Tuyết Tình dù đã tỉnh lại lúc mặt trời lên cao nhưng thấy hắn vẫn ở lại nên nàng quyết định bỏ công việc để có thêm thời gian với hắn.

Đến buổi trưa thì Diệt Thiên tỉnh lại làm đồ ăn cho nàng sau đó mới rời đi, nàng thì quá ngại ngùng lên không dám tỉnh luôn, dù cho hai năm bên nhau nhưng hôm qua chẳng hiểu sao cả hai lại điên cuồng như thế.

Đưa em gái về đến nhà để chuẩn bị đến trường thế nên Diệt Thiên về nhà rất nhanh chóng, hai anh em đi đến cổng rồi đi vào trong sân nhưng bỗng nhiên Diệt Thiên dừng lại nhìn về phía căn nhà đối diện gãi đầu vẻ mặt khó có thể diễn tả được.

“Cái quái gì thế này?”

Cả căn nhà được sơn màu hồng thậm chí kính cũng có màu hồng nhạt, trước sân thì có một chiếc xe màu hồng, cánh cổng được sơn đen trước kia cũng màu hồng nốt.

Hắn tưởng mình bị ảo giác thế nên kéo Diệt Thanh Vân lại chỉ vào căn nhà đối diện rồi hỏi:

“Muội có thấy nhà hàng xóm của chúng ta có gì lạ không?”

Diệt Thanh Vân đang hối hả cũng đứng hình khi thấy trọn bộ màu hồng của căn nhà đối diện, nàng cũng cùng chung câu hỏi với Diệt Thiên.

Diệp Tuyết thấy hai huynh muội bọn họ nhìn sang thì đã sớm rụt đầu xuống dù cho lớp kính kia chắc chắn họ không thể nhìn xuyên được.

Mãi một lúc sau hai người mới thôi quan sát bỏ vào trong nhà, một lúc sau hai người đi ra ngoài trở lại nhưng đã chuẩn bị đủ đồ đạc.

Diệt Thiên ném xuống đất một quả cầu sắt vài giây sau nó hóa thành một chiếc xe máy rất ngầu, đây chính là quà sinh nhật do Tuyết Tình chuẩn bị cho hắn ta. Hắn tính đi rồi nhưng nhìn lại căn nhà thì vẫn đứng lại quan sát.

Diệt Thanh Vân ngồi đằng sau cũng không kiếm chế được sự tò mò nói:”

“Hay chúng ta hỏi Hoàng thúc xem dù sao cũng bình thường thôi mà.”

Diệt Thiên vòng cái xe đi tới trước cổng sau đó bấm chuông cổng, Diệp Tuyết ngồi ở trong nhà thì lo lắng vô cùng bởi nếu nàng đi học trễ dù chỉ một lần thôi thì sự tự do của nàng cũng không còn nữa, có điều hai anh em họ Diệt cứ đứng đó sao nàng đi ra.

Thực ra thì ai làm chuyện mờ ám mới có tâm lý giống như nàng ta, đầu óc hết sức vẫn chuyển sau đó nàng nghĩ ra một ý tưởng cũng không đến nỗi tệ.

Chuẩn bị đồ đạc các thứ xong hết nàng thản nhiên đi ra ngoài, mở cổng ra thấy mặt Diệt Thiên thì hai huynh muội bọn họ bất ngờ cực kỳ còn nàng cũng tỏ ra bất ngờ khẽ nói:

“Diệt Thiên bạn học tìm đến nhà ta làm gì thế?”

Diệt Thiên tuy gặp người thương có chút bối rối nhưng vẫn mở miệng nói chuyện được:

“Nhà của ngươi sao?”

Diệp Tuyết mỉm cười khẽ nói:

“Ta mới mua cách đây mấy ngày nhưng chiều hôm qua mới dọn sang sau đó sửa sang lại được, các ngươi cũng thấy đấy nhà ta đẹp chứ.”

Diệt Thiên có chút miễn cưỡng khen:

“Đúng thế nhà rất đẹp, thôi hẹn gặp ngươi tại trường học.”

Nói xong hắn ta liền phóng xe đi, Diệt Thanh Vân thấy hơi lạ liền hỏi:

“Không phải huynh thích người ta sao, có cơ hội nói chuyện sao lại bỏ đi như thế?

Diệt Thiên buông nhẹ tay ga khẽ giọng nói:

“Ta tối hôm qua đã nghĩ kỹ rồi, bản thân ta thích nàng cũng chẳng đi tới đâu với lại chúng ta nợ Tuyết Tình tỷ quá nhiều, chưa kể ta đã có cả tiểu Lan.

Chuyện giữa ta và Minh Hà lão sư đã coi quá may mắn rồi, thế nên thay vì mơ mộng hão huyền ta dành thêm thời gian cho các ngươi thì hơn.”

Diệt Thanh Vân nghe thế thì có chút thương xót cho đại ca của mình, nàng trong lòng âm thầm tự hỏi:

“Nếu không có mình chắc huynh ấy có thể thoải mái theo đuổi người mình yêu thích.”

Đại ca nói quá có lý thế nên Diệt Thanh Vân cũng không còn muốn khuyên nhủ gì nữa, nàng tuy còn nhỏ thế nhưng vẫn hiểu được ” thà lấy người yêu mình chứ đừng lầy người mình yêu ” có lẽ Tuyết Tình tỷ và Minh Hà đã là cái đích cuối của đại ca.

Nàng siết chặt vòng eo của Diệt Thiên khẽ giọng nói:

“Cám ơn vì những gì huynh đã làm cho ta thời gian qua.”

Diệt Thiên cười phá lên to giọng nói:

“Cô bé như muội cũng nói ra được nhưng lời như thế này hay sao, có lẽ nào Thanh Vân cũng sắp trưởng thành rồi.”

Diệt Thanh Vân nhéo vào eo của Diệt Thiên một cái bĩu môi vẻ mặt giận dỗi, từ xa Diệp Tuyết thấy hai huynh muội bọn họ vui vẻ như thế thì có chút ghen tỵ, anh của người ta với anh của mình sao lại một trời một vực như thế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN