Diệt
Chương 1
Mặt đất nứt vỡ, tòa thành hủy diệt, người chết, một loạt những hình ảnh không được mấy tốt đẹp hiện lên trên từng tấm lá bài, chỉ có lá bài trên đỉnh tam giác là hình ảnh cỏ cây đang dần tái tạo lên.
“Có vẻ là một năng lực liên quan đến tàn phá…” Anh lầm bầm trong miệng, sau đó vươn tay lấy nốt một lá bài đen thẳm không có bất kỳ chữ gì đặt bên ngoài nãy giờ. Thật kỳ lạ, mặt trước của lá bài dần dần xuất hiện những dòng chữ trắng, nổi bật trên nền đen nhánh.
Một cái tên, những dòng chữ như địa chỉ.
Khuôn mặt không có chút cảm xúc của Adelaide dường như thoáng một chút bối rối, hay rõ hơn là bất lực. Anh thở dài nhìn tấm thẻ như một thứ ban cái chết cho bất kỳ ai. Số phận là một thứ có chạy vòng quanh né tránh bao nhiêu lần thì vẫn sẽ phải chạy ngược về vị trí của nó, chẳng thể nào tránh khỏi được cả.
Bên ngoài trăng treo, rực rỡ mà điêu tàn. Mặc nhiên nhìn thế giới chuyển động và vùng vẫy.
Adelaide cầm điện thoại, nhìn màn hình phát ra ánh sáng chói mắt có chút chần chừ ấn vào một cái tên. Nhanh nhẹn gõ một loạt tin nhắn. Trên đời này, có những thứ nên tới, thì bắt buộc phải tới, có muốn cũng chẳng ngăn cản được nó.
.
Hủy diệt có thể dùng để tàn phá tất cả, hoặc bảo vệ tất cả
Cô sẽ dùng nó để làm gì?
Tuyết rơi rồi.
Trắng xóa khắp nơi, một đôi tay lạnh ngắt nhưng lại ấm áp lạ thường ôm lấy Serene Devoiska, thì thầm với cô từng tiếng không sao, ổn rồi. Đó là một hơi ấm rất thân thuộc mà sau này Serene chưa một lần nào được cảm nhận nữa.
Khung cảnh lại xoay chuyển một hồi, như ai đó nắm mình quay một vòng rồi trở lại chỗ cũ. Tuyết vẫn đang rơi, Serene thấy trước mắt mình là một thành phố đổ nát phủ kín bởi tuyết trắng xóa. Có những nơi lớp tuyết đọng lại còn thấm đẫm sắc đỏ như đóa hoa nở bừng rực rỡ giữa giá rét.
Một bàn tay trắng tái kéo Serene đi, bàn chân trần đạp trên nền tuyết. Người đó có mái tóc bạc như tuyết tháng mười hai, hòa hẳn vào khung cảnh trước mắt. Người đó quay đầu, nhìn Serene, môi mấp máy nói:
“Hủy diệt có thể dùng để tàn phá tất cả, hoặc bảo vệ tất cả. Cô sẽ dùng nó để làm gì?”
Serene muốn trả lời nhưng không đáp được, tiếng nói muốn phát ra lại nghẹn nơi cổ họng. Cô trân trân nhìn cô gái trước mắt mình, nở nụ cười nhàn nhạt. Vùng sáng trước mắt rực lên, Serene đưa cánh tay gầy lên che mắt, đến khi tất cả hoàn toàn biến mất.
Cô bật dậy, bên ngoài cửa sổ chỉ mới tờ mờ sáng. Một giấc mơ kỳ lạ, mà chân thật đến lạ, cảm giác tuyết rơi trên da lạnh buốt như vẫn còn đọng lại chưa tan. Trong đó, Serene vẫn không quên được, vòng tay ôm lấy mình vuốt ve thì thầm từng tiếng an ủi, đó là cảm giác ấm áp mà thân thuộc.
Dưới nhà bếp đã bắt đầu lục đục, căn phòng không cách âm nghe rất rõ ràng. Serene nhíu mày đưa tay lên xoa loạn mái tóc của mình, ngáp một cái dài. Cũng chẳng thể ngủ nổi nữa, nên cứ dậy thôi. Cô bỏ hai chân xuống giường, lê bước chân lười biếng đến cửa nhà vệ sinh đóng kín, mở đèn rồi vặn tay nắm cửa.
Đi ngang qua tấm gương trước bồn rửa tay, qua khóe mắt Serene thấy một mái đầu trắng. Cô giật mình, bước lại thẳng trước gương. Trong gương là Serene với mái tóc trắng như tuyết tháng mười hai, đôi mắt đỏ rực. Serene nhớ mình chưa bao giờ nhuộm tóc hay đeo kính sát tròng, chẳng hiểu sao chỉ sau một giấc mơ kỳ lạ, màu tóc đen và đôi mắt xanh của mình lại biến mất.
Cô khẽ thở dài một hơi, chút nữa nói mình mới nhuộm tóc và đeo kính sát tròng là được rồi.
.
Mẹ Serene đặt nốt đĩa ăn sáng cuối cùng xuống bàn, lát bánh mì sandwich vuông vắn, hai quả trứng ốp la cùng lát thịt xông khói bốc khói nghi ngút được bày biện vô cùng đẹp mắt.
Xong xuôi, bà lại đun một ít sữa nữa, mùi hương ngọt ngào xen lẫn trong không khí, như một cái đồng hồ đánh thức sự kêu réo của bao tử.
“Có cần con giúp gì không?” Serene bước xuống từ cầu thang, nhìn bóng dáng bà Devoiska bận rộn.
“Không cần, con cứ ngồi đó đi, sắp xong rồi. Mà sao hôm nay dậy sớm thế cô? Tưởng đâu vẫn còn lăn lộn nướng cho chín chứ.” Bà Devoiska không ngẩng đầu, vẫn chăm chú khuấy đều nồi sữa, hơi trêu đáp lời.
“Haha… Con chỉ định dậy sớm một hôm thôi.” Serene cười trừ đáp, nhìn bà Devoiska rót sữa ra từng ly thủy tinh, hơi khói bốc lên đọng lại một màn sương mỏng trên thành ly.
“Tôi mà phát hiện chị chơi game thâu đêm thì chị chết với tôi.” Bà Devoiska nói, bưng ly sữa đặt trước mặt Serene. Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy màu tóc trắng và đôi mắt đỏ của Serene, bà Devoiska dường như hốt hoảng ra ngoài mặt:
“Cái gì đây? Tóc và mắt con ấy.”
“Dạ… Con nhuộm tóc và đeo kính sát tròng-“
“Tối qua con xuống uống nước tóc con vẫn màu đen. Đừng có giấu diếm, mẹ không cấm con nhuộm tóc hay đeo kính sát tròng nhưng không có nghĩa là con có thể nói dối bằng cách đó đâu.”
Serene im lặng, bà Devoiska cúi đầu, đôi mắt xanh chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô. Serene mím môi, ngay khi vừa định cất tiếng đáp, từ trên lầu vang lên tiếng đạp chân ‘rầm rầm’, một người nam khoác balô từ trên bước xuống, đó là anh trai của Serene – Garret Devoiska. Garret thấy bà Devoiska cứ chăm chăm vào mắt em mình, mày thì nhíu lại, cất giọng hỏi: “Hai người cãi nhau đấy à? Và em gái tôi hôm nay chơi lớn thế, nhuộm quả đầu trắng luôn à?”
“Con…” Serene lí nhí đáp, bà Devoiska muốn nói lại thôi, thế nhưng rốt cuộc chỉ đành đứng dậy, sang phía đối diện Serene kéo ghế ngồi xuống.
“Không có cãi đâu ông tướng, ăn sáng nhanh không trễ làm đó.”
“Mẹ lo gì, còn sớm chán.” Garret xuống tới nơi, ngồi ở vị trí bên cạnh Serene, không quên xoa loạn mái tóc trắng đã được cô chải chuốt gọn gàng.
“Thôi đi, lại đánh anh không trượt phát nào.” Serene cười gỡ cái tay trên đầu mình xuống, móng tay không quên cào một phát trên tay của Garret. Bà Devoiska nhìn hai đứa con đã lớn của mình mà còn đùa như hai đứa con nít, khẽ hắng giọng. Serene nhìn bà nhún vai tỏ vẻ mình vô tội rồi tiếp tục bữa sáng của mình. Cả Serene lẫn bà Devoiska đều ăn ý không nhắc đến chuyện lúc nãy vừa xảy ra.
Cho đến khi Garret ra khỏi nhà, Serene ngồi trên bàn ăn im lặng cúi đầu. Bà Devoiska vẫn chưa nói tiếng nào ngồi đối diện, chén đĩa trên bàn đã được đặt gọn gàng vào bồn rửa.
“Con rất giống ba con.” Bà Devoiska nhìn Serene một hồi, như trầm ngâm chìm vào những hồi ức cũ kỹ chẳng tiện kể ra nào đó.
“Con…”
“Được rồi. Thật ra mẹ chưa bao giờ muốn con giống như ba con tức là anh của mẹ cả. Nhưng rốt cuộc, vẫn là chạy trời không khỏi nắng.” Bà Devoiska đưa tay ra dấu im lặng, rồi thở dài nói tiếp, đôi mắt của người phụ nữ có tuổi ánh lên nét buồn rầu xen lẫn mệt mỏi.
“Con có tin vào dị năng hay bất kỳ thứ gì tương tự không?”
“Một chút?” Serene ngập ngừng.
“Thật ra thì nó có thật. Nghe hơi khó tin. Nhưng lúc con chưa sinh ra thì nó đã tồn tại rồi.” Bà Devoiska dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Không biết là từ bao giờ, chỉ tới khi ba con tỉnh dậy vào một buổi sáng màu tóc lẫn mắt đều thay đổi như con. Ban đầu thì cũng chẳng hiểu chuyện này là gì, cho đến khi mẹ con xuất hiện, nói cho ba con biết.”
“Ý mẹ đây là hiểu hiện của dị năng?”
“Ừ, giờ vẫn chưa biết năng lực của con là gì, nên con cứ cẩn thận đừng mất khống chế cảm xúc.” – Bà Devoiska ngó đồng hồ, tám giờ rưỡi sáng. “Hôm nay con có tiết sáng phải không? Đi học đi.”
“Dạ, con lên thay đồ đây.” Serene đáp rồi cất bước lên lầu. Những điều vừa nói dường như khiến cô nửa để tâm, nửa lại chẳng tin cho lắm. Vì điều cô muốn nghe nhất, lại chẳng được nhắc đến.
.
Lúc sáu giờ, khi Federic bật điện thoại, hắn nhận được một tin nhắn từ lúc hai giờ.
‘Quán ở con hẻm có thể đi qua trường đại học Acer Rubrum trên con phố Yeave, bảy giờ. Đích thân anh tới.’
Federic nhíu mày, hắn định đi ngủ thêm tí sau khi ngủ quên giữa đống giấy tờ nhưng có vẻ là sửa soạn đã. Chỉ có điều, anh vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ khi không hẹn ở chỗ cũ mà lại đi hẹn nơi khác. Chả ai có thể hiểu nổi Adelaide nghĩ cái gì hay đang suy tính điều gì trong đầu cả.
Federic đun ít nước sôi, pha một ly cà phê. Bữa sáng là một ly mì hộp, hắn chả biết ăn bao nhiêu ly mì hộp trong tháng chỉ vì phải giải quyết đống vụ sự trong tổ chức. Đưa tay xoa ấn đường, rồi mở nắp ly mì, khói bốc lên, nghi ngút.
Một buổi sáng lặp đi lặp lại nhàm chán, nhưng nó vẫn là khoảng thời gian yên ả mà hắn ưa thích.
Federic ra khỏi nhà lúc sáu giờ bốn mươi, con phố Yeave cách nơi này không quá xa, qua hai con phố là tới. Thành phố Fog giống như cái tên của mình, sương mù như ẩn hiện ở các con phố cổ kính mà hoa lệ, càng điểm tô thêm vẻ huyền bí của nó, khiến người ta cảm giác tựa hồ lạc về thời kỳ xưa cổ.
Mặt đường sạch bóng, mang theo chút ẩm thấp, còn đọng lại nhiều vũng nước sau cơn mưa đêm qua phản chiếu hình ảnh tấp nập buổi sớm của nơi này.
“Ủa Federic, đi đâu sớm thế?” Catherine thấy thấp thoáng bóng dáng vị thủ lính của mình trong dòng người tấp nập, chị bước vội chân, len qua người đi đường đập tay thẳng lên vai Federic. Hắn chẳng có mấy gì ngạc nhiên, chỉ bình tĩnh trả lời: “Có việc, thế sao tự nhiên bữa nay đến cửa hàng sớm thế?”
“Bình thường toàn Adelaide mở cửa hàng giùm tao thôi, nhưng hôm nay cậu ta xin nghỉ vì bận nên tao phải lết xác đi sớm.”
“Thế đi đi, tao rẽ vào đây rồi. Tạm biệt” Federic chỉ con hẻm nằm giữa hai căn nhà sơn màu xám, rồi rẽ vào đó, Catherine vẫy tay chào hắn tiếp tục đi về phía trước.
Quán cafe này ẩn mình ở một góc hẻm, Federic cũng biết nó, mở cũng khá lâu rồi, từ thời hắn vẫn còn là sinh viên chưa ra trường đã thấy. Cửa kính thủy tinh trong suốt có treo một chiếc chuông gió, ngoài cửa là biển hiệu xanh lá chữ trắng không quá nổi bật, hầu như chỉ có khách quen hoặc người ở khu này mới biết đến nó.
Đẩy cánh cửa sẽ là không gian nâu vàng ấm áp, tiếng chuông gió lanh lảnh êm tai, hương vị cà phê và trà thoang thoảng trong không khí. Federic đưa mắt nhìn xung quanh như tìm ai đó, ở trái của quán cạnh cửa sổ, là một người nam tóc vàng và đôi mắt cùng màu, khuôn mặt dịu dàng, trầm tĩnh.
Tách trà Earl Grey vẫn còn bốc chút khói, thứ chất lỏng sóng sánh đầy mê hoặc, mùi hương nhàn nhạt vấn vương trong không khí, không nồng nặc gay mũi mà dìu dịu khiến người khác dễ chịu. Thói quen khó đổi. Federic chú ý đến nơi đó, anh bước lại, ngồi vào vị trí đối diện chàng trai kia.
“Bình thường cậu chẳng rảnh rỗi đến độ hẹn gặp riêng đâu Adelaide nhỉ. Không biết là chuyện gì khiến cậu làm chuyện sau lưng vị kia thế nhỉ?”
“Đừng vội kháy nhau thế chứ. Chỉ là tôi có một người sở hữu năng lực rất nguy hiểm thôi.”
“Cậu vẫn có thể hẹn ở chỗ cũ. Cũng chẳng kháy đâu, làm thế thì thể nào vị kia cũng bảo anh phá quy tắc thôi.”
“Tôi biết xung quanh mình có nhiều tai mắt mà, hai người cũng chắc gì có giữ lời hứa hay không. Lần này là ngoại lệ, tôi sẽ chỉ nói một mình bên anh, với điều kiện anh phải bảo vệ cô bé đó.”
“Chẳng biết là ai may mắn đến độ được cậu để ý nhỉ? Nhưng lấy gì để tin đây?”
“Tôi có thể cam đoan, và cả sự đảm bảo của Catherine nữa.”
“Đáng để thứ, nhưng tôi được lợi gì? Cậu cũng là người làm ăn mà, chắc hẳn cũng hiểu chứ.”
“Năng lực rất nguy hiểm, không cẩn thận thì không ổn. Anh không nghĩ là để dạng năng lực như vậy lọt vào tay vị kia chứ?”
“Xét về nhiều mặt tôi vẫn thiệt hơn, còn yêu cầu tôi bảo vệ một người chẳng quen biết. Phí một nửa, hoặc không gì cả. Đồng ý thì nói xem người đó là ai.”
“Chẳng biết là ai thiệt hơn nữa, Nhưng được thôi. Cô bé tên Serene Devoiska, nữ, mười chín tuổi, sinh viên đại học Acer Rubrum. Cụ thể năng lực là gì tôi cũng chẳng rõ, nhưng nó rất nguy hiểm.”
“Chiều tôi chuyển khoản cho cậu, đi trước đây.”
“Serene đang có tiết đấy, nhưng tôi không biết là mấy giờ tan đâu.” Adelaide cười cười, nhún vai nói. Federic đáp cảm ơn vì cái thông tin ngoài lề chẳng biết có ích này hay không. Hắn đứng dậy rời đi trong phút chốc, nhưng vẫn không quên nhìn Adelaide một cái, bâng quơ: “Để lộ điểm yếu là không tốt đâu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!