Điều Bác Sĩ Muốn
Chương 10
Lúc Cố Thanh Thời về tới nơi, Trần Noãn đang đứng chính giữa cổng, tay xách hai túi to, cười hì hì chào hỏi, thấy có Tạ Đông Sơ liền vui vẻ hỏi thăm.
Anh nhìn cái túi to cô xách, thấy hơi sốt ruột: “Em mang cái này tới làm gì?”
“Mua nhiều nên chia cho anh một phần.” Trần Noãn cười khách khí.
Cố Thanh Thời không đáp, thật quá bất đắc dĩ cho anh.
“Thanh Thời, đừng có thế, con gái nhà người ta đã mang đến rồi, anh nhận lấy đi, người ta cũng là có ý tốt mà.” Tạ Đông Sơ nhanh nhảu bảo, nói rồi nhìn qua phía Trần Noãn: “Em gái à, bác sĩ Cố là bác sĩ, cứu người là chuyện nên làm, em đã bỏ tiền thuốc thang, không cần khách sáo thế này, lần sau đừng qua đây đưa gì cả nữa, bác sĩ Cố không thích đâu.”
Trần Noãn nói: “Em không mất tiền thuốc.” Trong lòng thì thầm mắng chửi cái thái độ ngầm coi mình như chủ nhà này của đối phương.
Tạ Đông Sơ bị nghẹn.
“Sao em lại vã mồ hôi thế?” Cố Thanh Thời xách túi đồ cho cô, thấy hôm nay thời tiết mát mẻ, cô mặc quần áo cũng không dầy, càng thêm phần khó hiểu, “Sốt à?” Vừa hỏi vừa đưa tay sờ trán cô.
Trần Noãn đúng là rất nóng, ngón tay của anh thật mát, trái tim cô lại không chịu ngủ yên rồi.
Tạ Đông Sơ không lấy gì làm ngạc nhiên, Cố Thanh Thời lúc nào cũng tận tình với người bệnh, anh là một bác sĩ giàu tư cách. Có điều tâm tư của em gái này, Tạ Đông Sơ nhìn thấu hết rồi.
“Không phải sốt, trong lúc chờ hai người, em có chạy vài vòng coi như thể dục.” Trần Noãn nói xong còn bồi thêm một cái gật đầu, tỏ rõ mình nói thật, thực ra là sợ Cố Thanh Thời về trước mình nên Trần Noãn mua đồ xong là chạy thục mạng về đây.
Đúng là mệt gần tắc thở nhưng Trần Noãn rất hài lòng với sự nhanh trí của mình.
Cố Thanh Thời không hoài nghi gì, anh gật đầu rồi đi vào nhà, Trần Noãn vui vẻ đi theo. Tạ Đông Sơ vốn muốn nói mấy câu khách sáo tiễn khách, lập tức cứng họng, Cố Thanh Thời không nói, cô ta cũng khó mở lời.
Mặc dù không hề trao đổi nhiều nhưng Tạ Đông Sơ có cảm giác như gặp phải đối thủ đáng gờm. Cố Thanh Thời lúc nào cũng vô tình giữ khoảng cách với mọi người, Tạ Đông Sơ biết rõ hàng rào ngăn cách đó rất chắc chắn khiến đa số mọi người đều phải chùn bước, không ngờ cô gái này dám chủ động phá tấm rào ngăn ấy, Tạ Đông Sơ không khỏi sinh lo.
Cố Thanh Thời thay đồ mặc ở nhà rồi đeo tạp dề vào phòng bếp, Tạ Đông Sơ xếp gọn đồ của mình vào góc nhà, lấy quà ra. Trần Noãn ung dung ngồi trên sô pha xem ti vi, chẳng khác gì đang ở nhà, nhưng cũng thật thông minh, luôn né tránh chạm ánh mắt với Tạ Đông Sơ, không trò chuyện, làm như không nhìn thấy.
Người so với người, ắt không khỏi cảm thấy mình kém cỏi, nhưng muốn vờ mắt điếc tai ngơ thì chỉ cần đủ tĩnh tâm là được.
Tạ Đông Sơ nhìn cô gái đó, mày cau lại, mặt mũi khó coi, muốn nói lại thôi. Cuối cùng cô ta đi vào phòng bếp.
“Ôi, Thanh Thời à, em quên gọi cho anh trai rồi, hay là thôi không gọi nữa nhé? Nhiều người ồn ào lắm, anh không thích ồn mà phải không?”
Cố Thanh Thời không nghi ngờ gì, anh gật đầu: “Quên rồi thì thôi, không sao.”
Cố Thanh Thời chơi với Tạ Bân Sam bao nhiêu năm thì cũng quen Tạ Đông Sơ bấy nhiêu năm, tình cảm có nhiều gắn bó, Tạ Đông Sơ còn thân thiết với anh hơn Tạ Bân Sam, hồi nhỏ có lần Tạ Bân Sam đùa rằng: “Cậu mới là anh trai con bé phải không?”
“Để em giúp anh.” Cô gái trẻ vừa nói vừa mỉm cười, xắn tay áo cao lên để rửa rau.
“Không cần đâu, em ra ngoài ngồi chơi xem ti vi với Trần Noãn đi, anh xong nhanh thôi.”
“Em không quen người ta, ngại lắm, để em đứng với anh đi.”
Đã nói đến thế rồi, Cố Thanh Thời đành chịu: “Em không cần làm gì hết, cứ đứng đó là được, mệt thì kéo cái ghế lại mà ngồi.”
Tạ Đông Sơ mỉm cười không nói gì nữa.
Hai người đều ở trong bếp, Trần Noãn vểnh tai lên hóng chuyện nhưng tiếng người nói chuyện không rõ, lại không dám tắt ti vi đi, sợ diễn không đạt, buồn bực một lát liền nghĩ ra đối sách.
Cô nhảy từ sô pha xuống, xỏ dép lê đi vào phòng bếp, lúc gần đến cửa thì cố tình đi rón rén, nhẹ nhàng, không để ai phát hiện ra.
Tạ Đông Sơ đang cúi người nhặt đậu, mái tóc dài xõa buông như thác đổ, Trần Noãn không thể phủ nhận là quá đẹp. Cố Thanh Thời thì đang lúi húi đảo đồ ăn trên bếp.
Trần Noãn thầm nhủ may là hai người không làm gì quá trớn chứ không cô xử đẹp cả đôi luôn!
Tạ Đông Sơ đang cười thì quay đầu lại định gợi chuyện, đột nhiên thấy có bóng người ở cửa, sợ tới mức làm rơi cả đĩa xuống đất kêu đánh xoảng.
Trần Noãn vẫn đứng nguyên đó, chỉ đổi sang vẻ mặt xem thường.
“Sao cô tự dưng lại đứng ở cửa thế!” Tạ Đông Sơ cau có, cảm thấy con người này nghe lén thật xấu xa.
Cố Thanh Thời quay lại nhìn người ở cửa, không nhịn được bật cười: “Sao lại đứng đó dọa người thế, nghịch linh ta linh tinh.”
“Em mới vừa đứng đây thôi, định hỏi xem sắp có cơm chưa, chẳng muốn dọa ai cả… Xin lỗi ạ…”
Tạ Đông Sơ ngồi xổm xuống nhặt mảnh đĩa vỡ, vốn định cãi nhưng thôi nhịn trước đã, không nên vì cái người này mà hủy hoại hình tượng của mình.
Cố Thanh Thời bật cười, anh lắc đầu: “Đói bụng rồi à? Chờ thêm một lát nữa nhé, nhanh thôi.”
Trần Noãn xúm lại nhặt sạch đậu, lấy chổi quét sạch mảnh vụn còn sót. Cô chỉ định tới ngó nghiêng thôi, nào có định dọa Tạ Đông Sơ làm gì.
Rời khỏi phòng bếp, cô lập tức nhắn tin hỏi Tạ Bân Sam: “Anh đẹp trai ơi, em gái anh với Cố Thanh Thời có quan hệ gì vậy? Em đang ở doanh trại địch thị sát quân tình, anh là địch hay là bạn?”
“Quan hệ bạn bè bình thường, anh không phải địch, em nghĩ nhiều rồi, có điều quan hệ hai người họ rất tốt, em cứ chuẩn bị tâm lý vững vào.”
Trần Noãn thầm nghĩ lời người này nói không thể tin được, không chừng lại là gian tế kẻ địch cài cắm. Càng nghĩ càng chỉ muốn giá như có thể bắt Tạ Bân Sam trả lại lũ đồ ăn cô đã mời anh ta thì tốt.
Trần Noãn ném điện thoại đi, lượn qua lượn lại trong phòng khách, liếc mắt nhìn qua phòng bếp, ngoài tiếng xào rau thì không có động tĩnh gì cả, không thu được kết quả gì. Cứ nghĩ lại lúc nãy hai người cười cười nói nói với nhau là lại ức, sốc đến tận óc, thời gian quả là kẻ thù của nhân loại.
Tạ Đông Sơ bưng món đầu tiên ra đúng lúc Trần Noãn đang nhòm trộm vào nhà bếp. Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa điện phóng ra tứ phía.
“Ăn cơm nào.” Cố Thanh Thời bưng đồ ra sau, cuộc giao chiến bằng mắt giữa hai cô gái kết thúc.
Chọn chỗ ngồi lúc ăn cơm là một cuộc đọ sức khác. Bàn ăn cơm nhà Cố Thanh Thời hình chữ nhật, ba con người tất nhiên phải lẻ một. Mặc cho trong lòng Trần Noãn có bao nhiêu mong đợi thì Cố Thanh Thời nhất định đều không biết đến, xét đến đủ khả năng lỡ như, Trần Noãn không dám ngồi xuống trước, khách sáo đứng chờ.
Cố Thanh Thời chia đũa cho cô: “Đứng đực ra đó làm gì thế? Không phải đói bụng sao? Mau ăn thôi.”
Trần Noãn giật mình ngồi luôn xuống, may là Cố Thanh Thời cũng ngồi xuống ngay bên cạnh. Trần Noãn lập tức mở cờ trong bụng.
Tạ Đông Sơ mỉm cười: “Quan hệ giữa hai người có vẻ không tồi nhỉ? Thanh Thời thật hiếm mới có thêm một người bạn mới.”
Trần Noãn gắp một miếng thức ăn, cười híp mí: “Đây đều là duyên phận.”
Cố Thanh Thời liếc nhìn cô: “Là do da mặt em dầy.”
Tạ Đông Sơ nhìn Cố Thanh Thời cười, không nói tiếp chủ đề này nữa. “Ăn nhiều một chút.” gắp một miếng măng bỏ vào bát Cố Thanh Thời, “Tiểu Noãn cũng ăn nhiều vào nhé, chị không tiện gắp cho em, em đừng khách sáo.”
Trần Noãn đang muốn gật đầu nói không sao, Cố Thanh Thời hình như là được hành động của Tạ Đông Sơ nhắc nhở, nhớ ra cô, bèn gắp một đũa rau xanh cho Trần Noãn: “Đừng chỉ ăn thịt, nên bổ sung vitamin, tốt cho cơ thể.”
Thẳng thắn thế này thật đáng yêu…
Tạ Đông Sơ ngừng đũa, Trần Noãn cúi đầu ăn cơm, ăn rau xanh còn thấy ngon hơn ăn sơn hào hải vị.
Trần Noãn vui vẻ dùng bữa xong, lười biếng tựa vào sô pha, cảm thấy cuộc đời thật quá mức tốt đẹp. Cố Thanh Thời thu dọn đồ, chuẩn bị đi rửa bát. Tạ Đông Sơ định rửa xúm nhưng bị anh đuổi ra phòng khách.
Hai người phụ nữ ngồi cùng nhau xem ti vi.
“Em gái à, em thích Cố Thanh Thời hả?” Tạ Đông Sơ hếch cằm lên hỏi.
Trần Noãn lười biếng không nhìn lại nhưng vẫn đáp: “Đúng thế, chị thích anh ấy à?”
“Đương nhiên.” Cố Thanh Thời không có ở đây, Tạ Đông Sơ liền trở nên lạnh lùng, khoanh hai tay trước ngực.
Trần Noãn cảm thấy như thế mới là dáng vẻ bình thường của người phụ nữ này, nãy giờ cười nói khiến người ta thấy hơi kỳ lạ.
“May là chị không cần giấu giếm gì với tôi chứ không cả ngày đều mang mặt nạ thì mệt lắm.” Trần Noãn nhún vai.
Tạ Đông Sơ chẳng định tâm sự gì với đối phương hết: “Con người ai chẳng có nhiều mặt, ai có thể cương trực cả đời chứ? Cô nghĩ là mặt ai cũng dầy như cô cả sao?”
“Chị không thích tôi, nhưng tôi cũng có ưu điểm đó, ví dụ như Cố Thanh Thời ấy, chị có dám nói là cách làm của tôi có vấn đề không?” Trần Noãn bật cười, giống hệt một đứa trẻ đang tranh công.
“Ngang ngược.” Tạ Đông Sơ nhìn chằm chằm đối phương, bật ra hai chữ.
“Cách gì không quan trọng, chỉ cần anh ấy thích em là được, chẳng sao cả.”
“Cô không thích hợp với anh ấy, tính cô lắm mưu nhiều mẹo, anh ấy là người rất đơn giản, không phải đối thủ của cô.”
“Chị thì sao? Chị có kém gì?” Trần Noãn đốp chát.
“Tôi không giống cô, tôi có tính toán gì thì cũng là vì anh ấy, huống chi chúng tôi tin cậy lẫn nhau.”
Trần Noãn bật cười: “Chị nói đúng, em đúng là mặt dầy, thế nên em nghĩ giờ hoặc chị cướp được anh ấy, hoặc là buông tha cho anh ấy, nói nhiều với em vô tích sự, ngoài chứng tỏ chị không tự tin ra thì chẳng có gì khác. Mỗi người một cách làm, nếu chị thấy cách chị không ổn thì có thể học hỏi chỗ em.” Nói xong liền đứng lên vào bếp, chẳng muốn tranh cãi thêm gì nữa.
Có nói chuyện mới phát hiện đối thủ của cô chỉ là con hổ có lá gan chuột nhắt, báo hại cô lo lắng nãy giờ.
Tạ Đông Sơ nhìn theo bóng lưng Trần Noãn, thực sự rất bất đắc dĩ, mày chau lại, vừa bất an vừa khủng hoảng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!