Diệu Diệu - Chương 37: Rải cẩu lương trong trường học (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Diệu Diệu


Chương 37: Rải cẩu lương trong trường học (1)


Vai chính trong thế giới này là Trần Thần Hi, người phụ nữ đã 36 tuổi, trải qua chuyện gì đó trọng sinh quay lại năm 6 tuổi, sau đó phát hiện bạn cùng lớp nhà trẻ với mình là nam thần của cô ta.

Hóa ra mình và nam thần còn có duyên phận này!

Sau đó bèn làm nũng ba mẹ mua phòng ngay bên cạnh nhà nam thần, đổi đi Diệu Diệu vốn nên mua căn nhà đó, thành thanh mai trúc mã với nam thần, khu này về sau là khuu của người giàu, tấc đất tấc vàng……

Cuối cùng thành công gả cho nam thần tổng tài.

Diệu Diệu chính là Diệu Diệu bị đổi trong cốt truyện, nhà của cô không trong tiểu khu đó, chỉ là nhà bên cạnh biến thành nhà đối diện Tần Trường An mà thôi.

Nhất Thống thực kỳ diệu thay đổi thái độ, thúc giục Diệu Diệu, “Ký chủ ký chủ, cô đi tìm Tần Trường An nhanh a! Đừng để cho Trần Thần Hi cướp đi!”

Một cô bé có chút trẻ con đang ngồi trong cái ô tô nhỏ, tinh xảo như búp bê Tây Dương, ô tô nhỏ đô đô đô đi chậm, không hiểu chớp chớp mắt, rụng một cái răng cửa nói,

“Oa vì sao muốn đi tìm Tần Trường An a??”

Diệu Diệu kỳ quái, cô độ kiếp chỉ cần không làm chuyện gì sai trái là được a!

Nhất Thống há miệng thở dốc, vẫn không nói nữa. Nó không dám nói đây là nhiệm vụ a, chỉ có thể xúi giục, “Nhưng Trần Thần Hi kia chiếm vị trí của cô a, cô không muốn lấy lại?”

Tay nhỏ mập mạp của Diệu Diệu chuyển tay lái, xe nhỏ đi vòng quanh biệt thự, còn phát ra tiếng vang đô đô đô “Không lấy không lấy.”

Cô lại không có nhiệm vụ, chơi xe con nhiều vui vẻ nha, sao lại phải đi ra ngoài!

Hệ thống số 001 cảm thấy mình không biết nên nói gì.

Kế tiếp nên khuyên như thế nào?

…Ký chủ là cùng nó có thù oán đi?

Hai thế giới trước, nó không muốn cô yêu đương, cô lại yêu đương sung sướng, bây giờ nó vừa quay lại chủ hệ thống một lần, bị tổng hệ thống Yêu giới mắng một trận…… Phải để cô yêu đương, mẹ nó cô lại không có hứng thú……

Có phải đang đùa nó không hả?!

Nhất Thống tiếp tục khuyên cô, “Vậy cô không muốn đi xem người trọng sinh kia sao? Trần Thần Hi kia đã hơn 30 tuổi, giả vờ làm đứa trẻ 6 tuổi…”

“Không muốn.” Diệu Diệu chớp chớp lông mi, đô đô miệng, giọng nói mang theo mùi sữa, “Nhất Thống, mi thật dong dài a.”

Cô cũng đã thật nhiều tuổi nha. Cô tìm tìm công năng của hệ thống, dừng xe ô tô nhỏ, kéo đen.

Nhất Thống sắp bị kéo đen trừng lớn mắt, không dám tin tưởng, chửi bậy! “MMP!”

Sau đó phải chìm vào trong bóng tối.

Nó quả thực muốn nổ mạnh, con mèo rác rưởi này có biết nó là ai không hả?! Nhất Thống nó tung hoành nhiều năm như vậy, lần đầu bị kéo đen nhiều như vậy!! Một lần còn chưa tính, thế nhưng liên tục ba lần!!!

Không phải nói cô bé ba tuổi ngây thơ đáng yêu sao? Vì sao ký chủ của nó lại làm thế?!

Nhất Thống ở trong phòng tối dựng lông, Diệu Diệu bên ngoài lại không cảm giác được chút nào.

Cô chơi rất vui vẻ, lại bị người phụ nữ đứng trong sân ôm xuống, vừa hôn hôn vừa đi vào bên trong “Ai nha bảo bối giỏi quá! Chạy xe thật giỏi!”

Diệu Diệu vỗ vỗ tay, được một tấc lại muốn tiến một thước, ôm lấy cổ mẹ làm nũng, “Vậy cho Diệu Diệu ăn kẹo được không nha?”

“Không được!” Mẹ Lê cười cười, dỗ cô, “Lại ăn kẹo sẽ sâu răng, sẽ có sâu cắn bảo bối nga.”

Còn được một tấc lại muốn tiến một thước…

Diệu Diệu không cam lòng, “Sẽ không, mẹ, cho con ăn đi!”

“Không được nga…”

Giọng nói làm nũng của nữ hài cùng với giọng nói của mẹ Lê phát ra cùng một lúc.

Trên tầng nhà đối diện, một cậu bé thấy cô bé ngồi trên xe ô tô bị ôm đi, vội vàng chạy xuống………

Hai người đang ngồi trên ghế sô pha là mẹ Tần và một cô bé nhìn qua, “Trường An, con đi…” Đâu?

“Tần ca ca…”

Lời nói còn chưa kịp nói xong, cậu bé cũng đã chạy ra ngoài.

Mặc áo lông hồng nhạt áo cùng với váy nhỏ, cô bé chớp chớp mắt, “Dì ơi, Tần ca ca đi đâu vậy?”

Mẹ Tần ngồi ở một bên cũng không để ý, kéo cô ta qua, đưa cho cô ta một quả táo, “Mặc kệ nó, Tần ca ca liền thích chạy loạn, Thần Hi ngoan tới ăn táo nào.”

Nói xong liền ngẩng đầu nói với mẹ Trần “Vẫn là con gái ngoan hơn, hai đứa con trai quá nghịch, đi chơi không biết đường về nhà.”

Mẹ Trần cũng cười, “Nào có, Trường An và Lạc Dương đều rất ngoan, bộ dáng thân sĩ kia của Trường An, tôi còn hận không thể ôm về làm con trai mình.”

Mẹ Tần ôn Trần Thần Hi vào trong lòng ngực, khách sáo, “Vừa lúc cho tôi Thần Hi nhà chị.”

Phòng khách hai người lớn một đứa bé đều cười.

Lê gia cũng không đóng cửa, Tần Trường An chui vào rất dễ dàng, lay cửa sổ, nghe thấy giọng nói trẻ con đang làm nũng của cô bé, “Mẹ, cho con ăn kẹo được không…”

“Chỉ một cái…”

“Mẹ ơi, được không nha? Diệu Diệu yêu mẹ nhất ~”

“Mẹ mẹ mẹ mẹ…”

Bé trai ngồi bên ngoài chớp chớp mắt, đột nhiên quay đầu chạy về nhà mình, lấy hai viên kẹo từ trong cái hộp nhỏ của mình ra, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đủ, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, mở phòng khác ra lén lút đi vào……

Buổi chiều.

Diệu Diệu được tắm rửa thơm ngào ngạt, thay một bộ váy mới, nhưng vẫn không được ăn kẹo, bị dời đi lực chú ý, ngồi xổm trong hoa viên ngắm hoa.

Liền nghe thấy giọng nói của bé trai ở góc tường, “Hắc, ăn kẹo không?”

Ư Ư: Đm vừa nghe là biết lưu manh giả danh tri thức:))

Diệu Diệu quay đầu nhìn, liếc mắt một cái liền thấy…… Cái tay được nâng lên cao, trên tay toàn là kẹo, nhiều đến nỗi cầm không hết.

“Ăn!” Đôi mắt Diệu Diệu đều dính chặt ở đó, nhưng lại có chút rối rắm, “Nhưng mà mẹ không cho em ăn… đồ của người lạ, anh là ai nha?”

Tần Trường An quơ quơ kẹo, nuốt nuốt nước miếng, “Anh cho em hết số kẹo này, em làm vợ anh được không?”

Hắn bóc vỏ kẹo, dụ dỗ, “Em làm vợ anh, thì không phải người xa lạ.”

Diệu Diệu rối rắm tự hỏi một chút vấn đề này, cuối cùng bị kẹo chinh phục, “Được, Diệu Diệu muốn!”

Tần Trường An vừa lòng nheo mắt, “Tới, há mồm.”

“A ——”

Nhìn vợ mình ăn kẹo quai hàm căng phồng, Tần Trường An nhìn nhìn xung quanh, đột nhiên thơm cô một cái.

Ngao ngao, thật đáng yêu!

Cùng lúc đó.

Tần gia.

Ra ngoài chơi với bảo mẫu, tiểu mập mạp lăn toàn thân đều là tro bụi đã trở lại.

Mẹ Tần vừa nhìn toàn thân bụi bẩn liền tức giận, “Tần Lạc Dương! Con lại lăn lộn ở đâu về?!”

“Đừng nóng giận.” Mẹ Trần Thần HI vội vàng khuyên nhủ, “Trẻ con mà.”

“Mẹ Thần Hi đừng khuyên! Chính là nên đánh một trận!”

“………” Tần Lạc Dương mới mặc kệ đâu.

Cả người tròn như cục bột béo hự hự chui vào dưới gầm giường nhỏ của mình, gian nan lấy ra một cái hộp được giấu kín, mở nắp ra……

“………”

Tần Lạc Dương sợ ngây người, thật lâu sau, đột nhiên đặt mông ngồi dưới đất, oa một tiếng khóc tê tâm liệt phế.

Kẹo của cậu đâu?!!

Ư Ư: Bé tí tuổi đầu đã biết cắp đồ của thằng em cho gái

(இ ‸ இ✿)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN