Điều Lệnh Thứ Mười Một
Chương 34
Nguồn: thuquan
Có ba người đang ngồi trong Phòng Bầu dục lắng nghe đoạn băng ghi âm. Hai người mặc dạ phục, người thứ ba mặc đồng phục.
Lawrence hỏi:
– Làm sao anh tìm được cái này?
Ðặc phái viên trực ban Braithwaite nói:
– NÓ nằm trong đống quần áo Fitzgerald bỏ lại trong Jumbo Tron. Trong túi quần jean.
Lloyd hỏi, cố tỏ ra không lo lắng:
– CÓ bao nhiêu người đã nghe được đoạn băng này?
Braithwaite đáp:
– Chỉ có ba chúng ta trong phòng này thôi, thưa ngài.
Ngay sau khi nghe thử tôi bèn liên lạc với ngài ngay.
Thậm chí tôi không báo cáo với sếp tôi nữa.
Tổng thống nói:
– Tôi rất mừng vì anh đã làm như vậy, Bill. Nhưng có bao nhiêu người chứng kiến sự việc Ở trong sân vận động?
Braithwaite nói:
– Ngoài tôi ra chỉ có năm người nữa biết có chuyện gì đã xảy ra, và ngài có thể yên tâm về họ. Bốn người trong đó là nhân viên trực tiếp dưới quyền tôi đã hơn mười năm trở lên, họ biết nhiều bí mật có thể nhấn chìm bốn Tổng thống gần đây nhất, chưa kể đến các nghị sĩ trong Quốc hội.
Lloyd đáp:
– CÓ ai trong số họ thực tế đã nhìn thấy Fitzgerald chưa?
– Không có ai, thưa ngài. Hai sĩ quan đến kiểm tra Jumbo Tron ngay sau khi sự việc xảy ra đã không hề tìm thấy bóng dáng anh ta đâu mà chỉ thấy một đống quần áo, khá nhiều máu và một nhân viên của chúng tôi bị xích tay vào một cái dầm. Sau khi nghe cuốn băng thì tôi đã ra lệnh không ai được báo cáo – dù bằng miệng hay bằng văn bản.
Tổng thống hỏi:
– Thế còn người bị buộc vào dầm thì thế nào?
– Anh ta chỉ bị mất thăng bằng một chút. Tôi đã cho anh ta nghỉ ốm một tháng.
Lloyd hỏi:
– Anh có nhắc đến một người thứ năm.
– Vâng, thưa ngài. Một nhân viên tập sự trẻ cũng có mặt Ở tháp đèn cùng với chúng tôi.
Lloyd hỏi:
– làm thế nào anh biết chắc là anh ta sẽ không nói với ai?
Braithwaite nói: – Lúc này đơn xin gia nhập Lực lượng Mật vụ của anh ta đang nằm trên bàn tôi. Tôi nghĩ rằng anh ta hy vọng , được phân công về bộ phận của tôi ngay sau khi tốt nghiệp. Tổng thống mỉm cười:
– Thế còn viên đạn?
Braithwaite đáp:
Tôi đã phải xới tung cả sân cỏ lên sau khi khán giả đã ra về hết – Anh ta lấy ra một mảnh thép mỏng và đưa cho Tổng thống xem.
Lawrence đứng dậy, quay lại đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bụi mù đang bao phủ điện Capitol. ông ta nghĩ ngợi một lúc về những điều sắp nói. Cuối cùng ông nói:
– Bill, có một điều rất quan trọng anh cần phải nhận rõ. Ðúng là trong cuốn băng đó là giọng của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ đề nghị với bất cứ ai, vào bất cứ lúc nào, về việc cần phải ám sát Zerimski hay bất cứ ai khác.
– Thưa Tổng thống, tôi chấp nhận điều đó mà không hỏi thêm một câu nào, nếu không lúc này tôi đã không Ở đây Nhưng tôi cũng phải thẳng thắn với ngài. ÐÓ là nếu có bất cứ ai trong Lực lượng Mật vụ biết rằng người Ở trong Jumbo Trơn chính là Fitzgerald thì có lẽ họ sẽ giúp để anh ta trốn thoát. Lawrence hỏi:
– Ai là người có thể gợi lên được lòng trung thành đến như vậy?
Braithwaite đáp:
– Trong thế giới của các ngài thì tôi cho rằng có Abraham Lincoln, còn trong thế giới của chúng tôi thì đó chính là Connor Fitzgerald.
– Tôi rất muốn được gặp anh ta.
– Ðiều đó thì sẽ khó đấy, thưa ngài. Thậm chí nếu anh ta còn sống thì có lẽ anh ta sẽ phải biến mất khỏi mặt đất Tôi sẽ không muốn sự nghiệp của mình phải thăng tiến nhờ việc tìm được anh ta đâu.
Lloyd đáp:
– Thưa ngài Tổng thống, ngài sẽ đến dự bữa tiệc chia tay Ở Sứ quán Nga muộn mười lăm phút đấy.
Lawrence mỉm cười và bắt tay Braithwaite:
– Ðây cũng là một người rất tốt mà tôi nên nói cho nhân dân Mỹ biết. Tôi nghĩ tối nay lại đến phiên anh trực ban.
– Vâng, thưa ngài. Tôi được phân công bảo vệ toàn bộ chuyến sang thăm của Tổng thống Zerimski.
– Bill, có lẽ tôi sẽ gặp lại anh sau. Nếu có thông tin gì về Fitzgerald nhớ cho tôi biết ngay.
Braitwaite đáp:
– Vâng, tất nhiên rồi, thưa ngài.
Anh ta quay đi để ra về.
Mấy phút sau Lawrence và Lloyđ im lặng bước ra sảnh phía nam, Ở đó đã có một đoàn chín chiếc limousine chờ sẵn. Ngay sau khi Tổng thống ngồi vào sau chiếc xe thứ sáu, ông quay lại Tham mưu trưởng hỏi:
– Andy, anh nghĩ là anh ta đang Ở đâu?
– Tôi không hề biết, thưa ngài. Nhưng nếu biết thì có lẽ tôi cũng xin gia nhập đội quân của Braithwaite và giúp anh ta trốn thoát.
– Tại sao chúng ta lại không thể có một người như vậy để làm Giám đốc CIA?
– Nếu Jackson còn sống thì chúng ta cũng có một người.
Lawrence quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ. CÓ một cái gì đó cứ âm ỉ trong ông, ngay từ khi họ rời sân vận động đi ra, nhưng khi đoàn xe qua cổng để vào Sứ quán Nga ông vẫn không thể nghĩ ra đó là cái gì.
Lawrence hỏi khi thấy Zerimski đang đi đi lại lại bên ngoài Sứ quán:
– Sao trông ống ta có vẻ giận dữ thế nhỉ?
Lloyd liếc nhìn đồng hồ:
– Thưa ngài, ngài muộn mất mười bảy phút.
– Bạn thân mến, sau những gì chúng ta đã trải qua thì điều đó chẳng có gì là ghê gớm lắm cả.
– Thưa ngài, tôi nghĩ ngài không thể lấy cái đó làm lý do để xin lỗi được.
Ðoàn xe dừng lại ngay trước mặt Tổng thống Nga.
Lawrence bước ra và nói:
– A, Victor. Xin lỗi vì tôi đến muộn vài phút.
Zerimski không hề giấu sự không hài lòng của mình.
Sau cái bắt tay lạnh nhạt ông ta im lặng dẫn vị khách danh dự đi vào Sứ quán và vào Phòng Xanh mà không nói thêm một tiếng nào. Tới đây ông ta mới gượng gạo xin lỗi và nhét Tổng thống Hoa kỳ ngồi cạnh Ðại sứ Ai cập.
Lawrence đưa mắt nhìn quanh phòng trong khi ông Ðại sứ cố muốn làm vui lòng ông bằng cách kể về cuộc Triển lãm Nghệ thuật Ai cập vừa được khai mạc Ở Smìthsonian.
Tổng thống nói như một cái máy:
– Vâng, tối sẽ cố xem có lúc nào đi xem được không.
Ai cũng bảo là triển lãm đó thật sự tuyệt vời.
Ðại sứ Ai cập cười rạng rỡ, đúng lúc đó Tổng thống nhìn thấy người ông ta đang có ý tìm. Phải sau khi nói chuyện với ba vị Ðại sứ, hai phu nhân và tay phóng viên chính trị của tờ Pravda ông mới đến gần được Harry Nourse mà không làm ai nghi ngờ.
Vị Tổng Luật sư nói:
– Xin chào Tổng thống. Chiều nay chắc ngài hài lòng với kết quả trận đấu chứ ạ?
Lawrence nở nang cả mặt mày:
Hẳn rồi, Harry. Bất cứ lúc nào, bất cứ Ở đâu Packers cũng đều thắng Redskins. – ông ta hạ giọng – Tôi muốn gặp ông Ở văn phòng tôi vào lúc nửa đêm hôm nay. Tôi cần lời khuyên của ông về một vấn đề luật pháp.
Tổng Luật sư khẽ nói: – Vâng, tất nhiên là được ạ, thưa ngài.
Tổng thống quay sang bên phải:
– Rita, chiều nay tôi rất vui vì được Ở bên bà đấy.
Bà Cooke mỉm cười đáp lại, vừa lúc đó phía sau vang lên một tiếng cồng, rồi người quản gia xuất hiện thông báo bữa tối sắp được đem lên. Tiếng trò chuyện lắng xuống, khách khứa lục tục kéo vào phòng khiêu vũ.
Lawrence được sắp xếp ngồi giữa bà Pietrovski, vợ ngài Ðại sứ và Yuri Olgivic, người mới được bổ nhiệm làm Ðại diện thương mại.
– Chắc ngài rất hài lòng với kết quả trận đá bóng chiều nay?- VỢ Ðại sứ Nga hỏi, trong khi người ta đặt trước mặt Tổng thống một tô súp củ cải đỏ.
Lawrence nói:
– Hẳn rồi. Nhưng tôi nghĩ là hầu hết mọi người có mặt trên sân không đồng cảm với tôi về chuyện ấy đấy, Olga ạ.
Bà Pietrovski cười.
Lawrence cầm thìa ăn súp lên, hỏi:
– Bà có theo dõi được toàn bộ diễn biến trên sân không?
Bà ta đáp:
– Không hẳn. Nhưng tôi rất may mắn được ngồi bên cạnh ngài Phó Washer. ông ấy không nề hà gì và trả lời cả những câu hỏi đơn giản nhất của tôi.
Tổng thống đặt thìa xuống mặc dầu chưa nhấp môi tị nào ông nhìn sang bên kia phòng nơi Andy Lloyd ngồi và đưa tay lên gãi cằm- một cử chỉ ông thường dùng khi muốn gặp Tham mưu trưởng của mình gấp.
Lloyd lẩm bẩm câu gì đó với người phụ nữ ngồi bên cạnh rồi gấp khăn ăn lại đặt lên bàn và bước đến bên cảnh Tổng thống của mình.
Lawrence thì thầm:
– Tìm ngay Braithwaite cho tôi. Tôi nghĩ là mình biết cách tìm ra Fitzgerald rồi.
Lloyd không nói thêm lời nào đi ngay ra khỏi phòng, trong khi đó người ta dọn bát súp củ cải đỏ của Tổng thống đi.
Lawrence cố tập trung vào những điều Phu nhân Ðại sứ đang nói nhưng ông không thể xua những ý nghĩ về Fitzgerald ra khỏi đầu. Hình như bà ta nói là khi nào chồng bà nghỉ hưu thì bà ta sẽ rất nhớ nước Mỹ.
Tổng thống hỏi nhưng chẳng mấy quan tâm đến câu trả lời của bà ta:
Thế bao giờ thì ông nhà nghỉ hưu?
Phu nhân Pietrovski đáp:
– Mười tám tháng nữa.
Một người phục vụ đặt đĩa thịt bò nguội xuống trước mặt Tổng thống. ông tiếp tục nói chuyện trong khi người ta tiếp cho ông một ít rau, một lúc sau một người khác lại tiếp cho ông khoai tây. ông vừa cầm lại dao và dĩa lên thì vừa lúc Andy Lloyd trở lại trong phòng. Một lúc sau ông ta đã đến bên cạnh Tổng thống.
Brathwaite đang chờ ngài Ở sau chiếc “Stagecoach”.
Lawrence bắt đầu gấp khăn ăn lại, Phu nhân Pietrovski nói:
– Tôi mong là không có chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Lawrence an ủi:
– Olga, không có chuyện gì đâu. Bọn họ không tìm thấy bài nói chuyện của tôi đâu cả. Nhưng bà đừng lo, tôi nhớ rõ là tôi để nó Ở đâu mà.
ông ta đứng dậy, trong lúc ông ta đi ra khỏi phòng, Zerimski theo dõi đến từng bước chân.
Lawrence bước ra khỏi phòng khiêu vũ, đi xuống chiếc cầu thang gỗ, ra khỏi cửa Sứ quán và chạy vài bước để chui vào ghế sau chiếc xe thứ sáu.
Lloyd và người lái xe đứng bên cạnh chiếc limousine, mười hai nhân viên lực lượng bảo vệ bí mật khác bao quanh và kiểm tra tất cả các hướng.
– Bill, nếu như Fitzgerald vẫn còn Ở trong sân vận động thì có một người sẽ biết anh ta có thể trốn Ở đâu.
Hãy đi tìm Washer Mặt khỉ, và tôi cuộc là anh sẽ tìm ra Fitzgerald.
Mấy phút sau Tổng thống mở cửa xe. ông nói:
– OK, Andy, chúng ta trở lại ngay kẻo bọn họ biết được chúng ta đang nhằm tới cái gì mất.
Lloyd vừa đuổi theo Tổng thống trên cầu thang vừa hỏi:
– Nhưng chúng ta đang nhằm tới cái gì kia chứ?
Lawrence vừa bước vội vào phòng vừa nói:
– Tôi sẽ nói cho anh biết sau.
Lloyd nói:
– Nhưng, thưa ngài, ngài vẫn cần…
Không phải bây giờ – Lawrence nói và ngồi xuống bên cạnh Phu nhân Ðại sứ, mỉm cười xin lỗi.
Bà ta hỏi:
– Ngài có tìm thấy không?
– Tìm thấy cái gì?
Phu nhân Pietrovski nói:
– Bài phát biểu của ngài ấy mà – Vừa lúc đó Lloyd đặt xuống bên cạnh họ một cặp tài liệu.
Lawrence vỗ lên cái cặp, nói:
– Dĩ nhiên là có chứ. À này, Olga, con gái bà thế nào?
Natasha, có phải không nhỉ? Cháu nó vẫn học Fra Angelico Ở Fiorence chứ? – ông ta cầm dao và dĩa lên.
Tổng thống liếc nhìn Zerimski trong khi một người phục vụ đến bên cạnh để dọn đĩa của ông đi. ông lại đặt dao và dĩa xuống, lấy một lát bánh mì phết bơ và tìm hiểu xem Natasha Pietrovski đã đạt được những gì trong năm học đầu tiên Ở Florence. ông không thể không nhận thấy Tổng thống Nga có vẻ lo lắng, hầu như bất an khi gần đến giờ ông ta phải đọc diễn văn. Ngay lập tức ông nghĩ rằng Zerimski sẽ cho nổ một quả bom bất ngờ nữa.
Ý nghĩ đó khiến ông từ chối món bánh dâu rán phồng.
Cuối cùng Zenmski đứng dậy để phát biểu với khách khứa.
– Cho phép tôi kết thúc bằng lời cảm ơn nhân dân Mỹ vì lòng hiếu khách và sự đón tiếp nồng nhiệt mà tôi đã được nhận Ở tất cả những nơi tôi đã đến trong chuyến đi thăm đất nước vĩ đại của các bạn, nhất là của Tổng thống của các bạn, ngài Tom Lawrence.
Tràng vỗ tay hoan nghênh những lời này to và kéo dài quá khiến cho Lawrence ngẩng lên. Một lần nữa Zerimski đứng bất động. ông ta chờ cho đến khi tràng vỗ tay lắng xuống mới ngồi xuống. Trông ông ta rất không vui khiến Lawrence cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì bài phát biểu được hoan nghênh nhiều hơn là nó đáng được nhận.
Lawrence đứng dậy để đáp lại. Bài đáp từ của ông được tiếp nhận một cách thích thú, nhưng không thể nói là nồng nhiệt. ông kết luận:
– Victor, cho phép tôi hy vọng rằng đây sẽ là chuyến sang thăm đầu tiên trong rất nhiều chuyến ngài sẽ sang thăm nước Mỹ. Thay mặt cho tất cả các vị khách có mặt Ở đây, tôi chúc ngài một chuyến bay may mắn vào ngày mai. Lawrence hơi ân hận là hai lời nói dối trong một câu thì hơi quá nhiều, ngay cả đối với một chính khách và nghĩ rằng giá mình đọc qua để sửa đi một chút trước khi đọc thì hơn. ông ngồi xuống trong khi tràng vỗ tay rộ lên, nhưng lần này không thể so với sự hoan nghênh mà Zerimski đã nhận được sau những lời cũng nhạt nhẽo chẳng kém.
Sau khi mọi người uống cà phê xong, Zerimski đứng dậy và bước về phía hai cánh cửa lớn cuối phòng. ông ta nói: “Chúc các bạn ngủ ngon” bằng một giọng không thể lầm lẫn được là ông ta muốn tất cả các vị khách cuốn xéo đi càng sớm càng tốt.
Mấy phút sau khi chuông của tất nhiều chiếc đồng hồ trong Sứ quán điểm mười tiếng. Lawlence đứng dậy và thong thả bước về phía vị chủ nhà- Nhưng cũng giống như Caesar trong điện Capitol. ông luôn luôn bị chặn lại bởi rất nhiều công dân muốn chạm vào gấu áo của vị hoàng đế. Cuối cùng khi ông ra được đến cửa. Zerimski chỉ gật đầu nhanh với ông rồi tiễn ông đi xuống cầu thang. Bởi vì Zenmski không nói năng gì cho nên Lawrence nhìn khá lâu vào bức tượng Christ trên cây Thập tự của Nzizvestni vẫn còn Ở nguyên chỗ cũ của nó trên chiếu nghỉ tầng một. Xuống đến bậc cuối cùng ông quay lại để vẫy chào chủ nhà. nhưng Zenmki đã biến mất vào trong Sứ quán. Nếu như ông ta chịu phiền hà mà tiễn Lawrence ra đến cổng thì sẽ thấy viên sĩ quan chỉ huy của Lực lượng Mật vụ đã chờ sẵn trong xe khi Lawrence chui vào ghế sau của chiếc limousine.
Braithwate chờ đến khi cửa đóng hẳn mới lên tiếng.
Ngài nói rất đúng – Anh ta nói trong khi xe qua cổng Sứ quán.
Người đầu tiên Zerimski nhìn thấy khi quay trở vào trong Sứ quán là Ðại sứ. Quý Ngài nở nụ cười hy vọng.
– Romanov có còn trong nhà này không? – Zenmski quát hỏi, không thể giấu nỗi tức giận thêm một giây nào nữa.
viên Ðại sứ vừa đáp vừa đuổi theo ông chủ:
– Còn, thưa ngài. Anh ta ở…
– Ðem hắn đến gặp tôi ngay.
Tôi sẽ tìm ngài Ở đâu ạ?
– Ở cái nơi vẫn là phòng làm việc của anh ấy.
Pietrovski quày quả đi về hướng ngược lại.
Zerimski sải bước dọc hành lang dài lát đá cẩm thạch, không hề dừng lại trong khi đẩy cửa phòng làm việc của Ðại sứ cứ như đấm cửa đánh sầm một cái. Vật đầu tiên ông ta nhìn thấy là khẩu súng trường vẫn còn nằm trên bàn. ông ta ngồi phịch xuống chiếc ghế da to tướng mà thường khi Ðại sứ vẫn ngồi.
Trong khi sốt ruột chờ đợi ông ta ngắm nghía khẩu súng trường kỹ hơn. ông ta nhìn thấy viên đạn duy nhất vẫn còn nằm trong ổ. Nâng nó lên vai, ông ta thấy nó thăng bằng một cách tuyệt vời và lần đầu tiên ông ta mới hiểu vì sao Fitzgerald đã phải cất công bay xuống tận cuối nước Mỹ để tìm cho được khẩu thứ hai giống hệt như vậy.
Và đó cũng là khi ông ta nhận thấy kim điểm hỏa đã được để lại vào chỗ cũ.
Zerimski nghe rõ tiếng hai người vội vã đi dọc hành lang lát đá cẩm thạch. Ðúng lúc họ bước vào phòng thì ông để khẩu súng xuống bàn.
Hai người đi như chạy vào phòng. Zerimski không hề kiểu cách chỉ và hai cái ghế đối diện. Romanov chưa kịp ngồi xuống ông đã hỏi:
– Fitzgerald đâu? Chính trong cái phòng này anh đã cam đoan với tôi là đúng bốn giờ chiều hắn sẽ có mặt Ở đây Anh đã huênh hoang là “Không thể có điều gì sơ sót được cả Hắn đã đồng ý với kế hoạch của tôi”. Chính xác từng lời anh đã nói đấy.
Romanov nói:
– Chúng tôi đã thỏa thuận như vậy lúc tôi nói chuyện với hắn, sau nửa đêm một lát, thưa Tổng thống.
Zerimski hỏi:
– Vậy thì từ nửa đêm đến bốn giờ có chuyện gì đã xảy ra.
Sáng nay lúc người của tôi đi kèm hắn vào trung tâm thành phố, tên lái xe buộc phải dừng lại vì đèn đỏ.
Fitzgerald đã nhảy ra khỏi xe, chạy sang bên kia đường và nhảy vào một chiếc taxi đang đi qua. Chúng tôi đã đuổi theo chiếc taxi đó đến tận sân bay Dulles và đến tận đó mới biết là hắn không có Ở trong xe.
zerimski nói:
Thực tế là anh đã để cho hắn trốn thoát. Theo tôi hiểu thì Mafya các anh có một luật lệ cho những ai không thi hành hợp đồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!