Điều Lệnh Thứ Mười Một
Chương 37
Nguồn: thuquan
Các xe tăng vây quanh chiếc “Air Force Một” khi Tổng thống Hoa kỳ hạ cánh xuống sân bay Moscom.
RÕ ràng Tổng thống Zerimski không quan tâm đến việc để cho Tom Lawence có dịp chụp bức ảnh truyền thống trên đất trước ông ta. Càng chẳng có bài diễn văn “chào mừng các vị khách đã đến nước Nga” nào được đọc trên diễn đàn dựng tại sân bay. Sáng nay khi hai Tổng tống gặp gỡ nhau Ở điện Kremli, điểm đầu bên trong chương trình nghị sự của Tổng tống Zerimski là yêu cầu lực lượng NATO đang đóng Ở biên giới phía tây nước Nga rút quân ngay lập tức. Sau thất bại nặng nề của Dự luật Cất giảm Vũ khí Nguyên tử, Sinh học, Hóa học và Xuyên lục địa, cùng với việc Ucraine đề nghị thành lập lại Liên xô, Tổng thống Lawrence đã biết rõ ràng ông sẽ chẳng còn chỗ đứng nào trong NATO nữa, nhất là khi Thượng nghị sĩ mới được bầu Helen Dexter liên tục chỉ trích ông là “Tên bù nhìn của bọn đỏ”.
sau khi Thượng nghị sĩ Dexter từ chức giám đốc CIA năm ngoái, “nhằm tỏ thái độ chống đối rõ ràng hơn đối với sai lầm của Tổng thống trong chính sách ngoại giao”, người ta đã bắt đầu nói đến khả năng bà ta sẽ trở thành nữ Tổng thống Mỹ đầu tiên.
Trong cuộc nói chuyện hôm nay Ở Kremli, Tổng thống Zerimski không hề tỏ thái độ…
Stuart rời mắt khỏi trang nhất tờ Sydney Morning Herald khi Maggie bước vào bếp, trên người mặc quần jean và áo len dài tay. Sáu tháng qua họ đã Ở chung với nhau và chưa bao giờ anh nhìn thấy chị có một sợi tóc rối trên đầu.
Chị nói:
– Chào con, Stuart. Báo có gì đáng chú ý không?
Stuart đáp:
– Zerimski vẫn không thèm động đậy một tí nào. Còn Tổng thống của mẹ thì vẫn dũng cảm đương đầu với chuyện đó, ít ra thì đó cũng là lời bình luận của tờ Herald.
Maggie nói:
– Sáng thứ Bảy mà con không có tin gì sáng sủa hơn cho mẹ sao?
Thủ tướng đã thông báo ngày bầu cử Tổng thống đầu tiên.
Maggíe vừa đổ đầy một bát bánh ngô vừa nói:
– Ở đất nước này mọi người chậm quá. Bên nước mẹ người ta đã gạt bỏ người Anh được hơn một trăm năm rồi.
– Sẽ không lâu hơn nữa đâu – Stuart cười to và nói trong khi vợ anh bước vào bếp.
Tara nói vẻ ngái ngủ:
– Chào mẹ, chào anh.
Maggie bỏ thìa xuống và hôn lên má con gái.
– Con ngồi xuống kia, ăn bát bánh ngô này đi. Trong khi đó mẹ sẽ làm cho con một quả trứng ốp lết. Con thật sự đã…
Tara nói:
– Mẹ. con đang có mang chứ có phải là sắp chết đâu.
Một bát bánh ngô là đủ cho con rồi mà.
– Mẹ biết, nhưng…
Tara quàng tay ôm lấy vai mẹ và nói:
– nhưng con không được chủ quan chứ gì. Mẹ, con tiết lộ cho mẹ một bí mật. Các chẩn đoán y học không bao giờ báo trước được việc sẩy thai, điều đó chỉ làm cho các bà mẹ hoang mang mà thôi. Sáng nay có chuyện gì hay không ạ? – CÔ nói và nhìn sang Stuađ.
– Vụ anh bào chữa Ở tòa hình sự đăng trên trang mười sáu. tin đáng chú ý trong ngày đấy – Anh nói và chỉ vào bài báo gồm ba cột phía góc trái trang báo.
Tara đọc bài báo hai lần rồi mới nói:
– Nhưng thậm chí họ chẳng nhắc đến tên anh kia mà.
Stuart thừa nhận:
– Không, có vẻ như lúc này họ chú ý đến thân chủ của anh hơn. Nhưng nếu như anh bào chữa được cho ông ta thì mọi chuyện sẽ khác.
Maggie nói:
– Mẹ hy vọng là con sẽ không bào chữa được cho ông ta trắng án. Mẹ nghĩ thân chủ của con hơi đáng tởm một chút, và có phải ngồi tù đến hết đời cũng đáng thôi.
Stuart ngỡ ngàng hỏi:
– Vì ăn trộm bảy mươi ba đô la ư?
Của một bà cụ không hề có gì để tự vệ.
– Nhưng đây mới là lần đầu tiên.
Maggie nói:
Mẹ nghĩ rằng con muốn nói là mới bị bắt lần đầu tiên chứ?
Stuart nói:
– Mẹ biết không, lẽ ra mẹ đã có thể là một luật sư hạng nhất rồi đấy. Lẽ ra năm nay mẹ không nên đồng ý nghỉ lên lớp để đi nghiên cứu làm gì, mà phải ghi tên học trường luật mới đúng. Lưu ý mẹ là con cho rằng cái án chung thân cho tội ăn trộm bảy mươi ba đô la có vẻ sẽ không được tất cả mọi người hoan nghênh đâu.
Maggie giễu cợt:
– Rồi con sẽ bị ngạc nhiên đấy, anh bạn trẻ ạ.
CÓ tiếng vật gì rơi xuống thảm ngoài cửa. Stuart đứng dậy:
– Ðể Con lấy cho.
Tara nói trong khi Maggie đặt xuống trước mặt cô một đĩa trứng ốp lết:
– Stuart nói đúng đấy mẹ ạ. Mẹ không nên lãng phí thời gian để làm người phục vụ không công. Mẹ có khả năng hơn thế nhiều chứ.
Maggie nói:
Cám ơn con – Chị quay lại bếp và đập một quả trứng nữa – Nhưng mẹ thích Ở với cả hai con. Mẹ chỉ hy vọng là không lạm dụng các con mà Ở quá lâu thôi…
Tara nói: Dĩ nhiên là mẹ chẳng lạm dụng gì chúng con cả.
Nhưng đã sáu tháng rồi, kể từ khi…
– Mẹ biết, con yêu của mẹ ạ. Nhưng mẹ cần thêm chút thời gian nữa trước khi phải về và đương đầu với Washington. CÓ lẽ bao giờ bắt đầu học kỳ mùa thu thì mẹ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
– Nhưng thậm chí mẹ không nhận lời mời mà lẽ ra mẹ cũng thích mới phải.
– Ví dụ cái gì?
– Tuần trước ngài Moore mời mẹ đi xem vở Fidelio Ở Nhà hát Nhạc kịch, và mẹ đã nói với ông ta là tối hôm ấy mẹ bận. Maggie nói:
– Tara, thành thật mà nói thì mẹ không nhớ tối hôm đó mẹ bận gì nữa kia.
– Con nhớ. Hôm ấy mẹ ngồi trong phòng và đọc Ulysses.
– Tara, Ronnie Moore là một người đàn ông ngọt ngào, và mẹ tin rằng dù Ở ngân hàng ông ta có làm nghề gì đi chăng nữa thì ông ta cũng làm việc rất tốt. Nhưng ông ta không cần phải dành các buổi tối để nhắc cho mẹ nhớ rằng mẹ nhớ cha con biết chừng nào. Và dĩ nhiên là mẹ cũng chẳng cần phải ngồi bên cạnh ông ta để nghe ông ta nói là ông ta ngưỡng mộ bà vợ đã quá cố ra sao, dẫu cho bà ta có tên là gì đi chăng nữa.
Stuart đã quay lại, tay nắm một nắm thư từ. Anh nói:
– Tên bà ấy là Elizabeth. Thực tế Ronnie là một người hơn cả dễ chịu.
Maggie nói:
– Con cũng thế nữa. Ðã đến lúc cả hai con thôi không cần lo lắng cho cuộc sống xã hội của mẹ nữa – Chị đặt trước mặt Stuart một đĩa trứng ốp lết còn to hơn.
Anh cười ngoác cả miệng, nói:
– Mẹ, lẽ ra con nên cưới mẹ mới phải.
Chị vỗ vỗ lên đầu con rể, nói:
– Con còn có lý hơn tất cả những người đàn ông mà con định gán cho mẹ ấy.
Stuart cười phá lên và bắt đầu chọn các bức thư, hầu hết là thư gửi cho anh. Anh đưa hai bức cho Tara và ba bức cho Maggie rồi để chồng thư của mình sang bên cạnh và ngồi đọc phần Thể thao trong tờ Herald.
Maggie tự rót cho mình tách cà phê thứ hai. Như thường lệ, chị xem xét mấy cái tem trước khi quyết định mở cái nào trước. Hai phong bì có dấu bưu điện của George Washingtol1. Bức thứ ba có in hình một con kookabulta sặc sỡ. chị mở bức thư Australia trước. Ðọc xong chị đẩy bức thư về phía con gái. Tara càng đọc, nụ cười càng nở rộng trên khuôn mặt cô. Ðọc xong Tara đưa cho Stuart:
– Rất chi là mơn trớn.
Stuart đọc nhanh qua một lượt rồi hỏi:
– Phải, rất chi là mơn trớn. Thế mẹ định trả lời thế nào?
Maggie nói:
Mẹ sẽ viết thư trả lời mà nói là không phải mẹ đang đến chợ lao động. Nhưng mẹ phải tìm hiểu xem phải cảm ơn ai trong hai con đã – Chị vẫy bức thư trên không.
Tara nói:
– Không có tội.
Stuart thừa nhận:
– Men culpa – Anh đã biết là chẳng dễ gì lừa được Maggie. Thế nào rốt cuộc mẹ cũng tìm ra thôi – Con nhìn thấy mẩu rao vặt trên tờ Herald và con nghĩ mẹ rất thích hợp cho việc đó. Thậm chí còn quá thừa khả năng.
Tara nói:
– CÓ tin đồn rằng cuối năm nay Chủ nhiệm khoa Nhân văn sẽ nghỉ hưu, vì thế người ta tìm người sẽ thay thế vào chân đó. Ai là người nhận được chức đó…
Maggie vừa bắt đầu thu dọn đĩa bát vừa nói:
– Nào, hai con, hãy nghe mẹ nói đã nhé. Mẹ đang nghỉ lên lớp một thời gian, và mẹ định là tháng Tám tới sẽ trở về Washington và tiếp tục công việc của mình Ở Trường Ðại học Tổng hợp Georgetown. Ðại học Tổng hợp Sydney cần phải tìm người khác thôi.
Chị ngồi xuống và bóc lá thư thứ hai. Cả Tara và Stuart không ai nói năng gì khi chị rút ra một tấm séc ghi số tiền 277.000 đô la do Thư ký Kho bạc ký. Bức thư đính kèm giải thích rằng đó là “quyền lợi đầy đủ vì chồng chị đã mất trong khi làm nhiệm vụ với cương vị là một sĩ quan CIA. Không biết họ có thể hiểu nổi ý nghĩa của cái cụm từ “quyền lợi đầy đủ không nhỉ. – Chị nhanh nhẹn bóc lá thư thứ ba. chị đã để dành nó đến cuối cùng vì đã nhận ra cái máy chữ cổ lỗ và biết đích xác ai là người gởi nó.
Tara khều Stuađ:
– Bức thư tình hàng năm của Tiến sĩ O casey đấy. nếu em không lầm – cô nói thì thầm – Em phải thừa nhận là rất ngạc nhiên và ấn tượng vì ông ấy có thể tìm ra mẹ Ở đây.
Mnggie mỉm cười:
– Mẹ cũng vậy, ít nhất là với ông ấy mẹ cũng không phải giả vờ – Chị xé phong bì.
Stuađ nhìn đồng hồ và nói:
– Hẹn gặp mẹ và em Ở ngoài kia. lúc nào mọi người sẵn sàng để đi.
Maggie ngước khỏi cặp kính, mỉm cười nói:
Mẹ đã đặt sẵn bàn Ở tiệm cà phê trên bãi biển vào lúc một giờ.
Tara thở dài, nói vẻ khâm phục:
– Mẹ thật là chúa.
Stuart đang định lấy tờ báo đập lên đầu vợ thì Maggie nói.
– ôi trời.
Cả hai vợ chổng kinh ngạc nhìn chị. Lẩn đầu tiên họ nghe thấy chị nói một câu phóng túng như vậy.
Tara hỏi:
– CÓ chuyện gì thế, mẹ? Bác ấy vẫn cầu hôn mẹ à, hay là cuối cùng sau chừng ấy năm bác ấy cũng đã cưới ai đó?
– Ðều không phải. Bác ấy được mời làm Chủ nhiệm khoa Toán Trường đại học New South Wales, và bác ấy sắp đến gặp Hiệu phó trước khi quyết định nhận lời hay không.
Tara nói:
– Tuyệt, không gì bằng. Dẫu sao đi chăng nữa thì bác ấy cũng là người lrish, đẹp trai và bao giờ cũng ngưỡng mộ mẹ. Mẹ vẫn chả thường nói là chỉ có bố mới có thể đánh bại được bác ấy là gì. Liệu mẹ có thể đòi hỏi gì hơn nữa?
Maggie im lặng hồi lâu rồi mới nói:
– Mẹ e rằng mọi sự không ăn khớp với nhau lắm.
Tara nói:
Mẹ nói thế nghĩa là thế nào?
– Phải, mặc dầu bác ấy đẹp trai, và là một tay khiêu vũ tuyệt vời Nhưng có lẽ bác ấy hơi tẻ một chút.
– Nhưng mẹ vẫn thường bảo con là…
Maggie nói:
– Mẹ biết mẹ nói gì với con. Và con không cần phải nhìn mẹ như vậy đâu, thưa tiểu thư. Mẹ tin rằng con vẫn thường trêu chọc Stuart về cái anh chàng phục vụ Ở Dublin, kẻ…
Mẹ, dù thế nào đi chăng nữa thì bây giờ anh ấy cũng đã là Stuart hỏi:
– Là gì?
Tara nói:
– Một giảng viên Ở Trường đại học Trinity. Và hơn nữa anh ấy đang sống rất hạnh phúc với ba đứa con.
Ðiều đó đáng kể hơn mọi cô bạn gái cũ của anh đấy.
Stualt thừa nhận:
– Ðúng vậy – Anh quay lại nói với Maggie – Vậy thì bao giờ Tiến sĩ O casey đến hả mẹ?
Maggie lại mở bức thư ra và đọc:
– Ngày mười bốn bay từ Chicago, mười lăm đến nơi.
Stuart nói:
Nhưng hôm nay là mười lăm rồi.
Maggie gật đầu rồi đọc tiếp:
– Tôi sẽ Ở lại Sydney một đêm và ngày hôm sau sẽ đến gặp Hiệu phó trước khi trở về Mỹ.
Maggie ngước lên:
– Bác ấy sẽ về Mỹ trước khi chúng ta đi nghỉ cuối tuần về.
Tara nói:
– Như vậy thì thật đáng xấu hổ. Sau từng ấy năm, con rất muốn được gặp ngài Tiến sĩ O casey chung thuỷ.
Stuart liếc nhìn đồng hồ:
– Với lại mẹ vẫn còn kịp kia mà. Mấy giờ máy bay bác ấy hạ cánh?
Maggie nói:
– Mười một giờ hai mươi sáng nay. Mẹ sợ là chúng ta sẽ không gặp được bác ấy. Và bác ấy không nói bác ấy Ở đâu trong thời gian Ở lại tuy nhiên mẹ sẽ chẳng thể nào liên lạc được với bác ấy trước khi bác ấy về đến nhà.
Stuart nói:
– Mẹ đừng có dễ khuất phục thế. Nếu mười phút nữa chúng ta ra được khỏi nhà thì vẫn có thể đến sân bay kịp lúc máy bay của bác ấy hạ cánh. Mẹ có thể mời bác ấy đến ăn trưa với chúng ta.
Tara nhìn mẹ, Maggie có vẻ không nhiệt tình với ý kiến đó lắm:
– Ngay cả nếu như chúng ta đến kịp thì chưa chắc bác ấy đã nhận lời kia mà. Chắc là sau một chuyến bay dài bác ấy sẽ mệt mỏi và có thể muốn chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ sáng mai thì sao?
Tara nói:
– Nhưng mà ít nhất mẹ cũng phải cố thử chứ?
Maggie gấp lá thư lại, cởi tạp dề và nói:
– Tara, con nói đúng. Sau chừng nấy năm, ít nhất mẹ phải cố được một lần chứ.
Chị mỉm cười với con gái, nhanh nhẹn ra khỏi bếp và mất hút lên gác.
Về đến phòng chị mở tủ áo và lấy bộ đồ chị thích nhất. Chị không muốn Ðeclan nghĩ chị giống như một thiếu phụ trung niên – mặc dầu điều đó nghe có vẻ hơi ngốc nghếch một chút, bởi vì chị đã đứng tuổi rồi, và anh cũng thế. Nhìn hình mình trong gương. Tạm được, với cái tuổi năm mươi mốt. Chị vẫn chưa hề béo lên, nhưng một vài nếp nhãn đã xuất hiện trên trán trong sáu tháng qua. Maggie quay xuống tầng dưới và thấy Stuart đang đi đi lại lại tới lui Chị biết xe đã sẵn sàng, thậm chí có lẽ động cơ đã nổ sẵn.
Stuart gọi lên gác lần thứ ba:
– Tara, nhanh lên.
Mấy phút sau Tara xuất hiện, cô vừa mỉm cười đã khiến sự sốt ruột của Stuart tan biến.
Tara vừa chui vào xe vừa nói:
– Con rất sốt ruột muốn gặp bác Declan. Chỉ cái tên bác ấy thôi cũng đã được bao quanh bằng một cái vòng bí hiểm rồi.
Maggie nói:
– Hồi ấy mẹ cũng nghĩ đúng như vậy.
– Trong cái tên đó thì có cái gì kia chứ – Stuađ nói và cười vui vẻ trong khi anh đánh xe ra đường cái.
– Cũng kha khá, khi người ta vốn là Margaret Deirdre Burke. Hồi còn đi học có lần mẹ tự viết cho mình một bức thư đề tên “Tiến sĩ và Phu nhân Declan”. Nhưng điều ấy chẳng làm cho bác ấy thấy thú vị hơn chút nào- Chị vuốt tóc vẻ hồi hộp.
Tara hỏi:
– Liệu có thể nào sau bấy nhiêu năm Tiến sĩ O casey trở thành một người đàn ông thô lỗ, trần tục và thú vị không?
Maggie nói:
– Mẹ ngờ lắm. Mẹ nghĩ là nhiều khả năng bác ấy trở thành một người tự cao, khó tính và vẫn còn trong trắng thì đúng hơn.
Stuart hỏi:
– Sao mẹ có thể biết là bác ấy vẫn còn trong trắng?
Maggie nói:
– Bởi vì bác ấy vẫn liên tục nói với mọi người như vậy mà. Một kỳ nghỉ cuối tuần lý tưởng đối với Declan là đọc báo cáo về một công trình lượng giác trong một hội nghị toán học.
Tara phá lên cười.
– Tuy nhiên, công bằng mà nói thì cha các con cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm hơn bác ấy. Ðêm đầu tiên bố mẹ Ở bên nhau là trên một cái ghế dài, và thứ duy nhất mẹ bị mất sau đêm đó là đôi giày mềm.
Stuart cười mãi đến nỗi suýt nữa đâm cả lên lề đường.
Maggie nói tiếp:
– Thậm chí mẹ còn biết lần đầu tiên cha con làm đàn ông như thế nào kia. ÐÓ là với một cô gái được mệnh danh là “Nancy không bao giờ từ chối” – Chị thì thầm vẻ bí mật một cách giễu cợt.
Stuart không tin:
– Lẽ nào bố lại có thể nói với mẹ cả điều đó?
– Không, bố con không nói. Mẹ sẽ chẳng bao giờ biết được điều đó nếu như không có một hôm bố về muộn sau khi tập đá bóng. Mẹ quyết định bỏ một lá thư vào tủ cá nhân của bố Ở lớp và thấy tên Nancy được vạch bên trong tủ. Nhưng thật ra mẹ không thể nào trách bố được, bởi vì khi mẹ kiểm tra tủ của tất cả các bạn cùng lớp của bố thì bố là người ghi điểm ít nhất.
Tara cúi gập cả người mà cười và xin mẹ đừng kể nữa.
– Cuối cùng khi bố…
Khi họ tới sân bay thì Maggie đã dốc hết mọi câu chuyện về sự kình địch giữa Declan và Connor, và chị đã cảm thấy tự nhiên hơn về cuộc gặp sắp tới với người bạn nhảy sau bao nhiêu năm.
Stuart tạt vào lề đường, nhảy ra khỏi xe và mở cửa sau cho mẹ vợ. Anh nhìn đồng hồ và nói:
– Phải nhanh lên mới kịp mẹ ạ.
Tara hỏi:
– Mẹ, mẹ có muốn con đi cùng với mẹ không.
Không cần đâu, cám ơn con – Maggie nói và bước nhanh về phía hai cánh cửa tự động trước khi kịp đổi ý.
Chị nhìn bảng thông báo các chuyến máy bay sắp đến. Chuyến bay 8.15 bay từ Chicago hạ cánh đúng giờ lúc mười một giờ hai mươi. Bây giờ đã mười một giờ bốn mươi. Cả đời chị chưa bao giờ đi đón ai muộn đến như vậy.
Càng tới gần khu đón hành khách đến chị càng đi chậm lại với hy vọng là Declan đã kịp ra khỏi nhà ga.
Chị quyết định sẽ chờ khoảng mười lăm phút cho tròn trách nhiệm rồi sẽ quay ra xe. Chị bắt đầu nhìn những hành khách đang đi qua cửa. Những thanh niên sôi nổi và rạng rỡ thì cắp theo ván lướt. Nhưng người đứng tuổi thì bận rộn và căng thẳng tóm chặt tay con cái. Những người già thì chậm rãi đi sau cùng. Chị bắt đầu tự hỏi không hiểu mình có nhận ra Declan nữa không. Không hiểu anh đã đi qua chưa? Dẫu sao đi nữa thì cũng đã gần ba mươi năm rồi họ không gặp lại nhau, và anh sẽ chẳng hề chờ đợi một ai đó ra đón anh Ở đây.
Chị nhìn đồng hồ lần nữa – đã gần hết mười lăm phút.
Chị bắt đầu nghĩ đến đĩa Gnocchi và một ly Chardonnay trong bữa ăn trưa Ở Cronulla, rồi sau đó sẽ nằm tắm nắng trong khi Stuart và Tara lưới ván. Thế rồi chị dừng mắt lại Ở một người chỉ có một cánh tay đang bước qua cửa.
Chân Maggie như muốn nhủn ra. Chị nhìn chăm chằm vào người đàn ông chị chưa bao giờ hết yêu và nghĩ rằng mình sắp khuỵu xuống mất. Nước mắt trào lên. Chị không hề hỏi điều gì. Lát nữa, lát nữa đã. Chị chạy bổ về phía anh, không để ý đến tất cả mọi người xung quanh.
Vừa nhìn thấy chị, anh nở một nụ cười cho thấy anh biết chị đã nhìn thấy mình.
– ôi lạy Chúa tôi, Connor. – Chị dang hai tay – Thật ư, Lạy Chúa, hãy nói cho con biết đó là sự thật đi.
Connor ôm chặt lấy chị bằng cánh tay phải, ống tay áo bên trái thõng xuống. Anh nói bằng giọng lnsh:
– Thật đấy, Maggie yêu dấu của anh. Không may là mặc dù các Tổng thống có thể xếp đặt hầu hết mọi chuyện, nhưng nếu như họ đã giết anh thì không có cách nào khác, cũng phải cho anh ít thời gian để có được một – danh tính mới. – Anh buông chị ra và ngắm người đàn bà mà trong suốt sáu tháng qua anh không ngừng ao ước được ôm trong tay. – Anh quyết định chọn Tiến sĩ Declan O casey, một học giả đang được cân nhắc cho một chức vụ mới Ở Australia, bởi vì anh vẫn nhớ là em không mong muốn gì hơn là được làm bà Declan O,Casey. Và anh cũng rất tự tin là sẽ không gặp khó khăn gì lắm bởi vì đã có khối người Australia thử tài năng toán học của anh.
Maggie ngước nhìn anh, nước mắt tuôn trào trên má, chị chẳng biết nên cười hay nên khóc nữa. Chị nói:
– Nhưng lá thư mà anh gởi em. Cái chữ “e” có móc ấy, sao anh biết…?
Connor nói:
– à, anh biết em thích điều đó. Chính sau khi nhìn thấy bức ảnh chụp em đứng bên mộ anh, đối diện với Tổng thống và sau đó đọc những lời ca ngợi hào nhoáng đối với người chồng đã quá cố của em, chợt anh nghĩ rằng ồ, Declan cậu bé thân mến của tôi ơi, có lẽ đây chính là dịp cuối cùng để cậu có thể cưới được Margaret Burke trên nửa phía đông của trái đất đấy- Anh mỉm cười – Vậy thế nào, Maggie. em đồng ý làm vợ anh chứ?
Maggie nói:
– Connor Fitzgerald, anh sẽ phải giải thích nhiều đấy.
– Thực vậy, thưa bà O casey. Và chúng ta còn cả cuộc đời để làm điều đó
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!