Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Điệu Nhảy Thầy Tu


Chương 14


Jarson Dark
Điệu Nhảy Thầy Tu
Chương 6

Khi tôi xoay người lại, Lisa đã nhào về hướng tôi. Cô bé ngả vào vòng tay tôi, run rẩy toàn thân và chỉ về phía cửa.
– Kìa kìa! – Cô bé nói. – Nó dừng ở đằng kia!
– Ai? – Cái đầu cô bé xoay rất nhanh, đôi mắt mở rất lớn nhìn tôi trân trối. – Chú còn hỏi ai nữa? Con quỷ! Cháu vừa nhìn thấy quỷ Satan!
Đa số con người ta trong hoàn cảnh này chắc sẽ cười to lên hoặc sẽ nhún vai giễu cợt cô bé. Nhưng tôi không thể cư xử như vậy. Rất có thể cô bé nói đúng, bởi tôi biết hơn ai hết quỷ Satan là có thật. Chính bản thân tôi đã không ít lần va phải hắn, một con quỷ biết sử dụng mọi mánh khóe tinh quái nhất trên đời.
Tôi gạt cô bé sang bên, nhắc cô bé đứng yên, rồi chạy về hướng cánh cửa đã bật trở lại ổ khóa.
Tôi giật toang nó ra.
Có một người đang đứng trước mặt tôi.
Không phải là quỷ Satan, mà là một người đàn bà!
Tôi ngạc nhiên tới mức thoạt đầu không nói nổi nên lời. Thay vào đó, tôi nghe thấy giọng của Lisa.
– Mẹ! – Cô bé gọi lớn. – Trời đất ơi, mẹ! – Cô bé lao vút qua người tôi, nhào vào vòng tay người mẹ.
– Thì đây chính là Fedora Golon.
Một người đàn bà đẹp, tôi nhận ra như vậy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trong một phương diện nào đó, chị ta có ngoại hình giống với bà Tanith đã qua đời, mặc dù những đường nét trên gương mặt không tinh tế bằng. Fedora và Lisa có cùng một màu tóc. Mái tóc dài, óng ánh màu nâu phủ xuống đôi vai. Cả màu mắt của mẹ và con gái cũng rất giống nhau.
Người đàn bà ôm con vào lòng, giơ tay vuốt ve tôi mà mắt không rời khỏi tôi lấy một giây.
Tôi nhìn thẳng lại. Trong con mắt của bà chủ nhà không hề ánh lên một chút thiện cảm nào, mà là một thứ khác.
Ác cảm, thậm chí cả lòng căm thù.
– Mẹ, con … con … – Lisa bắt đầu lắp bắp. Vừa lắp bắp vừa rùng mình.
– Con sao vậy?
– Cô bé vừa nhìn thấy quỷ Satan, cô bé nói như vậy! – Tôi chen vào.
Trong một phần giây, một ngọn lửa lạ kỳ bùng lên trong đôi mắt của người đàn bà. Phản ứng này cho tôi biết chị ta đang đứng trong vòng ảnh hưởng của kẻ khác và có lẽ câu nói của tôi đã điểm trúng hồng tâm.
Quỷ Satan đang thò bàn tay khuấy đảo của nó vào đây. Chắc chắn là như vậy!
Ngay lập tức, Fedora Golon vào vai kịch. Đôi môi chị ta cong lên trong một nụ cười.
– Làm sao mà con có thể nói ra một câu ngu ngốc như vậy, con gái của mẹ?
Chắc con đang nằm mơ!
– Con không nằm mơ! – Lisa hầu như hét vào mặt mẹ mình, rồi vùng vằng giật ra khỏi vòng tay của Fedora. Cô bé chỉ ngón tay trỏ về phía cánh cửa. “Khi con mở nó ra, con đã nhìn thấy quỷ Satan. Con đã thét lên, thế rồi đột ngột mẹ đứng ở đây, và con quỷ Satan tan biến đi. Sự việc đã xảy ra đúng như thế!
Fedora Golon lắc đầu.
– Mẹ không tin, con gái bé bỏng ạ. Thật sự không tin! Chắc là con nhìn lầm.
Làm gì có quỷ, lại càng không có trong nhà này.
– Chính ở đây! – Cô con gái gào lên. – Con nói là con nhìn thấy, đúng là con đã nhìn thấy, chắc chắn như thế. – Giận dữ, cô bé giậm chân xuống nền đất, xù lông lên như một con mèo hoang dữ tợn.
Nữ họa sĩ đổi nét mặt.
– Ngoan nào, Lisa, và đi xuống dưới đi!
– Con xuống dưới làm gì?
– Mẹ phải nói chuyện với người đàn ông này.
– Với John hả? – Lisa cười. – Chú John tin con. Chú ấy là bạn con.
– Đi ngay đi! – Giọng nói của người đàn bà vang lên sắc lạnh. Bây giờ chị ta không chấp nhận một lời phản khánh nào nữa. Chẳng phải chỉ tôi mới nhận ra như vậy mà cả Lisa cũng có cùng suy nghĩ ấy, cô bé ném cho tôi một cái nhìn cuối, thầm nhận nụ cười của tôi rồi xoay người đi và cất bước.
Chúng tôi nghe tiếng chân trần của cô bé giẫm lên những bậc thang gỗ.
Người nữ họa sĩ chờ cho tiếng chân của con gái khuất hẳn, rôi khoanh tay nghiêm nghị trước ngực và quay lại nhìn tôi.
– Ông là ai?
– Tên tôi là John Singlair.
– Tôi người London.
– Thế thì ông về lại nơi đó đi!
– Xin bà để tôi nói đã. – Tôi yêu cầu. – Tôi là người London, nhưng trước khi tới đây tôi đã đi qua Paris, bởi ở đó có một người bạn đã nhờ tôi giúp đỡ.
Một người bạn gái, thưa bà, và có lẽ bà cũng biết tên chị ấy.
– Nói ra đi! – Người đàn bà yêu cầu tôi bằng giọng lạnh lùng.
– Tanith!
Tôi đã biết chắc chị ta sẽ phản ứng ra sao và quả thật không lầm. Fedora trả lời:
– Xin lỗi ông Singlair. Tôi chưa bao giờ được nghe về một người tên là Tanith.
– Nhưng bà đã tới Paris phải không?
– Điều đó tôi không chối cãi.
– Bao giờ?
Người đàn bà mỉm cười chế giễu.
– Tôi biết rõ ý định của ông, ông Singlair. Chắc chắn ông đã nói chuyện với con gái tôi, và biết mọi chuyện qua nó. Tối hôm qua tôi mới quay trở về từ Paris. Chuyến bay của tôi đã thành công.
– Thành công tại nhà Tanith, phải không?
– Tôi đã nói cho ông nghe rằng tôi không quen con người đó. Chuyến đi của tôi là một nguyên nhân khác. Thành phố Paris là thành phố thần thánh đối với các nghệ sĩ. Không ở đâu trên thế giới người ta gặt hái được nhiều ấn tượng như ở đó. Paris là nguồn nước mát cho trí sáng tạo của các nghệ sĩ. Kể cả đối với một nghệ sĩ sống ở miền quê như tôi.
– Vâng bà vẽ rất tốt. – Tôi nói. – Chỉ có điều tôi rất ngạc nhiên, tranh của bà miêu tả lại tâm trạng hết sức bi quan. Những màu sắc u ám, hoàn toàn không có một nét vui vẻ thân thiện, không có ánh sáng mặt trời. Tại sao lại như vậy? Bà đang mắc bệnh trầm cảm sao?
– Không bao giờ!
– Thế thì làm ơn giải thích cho tôi nguyên nhân đi!
– Tôi thấy không cần, ông Singlair. Ông nghĩ ông là ai vậy? Ông bước vào nhà tôi, là một người xa lạ hoàn toàn, và đặt câu hỏi cho tôi. Ngừơi ta có thể nghĩ rằng ông là một người của giới cảnh sát.
– Có lẽ tôi là cảnh sát thật.
– Cảnh sát Pháp hả?
– Không! Chắc bà đã nghe rồi đó, tên tôi là tên Anh. Tôi là người London.
– Ở đó có Scotland Yard.
– Chính xác, thưa bà. Tôi là nhân viên của Scotland Yard.
– Thế thì ông chẳng dính dáng gì với ngôi nhà này cả.
– Về mặt nguyên tắc thì bà có lý. Nhưng một khi mạng sống của con người bị sa vào nguy hiểm, thì tôi thấy mình bắt buộc phải can thiệp. Đó là nghĩa vụ của một công dân.
– Điều đó không sai! – Chị ta đáp lời. – Nhưng tôi tự hỏi, ông đang nói tới mạng sống của ai?
– Có lẽ mạng sống của cô con gái bà.
Fedora bật tiếng cười chát chúa.
– Ông tin vào cái chuyện vớ vẩn mà nó vừa kể hả?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN