Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Điệu Nhảy Thầy Tu


Chương 2


Chỉ có tiếng rù rì của một con ruồi, tôi giơ tay chộp và suýt nữa tóm được nó. Bản thân tôi là người dị ứng với côn trùng. Vụ án với nhưng con ong giết người mà tôi đã trải qua một lần cũng đủ cho tôi căm thù bọn chúng đến cuối đời.
Phía bên phải là phòng làm việc, một căn phong bí hiểm chìm ngập trong một bầu không khí riêng biệt, khác hẳn với những căn phòng bình thường khác.
Một bầu không khí mà khách hàng thường yêu mến, thích thú. Một vẽ ngoài hơi có phần u tối, nhưng đồng thời bí hiểm, gọi mời.
Tôi mở cửa ra.
Bên trong kia là bóng tối. Rèm đã được kéo kín lạ. Không một tia sáng nhỏ nào lọt được vào trong.
“ Tanith?” Khi hỏi điều đó, tôi đã đứng sát ngưỡng cửa, và cơ thể tôi chắc chắn phải hiện ra thành một bóng tối trên nền không gian của căn phòng phía sau.
Vẫn im lặng. Tôi thậm chí không thấy ngạc nhiên nữa, và giơ tay tìm công tắc.
Kể cả trong căn phòng này, đèn cũng chỉ sáng dần lên từng chút.
Một chiếc bàn tròn trơ trọi. Tôi nhìn những tấm rèm màu tím thẫm phủ tới tận đất, chiếc ghế sofa thật dài thường giành làm nơi khách nằm để Tanith dẫn họ vào những trường không gian khác.
Tôi tiến hai bước vào bên trong.
Tầm nhìn bây giờ đã thuận tiện hơn. Tôi bước tiếp va suýt vấp phải đôi chân đó, đôi chân mà tôi chỉ kịp nhận ra trong tích tắc cuối cùng vì nó thò chênh chếch từ sau ghế sofa.
Một đôi chân phụ nữ!
Đột ngột, dạ dày tôi quặn thắt. Cảm giác ấp đến nhanh như chớp, mồ hôi túa ra từ tất cả các lỗ chân lông.
Tôi linh cảm về một chuyện khủng khiếp. Không, nói cho đúng hơn, tôi hầu như biết chắc, mà vẫn cúi nhìn, kiểm tra lại như bị một sức ép vô hình.
Tanith nằm ngữa bên cạnh chiếc ghế sofa.
Lưỡi một con dao găm cắm ngập vào cổ họng bà!
Tôi nhìn vũng máu thật lớn đã phần nào thấm xuống thảm trải phòng, khiến khuôn mặt bạn tôi càng gây ấn tượng nhợt nhạt hơn,. Hai con mắt trong suốt như hai viên bi băng thủy tinh, mở lớn, trống rỗng và chết chóc.
Giống như mọi khi, những ngón tay của Tanith được sơn mày xanh lá cây.
Bà thầy bói còn khoác biểu tượng của mình kể cả trong giờ chết.
– Tanith … – Tôi thì thào tên bà mặc dù biết mình đang làm chuyện vô nghĩa.
Bà sẽ không trả lời tôi. Bà không thể trả lời được. Có kẻ nào đó mạnh mẽ hơn tất cả chúng tôi đã khép làn môi Tanith lại, khép mãi mãi.
Không nói nên lời, tôi đứng đó và nhìn trân trối. Thời gian đã mất ý nghĩa.
Hai con mắt tôi cay xè, dạ dày như có một tảng đá kéo trĩu xuống, tôi run rẩy toàn thân, từng tế bào trong cơ thể gào lên cho tôi biết, cái chết mang tính chung cuộc biết nhường nào.
Làn tóc đỏ của bà bung tóe ra xung quanh đầu. Nó nằm đó như một lớp thảm tuyệt vời. Khuôn miệng bà hé mở như muốn kêu tiếng kêu cuối cùng, và một vài tian máu nhỏ dính trên cằm lấm tấm như những hạt tàn nhang màu đỏ.
Tanith không còn sống nữa!
Thêm một lần nữa, Tử Thần đã chứng minh cho tôi biết gã có thể ra tay tàn nhẫn tới mức nào. Sẽ không bao giờ tôi còn được nghe giọng nói của Tanith, không bao giờ còn được nhìn nét cười bí hiểm trên làn môi dịu dàng kia.
Cái chết xóa đi mọi dấu vết! Câu nói đó vang lên trong đầu khi tôi dựa cằm lên trên bàn tay mình, nhìn xuống khoảng đất trước mặt. Tôi đã tới quá muộn!
Rất có thể tôi sẽ cứu được mang Tanith, nhưng tôi đã bỏ lỡ cơ hội.
Một kẻ khác đã tới nhanh hơn tôi, và ra tay.
Tôi ngồi đó, ngập chìm trong bầu không khí tĩnh lặng của cái chết. Một tình huống hoàn toàn nằm ngoài dự kiến, cũng chính vì thế mà sự kiện ập đến đột ngột như đập thẳng vào giữa mặt tôi và kẻ bị bất ngờ ngồi đó nghe tim mình đập rộn lên.
Tên sát nhân là ai?
Câu hỏi tự động bật ra. Kẻ nào lại muốn giết chết Tanith? Không cần cân nhắc lâu, tôi biết số lượng những kẻ đáng tình nghi là không ít, bởi nhờ vào những khả năng của mình, Tanith đã đặt chân được vào một số miền đất tuân theo quy luật của Pháp Thuật Đen. Chỉ có điều bà đã không đủ thời gian va sức lực nắm bắt một cái nhìn toàn cảnh, để kịp thời né tránh, và vì thế mà đã phải trả một cái giá quá đắt.
Tôi cảm nhận những giọt lệ trong mắt mình, cảm nhận sự đau đớn tràn ngập trong cơ thể và xua đuổi mọi suy nghĩ rành mạch. Tôi nhìn xuống cơ thể người bạn mình một cách vô thức.
Tanith mặc một chiếc váy dài. Ba chiếc cúc đầu tiên bên dưới cổ để mở, hai bàn tay xòe ra đặt trên nền đất vơí những móng tay sơn màu xanh óng ánh.
Một lúc lâu, tôi đứng dậy. Phải báo cho cảnh sát. Thanh tra Fleuvee sẽ quan tâm tới án mạng này. Tôi biết anh ta. Đã có một vài lần chúng tôi cộng tác với nhau. Lần cuối cùng là vụ án chống tay phù thủy Belphégor, kẻ luôn tân dụng ngọn roi bằng lửa để gây tội ác. Belphégor ngày đó đã tìm cách ném cả thành phố Paris vào trong vòng ảnh hưởng của hắn.
Tôi đứng dậy mà không nhận ra là mình đã làm điều đó. Rồi tôi đi đi lại lại trong căn phòng, không thật sự ý thức được mình đang tìm gì.
Có lẽ là dấu vết, những chứng cứ, những lời mách bảo có thể dẫn đến kẻ sát nhân. Tôi tin Tanith đã không sa vào một cái chết bình thường. Tội ác này có những nguyên nhân của nó, những nguyên nhân cũng khiến cho tay thám tử trừ ma diệt quỷ trong tôi quan tâm đến.
Pháp thuật đen!
Tôi đứng lại bên chiếc ghế sofa. Tôi đã nhìn thấy nhiều thứ, mặc dù vậy vẫn chưa bao quát được tình hình. Tôi thấy mình ngu ngốc, sức suy nghĩ giảm đến mức tột cùng. Tôi không nhận biết được gì, và lại từ từ hạ mình xuống ghế sofa.
Nếu bây giờ có Suko ở đây, có lẽ anh sẽ giúp đỡ được tôi, nhưng hiện thời bạn tôi đang ở London. Chuyến bay đến Paris này là chuyến bay riêng, nên bây giờ tôi chỉ có một mình ở đây, phải cô độc đối chọi với mọi vấn đề.
Có cái gì đó lướt qua mắt tôi!
Một làn hơi lành lạnh, thổi vào phòng. Tôi bất giác giật mình. Ánh mắt tôi hướng dọc lớp rèm rất dày, những nếp gấp của nó đang chuyển động như có một bàn tay vô hình vuốt lên trên.
Có kẻ nào đó đã tới đây chăng? Có phải trong phòng này không chỉ có một mình tôi? Suy nghĩ thúc tôi đứng dậy, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Căng người lên, tôi nhìn chăm chăm nhìn vào tấm rèm.
Đột nhiên, trong đầu tôi xuất hiện ấn tượng có kẻ đang rình mò phía sau tấm rèm kia. Có thể đó là kẻ giết người, đã bị khuấy đảo giữa chừng khi tôi bước chân vào đây.
May mà tôi có mang theo vũ khí bên mình. Nếu có kẻ muốn giết tôi, gã phải vượt qua sức phản kháng của khẩu Beratta trước đã. Tôi bước ngang về hướng tấm rèm treo, nhìn nó chăm chú. Chuyển động của những nếp gấp bây giờ đã yếu đi, nhưng chưa ngưng hẳn.
Đáng tiếc là hai mép rèm rất dày và lại phủ chồng lên nhau, chìm vào trong những nếp gấp, vì vậy tôi không nhận ra mép vải nằm ở đâu để có thể thốc tung cả hai mảnh rèm ra. Muốn mở, chỉ còn cách từ từ kéo dây. Tôi quyết định thử vận may của mình.
Tôi bước tới thật sát tấm rèm, xoay ngang người rồi bước song song với nó.
Ánh mắt tôi quan sát rất kỹ những nếp gấp. Thật may! Bởi ngay bên cạnh tôi có một nếp gấp đột ngột chuyển động mạnh hơn. Tôi dừng lại nghe thấy một tiếng xẹt nhẹ.
Trong tích tắc sau, tôi nhìn thấy mũi dao!
Một con dao được đâm từ hướng ngoài rèm vào trong phòng, chạy song song với thắt lưng tôi, cách đích chỉ khoảng hai mươi phân.
Tôi không nhìn thấy bàn tay, chỉ nhìn thấy mũi dao, chắc chắn phải có kẻ đứng đằng sau tấm rèm kia.
Tôi lấy đà, nắm tay thành nắm đấm và ra đòn. Tôi đấm thẳng vào tấm rèm ở độ cao ngang đầu người, và trúng đích.
Có lực kháng cự đằng sau lần vải dày, mũi dao rút về. Tôi đấm thêm lần nữa.
Lần này chỉ có vải mềm cản tay tôi, không có đối thủ.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN