Điệu Nhảy Thầy Tu - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Điệu Nhảy Thầy Tu


Chương 6


Ngay bây giờ!
Người đàn bà lấy hơi thật sâu. Khuôn mặt đột ngột hiện lên một vẻ bối rối lạ kỳ, khi chị đưa bàn tay thọc sâu xuống túi của chiếc tạp dề làm bếp, những ngón tay bao quanh vòng kim loại lành lạnh của một chiếc chìa khóa. Fedora hài lòng gật đầu, bước về phía trước vài bước rồi xoay mình sang phải, nơi có một cánh cửa nhỏ được xây ẩn trong hốc tường.
Cửa không khóa. Mọi thành viên trong gia đình đều có thể xuống tầng hầm.
Ngôi nhà mới đã được gia đình Golon xây lên trên một tầng hầm kĩ. Vì vậy, nó vẫn còn nguyên những bậc thang bằng đá, còn nguyên những bức tường xù xì, phủ muôn vàn những mạng nhện nho nhỏ.
Chồng chị đã đổ biết bao nhiêu công sức vào đây để biến tầng hầm này thành một hầm chứa rượu vang tuyêt vời. Mỗi chai rượu đều được đặt trong một chiếc ống bằng sành, chỉ có cổ chai ló ra.
Tầng hầm có một vòm trần cong, nó thu nhỏ lại ở khúc đuôi và gây ấn tượng dẫn vào một miền tối tăm bí hiểm. Đó chính là mục tiêu của Fedora.
Từ bóng tối dần dần hiện ra những đường nét lờ mờ của một cánh cửa. Một cánh cửa đặc biệt. Khi Fedora muốn mở, nó tự động bật vào phía bên trong.
Người đàn bà dừng chân. Tim đột ngột đập dồn dập. Việc cánh cửa tự động mở ra mang một ý nghĩa nhất định. Anh ấy ở đây, anh ấy đang chờ chị. Vì vậy mà chị có cảm giác đó, và chị biết, lại một lần nữa đã đến thời điểm của hai người.
Người đàn bà bước tới trao gửi toàn bộ tâm hồn và thể xác vào bàn tay kẻ kia!
Fedora thở dồn dập. Làn da dợn lên những đợt sóng, cảm giác hồi hộp râm ran trong từng tế bào, một cảm xúc ngọt ngào, sự khoái cảm mà những thành viên còn lại trong gia đình không hề ngờ tới. Nếu họ biết điều đó, có lẽ ở đây sẽ nổ ra một cơn bão điên cuồng.
– Em không muốn vào sao, Fedora? – Một giọng nói trầm ấm cất lên. Giọng nói nhắc cho Fedora nhớ lại người cha đã qua đời từ lâu của mình. Những người đàn ông đang chờ chị kia là một người khác hẳn.
– Vâng, em vào đây! – Người đàn bà khẽ đáp, bước qua ngưỡng cửa và chìm vào trong gian phòng bí hiểm. Cánh cửa ngay lập tức khép lại.
Vậy chị đã trao toàn thân vào bàn tay của kẻ thứ hai. Người đàn bà biết điều đó, và cũng không hề có ý định kháng cự.
Quầng ánh sáng màu đỏ phủ lấy chị như một tấm mạng nhện vô hình. Trong góc phòng có một chiếc ghế dài mềm mại, đã rất nhiều sự kiện bí hiểm và êm ái xảy ra trên đó. Nhưng phía trước chiếc ghế dài mới là yếu tố quan trọng nhất, đó chính là bức tranh.
Một khung vẽ khổng lồ được phủ khăn, rộng gần bằng chiều ngang của căn phòng. Khung được đặt trên một giá vẽ rất rộng, phia trước đó là những hộp màu, tuýp màu, cùng vô số những chiếc lọ nhỏ và không biết bao nhiêu bút vẽ.
– Em hôm nay ra sao?
– Fedora nghe giọng nói đó vang lên sau lưng mình. Người đàn bà ngửa đầu ra sau gáy rồi mới trả lời.
– Em rất khỏe!
– Thế thì ta rất vui. Người thân thuộc của ta bao giờ cũng phải được cảm thấy thoải mải dễ chịu …
Bấy giờ, Fedora quay đầu lại. Từ bóng tối bên cạnh cửa ra vào hiện ra một dáng người.
Đó là một người đàn ông to lớn, tóc đen. Anh ta có một bộ râu màu đen, phủ kín hầu như toàn bộ khuôn mặt, chỉ nổi lên vầng trán.
Fedora không nhận ra chính xác trang phục của người đàn ông, kể cả làn môi cũng không, mặc dù vậy chị tin rằng anh ta đang mỉm cười.
Người đàn ông bước tới sau lưng chị. Thân hình Fedora cứng lại khi cảm nhận đôi bàn tay anh ta đặt lên vai mình, và thính giác của người đàn bà nhận ngay ra mùi cơ thể của anh ta.
Anh ta là một người rất lạ. Anh ta có mùi cơ thể khác tất cả những người bình thường. Nó vừa xắc xói vừa cay nồng, thoang thoảng mùi cháy khét. Cho tới nay, Fedora vẫn chưa thể định nghĩa nó một cách rõ ràng.
Mà cũng thật lạ, cái mùi kỳ quặc đó đánh rất mạnh vào giác quan của Fedora, chị cảm nhận nó rất rõ.
Người đàn bà đứng yên, ngã thân hình ra sau để đón nhận sự ấm áp đang tỏa ra từ thân hình của người đàn ông, nhưng suy nghĩ của chị quay trở lại với thời điểm bắt đầu.
Anh ta bất ngờ xuất hiện vào một ngày nọ. Lisa lúc đó ở trường, chồng chị có việc đi xa. Chị không nghe thấy tiếng bước chân anh ta đi tới, chỉ thình lình thấy anh ta đứng ngay trong căn bếp. Fedora đã muốn kêu lên thì ánh mắt của người đàn ông đã phủ xuống người chị. Lúc đó, tiếng kêu nghẽn lại trong cuống họng. Anh ta bước về phía chị, cởi quần áo chị ra và dẫn chị vào phòng ngủ. Cả hai người đã chìm xuống chiếc giường và Fedora trải qua những giây phút sau đó như trong một giấc mơ.
Khi mọi việc đã qua đi, chị thấy mình nằm lại trên giường, không nhìn thấy người đàn ông đâu nữa.
Anh ta xuất hiện bí hiểm ra sao, thì cũng đã rút lui thần bí như vậy.
Trong những ngày sau đó, Fedora tột cùng bối rối. Raymond, chồng chị, đã hành hạ chị bằng biết bao câu hỏi, nhưng chị không thể đưa ra một câu trả lời cụ thể. Mặc dù chính chị cũng muốn nói về chuyện đó, nhưng không thốt nổi một lời. Chị vừa đau khổ, vừa chờ đợi, bởi chị chắc chắn rằng người đàn ông kia sẽ quay trở lại.
Và anh ta đã trở lại thật …
Lại thêm một ngày nữa, anh ta đột ngột xuất hiện. Anh ta đứng trước mặt chị như vừa hiện ra từ cõi hư không, nhưng lần này anh ta không dẫn chị vào phòng ngủ, mà dẫn xuống tầng hầm, vào trong một căn phòng cổ xưa nhất trong các căn phòng ở đây. Ở đó anh ta chỉ cho chị thấy tất cả. Anh ta biết nỗi đam mê hội họa của chị, và anh ta giải thích rằng chị cần phải vẽ những gì mà anh ta ra lệnh.
Fedora đồng ý. Người đàn bà sa vào ảnh hưởng của người đàn ông lạ mặt, quyền uy vô hình của anh ta đóng đinh chị, xoa tan đi mọi mong muốn và suy nghĩ riêng tư của chị. Cứ lúc nào giơ tay cầm bút vẽ là chị lại tạo nên đường nét và màu sắc về nhân vật mà thật ra bản thân chị không hề biết. Cứ như thế, một bức tranh dần dần xuất hiện. Nó cần phải trở thành tác phẩm đẹp nhất và tốt nhất của cuộc đời chị, và nó chỉ thuộc về một mình người đàn ông đó.
Khi bàn tay người đàn ông chuyển động, Fedora như tỉnh lại từ một giấc mơ sâu.
– Còn bây giờ? – Chị nghe tiếng thì thào sát tai mình. – Em có muốn nhìn nó không?
– Em … Em biết nó mà.
– Không hẳn vậy đâu, nàng Fedora xinh đẹp. Đã có thêm một yếu tố nữa, và bức tranh cuối cùng đã hoàn tất.
Fedora giật mình. Người đàn bà đột nhiên thấy chóng mặt. Nếu người đàn ông không giữ lại, có lẽ chị đã ngã lăn xuống đất rồi.
– Anh làm được rồi ư? – Chị thì thào.
– Dĩ nhiên.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN