Điệu Vũ Bên Lề - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Điệu Vũ Bên Lề


Chương 8


Ngày 14 tháng Mười, 1991

Bạn thân mến,

Bạn biết “thủ dâm” là gì không? Tôi nghĩ rất có thể bạn biết, vì bạn lớn tuổi hơn tôi. Nhưng phòng khi bạn chưa biết, tôi kể bạn nghe này. Thủ dâm là khi bạn chà xát chỗ ấy đến khi bạn đạt cực khoái. Ôi chao!

Tôi từng nghĩ trên phim ảnh hay chương trình truyền hình, khi họ nói tạm nghỉ để uống cà phê, họ cũng nên được tạm nghỉ để thủ dâm. Nhưng thế thì giảm năng suất lao động mất.

Đoạn này tôi chỉ tếu táo vậy thôi, chứ không thực bụng nói vậy. Tôi chỉ muốn làm bạn cười. Ý tôi là cái vụ “ôi chao” kia.

Tôi kể với Sam tôi mơ rằng cô ấy với tôi khỏa thân trên ghế dài, rồi tôi bật khóc vì thấy tệ hại, và bạn biết cô ấy làm gì không? Cô ấy cười phá lên. Không phải kiểu cười ác ý đâu, mà rất dịu dàng, ấm áp. Rồi cô ấy bảo tôi dễ thương. Bảo tôi có mơ về cô ấy cũng không sao cả. Rồi tôi nín khóc. Sau đó, Sam hỏi tôi thấy cô ấy có đẹp không, tôi đáp rằng tôi nghĩ cô ấy “đáng yêu”. Rồi Sam nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Cậu biết là cậu quá nhỏ tuổi so với tôi, phải không Charlie? Cậu biết chứ?”

“Phải, tôi biết.”

“Tôi không muốn cậu lãng phí thời giờ để nghĩ về tôi như vậy.”

“Tôi sẽ không nghĩ vậy nữa. Chỉ là giấc mơ thôi.”

Rồi Sam ôm tôi. Cảm giác thật lạ, vì người nhà tôi không ôm nhau mấy, ngoại trừ dì Helen. Nhưng sau vài phút, tôi nghe được mùi nước hoa của Sam, cảm nhận thân thể cô ấy áp vào tôi. Rồi tôi bước lùi lại.

“Sam ơi, tôi lại đang nghĩ về cậu như vậy.”

Cô ấy chỉ nhìn vào mắt tôi, lắc lắc đầu. Rồi cô ấy choàng tay ôm vai tôi, đi cùng tôi xuống sảnh. Bọn tôi gặp Patrick bên ngoài, vì thi thoảng họ không thích lên lớp. Họ thích hút thuốc hơn.

“Anh Patrick, Charlie nó phải lòng em theo “kiểu Charlie”.”

“Thật hả?”

“Tôi đang cố không mê nữa,” tôi bày tỏ, nhưng chỉ khiến họ cười vang.

Sau đó Patrick nói Sam lánh mặt, Sam đi thật, rồi anh giải thích vài điều cho tôi hay để tôi biết cách xử sự với các cô gái khác, để không phải phí thời giờ tơ tưởng đến Sam nữa.

“Charlie à, có ai kể với cậu phải xoay sở thế nào chưa?”

“Chắc là chưa.”

“À thì trong vụ này, có vài luật lệ cậu phải theo, không phải bởi cậu muốn theo, nhưng mà là cậu phải theo. Hiểu không?”

“Hơi hơi.”

“Được rồi. Ví dụ nhé, cậu xem mấy đứa con gái đó. Bọn chúng học theo các bà mẹ, mấy cuốn tạp chí và mọi thứ khác nữa để biết cách xử sự với bọn con trai.”

Tôi nghĩ về các bà mẹ, mấy cuốn tạp chí và mọi thứ theo lời anh, ý nghĩ đó khiến tôi căng thẳng, đặc biệt nếu cái nguồn ấy gồm cả tivi.

“Ý tôi là chuyện không phải giống như trên phim, bọn con gái trong phim thích mấy thằng không ra gì, hoặc mấy chuyện đại loại. Đâu có dễ vậy. Bọn con gái thích đứa dâng cho họ một mục đích.”

“Một mục đích hở?”

“Phải. Cậu biết không, con gái thích các chàng bày trò thử thách. Điều đó cho con gái một kiểu khuôn mẫu để khớp với cách xử sự của bọn chúng. Giống như một bà mẹ. Một bà mẹ sẽ làm gì nếu bà không thể ‘dũa’ cậu và sai cậu lau phòng? Ai ai cũng cần một bà mẹ. Và bà mẹ biết điều này. Điều đó cho bà cảm giác về mục đích. Cậu hiểu chưa?”

“Ừa,” tôi nói mặc dù chẳng hiểu mấy. Nhưng tôi hiểu đủ để nói “Ừa” mà không đến nỗi nói dối.

“Vấn đề là vài cô nàng nghĩ họ có thể thực sự thay đổi các chàng. Buồn cười ở chỗ nếu họ thực sự làm thế được, họ sẽ chán. Họ không còn thử thách nào nữa. Cậu chỉ phải cho các cô gái một ít thời gian để nghĩ ra cách cư xử mới cho phù hợp, tất cả chỉ có vậy. Vài cô sẽ nghĩ ra kịp lúc. Có cô thì lâu hơn. Có cô chẳng bao giờ nghĩ ra. Tôi sẽ không bận tâm vụ đó nhiều làm gì.”

Nhưng tôi thì lo sốt vó. Từ lúc Patrick nói chuyện với tôi, tôi cứ lo suốt. Tôi nhìn người ta nắm tay nhau trên các lối đi, và cố nghĩ về cách hành xử của con trai. Lúc dự tiệc khiêu vũ của trường, tôi ngồi phía sau, rồi tôi nhịp chân, tự hỏi bao nhiêu cặp sẽ khiêu vũ khi nghe đến bản nhạc “của họ”. Trong sảnh nhà trường, tôi thấy các cô gái mặc áo khoác con trai, rồi tôi nghĩ đến vấn đề tài sản. Tôi cũng tự hỏi có ai đó thực sự vui vẻ hay không. Hi vọng họ vui vẻ. Tôi thực mong là họ vui vẻ.

Thầy Bill thấy tôi nhìn ngắm người ta, thế là khi tan lớp, thầy hỏi lúc ấy tôi nghĩ gì, tôi kể với thầy. Thầy lắng nghe, rồi gật gù, ra giọng ừ hử vỗ chuyện. Khi tôi kể xong, gương mặt của thầy biến thành gương mặt “nói chuyện nghiêm túc”.

“Lúc nào em cũng nghĩ nhiều như vậy à, Charlie?”

“Không tốt hở thầy?” Tôi chỉ muốn ai đó cho tôi biết sự thật.

“Không hẳn là xấu. Có điều, có khi người ta sử dụng suy nghĩ để tránh tham dự vào cuộc đời thực.”

“Vậy là không tốt?”

“Phải.”

“Em nghĩ là em có tham dự đấy chứ. Thầy không nghĩ vậy ạ?”

“Chà, thế em đi dự tiệc khiêu vũ mà có nhảy bản nào không?”

“Em không giỏi khiêu vũ mà.”

“Em có đang hẹn hò ai không.”

“À thì em không có xe hơi, mà nếu em có đi nữa, em không được lái bởi mới mười lăm tuổi thôi. Và dù sao, em chưa gặp cô nào em thích, ngoại trừ Sam. Nhưng em lại quá nhỏ tuổi so với bạn ấy, nên bạn ấy sẽ phải cầm lái luôn, chuyện này em nghĩ là không công bằng.”

Thầy Bill mỉm cười và tiếp tục hỏi. Dần dà, thầy chạm tới “rắc rối trong gia đình”. Rồi tôi kể với thầy là anh chàng ghi băng nhạc đánh chị, bởi chị chỉ dặn tôi không được kể với ba mẹ vụ đó, nên tôi tưởng là kể thầy Bill nghe thì được. Sau khi nghe, thầy Bill nghiêm mặt như thế này, rồi thầy nói với tôi một điều mà tôi nghĩ là suốt học kỳ hay thậm chí cả đời này tôi không bao giờ quên.

“Charlie à, chúng ta chấp nhận tình yêu mà chúng ta nghĩ mình xứng đáng.”

Tôi chỉ đứng đó im lặng. Thầy Bill vỗ vai tôi, rồi đưa cho tôi một cuốn sách mới để đọc. Thầy bảo tôi mọi chuyện sẽ ổn cả.

Tôi thường đi bộ về nhà, vì đi bộ khiến tôi có cảm giác vẻ vang. Tức là tôi muốn kể lại với bọn con cháu nghe rằng tôi đã đi bộ tới trường, như ông bà của tôi “ngày xưa”. Kỳ khôi là tôi đã tính chuyện xa vời, trong khi chưa có mối tình nào vắt vai, nhưng tôi nghĩ chuyện đó có ý nghĩa. Đi bộ thì lâu hơn đi xe buýt chừng một tiếng, nhưng cũng đáng thời giờ khi trời đẹp và mát như hôm nay.

Khi tôi về đến nhà, chị tôi đang ngồi trên ghế. Mẹ và ba tôi đang đứng trước mặt chị. Và tôi biết là thầy Bill đã gọi về nhà, báo cho ba mẹ hay. Tôi thấy kinh khủng. Lỗi tại tôi cả.

Chị tôi đang khóc. Mẹ tôi lặng lẽ vô cùng. Ba tôi giành hết phần nói. Ông nói rằng chị tôi không được phép gặp cái gã đánh chị nữa, và ông sắp đi nói chuyện phải quấy với ba mẹ gã ấy ngay tối nay. Rồi chị tôi nói tất cả là lỗi tại chị, chị đã khiêu khích anh ta, nhưng ba tôi bảo đó không phải lý do.

“Nhưng con yêu anh ấy!” Tôi chưa từng thấy chị khóc nhiều cỡ đó.

“Không, yêu đương gì cả.”

“Con ghét ba!”

“Không, con không ghét.” Ba tôi đôi lúc cũng điềm tĩnh lắm.

“Anh ấy là cả thế giới của con.”

“Đừng bao giờ nói câu đó về bất cứ ai. Kể cả mẹ.” Mẹ lên tiếng.

Mẹ tôi khá cẩn thận trong việc tranh luận. Để tôi nói cho bạn biết một điều về nhà tôi nhé, một khi mà mẹ tôi đã lên tiếng, mẹ luôn đạt được thứ mình muốn. Lần này cũng không ngoại lệ. Chị tôi ngừng khóc ngay lập tức.

Sau đó, ba tôi hôn lên trán chị, một cử chỉ hiếm hoi. Rồi ông rời nhà, vào chiếc Oldsmobile to kềnh, lái đi. Tôi nghĩ rất có thể ba đi nói chuyện với ba mẹ anh trai nọ. Và tôi cảm thấy rất tội nghiệp họ. Ý tôi là tội nghiệp ba mẹ anh trai đó. Bởi ba tôi cãi nhau thì không bao giờ thua. Ba không thua đâu.

Mẹ tôi vào bếp để làm món ưa thích của chị, còn chị tôi nhìn tôi.

“Tao ghét mày.”

Giọng chị nói không giống lúc nói với ba. Không chút gì giả tạo cả, tức là ghét thật sự.

“Em thương chị,” là tất cả những gì tôi có thể đáp lại.

“Mày là một thằng dị hợm, biết không? Lúc nào mày cũng như vậy. Ai cũng nói vậy. Lúc nào người ta cũng nói vậy.”

“Em đang cố không dị hợm nữa.”

Rồi tôi quay lưng bước về phòng, đóng cửa và vùi đầu vào gối, để sự tĩnh lặng trả mọi thứ về đúng chỗ của nó.

Nhân tiện, có lẽ bạn muốn biết thêm về ba tôi. Ông có đánh đòn bọn tôi hồi còn nhỏ, hay thậm chí bây giờ hay không? Tôi nghĩ thế bởi vì thầy Bill có hỏi vụ này, sau khi tôi kể thầy nghe chuyện anh trai nọ với chị tôi. À, nếu bạn có tò mò thì câu trả lời là không. Ông chưa bao giờ đụng tới anh hay chị tôi. Lần duy nhất ông từng tát tôi là khi tôi làm cho dì Helen khóc. Và khi mọi người trong nhà bình tĩnh lại, ông quỳ xuống trước mặt tôi mà nói rằng ngày xưa, ba dượng đánh ông rất nhiều, và ông đã quyết định hồi còn ngồi ghế đại học, khi mẹ tôi đang mang anh trai tôi trong bụng rằng ông sẽ không bao giờ đánh con. Và ba cảm thấy kinh khủng vì đã đánh tôi. Ông hối hận vô cùng. Và ông sẽ không bao giờ đánh tôi nữa. Quả thực ông chưa từng.

Đôi lúc, ông chỉ nghiêm khắc thôi.

Thương mến,

Charlie

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN