Đỉnh Cấp Công Tử (Công Tử Khùng Điên, Dịch Thiên Hệ Thống) - Chương 79: Nhìn Anh Giống Bệnh Nhân Sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Đỉnh Cấp Công Tử (Công Tử Khùng Điên, Dịch Thiên Hệ Thống)


Chương 79: Nhìn Anh Giống Bệnh Nhân Sao?


Sáng sớm hôm sau Phương Phương vậy mà bị Diệp Hiểu Phong thức dậy từ rất sớm, khi nàng còn đang cuộn mình trong chăn, lười nhác nép mình trong lồng ngực hắn ngủ ngon như con mèo con. Cái này nha đầu vậy mà đêm qua không khỏi quá bạo gan, vậy mà một đêm đem hắn tinh túy không ngừng cho vắt kiệt.

“Tiểu Phương!… Mau thức dậy a! Y tá sắp đi kiểm tra phòng buổi sáng!”

“Kệ nha! Người ta còn muốn ngủ.”

“Tiểu Phương!… Để y tá bắt gặp không hay lắm đây này!”

“Không biết a! Người ta còn mệt”

Phương Phương càng là lười nhác, bộ dáng phụng phịu, cuộn tròn rúc mình nép vào trong ngực Diệp Hiểu Phong.

Hừ! Diệp Hiểu Phong với tay vào trong chăn, tìm được thân mình Phương Phương, dùng sức ve vuốt, lại chậm rãi đi xuống dưới:

“Vậy để anh kiểm tra chút, nhìn xem nơi đó của em có bị thương hay không?”

Bộ vị mẫn cảm của Phương Phương bị hắn chạm vào, thân mình mãnh liệt co rụt lại, vội vàng đẩy Diệp Hiểu Phong ra:

“Không được… Người ta còn đau lắm!”

Diệp Hiểu Phong vội rút tay ra, ôm nàng sát vào người, hôn một hơi, cười nói:

“Được rồi, chờ em nghỉ ngơi khỏe lại tới thu thập em.”

“Phong tử! Anh thật xấu!”

Phương Phương một mặt không cam lòng chui ra khỏi chăn hướng nhà tắm trốn vào, tuy là một cái lớn gan người, nhưng nàng cũng không phải mặt dày người, nếu thật để cho y tá đám người bắt gặp thì thật mất mặt, nhất là Diệp Hiểu Phong lúc này lại là một cái tiêu chuẩn bệnh nhân, còn chưa kể đến hắn còn đang còn giả mất trí nhớ đây này, nếu chuyện này mà vỡ lỡ ra ngoài thì thật là không tốt.

Rất nhanh từ nhà tắm truyền đến tiếng nước chảy rầm rì, trong óc của Diệp Hiểu Phong rất nhanh xuất hiện một cảnh tượng mê người, một thân thể tuyết trắng mê người, ướt sũng dưới từng giọt nước của vòi hoa sen, nhẹ nhàng chớp lên hai núi non cao ngất, trên núi non mơ hồ có thể thấy được hai điểm hồng hồng…

“Ôi, chịu không nổi!”

Diệp Hiểu Phong đột nhiên phát hiện, cậu nhóc của mình thế nhưng đáng xấu hổ mà cứng lên. Cái kia tuy đêm qua đã đại chiến kịch liệt mấy trận với Phương Phương, nhưng cũng không thể ngăn cản cái kia buổi sáng muốn vận động bộ dáng, đây cũng là bản năng tự nhiên của con người mà thôi, Diệp Hiểu Phong nuốt một ngụm nước bọt thật lớn cố đè xuống trong lòng mình lửa nóng.

“Két!..”

Nhưng cũng rất nhanh cửa nhà tắm cũng mở ra, Phương Phương lúc này quần áo đã chỉnh tề đi ra, ném cho Diệp Hiểu Phong một ánh mắt uy hiếp, sau đó vậy mà nhanh chóng lủi mất, bỏ lại hắn một mình trong phòng bệnh.

“Phong tử! Chờ đấy lão nương sẽ còn đến thu thập ngươi!”

Phương tiểu nha đầu rời đi, Diệp Hiểu Phong vậy mà lúc này trong lòng đã cảm thấy nhẹ nhõm đi một khúc, đêm qua vậy mà cùng tiểu nha đầu này tâm sự, vậy mà giúp hắn trong đầu suy nghĩ được thông suốt rất nhiều chuyện, nhất là cái kia phần thưởng bất ngờ từ hệ thống, cũng giúp hắn có thêm một lá bài tốt cho kế hoạch sau này của hắn.

Nếu vậy hắn cũng phải nhanh chóng cho kiểm tra Hạ Đông Nghi và Hạ Lộ mới được, nếu thật hai nàng là bổ tinh sứ giả thì thật tốt, như vậy chưa gì hắn đã có đến ba bổ tinh sứ giả trong tay, cái kia nhiệm vụ cấp E vậy không phải chỉ cần tìm tới một bổ tinh sứ giả nữa và nắm trong tay tấm bằng thạc sĩ của Hán Đại là hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi sao.

Nghĩ đến đây Diệp Hiểu Phong không khỏi trên mặt nổi lên một tia gian tà, muốn kiểm tra Hạ Đông Nghi thì cũng không khó lắm, nhưng cái kia Hạ Lộ thì có chút đau đầu, tuy lần trước đã đắc thủ đem nàng cầm tới tay, nhưng cũng là nhờ Phương Phương công lao, lần này muốn đem nàng kiểm tra thì cũng nên nghĩ biện pháp mới được.

“Bộp!…”

Đang còn miên man suy nghĩ về chuyện làm sao để thu thật nha đầu Hạ Lộ, thì hắn vậy mà không hiểu vì sao mà bị người cho đạp rớt xuống giường, đang lúc hắn muốn đem cái tên hỗn đãn kia cho mắng tới thì hắn vậy mà bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của Dương Lộ Thần, cái này nữ bác sĩ không hiểu sao sáng nay lại chạy đến phòng mình sớm như vậy, lại đem mình tấn công như vậy, không phải nàng vẫn còn ghi hận trong lòng chuyệnl úc trước.

Nhìn bộ dáng lửa nóng của Dương Lộ Thần, Diệp Hiểu Phong không khỏi một trận lạnh sóng lưng, cái này mỹ nữ nhìn như cả đêm qua mất ngủ, đôi mắt vậy mà có chút thâm quầng, sắc mặt có chút mệt mỏi bơ phờ, nhưng trên hết cái kia ánh mắt vậy mà tràn đầy sát khí, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đem hắn xé thành ngàn mảnh.

Diệp Hiểu Phong đè xuống một ngụm lớn nước bọt, bộ dáng vô tội hướng Dương Lộ Thần khóc không ra nước mắt nói tới:

“Bác sĩ Dương!…Buổi sáng tốt lành!… Không biết là chuyện gì khiến bác sĩ nổi giận như vậy?”

“Chuyện gì sao?…Hừ!…”

Dương Lộ Thần nhìn thấy gương mặt của hắn càng là tức giận tới, đánh hừ một tiếng càng là vòng qua giường bệnh tiến về phí Diệp Hiểu Phong bừng bừng nổi trận lôi đình.

“Bác sĩ Dương bình tĩnh!… Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà…”

Diệp Hiểu Phong lúc này cho đổ mồ hôi lạnh, cái này nữ bác sĩ tính cách hắn cũng là đã từng nến qua, đến giờ nghĩ lại hắn còn cảm thấy da thịt có chút tê dại đây này, quả thật là không thể dùng vẻ bề ngoài xinh đẹp như nữ thần của nàng để đếnh hình dung nàng cái kia tính cách, quả là cách nhau một trời một vực mà.

“Bác sĩ Dương!… Có gì từ từ nói! Dù sao tôi cũng là một cái chuẩn bệnh nhân nha!”

“Bệnh nhân! … Tôi nhìn tới anh nào có điểm nào thật giống một cái bệnh nhân!”

“Bác sĩ Dương!… Cô thật biết đùa!…”

Diệp Hiểu Phong run rẩy lùi về phía sau, hắn vậy mà cảm thấy Dương Lộ Thần sáng nay vậy mà đầy sát khí, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đem hắn cho ăn tươi nuốt sống.

Nhưng hắn cũng cảm thấy còn chút may mắn, cái kia một mặt đầy sát khí Dương Lộ Thần, tuy là muốn đem hắn đến xé thành trăm mảnh cho hả giận, nhưng hành động vậy mà có chút ngập ngừng, có lẽ nàng còn chưa có quên trước kia hai lần sự cố, để cho Diệp Hiểu Phong vậy mà hết lần này tới lần khác đem nàng tiện nghi đều cho chiếm.

Điển hình là nàng sáng nay xuyên đến là một chiếc quần tây ống Gaucho kẻ ly màu xanh trắng, với phần ống dưới được thiết kế rộng, thoạt nhìn giống như một chiếc chân váy, phía trên càng là bảo thủ hơn với áo sơ mi trắng cổ cao, có thể nói là kín không thể kín hơn, với một tín đồ của váy ngắn như nàng thì đây chẳng khác nào bắt một tín đồ nghiện IOS phải chuyển sang dùng Android, trên nguyên tắc không phải Android không tốt, hay không bắt mắt bằng IOS mà bởi vì đơn giản là tôi thích IOS và tôi đã sử dụng nó hằng ngày giờ lại phải chuyển đổi qua một hệ điều hành khác thì khó chịu đến mức nào, nhất là lý do lại không phải đến từ một người khác, hỏi sao nàng không nổi nóng cho được.

Tuy là đã xuyên vào quần tây nhưng Dương Lộ Thần vẫn không cảm thấy an tâm, nhất là mỗi lần bắt gặp ánh mắt của Diệp Hiểu Phong nàng lại vô ý đem tay nhéo nhéo ống quần, theo bản năng động tác có tính bảo hộ nàng y phục, như thể sợ nàng cái kia quần cũng không đủ bảo hộ nàng trước ánh mắt của tên “dâm tặc” trước mặt nàng vậy.


Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN