Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 59: Mời anh hỗ trợ điều tra
Buổi sáng, bốn tiết học cuối cùng cũng qua, Hướng Nhật hơi có chút may mắn, không hề bị vịn tiết nào, vốn tưởng rằng có thể về nhà lăn ra làm một giấc, lại bị Sở Sở dắt đi đến căn tin thứ hai của trường có tên “has a sumptuous meal.”
Mặc dù Hướng Nhật không muốn đi, đối với thức ăn của căn tin trường hắn thấy ăn không tiêu, nhưng Sở đại tiểu thư cùng “bạn hiền” đồ đệ bỏ phiếu nhiều hơn hắn một phiếu nên thông qua quyết định này.
Mặc dù cô nàng làm bộ rất khá nhưng lưu manh vẫn có thể đoán ra sợ là không muốn về nhà nấu cơm, chỉ tại tối qua mình nói một câu: “Tay em hơi thô ráp, có phải tại nấu cơm không.” Đương nhiên, ý của hắn không phải là ngăn cô nàng vào bếp, chỉ là nhắc nhở động tác tay của nàng không đủ nhẹ nhàng mà thôi, kết quả gánh lấy hậu quả này. Ai, biết thế thì.!
Nhìn tên lưu manh đang than vãn, Sở Sở lộ ra vẻ đắc ý. Hừ hừ, dám nói người ta tay không đẹp, sau này bổn tiểu thư không thèm tự tay làm cho ăn nữa.
Hướng Nhật không để ý tới cô bé ngang ngạnh, lúc tới gần căn tin không thèm quan tâm sự giãy giụa của Sở Sở, dang tay ôm cô nàng vào lòng, đồ đệ Thạch Thanh ở bên cạnh cảnh giác đối với tên sư phụ cầm thú này đang định tách ra thì đã bị lưu manh khoác tay lên vai kéo vào.
Ôm hai người đẹp vào căn tin không cần nói chính là tiêu điểm cho mọi người nhìn, cho dù là người đang ngồi ở bàn ăn cơm hay là các sinh viên mới đến đang xếp hàng mua thức ăn cũng đều có ánh mắt khác thường, dù nói tại đại học chuyện một nam sinh ôm một nữ sinh vào căn tin cũng không có gì đáng chú ý, nhiều nhất chỉ có những tên độc thân ghen ghét một chút, tủi thân một chút thôi. Nhưng đồng thời ôm hai người vả lại đều là hai nữ sinh nổi tiếng xinh đẹp, điều này khiến cho rất nhiều người gai mắt, nhất là mấy thằng “đực rựa” buổi tối chỉ có thể dùng hai tay ” tự sướng”. Những ánh mắt nhìn tới mức có thể làm một ly đá chảy ra, sôi lên trong nháy mắt.
Hướng Nhật phớt lờ những ánh mắt đó, thậm chí trong lòng còn đắc ý, lòng ưu hư vinh được thoả mãn a. Tay “không cẩn thận” ghé qua một chút đỉnh núi xinh đẹp căng tròn của đồ đệ, làm cô bé toàn thân run lên thì tay đã rời khỏi chỗ tốt rút trở lại trên vai, đương nhiên đây là trả thù hành động của đồ đệ giúp đỡ “bạn hiền”, nhưng cũng không ngoài ý đồ khám phá vĩ đại.
Gọi xong thức ăn rồi tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, nhìn thức ăn hương sắc đều đủ Hướng Nhật sắc mặt mới bớt khó coi. Lưu manh đang định ăn một miếng thịt lợn thì Sở Sở ngồi đối diện lại quát to một tiếng: “Chờ chút!”
“Sao vậy?” Đôi đũa của lưu manh đang chĩa xuống thì dừng lại.
“Không có việc gì! Thiếu một chén canh, em đi lấy đã.” Nói xong mím miệng cười trộm rời đi.
Hướng Nhật có ngốc đi nữa cũng biết cô nàng này là đang chơi mình, thầm nhủ buổi tối sẽ cho biết tay, nhưng lại nhìn thấy đồ đệ ngồi một bên mắt đang đỏ bừng, nhìn xung quanh hốc mắt cô bé có chút thâm: “Tiểu Thanh, tối qua em ngủ không được à?”
“Không, không có, em ngủ ngon lắm.” Thạch Thanh sắc mặt đỏ bừng giải thích, bối rối tránh né ánh mắt hắn.
“Phải không? Sao anh thấy mắt em giống như là không đủ giấc?”
“Em.” Thạch Thanh thấy vẻ mặt xấu xa của hắn, chớp chớp mắt, nhớ lại tối hôm qua nghe thấy “đại chiến” cả đêm, đến tận 4,5 giờ sáng mới ngũ được, sắc mặt tất nhiên không tốt rồi, giờ lại bị tên hạ lưu này hỏi, càng nghĩ càng xấu hổ, hận không có cái lỗ dưới đất vào kế bên để nhảy xuống nấp.
“Em mới đi có một tý mà anh lại khi dễ Thanh tỷ à?” Trên tay bưng một chén canh Sở Sở nhìn thấy vẻ mặt uỷ khuất ngồi ở một bên nên bất mãn hỏi.
“Sao vậy được? Anh là thầy sao lại đi khi dễ trò chứ, nói ra ai tin hử?” Hướng Nhật ân cần cầm giúp cô bé chén canh.
Thạch Thanh chun cái miệng nhỏ nhắn lại, đối với loại thầy da mặt siêu dày này càng hiểu thêm một bậc nữa, cắm đầu mà ăn không dám nhìn hắn.
“Hừ hừ, rất nhiều tên “thầy” đều là sói đội lốt người, khi dễ trò đầy ra đó, ko phải à?” Sở Sở buông môi múc canh, quay đầu về phía Thạch Thanh “Thanh tỷ, Hướng Quỳ có khi dễ chị không? Chị nói cho em biết, em giúp chị xử hắn!”
Thạch Thanh ngẩng đầu lên muốn nói lại thôi liếc mắt nhìn lưu manh một cái rồi cúi xuống ăn tiếp.
Mặc dù không nói câu nào nhưng bộ dạng này làm Sở đại tiểu thư nhìn ra rằng chịu uỷ khuất không phải là ít, hơn nữa do khiếp sợ dâm uy của cầm thú sư phụ nên không đám mở miệng, cô nàng bật người trừng mắt nhìn lưu manh: “Hướng Quý! Anh lại dám nói không?”
Hướng Nhật vuốt cái mũi một cách vô tội: “Anh chỉ là hỏi tiểu Thanh một chút xem hôm qua có ngủ ngon hay không thôi mà, cái này mà cũng gọi là khi dễ sao?”
“Anh – “ Sở đại tiểu thư giật thót mình, lập tức đỏ mặt, màu đỏ trong nháy mắt bao trùm cả cái gáy trắng ngần, lúc đầu định hỏi tội hắn vì có thái độ không hợp tác, giờ khí thế cũng giảm xuống. Ánh mắt phẫn hận nhìn sang tên “hung thủ”, cúi đầu nuốt từng miếng từng miếng thức ăn trước mặt, thức ăn vào miệng đều cắn làm đôi mà không thèm nhai, tựa hồ coi bọn nó đều là lưu manh nuốt xuống.
“Thầy, em no rồi.em đi trước đây.” Nghe tên thầy hạ lưu ăn nói tục tĩu, Thạch Thanh đã tự rời đi, còn ở lại lỡ hắn còn phun ra những cái khác làm người ta đỏ mặt ngượng chín người không chừng.
“Gặp quỷ sao ta?” Hướng Nhật nhìn bóng lưng đồ đệ đã đi xa nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, anh là một con quỷ háo sắc!” Sở Sở hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
“Hắc hắc, khích lệ anh như vậy kỳ quá nha.” Lưu manh làm bộ thẹn thùng gãi gái cái ót.
“Hứ! mặt dày.”
Uống xong ngụm canh cuối cùng Hướng Nhật hài lòng vỗ vỗ bụng. Đồ ăn ở đây tuy kém hơn của Sở sở nhưng cũng không khó ăn lắm, thậm chí coi như là vừa miệng, đang muốn đứng lên rời đi thì một đại mĩ nữ dong dỏng cao mặc đồ cảnh sát đi tới trước mặt.
“Là cô?” Sở Sở nhìn cô kia đề phòng, người phụ nữ này đến gặp lưu manh không bíêt lại muốn gì.
“Tìm tôi hả?” Hướng Nhật nhìn người đẹp với bộ dạng lang sói.
“Mr Hướng, có một vụ án mạng cần anh đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.” Thiết Uyển không để ý cô gái xinh đẹp bên cạnh có ý đối địch với cô, chỉ là vẻ mặt không thay đổi nhìn lưu manh.
“Cái cô này phiền thật, ba ngày hai lần tìm tôi giúp đỡ điều tra? Cho dù cô có nhiều thời gian cũng phải nghĩ cho tôi một chút chứ, tôi là sinh viên, lẽ ra không nên cản trở việc học tập của tôi chứ?” Hướng Nhật mơ hồ đoán ra ý định của đối phương, chuyện lớn như vậy chăc chắn không dấu được, nhưng đối phương cũng chỉ hỏi chuyện quán bar bị đốt thôi, cho dù thong minh tới đâu cũng không thể liên tưởng đến mình với vụ kia.
“Đúng vậy.” Sở Sở bất mãn nói.
“Anh Hướng xin phối hợp với cảnh sát nếu không đừng trách tôi còng anh lại lôi đi.” Trước là một câu “Mời” sau đã biến thành uy hiếp trắng trợn.
“Được rồi nhưng có thể nói trước là chuyện gì không?” Trước mặt quần chúng, lưu manh cũng không muốn bị còng đi ra khỏi trường.
“Đến cục cảnh sát anh sẽ biết! ‘ Thiết Uyển lạnh lùng nói một câu, xoay người đi trước.
Hướng Nhật bất đắc dĩ nhún vai an ủi Sở Sở đang oán hận, đi theo người đẹp cảnh sát ra khỏi căntin.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!