Đỉnh Cấp Rể Quý
Chương 771
CHƯƠNG 771: TÔI ĐỒNG Ý
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ cô không muốn sao? Xem ra tôi thật sự đánh giá thấp thánh nữ của chúng ta rồi, cô khinh thường Trần Dật Thần, không muốn gả cho anh ta thì bỏ chuyện này đi!”
Giáo hoàng Zeus đột nhiên nói.
“Tôi đồng ý… Tôi đồng ý!”
Thánh nữ Tiffany biến sắc, vội vàng đáp.
“Ha ha ha, được!”
Giáo hoàng Zeus bật cười ha ha, vừa rồi ông ta chỉ đang trêu chọc Tiffany thôi, giờ phút này thấy đối phương đang rất bối rồi, giáo hoàng Zeus không thể nhịn được cười.
“Cô đừng vui mừng quá sớm, nếu như Trần Dật Thần lại thắng được William và đoạt chức vô địch này, thì tôi sẽ gả cô cho anh ta!” Giáo hoàng Zeus dứt lời, xoay người rời đi.
“Anh ấy nhất định có thể đoạt được quán quân!”
Thánh nữ Tiffany nhìn xa xăm, ánh mắt tràn đầy hi vọng.
Heidi là một nhân viên tình báo của Tổ chức giết người William, đúng lúc này, cô ta đã đến Vatican và tìm thấy William đang bế quan.
Cuộc thi võ thuật cấp thế giới sắp kết thúc, cuộc thi đã đi đến hồi kết nên nhiều cao thủ sẽ ra về, còn một số ít cao thủ và khán giả vẫn chưa rời đi mà chờ kết quả cuối cùng của cuộc so tài xem ai là người đoạt được vị trí quán quân của cuộc thi võ thuật cấp thế giới.
‘William đã luôn bề quan trong phòng nên không xem trận đấu giữa Trần Dật Thần cùng Arthur.
Vào khoảng một giờ chiều, William sẽ đấu với Morty để quyết định ai sẽ đấu với Trần Dật Thần.
Heidi đến phòng nơi William đang ở và William vừa hoàn thành việc bế quan.
“Thủ lĩnh, sao anh bề quan lâu như vậy, tôi rất sợ anh sẽ bỏ lỡ trận đấu buổi chiều!”
Heidi trêu ghẹo một câu, sau đó nghiêm sắc mặt tiếp tục nói: “Trận đấu giữa Trần Dật Thần và Arthur đã kết thúc. Trần Dật Thần đã thắng trận, về phần Arthur không chỉ thua trận, mà còn bị gãy một cánh tay, các cơ quan nội tạng của anh ta cũng bị tổn thương, sau này có tiếp tục luyện võ được hay không vẫn còn là vấn đề bị bỏ ngỏ!”
“Hả? Chẳng lẽ trong thời gian ngắn ma Trần Dật Thần của nước H đã đột phá đến Hoá Kình trung kỳ rồi!”
‘William khẽ nhíu mày, kết quả quả thực nằm ngoài dự đoán của anh ta.
“Không có, vẫn còn ở Hoá Kình sơ kỳ!”
Heidi đã hiểu Hoá Kình sơ kỳ và chiến thần kỳ là giống nhau chẳng qua thay đổi cách gọi tên mà thôi.
“Vậy thì làm thế nào mà anh ta thắng được trận đấu!”
Vẻ mặt của William có chút thay đổi, theo anh ta tháy, Trần Dật Thần không mạnh bằng Arthur, nếu như Trần Dật Thần đột phá Hoá Kinh trung kỳ thì còn hiểu được, nhưng Trần Dật Thần không có đột phá, điều này nằm ngoài dự đoán của William.
Lúc trước, William đã quan sát vài trận đầu của Trần Dật Thần và tự nhận là mình đã hiểu được phần nào sức mạnh của Trần Dật Thần nhưng bây giờ có vẻ như anh ta đã luôn đánh giá thấp Trần Dật Thần rồi.
Trần Dật Thần dùng Hoá Kình sơ kỳ để đánh bại Arthur đang ở Hoá Kình trung kỳ là một chuyện không hề đơn giản.
William cũng hiểu một chút về thực lực của Arthur, không thể đánh đồng anh ta với Ron, Lý Xương Hy, ngay cả Đông Thần cũng không có chỗ.
Nghe Heidi kể về trận đầu giữa Trần Dật Thần cùng Arthur một cách chỉ tiết, William nheo mắt và chìm vào suy nghĩ.
Một người đàn ông mạnh mẽ như vậy rốt cuộc vẫn thua Trần Dật Thần.
Kết quả là, William không kìm được hứng thú một cách sâu sắc đối với Trần Dật Thần.
“Thê nào thủ lĩnh? Chẳng lẽ thực lực Trần Dật Thần đến từ nước H hiện tại có thể uy hiếp được anh?”
Heidi lo lắng hỏi, vì cô chưa bao giờ thấy William tỏ vẻ như vậy.
“Hừ, anh ta đột phá Hoá Kinh trung kỳ thì có lẽ uy hiếp được tôi một chút nhưng hiện tại tôi vẫn có thể dễ dàng giết được anh tai”
Lời nói của William tràn đầy tự tin, mặc dù Trần Dật Thần đánh bại Arthur khiến anh ta có chút kinh ngạc, nhưng Trần Dật Thần vẫn không thể tạo ra mối đe dọa cho anh ta.
Từ đầu cuộc thi đến cuối trận đấu, Trần Dật Thần đã luôn dốc sức và đánh bại rất nhiều kẻ mạnh, những cường giả được xưng là mạnh mẽ và khó nhẳn đều lần lượt bại dưới tay Trần Dật Thần.
Chỉ là William không nghĩ rằng những người đó mạnh, theo quan điểm của William thì những võ giả đó chỉ là những kẻ có tiếng chứ không có miếng, thực lực cũng không mạnh, thậm chí còn yếu nữa là đằng khác.
Ngay cả Trần Dật Thần của hiện tại cũng vẫn không lọt được vào mắt William.
Đây là trận chiến sinh tử, càng về cuối càng gay cắn, trong trận đấu cuối cùng, chỉ có một người có thể sống sót rời khỏi đấu trường và trở thành nhà vô địch của cuộc thi võ thuật tầm cỡ thế giới.
Ánh mắt của William lộ vẻ suy tư và nhìn vào khoảng không xa xa.
Trận chiến giữa Trần Dật Thần cùng Arthur đã kết thúc được một ngày, trong thời gian ngắn ngủi này, giới thượng lưu và võ giả khắp thế giới đã biết được kết quả của trận đấu lần này.
“Trần Dật Thần không hỗ là kẻ mạnh nhất của thế hệ trẻ, thật sự là quá mạnh, giết một võ giả ngang cấp dễ như trở bàn tay, đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được!”
“Trần Dật Thần quả thực rất mạnh, tôi cũng hiểu được thực lực của anh ta, một mình anh ấy đã đột phá nước N và giải cứu người mình yêu. Không chỉ thế anh ta còn phá được phong ấn của nước N, sau đó còn chém chết một kẻ mạnh trong thần bảng, đúng là không thể tin được!”
“Hừ, tôi không nghĩ như vậy. Tôi nghi ngờ những việc làm trước đây của Trần Dật Thần đã bị phóng đại, tuy rằng lần này anh ta đã đánh bại Arthur, nhưng cuộc thi vẫn chưa chấm dứt, liệu anh ta có thể giành được chức vô địch của cuộc thi võ thuật thế giới này không vẫn chưa biết được?”
Mọi người đều đang bàn tán về Trần Dật Thần, có người cho rằng người này vô cùng tài năng và rất mạnh mẽ, anh ta đã đánh bại rất nhiều võ giả suốt cuộc thi, thực khó lường, tất nhiên cũng có người cho rằng Trần Dật Thần chẳng qua chỉ là sự trùng hợp mà thôi, dù sao cuộc thi vẫn chưa đến hồi kết.
“Ai có thể giành chức vô địch trong cuộc thi võ thuật cấp thế giới này? Đó sẽ là William, Dunney hay Trần Dật Thần?”
“Khi mọi người nói về Trần Dật Thần, họ không thể không hướng sự chú ý đến trận đấu tay đôi giữa Danny và William. Xét cho cùng, cả hai đều không hề yếu, để xem ai có thể vào chung kết và cạnh tranh chức vô địch với Trần Dật Thần!”
“Khoảng một giờ chiều, cuộc đọ sức giữa William cùng Dunney sẽ bắt đầu, tuy không phải là trận chung kết nhưng đây cũng là trận đầu để quyết định kẻ bước vào chung kết, nên khán giả cũng rất mong chờ liệu ai trong số hai người họ sẽ tiến vào vòng chung kết!”
Thời gian chớp mắt trôi qua, đến 12h30 trưa, sân vận động đã chật kín khán giả, chỉ còn hàng ghế VIP.
Và màn hình lớn ở giữa sân dĩ nhiên là không nằm không rồi mà đang phát video trận đấu trước đó của ‘William cùng Dunney.
Trong trận đấu của William, tất cả các đấu thủ đều không thể đứng vững đến cuối cùng, chỉ một cú đánh đã giết chết đối thủ, những tuyển thủ quyết đấu với William hoàn toàn không có cơ hội nhận thua và đầu hàng.
Nhưng Dunney thì không giống anh ta, Dunney là một gã võ sĩ ngu ngốc, mỗi lần quyết đấu đều biến đối thủ thành bao cát, đánh rất sung.
Khán giả gọi Dunney là gã điên, còn William thì giết người như ngóe nên bị gọi là ác quỷ, đây là trận đấu tay đôi giữa kẻ điên và ác quỷ.
Vào lúc một giờ, Dunney ra sân trước tiên, cũng như những lần trước, anh ta luôn xuất hiện sớm trong mỗi trận đấu, mong chờ trận đấu bắt đầu.
Mỗi lần Dunney lên sân khấu đều mặc một chiếc áo cà sa với nụ cười trên môi và cảm thấy mình có dáng vẻ của một vị cao tăng.
Không lâu sau khi Dunney xuất hiện, William vẫn đeo mặt nạ quỷ, đi ủng chiến binh cùng áo choàng đen rồi đi về phía đấu trường.
“Tôi có chút khó hiểu, tại sao anh luôn đeo mặt nạ bảo hộ vậy!”
Khi William xuất hiện, trọng tài cũng xuất hiện, Dunney do dự một chút rồi hỏi nghỉ vấn trong lòng.
Tiếng Anh của Dunney hơi kém chuẩn, nhưng đủ tốt để người khác hiểu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!